Nghênh Xuân Cung ánh đèn trang lệ, ngoài kia sương đêm hãy còn đậm, nhưng tại chiếc bàn thưởng nguyệt này lại có một chút hơi ấm. Nguyên Ninh cùng với Yên Ngôn hai người ôn lại chuyện cũ, bốn bàn tay xếp chồng lên nhau, nơi ấy hơi ấm lan tỏa ra, bao bọc hai thân thể nữ nhân yếu đuối trở nên cứng rắn hơn nhiều.
Cứ như thế thời gian trôi qua thật nhanh. Trên cao đã dần xuất hiện một màu lam trong veo, tiếng côn trùng chợt dịu đi, đổi lại là tiếng chim hót lại ríu rít hơn hẳn.
Nén trầm hương sắp lụi tàn, giờ Mão đã trôi qua gần hết, tên nội thị trước cổng Nghênh Xuân Cung liền đốt một nén hương mới. Hắn ngẩng đầu lên, xa xa đằng kia hình như là bóng dáng của một vị nữ nhân yêu kiều tiến đến. Tên nội thị khẩn trương, quay đầu nhìn lại đã thấy gã còn lại từ từ mở cửa.
Nữ nhân yểu điệu từ từ tiến đến, hai tên nội thị cúi đầu hành lễ. Một tên nội thị lén ngước mặt lên nhìn nàng.
Vị nữ nhân kia khẽ mỉm cười, nàng ta vốn dĩ không cần làm thế đối với bọn nô tài. Nhưng rốt cuộc nàng ta vẫn làm, bởi vì trước giờ nàng vẫn thế, thật sự muốn cho tất cả mọi người thấy được nét kiều diễm của nàng, theo một cách mềm mại nhất, gần gũi nhất. Thật giống với cái tên vốn có của nàng “Lệ Uyển”.
Và tất nhiên chẳng có ai cho không ai cái gì. Nét đẹp ấy của nàng được ban bố cho những kẻ chỉ mang trên mình thân phận nô tài, khiến bọn họ cảm thấy mình ít ra cũng được đối xử như một con người trong Cấm Thành rộng lớn này. Vì thế nên nhiều lúc chính vẻ đẹp này lại khiến bọn họ có một chút e sợ. Vì điều gì ư? Chẳng phải là sợ rằng cái “hoa nhan như ngọc” ấy bất chợt sẽ có lúc không còn được phô diễn trước mặt bọn họ sao? Thế thì chẳng phải một chút tự trọng cuối cùng của con người cũng không còn hay sao? Cứ như thế mà bọn họ trước mặt nàng vừa phải sung sướng, vừa phải dốc sức phục tùng.
Có lẽ tên nội thị kia cũng không ngoại lệ. Lệ Uyển tự đắc trong lòng như thế.
Bất chợt có thứ ánh sáng nhã lệ từ Nghênh Xuân Cung rọi ra, khiến nụ cười xinh đẹp của nàng chợt tắt. Lệ Uyển chẳng tiếp tục bận tâm, bởi vì suy cho cùng lũ nô tài ấy là để điều khiển, bằng quyền lực hay bằng sắc đẹp thì có khác gì nhau chứ. Nàng đưa chân bước qua cửa thật nhanh, phía bên trong khung cảnh tráng lệ này còn một người khiến nàng phải phục tùng, bởi người ấy có cả sắc đẹp lẫn quyền lực, đủ để điều khiển nàng và không chỉ riêng nàng phải nghe theo. Lúc này nàng còn phải do dự điều gì ư? Lệ Uyển không nhớ đã dạo bước trong Nghênh Xuân Cung này bao nhiêu lần, nhưng chân của nàng cứ theo đường cũ mà rành mạch tiến đến sân trước điện Thiên Đăng của Nguyên Phi, không một chút do dự.
Nhưng thứ khiến nàng do dự lúc này đó chính là sân trước đại điện không có một ai. “Cái người ở Mai Hoa Viện ấy đâu nhỉ?” – Lệ Uyển thầm nghĩ như thế. Nàng đưa mắt nhìn quanh, cuối cùng dừng lại ở chiếc bàn thưởng nguyệt tại vườn uyển gần cạnh. Lệ Uyển chăm chú nhìn, bắt gặp một nữ nhân vận thanh y ngồi đó, nàng ta cũng chính là đang nhìn về hướng của nàng mỉm cười. Dung mạo của nàng ta thật xa lạ, nhưng lại xinh đẹp bất phàm, Lệ Uyển theo phản xạ mà nở một nụ cười ngọt ngào đáp lại. Bên tai đã nghe thấy tiếng nô tỳ Bảo Thanh nhẹ giọng: “Dạ bẩm chủ nhân, người hôm qua vừa mới tiến cung, xem bộ là vị phu nhân này đấy ạ!”
Lệ Uyển lộ vẻ cười ở cuối đuôi mắt, bất chợt thấy Nguyên Ninh đứng dậy bước lại chỗ mình.
Nguyên Ninh khẽ mỉm cười thi lễ chào nàng ta. Lệ Uyển liền tỏ ra khiêm tốn nói: “Không cần phải dụng lễ như thế, ta chẳng qua cũng là một phu nhân giống như nàng!”
Nguyên Ninh khẽ cười: “Phu nhân nàng nhập cung sớm hơn ta, suy cho cùng cũng là hơn ta một bậc. Ta nhập cung chưa lâu, sau này cần phải nhờ phu nhân nàng đây và các vị nương nương khác chỉ dạy!”
Lệ Uyển cố giấu đi nét buồn cười trong lòng: “Ta thực sự không dám nhận câu này của nàng. Nghe nói nàng là cháu gái của Thái hậu, có Thái hậu chiếu cố cho nàng, nàng còn cần một phu nhân nhỏ nhoi như ta chỉ dạy cái gì cơ chứ?”
Nguyên Ninh liền xua tay nói: “Chuyện này đối với ta thật sự không tốt như nàng nghĩ đâu?”
Lệ Uyển có chút nghi hoặc: “Sao nàng lại nói như thế?”
Nguyên Ninh thở dài: “Thái hậu là người công tư phân minh, sẽ không có chuyện thiên vị đối với ta đâu! Huống hồ gì… nàng ở lâu trong cung chắc cũng đã biết, sau chuyện tỷ tỷ của ta, Thái hậu chắc chắn sẽ phải nghiêm khắc đối với ta hơn!”
Lệ Uyển làm gì không tường tận chuyện của tỷ tỷ nàng, bây giờ nghe thế liền thấy có lý, nhưng cũng muốn thăm dò nói: “Cô ta là cô ta, nàng là nàng! Quan gia đã nạp nàng làm phi tử, tuy chỉ là danh phận Phu nhân, nhưng lại yêu mến ban tặng phong hào Thánh Tư, có lẽ cũng đã không để ý đến chuyện này!”
Nguyên Ninh thở dài: “Nếu như giống như lời của nàng nói thì tốt rồi! Phong hào gì chứ, cũng chẳng phải chỉ là một cái hư danh thôi sao?! Đêm qua là ngày nhập cung của ta, thế nhưng Quan gia lại chẳng muốn đến gặp mặt ta!”
Lệ Uyển làm ra nét ngạc nhiên: “Có chuyện đó sao?”
Nguyên Ninh gật đầu, đưa mắt nhìn xa xăm nói: “Ta hiện giờ chỉ muốn yên ổn sống hết quãng đời còn lại trong cung, dĩ nhiên cần phải kết giao với các nàng để ngày tháng về sau còn được một chút vui vẻ!”
Lệ Uyển nghe đến đó đã có chút tin tưởng, nhưng lại muốn thăm dò lần cuối: “Trong cung cũng không phải có một mình nàng đơn độc, nghe nói Tĩnh Huệ phu nhân là nghĩa tỷ của nàng!”
Nguyên Ninh liền đáp: “Đừng nhắc đến cô ta!”
Lệ Uyển liền ngạc nhiên nói: “Tại sao?”
Nguyên Ninh cắn môi nói: “Cô ta cũng xứng làm nghĩa tỷ của ta? Lúc nào cũng ỷ lại thân phận nghĩa tôn của tổ phụ ta mà đắc ý. Nhưng kết quả thì sao, chẳng phải là đang bị phạt đấy ư? Việc này cũng chẳng phải oan ức gì?”
Lệ Uyển nghe ngữ điệu của Nguyên Ninh đầy vẻ chán ghét, nhưng trong lòng vẫn còn nghi hoặc, liền giả vờ nói: “Tính ra cô ta cũng thật là tội nghiệp, nửa tháng nay mỗi sáng thế này phải đến sớm thỉnh an, trời thì lại còn lạnh thế này...”
Nguyên Ninh tỏ vẻ không quan tâm lắm: “Là do cô ta tự làm tự chịu thôi!”
Lệ Uyển tò mò: “Nàng không thích cô ta thật sao? Thật ra ta cũng không qua dám qua lại với cô ta! Các vị nương nương vốn không thích cô ấy!”
Nguyên Ninh liền đáp: “Phải đấy, bây giờ nàng ta là người có tội, ta thực sự đang sợ vì mang cái hư danh nghĩa tỷ nghĩa muội này mà bị liên lụy. Đó là lý do tại sao ta muốn giao hảo với nàng! Lúc này ta thực sự không biết phải làm thế nào!”
Lệ Uyển lúc này đã tin những lời Nguyên Ninh nói, hôm qua khi nàng nghe Nguyên Ninh nhận được phong hào Thánh Tư, trong lòng cũng có chút e dè. Lúc này lại thấy nàng cũng chỉ là một người đơn giản, liền không còn cái suy nghĩ đó nữa. Lệ Uyển khẽ cười: “Chỉ cần nàng không dính dán gì đến cái người kia, ta tất nhiên là sẽ đối xử với nàng như bao người khác!”
Nguyên Ninh cố vui mừng đáp: “Nàng nói có thật không?”
Lệ Uyển mỉm cười gật đầu: “Tất nhiên là thật rồi! Đừng có gọi xa lạ như thế, nếu như muội không ngại thì hãy gọi ta một tiếng tỷ tỷ!”
Nguyên Ninh vui vẻ đáp lại: “Tỷ tỷ!”
Hai người đang nói đến đó, đột nhiên từ xa có một vị phấn y nữ tử tiến đến, không ai khác chính là Yên Ngôn.
Lệ Uyển trông thấy thế liền cười nói: “Nhắc đến Tào Tháo thì Tào Tháo đến, muội xem!”
Nguyên Ninh quay đâu nhìn, đã thấy Yên Ngôn đến gần bên cạnh, nàng băng lãnh đứng đó, không thèm để ý đến hai người bọn họ. Chỉ nghe Lệ Uyển cười nói: “Tĩnh Huệ Phu nhân tại sao giờ này mới đến?”
Mộc Miên có chút lo sợ nói: “Chủ nhân lúc nãy làm rơi chiếc túi thơm, nô tỳ nhớ lại có dừng bên chiếc bàn cạnh hòn giả sơn đôi lát nên cùng chủ nhân quay lại đó tìm, cũng may là tìm lại được!”
Lệ Uyển khẽ cười: “Thật sao? Ta còn tưởng là chủ nhân của ngươi lại đến trễ, nếu vậy thì xem chừng tội sẽ càng thêm nặng!”
Yên Ngôn điềm nhiên khẽ nói: “Nghênh Xuân Cung cũng không phải là không có ai? Ta đến đây lúc nào, tự nhiên người ở Nghênh Xuân Cung sẽ biết! Đâu cần Hạ Phu nhân nàng để tâm đến!”
Lệ Uyển cười hắt ra một hơi chán ghét: “Ta không hề tự cao ngạo mạn giống như cô. Ta là một lòng kính trọng đối với các vị nương nương, mọi chuyện dĩ nhiên là nghĩ đến các vị nương nương rồi!”
Yên Ngôn nghe nàng ta nói đến đó thì dường như sực nhớ ra chuyện gì, liền lạnh lùng cười nở một nụ cười: “Ta quên mất, Hạ Phu nhân nàng dẫu sao cũng đã ở Nghênh Xuân Cung này một thời gian! Có lẽ cũng chưa quên chức trách ngày xưa của mình!”
Lệ Uyển như bị đâm một nhát dao vào tim, vô cùng tức giận nói: “Cô…”
Nàng ta thốt ra như thế lại kìm nén được, bởi vì nàng sực nhớ đến còn có Nguyên Ninh bên cạnh, liền suy nghĩ ra một chuyện vui vẻ nói: “Túi thơm thì có ích lợi gì mà phải đi tìm? Thánh Tư à muội xem có lạ hay không? Trời lạnh thế này mà trên người Tĩnh Huệ Phu nhân đây đến cả một chiếc áo choàng cũng không có!”
Yên Ngôn nghe thế thì cố làm ra vẻ chán ghét nói: “Ồ, mới vừa nhập cung mà đã thân thiết với nhau như vậy rồi sao?”
Nguyên Ninh liền hiểu ý tứ của nàng, liền giả vờ nói: “Ồ, Tĩnh Huệ Phu nhân không thấy lạnh sao? Hôm qua mưa to như thế, Thánh Tư lúc này mặc hai chiếc áo choàng vẫn còn thấy lạnh. Hay là trong viện của Tĩnh Huệ không có nổi một chiếc áo choàng tử tế để mặc, nếu vậy thì Thánh Tư sẽ thí cho nàng một chiếc áo, dẫu sao chúng ta cũng mang danh nghĩa tỷ muội!”
Yên Ngôn đưa mắt về chỗ khác lạnh lùng nói: “Ta không cần. Thứ áo choàng kia của nàng, hãy giữ lại mà mặc!”
Lệ Uyển thích thú: “Tâm ý này của muội một số người cũng không xem ra gì đâu Thánh Tư! Bỏ đi, thân thể là của họ, cứ để cho bọn họ tự làm tự chịu!”
Nguyên Ninh tỏ vẻ tức giận: “Không lấy thì thôi vậy!”
Lệ Uyển sực nhớ ra chuyện gì đó, liền thống khoái nói: “Ồ, ta quên mất! Nếu Thục Phi nương nương thấy Tĩnh Huệ mặc áo choàng thì nương nương ấy có lẽ sẽ không thích đâu! Cho nên cô ta mới phải y phục mỏng manh đến đây, đúng là tội nghiệp!”
Chỉ thấy Yên Ngôn cúi đầu rời sang một bên. Còn Nguyên Ninh thì khẽ mỉm cười: “Thì ra là vậy!”
Cả ba nàng đứng đó, bên tai chợt nghe tiếng bước chân đằng sau. Lệ Uyển quay lại nhìn, nhận ra được người tiến đến là ai liền thu người đứng dạt về đằng sau cúi đầu xuống. Nguyên Ninh cũng lui xuống cùng với nàng ta. Bên này Yên Ngôn cũng dạt sang một bên cúi đầu kính cẩn.
Nguyên Ninh đưa mắt nhìn lên, từ xa xa đã thấy một nhóm người tiến đến. Trong đó nổi bật nhất là hai vị nữ nhân khí mạo uy nghiêm. Người đi trước là Thục Phi, nàng ta vận một bộ hồng y rất tươi, trên búi tóc đen nhánh được tô điểm rất nhiều trang sức, gương mặt nàng ta sắc sảo, nhất là đôi mắt dài và đôi mi đen ánh. Người đi bên cạnh vận một bộ thanh y, gương mặt nàng ta vô cùng thanh tú, nhưng tỏa ra một chút hàn khí, nhưng càng vì thế mà làm cho thần thái của nàng trở nên tôn quý và vương giả bất phàm, quả thực xứng với thân phận Quý Phi của nàng.
Bên cạnh hai nàng ta là một vài vị nữ nhân ăn mặc sang trọng, có lẽ là các Phu nhân hoặc Ngự nữ hầu hạ Quan gia, đằng cuối là đám nô tài hầu hạ theo sau, điệu bộ kính cẩn.
Lệ Uyển thấy hai vị Quý Phi và Thục Phi tiến đến liền cúi đầu hành lễ, dường như phát ra cùng lúc với Yên Ngôn: “Tần thiếp xin được bái kiến hai vị nương nương!”
Nguyên Ninh cũng cúi đầu hành lễ, dựa theo câu đó của Lệ Uyển mà khẽ nói: “Tần thiếp xin được bái kiến hai vị nương nương!”
Thục Phi cũng không để ý đến Nguyên Ninh, định bụng bước qua thì đột nhiên nô tỳ bên cạnh nàng ta ghé tai nói nhỏ gì đấy với nàng: “Nương nương, chính là cái người được Quan gia ban cho cái phong hào Thánh Tư đấy ạ!”
Thục Phi quay đầu lại nhìn Nguyên Ninh, tiến đến nở một nụ cười sắc lạnh: “Ngươi là người mới nhập cung à?”
Nguyên Ninh cúi đầu nói: “Dạ phải ạ!”
Thục Phi cười lạnh: “Quan gia ban cho ngươi cái phong hào “Thánh Tư”, thế thì để cho bổn cung xem cái suy nghĩ của ngươi khác với những kẻ tầm thường như thế nào?”
Nguyên Ninh trong lòng có chút lo lắng.
Thục Phi nở một nụ cười ranh mãnh hỏi: “Ngươi dám hành lễ chào “hai vị nương nương”? Đến cả hai từ “Thục Phi”, “Quý Phi” cũng không nhắc đến, có phải ý nói chúng ta không xứng với những mỹ từ đó sao?”
Lệ Uyển nghe thế thì chột dạ, câu đó ban nãy chính nàng cũng nói qua, thế nhưng có lẽ Thục Phi chỉ muốn làm khó Nguyên Ninh mà thôi.
Nguyên Ninh cũng đã hiểu ra ý đó, liền cố gắng điềm tĩnh khẽ nói: “Tần thiếp quả thật không có ý mạo phạm hai vị nương nương! Chỉ là tần thiếp vừa mới nhập cung, nếu có gì phật ý hai vị nương nương, xin hãy niệm thứ cho sự kém hiểu biết của tần thiếp!”
Thục Phi khẽ vân vê búi tóc mang đầy trang sức của mình nói: “Bổn cung cũng thấy ngươi không có cái gan đó! Chỉ là không biết Quý Phi có nghĩ giống bổn cung hay không thôi!”
Thục Phi nói đến đó liền đưa mắt nhìn Quý Phi. Chỉ thấy Quý Phi thần thái thản nhiên đưa mắt nhìn nàng: “Cũng chỉ là một câu chào, nàng ta vừa mới nhập cung, nhưng điệu bộ cũng quả thật kính cẩn! Bổn cung thấy như vậy là được rồi, Thục Phi sao lại để tâm đến từng câu từng chữ của nàng ấy như thế?”
Thục Phi thích thú cười: “Bổn cung cũng chỉ là tò mò cái tâm tư của cái người mới nhập cung này thôi, Thánh Tư dẫu sao cũng là xuất thân hoàng tộc, giống như Quý Phi nàng đây, suy nghĩ biết đâu sẽ khác đi so với người bình thường.”
Chỉ thấy Quý Phi chớp nửa mắt, từng câu từng chữ nhấn mạnh nói: “Suy nghĩ này của hoàng tộc chúng ta, chắc chắn không phải là “khác người” mà là “hơn người”. Thánh Tư, nàng cũng hãy để cho Thục Phi biết nữ nhân xuất thân hoàng tộc của chúng ta có suy nghĩ như thế nào đi!”
Nguyên Ninh hít một hơi thật sâu, khẽ nói: “Hai vị nương nương khí mạo uy nghiêm, thần thái hơn người. Mỗi bước đi đều toát lên vẻ thục đức đoan trang, thanh cao quý phái. Tần thiếp vừa mới nhập cung, trông thấy hai vị nương nương thì rất ngưỡng mộ, giữa lúc đó thì lại sợ vô lễ trước hai vị nương nương, thế nên tần thiếp chỉ biết gấp gáp mà kính cẩn cúi đầu chào, trong lời nói sơ ý quên mất hai mỹ từ Thục Quý kia. Nhưng mà tần thiếp có sơ ý đến đâu thì hai mỹ từ này vốn cũng đã thể hiện trong cốt cách của hai vị nương nương, là điều đương nhiên không cần phải bàn cãi!”
Quý Phi nghe thế cũng cảm thấy hài lòng, liềm mỉm cười đưa mắt nhìn Thục Phi: “Thục Phi có cần suy xét gì thêm nữa hay không?”
Thục Phi gật đầu nheo mắt cười: “Đúng là con nhà hoàng tộc, ăn nói đúng là lưu loát tinh tế! Nhưng mà tiếc rằng hậu cung này vốn dĩ có tôn ti trật tự, ngươi chỉ là một Phu nhân mới nhập cung, Thục Phi là Thục Phi, Quý Phi là Quý Phi, ngươi chào chúng ta cùng một tiếng “nương nương”, như thế chẳng phải là đang gộp hai người bổn cung là một! Cái này thì không được, hai người chúng ta, không phải nói muốn gộp là gộp! Nàng nói có phải hay không hả Quý Phi?”
Chỉ nghe Quý Phi bình nhiên khẽ nói: “Bổn cung không phải là dạng người tính toán như vậy. Có điều nếu Thục Phi có nói đến bốn chữ “tôn ti trật tự”, thì bổn cung cũng xin nhắc lại. Trong hậu cung này, đứng đầu Phi vị là Nguyên Phi nương nương, các bậc Phi còn lại không tính vai vế. Chỉ là...”
Thục Phi mi tâm khẽ động, đôi môi nửa cười nửa như không cười hỏi: “Chỉ là thế nào?”
Quý Phi khẽ cười: “Chỉ là Thục Phi trước nay luôn nhận được ân sủng của Quan gia, nàng lại là cô mẫu của Nguyên Phi nương nương, Thục Phi như thế chính là tiền bối, đối với bổn cung chắc chắn là hơn một bậc.”
Quý Phi nói đến đó, ánh mắt chợt dao động để lộ ra một nét cười ngạo mạn: “Chưa kể huynh trưởng của Thục Phi nàng chính là Quan nhị phẩm Nhập Nội Hành Khiển Trần đại nhân. Tuy chỉ là Quan nhị phẩm, nhưng mà trước giờ Trần đại nhân luôn hầu hạ Thượng hoàng chu đáo, không có công lao thì cũng có khổ lao. Nếu có người xếp chúng ta ngang hàng thì bổn cung cũng thực sự là không dám đứng cạnh nàng!”
Lời lẽ vừa rồi của Quý Phi, nghe qua tưởng là lời khen, nhưng rõ ràng bên trong là thâm ý sâu xa. Thục Phi làm gì không biết ý tứ đó của nàng ta.
Chỉ thấy Thục Phi thở hắt ra một hơi chán ghét, nhưng lại cố đưa mắt cười: “Ồ, Quý Phi đúng là biết đùa cợt. Nàng đường đường là con gái của Nhất phẩm Thống Chính Thái sư, bổn cung làm sao dám hoang đường mà làm càn trước mặt nàng?”
Nói đoạn nàng ta khẽ vân vê đóa hoa bằng kim sức đang cài trên tóc nhếch môi cười: “Chỉ là trong cái hậu cung này, thành hay bại thực sự không thể nói là vì cái xuất thân của mình được. Dẫu có xuất thân hiển hách cho đến mấy thì cũng… Quý Phi có lẽ vẫn chưa quên cái người đó chứ nhỉ?"
Nguyên Ninh nghe đến đó bỗng dưng thấy chột dạ. “Người đó” mà nàng ta nhắc đến có phải là...?
Quý Phi cười lạnh: “Về cái người đó, Thục Phi nàng cũng đừng nên nhắc đến, nàng cũng không phải không biết nguyên do!”
Chỉ nghe Thục Phi thở dài đắc chí: “Bỏ đi, thật ra quan trọng là phải biết trái tim của Quan gia đang nằm ở đâu!”
Quý Phi nhắm mắt khẽ cười: “Đúng vậy, chẳng phải là trái tim của Quan gia đang ở Nghênh Xuân Cung này ư? Bổn cung chắc chắn sẽ thành kính cúi đầu trước Nguyên Phi nương nương, chỉ là không biết Thục Phi bao lâu qua có cảm thấy ngượng ngập khi phải cúi đầu trước đứa cháu gái ruột của mình hay không?”
Thục Phi liếc mắt nhìn Quý Phi, dường như cố hạ một tia giận dữ xuống mà mỉm cười: “Có gì mà phải ngượng ngập cơ chứ? Cúi đầu trước Nguyên Phi nương nương không chỉ có bổn cung mà là toàn thể trên dưới hậu cung. Hơn nữa nếu Nguyên Phi nương nương có thể leo đến vị trí còn bỏ trống kia thì thậm chí không phải chỉ hậu cung mà còn là quần thần Đại Việt cũng phải cúi đầu trước người! Thế thì ta cần gì phải ngần ngại chứ?”
Quý Phi khẽ cười: “Có được câu này của Thục Phi, bổn cung thực sự một lòng thán phục!”
Thục Phi đắc ý cong môi cười: “Nàng không cần thán phục bổn cung! Trước giờ nàng vốn đạt được cái bản sự đó. Tôn ti so với ruột thịt phân biệt rõ ràng. Chẳng phải giữa nàng và Quan gia là biểu huynh muội ư? Thế mà trước giờ bổn cung chưa bao giờ nghe nàng gọi Quan gia là biểu ca. Quan gia người cũng chưa bao giờ xem nàng là biểu muội!”
Quý Phi nghe đến đó thì nét mặt đã toát ra nét hàn khí: “Thật là buồn cười, bổn cung nhập cung thì đã là phi tử của Quan gia, đâu còn là biểu muội của người nữa! Hơn nữa quan hệ giữa bổn cung và Quan gia cũng lại dễ dàng để nàng đem ra so sánh ư?”
Ngoài Thục Phi và Quý Phi ở đó, trên dưới gần chục con người chỉ nghe màn đối thoại nhẹ nhàng uyển chuyển nhưng lại chứa đựng biết bao nhiêu lời lẽ thâm sâu. Phút chốc cả toán người bọn họ lặng lẽ khiếp sợ, người lo lắng nhất chắc có lẽ chính là Nguyên Ninh và Yên Ngôn.
Chỉ nghe Thục Phi phất chiếc khăn đang cầm trên tay tức giận nói: “Bổn cung cũng chỉ là thuận miệng mà nói ra một câu. Quý Phi sao lại đánh mất cái vẻ trầm ổn tôn quý thường ngày của nàng rồi?”
Quý Phi lạnh lùng nói: “Thục Phi nàng cũng làm mất đi cái bộ điệu nhẹ nhàng thục đức trước mặt Quan gia đấy thôi, chỉ là một Phu nhân mới nhập cung, nàng cũng đâu cần xem xét kỹ lưỡng một lời chào hỏi của nàng ta như vậy. Để người khác nhìn vào thì lại tưởng nàng đang dùng cái phân vị Thục Phi của mình để hà khắc với các Phu nhân ở dưới đấy! Chấp nhất nàng ấy lược bỏ hai chữ Thục Phi, thì cũng phải xem bản thân mình có xứng với hai chữ Thục Phi ấy hay không đã!”
Gân trán của Thục Phi nổi lên, nàng tức giận nói: “Cô…”
Cứ như thế thời gian trôi qua thật nhanh. Trên cao đã dần xuất hiện một màu lam trong veo, tiếng côn trùng chợt dịu đi, đổi lại là tiếng chim hót lại ríu rít hơn hẳn.
Nén trầm hương sắp lụi tàn, giờ Mão đã trôi qua gần hết, tên nội thị trước cổng Nghênh Xuân Cung liền đốt một nén hương mới. Hắn ngẩng đầu lên, xa xa đằng kia hình như là bóng dáng của một vị nữ nhân yêu kiều tiến đến. Tên nội thị khẩn trương, quay đầu nhìn lại đã thấy gã còn lại từ từ mở cửa.
Nữ nhân yểu điệu từ từ tiến đến, hai tên nội thị cúi đầu hành lễ. Một tên nội thị lén ngước mặt lên nhìn nàng.
Vị nữ nhân kia khẽ mỉm cười, nàng ta vốn dĩ không cần làm thế đối với bọn nô tài. Nhưng rốt cuộc nàng ta vẫn làm, bởi vì trước giờ nàng vẫn thế, thật sự muốn cho tất cả mọi người thấy được nét kiều diễm của nàng, theo một cách mềm mại nhất, gần gũi nhất. Thật giống với cái tên vốn có của nàng “Lệ Uyển”.
Và tất nhiên chẳng có ai cho không ai cái gì. Nét đẹp ấy của nàng được ban bố cho những kẻ chỉ mang trên mình thân phận nô tài, khiến bọn họ cảm thấy mình ít ra cũng được đối xử như một con người trong Cấm Thành rộng lớn này. Vì thế nên nhiều lúc chính vẻ đẹp này lại khiến bọn họ có một chút e sợ. Vì điều gì ư? Chẳng phải là sợ rằng cái “hoa nhan như ngọc” ấy bất chợt sẽ có lúc không còn được phô diễn trước mặt bọn họ sao? Thế thì chẳng phải một chút tự trọng cuối cùng của con người cũng không còn hay sao? Cứ như thế mà bọn họ trước mặt nàng vừa phải sung sướng, vừa phải dốc sức phục tùng.
Có lẽ tên nội thị kia cũng không ngoại lệ. Lệ Uyển tự đắc trong lòng như thế.
Bất chợt có thứ ánh sáng nhã lệ từ Nghênh Xuân Cung rọi ra, khiến nụ cười xinh đẹp của nàng chợt tắt. Lệ Uyển chẳng tiếp tục bận tâm, bởi vì suy cho cùng lũ nô tài ấy là để điều khiển, bằng quyền lực hay bằng sắc đẹp thì có khác gì nhau chứ. Nàng đưa chân bước qua cửa thật nhanh, phía bên trong khung cảnh tráng lệ này còn một người khiến nàng phải phục tùng, bởi người ấy có cả sắc đẹp lẫn quyền lực, đủ để điều khiển nàng và không chỉ riêng nàng phải nghe theo. Lúc này nàng còn phải do dự điều gì ư? Lệ Uyển không nhớ đã dạo bước trong Nghênh Xuân Cung này bao nhiêu lần, nhưng chân của nàng cứ theo đường cũ mà rành mạch tiến đến sân trước điện Thiên Đăng của Nguyên Phi, không một chút do dự.
Nhưng thứ khiến nàng do dự lúc này đó chính là sân trước đại điện không có một ai. “Cái người ở Mai Hoa Viện ấy đâu nhỉ?” – Lệ Uyển thầm nghĩ như thế. Nàng đưa mắt nhìn quanh, cuối cùng dừng lại ở chiếc bàn thưởng nguyệt tại vườn uyển gần cạnh. Lệ Uyển chăm chú nhìn, bắt gặp một nữ nhân vận thanh y ngồi đó, nàng ta cũng chính là đang nhìn về hướng của nàng mỉm cười. Dung mạo của nàng ta thật xa lạ, nhưng lại xinh đẹp bất phàm, Lệ Uyển theo phản xạ mà nở một nụ cười ngọt ngào đáp lại. Bên tai đã nghe thấy tiếng nô tỳ Bảo Thanh nhẹ giọng: “Dạ bẩm chủ nhân, người hôm qua vừa mới tiến cung, xem bộ là vị phu nhân này đấy ạ!”
Lệ Uyển lộ vẻ cười ở cuối đuôi mắt, bất chợt thấy Nguyên Ninh đứng dậy bước lại chỗ mình.
Nguyên Ninh khẽ mỉm cười thi lễ chào nàng ta. Lệ Uyển liền tỏ ra khiêm tốn nói: “Không cần phải dụng lễ như thế, ta chẳng qua cũng là một phu nhân giống như nàng!”
Nguyên Ninh khẽ cười: “Phu nhân nàng nhập cung sớm hơn ta, suy cho cùng cũng là hơn ta một bậc. Ta nhập cung chưa lâu, sau này cần phải nhờ phu nhân nàng đây và các vị nương nương khác chỉ dạy!”
Lệ Uyển cố giấu đi nét buồn cười trong lòng: “Ta thực sự không dám nhận câu này của nàng. Nghe nói nàng là cháu gái của Thái hậu, có Thái hậu chiếu cố cho nàng, nàng còn cần một phu nhân nhỏ nhoi như ta chỉ dạy cái gì cơ chứ?”
Nguyên Ninh liền xua tay nói: “Chuyện này đối với ta thật sự không tốt như nàng nghĩ đâu?”
Lệ Uyển có chút nghi hoặc: “Sao nàng lại nói như thế?”
Nguyên Ninh thở dài: “Thái hậu là người công tư phân minh, sẽ không có chuyện thiên vị đối với ta đâu! Huống hồ gì… nàng ở lâu trong cung chắc cũng đã biết, sau chuyện tỷ tỷ của ta, Thái hậu chắc chắn sẽ phải nghiêm khắc đối với ta hơn!”
Lệ Uyển làm gì không tường tận chuyện của tỷ tỷ nàng, bây giờ nghe thế liền thấy có lý, nhưng cũng muốn thăm dò nói: “Cô ta là cô ta, nàng là nàng! Quan gia đã nạp nàng làm phi tử, tuy chỉ là danh phận Phu nhân, nhưng lại yêu mến ban tặng phong hào Thánh Tư, có lẽ cũng đã không để ý đến chuyện này!”
Nguyên Ninh thở dài: “Nếu như giống như lời của nàng nói thì tốt rồi! Phong hào gì chứ, cũng chẳng phải chỉ là một cái hư danh thôi sao?! Đêm qua là ngày nhập cung của ta, thế nhưng Quan gia lại chẳng muốn đến gặp mặt ta!”
Lệ Uyển làm ra nét ngạc nhiên: “Có chuyện đó sao?”
Nguyên Ninh gật đầu, đưa mắt nhìn xa xăm nói: “Ta hiện giờ chỉ muốn yên ổn sống hết quãng đời còn lại trong cung, dĩ nhiên cần phải kết giao với các nàng để ngày tháng về sau còn được một chút vui vẻ!”
Lệ Uyển nghe đến đó đã có chút tin tưởng, nhưng lại muốn thăm dò lần cuối: “Trong cung cũng không phải có một mình nàng đơn độc, nghe nói Tĩnh Huệ phu nhân là nghĩa tỷ của nàng!”
Nguyên Ninh liền đáp: “Đừng nhắc đến cô ta!”
Lệ Uyển liền ngạc nhiên nói: “Tại sao?”
Nguyên Ninh cắn môi nói: “Cô ta cũng xứng làm nghĩa tỷ của ta? Lúc nào cũng ỷ lại thân phận nghĩa tôn của tổ phụ ta mà đắc ý. Nhưng kết quả thì sao, chẳng phải là đang bị phạt đấy ư? Việc này cũng chẳng phải oan ức gì?”
Lệ Uyển nghe ngữ điệu của Nguyên Ninh đầy vẻ chán ghét, nhưng trong lòng vẫn còn nghi hoặc, liền giả vờ nói: “Tính ra cô ta cũng thật là tội nghiệp, nửa tháng nay mỗi sáng thế này phải đến sớm thỉnh an, trời thì lại còn lạnh thế này...”
Nguyên Ninh tỏ vẻ không quan tâm lắm: “Là do cô ta tự làm tự chịu thôi!”
Lệ Uyển tò mò: “Nàng không thích cô ta thật sao? Thật ra ta cũng không qua dám qua lại với cô ta! Các vị nương nương vốn không thích cô ấy!”
Nguyên Ninh liền đáp: “Phải đấy, bây giờ nàng ta là người có tội, ta thực sự đang sợ vì mang cái hư danh nghĩa tỷ nghĩa muội này mà bị liên lụy. Đó là lý do tại sao ta muốn giao hảo với nàng! Lúc này ta thực sự không biết phải làm thế nào!”
Lệ Uyển lúc này đã tin những lời Nguyên Ninh nói, hôm qua khi nàng nghe Nguyên Ninh nhận được phong hào Thánh Tư, trong lòng cũng có chút e dè. Lúc này lại thấy nàng cũng chỉ là một người đơn giản, liền không còn cái suy nghĩ đó nữa. Lệ Uyển khẽ cười: “Chỉ cần nàng không dính dán gì đến cái người kia, ta tất nhiên là sẽ đối xử với nàng như bao người khác!”
Nguyên Ninh cố vui mừng đáp: “Nàng nói có thật không?”
Lệ Uyển mỉm cười gật đầu: “Tất nhiên là thật rồi! Đừng có gọi xa lạ như thế, nếu như muội không ngại thì hãy gọi ta một tiếng tỷ tỷ!”
Nguyên Ninh vui vẻ đáp lại: “Tỷ tỷ!”
Hai người đang nói đến đó, đột nhiên từ xa có một vị phấn y nữ tử tiến đến, không ai khác chính là Yên Ngôn.
Lệ Uyển trông thấy thế liền cười nói: “Nhắc đến Tào Tháo thì Tào Tháo đến, muội xem!”
Nguyên Ninh quay đâu nhìn, đã thấy Yên Ngôn đến gần bên cạnh, nàng băng lãnh đứng đó, không thèm để ý đến hai người bọn họ. Chỉ nghe Lệ Uyển cười nói: “Tĩnh Huệ Phu nhân tại sao giờ này mới đến?”
Mộc Miên có chút lo sợ nói: “Chủ nhân lúc nãy làm rơi chiếc túi thơm, nô tỳ nhớ lại có dừng bên chiếc bàn cạnh hòn giả sơn đôi lát nên cùng chủ nhân quay lại đó tìm, cũng may là tìm lại được!”
Lệ Uyển khẽ cười: “Thật sao? Ta còn tưởng là chủ nhân của ngươi lại đến trễ, nếu vậy thì xem chừng tội sẽ càng thêm nặng!”
Yên Ngôn điềm nhiên khẽ nói: “Nghênh Xuân Cung cũng không phải là không có ai? Ta đến đây lúc nào, tự nhiên người ở Nghênh Xuân Cung sẽ biết! Đâu cần Hạ Phu nhân nàng để tâm đến!”
Lệ Uyển cười hắt ra một hơi chán ghét: “Ta không hề tự cao ngạo mạn giống như cô. Ta là một lòng kính trọng đối với các vị nương nương, mọi chuyện dĩ nhiên là nghĩ đến các vị nương nương rồi!”
Yên Ngôn nghe nàng ta nói đến đó thì dường như sực nhớ ra chuyện gì, liền lạnh lùng cười nở một nụ cười: “Ta quên mất, Hạ Phu nhân nàng dẫu sao cũng đã ở Nghênh Xuân Cung này một thời gian! Có lẽ cũng chưa quên chức trách ngày xưa của mình!”
Lệ Uyển như bị đâm một nhát dao vào tim, vô cùng tức giận nói: “Cô…”
Nàng ta thốt ra như thế lại kìm nén được, bởi vì nàng sực nhớ đến còn có Nguyên Ninh bên cạnh, liền suy nghĩ ra một chuyện vui vẻ nói: “Túi thơm thì có ích lợi gì mà phải đi tìm? Thánh Tư à muội xem có lạ hay không? Trời lạnh thế này mà trên người Tĩnh Huệ Phu nhân đây đến cả một chiếc áo choàng cũng không có!”
Yên Ngôn nghe thế thì cố làm ra vẻ chán ghét nói: “Ồ, mới vừa nhập cung mà đã thân thiết với nhau như vậy rồi sao?”
Nguyên Ninh liền hiểu ý tứ của nàng, liền giả vờ nói: “Ồ, Tĩnh Huệ Phu nhân không thấy lạnh sao? Hôm qua mưa to như thế, Thánh Tư lúc này mặc hai chiếc áo choàng vẫn còn thấy lạnh. Hay là trong viện của Tĩnh Huệ không có nổi một chiếc áo choàng tử tế để mặc, nếu vậy thì Thánh Tư sẽ thí cho nàng một chiếc áo, dẫu sao chúng ta cũng mang danh nghĩa tỷ muội!”
Yên Ngôn đưa mắt về chỗ khác lạnh lùng nói: “Ta không cần. Thứ áo choàng kia của nàng, hãy giữ lại mà mặc!”
Lệ Uyển thích thú: “Tâm ý này của muội một số người cũng không xem ra gì đâu Thánh Tư! Bỏ đi, thân thể là của họ, cứ để cho bọn họ tự làm tự chịu!”
Nguyên Ninh tỏ vẻ tức giận: “Không lấy thì thôi vậy!”
Lệ Uyển sực nhớ ra chuyện gì đó, liền thống khoái nói: “Ồ, ta quên mất! Nếu Thục Phi nương nương thấy Tĩnh Huệ mặc áo choàng thì nương nương ấy có lẽ sẽ không thích đâu! Cho nên cô ta mới phải y phục mỏng manh đến đây, đúng là tội nghiệp!”
Chỉ thấy Yên Ngôn cúi đầu rời sang một bên. Còn Nguyên Ninh thì khẽ mỉm cười: “Thì ra là vậy!”
Cả ba nàng đứng đó, bên tai chợt nghe tiếng bước chân đằng sau. Lệ Uyển quay lại nhìn, nhận ra được người tiến đến là ai liền thu người đứng dạt về đằng sau cúi đầu xuống. Nguyên Ninh cũng lui xuống cùng với nàng ta. Bên này Yên Ngôn cũng dạt sang một bên cúi đầu kính cẩn.
Nguyên Ninh đưa mắt nhìn lên, từ xa xa đã thấy một nhóm người tiến đến. Trong đó nổi bật nhất là hai vị nữ nhân khí mạo uy nghiêm. Người đi trước là Thục Phi, nàng ta vận một bộ hồng y rất tươi, trên búi tóc đen nhánh được tô điểm rất nhiều trang sức, gương mặt nàng ta sắc sảo, nhất là đôi mắt dài và đôi mi đen ánh. Người đi bên cạnh vận một bộ thanh y, gương mặt nàng ta vô cùng thanh tú, nhưng tỏa ra một chút hàn khí, nhưng càng vì thế mà làm cho thần thái của nàng trở nên tôn quý và vương giả bất phàm, quả thực xứng với thân phận Quý Phi của nàng.
Bên cạnh hai nàng ta là một vài vị nữ nhân ăn mặc sang trọng, có lẽ là các Phu nhân hoặc Ngự nữ hầu hạ Quan gia, đằng cuối là đám nô tài hầu hạ theo sau, điệu bộ kính cẩn.
Lệ Uyển thấy hai vị Quý Phi và Thục Phi tiến đến liền cúi đầu hành lễ, dường như phát ra cùng lúc với Yên Ngôn: “Tần thiếp xin được bái kiến hai vị nương nương!”
Nguyên Ninh cũng cúi đầu hành lễ, dựa theo câu đó của Lệ Uyển mà khẽ nói: “Tần thiếp xin được bái kiến hai vị nương nương!”
Thục Phi cũng không để ý đến Nguyên Ninh, định bụng bước qua thì đột nhiên nô tỳ bên cạnh nàng ta ghé tai nói nhỏ gì đấy với nàng: “Nương nương, chính là cái người được Quan gia ban cho cái phong hào Thánh Tư đấy ạ!”
Thục Phi quay đầu lại nhìn Nguyên Ninh, tiến đến nở một nụ cười sắc lạnh: “Ngươi là người mới nhập cung à?”
Nguyên Ninh cúi đầu nói: “Dạ phải ạ!”
Thục Phi cười lạnh: “Quan gia ban cho ngươi cái phong hào “Thánh Tư”, thế thì để cho bổn cung xem cái suy nghĩ của ngươi khác với những kẻ tầm thường như thế nào?”
Nguyên Ninh trong lòng có chút lo lắng.
Thục Phi nở một nụ cười ranh mãnh hỏi: “Ngươi dám hành lễ chào “hai vị nương nương”? Đến cả hai từ “Thục Phi”, “Quý Phi” cũng không nhắc đến, có phải ý nói chúng ta không xứng với những mỹ từ đó sao?”
Lệ Uyển nghe thế thì chột dạ, câu đó ban nãy chính nàng cũng nói qua, thế nhưng có lẽ Thục Phi chỉ muốn làm khó Nguyên Ninh mà thôi.
Nguyên Ninh cũng đã hiểu ra ý đó, liền cố gắng điềm tĩnh khẽ nói: “Tần thiếp quả thật không có ý mạo phạm hai vị nương nương! Chỉ là tần thiếp vừa mới nhập cung, nếu có gì phật ý hai vị nương nương, xin hãy niệm thứ cho sự kém hiểu biết của tần thiếp!”
Thục Phi khẽ vân vê búi tóc mang đầy trang sức của mình nói: “Bổn cung cũng thấy ngươi không có cái gan đó! Chỉ là không biết Quý Phi có nghĩ giống bổn cung hay không thôi!”
Thục Phi nói đến đó liền đưa mắt nhìn Quý Phi. Chỉ thấy Quý Phi thần thái thản nhiên đưa mắt nhìn nàng: “Cũng chỉ là một câu chào, nàng ta vừa mới nhập cung, nhưng điệu bộ cũng quả thật kính cẩn! Bổn cung thấy như vậy là được rồi, Thục Phi sao lại để tâm đến từng câu từng chữ của nàng ấy như thế?”
Thục Phi thích thú cười: “Bổn cung cũng chỉ là tò mò cái tâm tư của cái người mới nhập cung này thôi, Thánh Tư dẫu sao cũng là xuất thân hoàng tộc, giống như Quý Phi nàng đây, suy nghĩ biết đâu sẽ khác đi so với người bình thường.”
Chỉ thấy Quý Phi chớp nửa mắt, từng câu từng chữ nhấn mạnh nói: “Suy nghĩ này của hoàng tộc chúng ta, chắc chắn không phải là “khác người” mà là “hơn người”. Thánh Tư, nàng cũng hãy để cho Thục Phi biết nữ nhân xuất thân hoàng tộc của chúng ta có suy nghĩ như thế nào đi!”
Nguyên Ninh hít một hơi thật sâu, khẽ nói: “Hai vị nương nương khí mạo uy nghiêm, thần thái hơn người. Mỗi bước đi đều toát lên vẻ thục đức đoan trang, thanh cao quý phái. Tần thiếp vừa mới nhập cung, trông thấy hai vị nương nương thì rất ngưỡng mộ, giữa lúc đó thì lại sợ vô lễ trước hai vị nương nương, thế nên tần thiếp chỉ biết gấp gáp mà kính cẩn cúi đầu chào, trong lời nói sơ ý quên mất hai mỹ từ Thục Quý kia. Nhưng mà tần thiếp có sơ ý đến đâu thì hai mỹ từ này vốn cũng đã thể hiện trong cốt cách của hai vị nương nương, là điều đương nhiên không cần phải bàn cãi!”
Quý Phi nghe thế cũng cảm thấy hài lòng, liềm mỉm cười đưa mắt nhìn Thục Phi: “Thục Phi có cần suy xét gì thêm nữa hay không?”
Thục Phi gật đầu nheo mắt cười: “Đúng là con nhà hoàng tộc, ăn nói đúng là lưu loát tinh tế! Nhưng mà tiếc rằng hậu cung này vốn dĩ có tôn ti trật tự, ngươi chỉ là một Phu nhân mới nhập cung, Thục Phi là Thục Phi, Quý Phi là Quý Phi, ngươi chào chúng ta cùng một tiếng “nương nương”, như thế chẳng phải là đang gộp hai người bổn cung là một! Cái này thì không được, hai người chúng ta, không phải nói muốn gộp là gộp! Nàng nói có phải hay không hả Quý Phi?”
Chỉ nghe Quý Phi bình nhiên khẽ nói: “Bổn cung không phải là dạng người tính toán như vậy. Có điều nếu Thục Phi có nói đến bốn chữ “tôn ti trật tự”, thì bổn cung cũng xin nhắc lại. Trong hậu cung này, đứng đầu Phi vị là Nguyên Phi nương nương, các bậc Phi còn lại không tính vai vế. Chỉ là...”
Thục Phi mi tâm khẽ động, đôi môi nửa cười nửa như không cười hỏi: “Chỉ là thế nào?”
Quý Phi khẽ cười: “Chỉ là Thục Phi trước nay luôn nhận được ân sủng của Quan gia, nàng lại là cô mẫu của Nguyên Phi nương nương, Thục Phi như thế chính là tiền bối, đối với bổn cung chắc chắn là hơn một bậc.”
Quý Phi nói đến đó, ánh mắt chợt dao động để lộ ra một nét cười ngạo mạn: “Chưa kể huynh trưởng của Thục Phi nàng chính là Quan nhị phẩm Nhập Nội Hành Khiển Trần đại nhân. Tuy chỉ là Quan nhị phẩm, nhưng mà trước giờ Trần đại nhân luôn hầu hạ Thượng hoàng chu đáo, không có công lao thì cũng có khổ lao. Nếu có người xếp chúng ta ngang hàng thì bổn cung cũng thực sự là không dám đứng cạnh nàng!”
Lời lẽ vừa rồi của Quý Phi, nghe qua tưởng là lời khen, nhưng rõ ràng bên trong là thâm ý sâu xa. Thục Phi làm gì không biết ý tứ đó của nàng ta.
Chỉ thấy Thục Phi thở hắt ra một hơi chán ghét, nhưng lại cố đưa mắt cười: “Ồ, Quý Phi đúng là biết đùa cợt. Nàng đường đường là con gái của Nhất phẩm Thống Chính Thái sư, bổn cung làm sao dám hoang đường mà làm càn trước mặt nàng?”
Nói đoạn nàng ta khẽ vân vê đóa hoa bằng kim sức đang cài trên tóc nhếch môi cười: “Chỉ là trong cái hậu cung này, thành hay bại thực sự không thể nói là vì cái xuất thân của mình được. Dẫu có xuất thân hiển hách cho đến mấy thì cũng… Quý Phi có lẽ vẫn chưa quên cái người đó chứ nhỉ?"
Nguyên Ninh nghe đến đó bỗng dưng thấy chột dạ. “Người đó” mà nàng ta nhắc đến có phải là...?
Quý Phi cười lạnh: “Về cái người đó, Thục Phi nàng cũng đừng nên nhắc đến, nàng cũng không phải không biết nguyên do!”
Chỉ nghe Thục Phi thở dài đắc chí: “Bỏ đi, thật ra quan trọng là phải biết trái tim của Quan gia đang nằm ở đâu!”
Quý Phi nhắm mắt khẽ cười: “Đúng vậy, chẳng phải là trái tim của Quan gia đang ở Nghênh Xuân Cung này ư? Bổn cung chắc chắn sẽ thành kính cúi đầu trước Nguyên Phi nương nương, chỉ là không biết Thục Phi bao lâu qua có cảm thấy ngượng ngập khi phải cúi đầu trước đứa cháu gái ruột của mình hay không?”
Thục Phi liếc mắt nhìn Quý Phi, dường như cố hạ một tia giận dữ xuống mà mỉm cười: “Có gì mà phải ngượng ngập cơ chứ? Cúi đầu trước Nguyên Phi nương nương không chỉ có bổn cung mà là toàn thể trên dưới hậu cung. Hơn nữa nếu Nguyên Phi nương nương có thể leo đến vị trí còn bỏ trống kia thì thậm chí không phải chỉ hậu cung mà còn là quần thần Đại Việt cũng phải cúi đầu trước người! Thế thì ta cần gì phải ngần ngại chứ?”
Quý Phi khẽ cười: “Có được câu này của Thục Phi, bổn cung thực sự một lòng thán phục!”
Thục Phi đắc ý cong môi cười: “Nàng không cần thán phục bổn cung! Trước giờ nàng vốn đạt được cái bản sự đó. Tôn ti so với ruột thịt phân biệt rõ ràng. Chẳng phải giữa nàng và Quan gia là biểu huynh muội ư? Thế mà trước giờ bổn cung chưa bao giờ nghe nàng gọi Quan gia là biểu ca. Quan gia người cũng chưa bao giờ xem nàng là biểu muội!”
Quý Phi nghe đến đó thì nét mặt đã toát ra nét hàn khí: “Thật là buồn cười, bổn cung nhập cung thì đã là phi tử của Quan gia, đâu còn là biểu muội của người nữa! Hơn nữa quan hệ giữa bổn cung và Quan gia cũng lại dễ dàng để nàng đem ra so sánh ư?”
Ngoài Thục Phi và Quý Phi ở đó, trên dưới gần chục con người chỉ nghe màn đối thoại nhẹ nhàng uyển chuyển nhưng lại chứa đựng biết bao nhiêu lời lẽ thâm sâu. Phút chốc cả toán người bọn họ lặng lẽ khiếp sợ, người lo lắng nhất chắc có lẽ chính là Nguyên Ninh và Yên Ngôn.
Chỉ nghe Thục Phi phất chiếc khăn đang cầm trên tay tức giận nói: “Bổn cung cũng chỉ là thuận miệng mà nói ra một câu. Quý Phi sao lại đánh mất cái vẻ trầm ổn tôn quý thường ngày của nàng rồi?”
Quý Phi lạnh lùng nói: “Thục Phi nàng cũng làm mất đi cái bộ điệu nhẹ nhàng thục đức trước mặt Quan gia đấy thôi, chỉ là một Phu nhân mới nhập cung, nàng cũng đâu cần xem xét kỹ lưỡng một lời chào hỏi của nàng ta như vậy. Để người khác nhìn vào thì lại tưởng nàng đang dùng cái phân vị Thục Phi của mình để hà khắc với các Phu nhân ở dưới đấy! Chấp nhất nàng ấy lược bỏ hai chữ Thục Phi, thì cũng phải xem bản thân mình có xứng với hai chữ Thục Phi ấy hay không đã!”
Gân trán của Thục Phi nổi lên, nàng tức giận nói: “Cô…”
Danh sách chương