Edit: Ochibi
Cô đem những cái bình đó, bao gồm bình mơ ngâm lúc trước, toàn bộ đặt ở trong sân.
“Từ Như Ý, ngươi đặt nhiều bình như vậy ở chỗ này làm gì? Hiến tế hả!?” Từ Lương Thị đối với cô gần như bất mãn, rống to kêu to.
“Đây là sân nhà ta, làm gì cũng cần đại thẩm quản sao?”
“Từ Như Ý, hai mẹ con các ngươi chính là ăn của chúng ta dùng của chúng ta, không thể vong ân phụ nghĩa a!” Từ Lương Thị sắc sảo nói.
Kỳ thật bọn họ sớm phân gia, nhưng khoảng cách gần nhau. Sau khi phụ thân Từ Như Ý chết bệnh, gia gia nãi nãi* Từ gia thấy hai mẹ con không nơi nương tựa, có đôi khi sẽ chiếu cố hai người.
(*Gia gia, nãi nãi: Ông bà nội)
Ở Từ Lương Thị xem ra, đây là cực độ không công bằng.
Từ Như Ý lại biết, nương cô rất cần cù, cũng rất biết mang ơn. Tiếp nhận một chút ân huệ rồi, hàng năm làm hết việc mọi người, cơ hồ nàng một người lo hết, trong đất cũng chưa từng để cho người khác giúp quá nhiều.
Các nàng có thể nói là vẫn luôn là tay làm hàm nhai. Nhưng trong lòng đại thẩm đây, mẹ con các nàng lại vĩnh viễn chiếm tiện nghi nhà nàng ta.
“Cứ cho là ăn, cũng là ăn của Từ gia. Đại thẩm, thẩm đừng quên, chính mình họ Lương.”
“Ta…… Hay lắm ngươi Từ Như Ý, miệng lưỡi lanh lợi đúng không?” Từ Lương Thị nói bất quá, vén tay áo muốn đánh cô.
Dù sao nàng ta là trưởng bối, giáo huấn vãn bối này cũng là thiên kinh địa nghĩa**!
(**Thiên kinh địa nghĩa: nói cái đạo thường như trời đất không thể di dịch được)
“Con dâu lão đại, ngươi đang làm gì?” Gia gia Từ gia đi tới, nhìn thấy bộ dáng nàng ta hung thần ác sát, nhịn không được nhíu mày.
“Cha, con muốn giáo huấn……”
“Nơi này không tới phiên ngươi giáo huấn!” Từ gia gia tức giận.
Như Ý nói như thế nào cũng là cháu gái ông, đứa con thứ hai đã qua đời, ông đã đáp ứng muốn chiếu cố tốt hai mẹ con này!
Từ Lương Thị không dám cùng ông tranh, chỉ biết ủy khuất mà khóc lên: “Mệnh ta khổ quá mà! Trên đời này sao lại có người bất công như vậy! Nói xem ta cũng là con dâu của người, tại sao lại có khác biệt lớn đến thế”
Từ gia gia không nói lý với nàng ta, đã đi tới, “Như Ý, cái nhà này, vẫn do gia gia định đoạt. Cháu yên tâm, ngày nào gia gia vẫn còn, hai mẹ con cháu sẽ không bị người ta khi dễ!”
“Cảm ơn gia gia!” Từ Như Ý may mắn, gia gia này vẫn là hiểu lý lẽ.
Nguyên chủ tuy rằng ngạo kiều một tí, nhưng ngày thường cũng biết tôn kính trưởng bối. Hơn nữa Từ gia gia cảm thấy, cũng là do nhi tử nhà mình không còn, mới chậm trễ việc hôn nhân của đứa nhỏ này, xuất phát từ áy náy, ông đối với Từ Như Ý có chút thiên vị. Càng không nói, Từ Lương Thị vốn dĩ thích vô đau rên rỉ***, vẫn luôn ngại gả cho nhà nghèo, đối với cái nhà này rất nhiều bắt bẻ.
(*** Vô đau rên rỉ: Không bị đau nhưng vẫn rên rỉ)
Chờ Từ Lương Thị vừa đi, Từ Như Ý mới giải thích: “Gia gia, cháu đang làm mơ ngân. Ông nếm thử một tí xem.”
Cô lấy một dĩa nhỏ mơ từ bình được ngâm đầu tiên, đưa qua.
Từ gia gia chưa từng ăn qua món nào như vậy, nhìn mơ màu vàng nhạt, vẫn là cắn một ngụm.
Vị ngọt ngào lan trong miệng, xua tan cơn khát. Thế nhưng vô cùng ngon miệng.
“Không tồi. Ăn ngon.” Từ gia gia khen không dứt miệng.
Đừng nói tới bọn nhỏ nơi này hiếm khi có đồ ăn vặt, chính ông cũng cảm thấy không tồi.
Từ Như Ý cười, nước ngâm còn hơi nặng chút, phơi khô nữa còn sẽ ăn ngon hơn.
Cô nói: “Vậy là tốt rồi. Gia gia, cháu để lại một ít cho ông và nãi nãi, còn dư cháu chuẩn bị đem lên thị trấn bán đổi lấy tiền.”
“Đây cũng có thể đổi tiền ư?” Từ gia gia kinh ngạc.
“Đúng vậy. Mơ này ăn không chỉ có đỡ thèm, thai phụ ăn còn có thể ngăn nôn, giảm bớt bệnh trạng ghê tởm, cũng có thể cải thiện làn da. Tiểu hài tử ăn giúp khai vị kiện tì, lão nhân ăn trợ giúp tiêu hóa.”
20/1/2020
Cô đem những cái bình đó, bao gồm bình mơ ngâm lúc trước, toàn bộ đặt ở trong sân.
“Từ Như Ý, ngươi đặt nhiều bình như vậy ở chỗ này làm gì? Hiến tế hả!?” Từ Lương Thị đối với cô gần như bất mãn, rống to kêu to.
“Đây là sân nhà ta, làm gì cũng cần đại thẩm quản sao?”
“Từ Như Ý, hai mẹ con các ngươi chính là ăn của chúng ta dùng của chúng ta, không thể vong ân phụ nghĩa a!” Từ Lương Thị sắc sảo nói.
Kỳ thật bọn họ sớm phân gia, nhưng khoảng cách gần nhau. Sau khi phụ thân Từ Như Ý chết bệnh, gia gia nãi nãi* Từ gia thấy hai mẹ con không nơi nương tựa, có đôi khi sẽ chiếu cố hai người.
(*Gia gia, nãi nãi: Ông bà nội)
Ở Từ Lương Thị xem ra, đây là cực độ không công bằng.
Từ Như Ý lại biết, nương cô rất cần cù, cũng rất biết mang ơn. Tiếp nhận một chút ân huệ rồi, hàng năm làm hết việc mọi người, cơ hồ nàng một người lo hết, trong đất cũng chưa từng để cho người khác giúp quá nhiều.
Các nàng có thể nói là vẫn luôn là tay làm hàm nhai. Nhưng trong lòng đại thẩm đây, mẹ con các nàng lại vĩnh viễn chiếm tiện nghi nhà nàng ta.
“Cứ cho là ăn, cũng là ăn của Từ gia. Đại thẩm, thẩm đừng quên, chính mình họ Lương.”
“Ta…… Hay lắm ngươi Từ Như Ý, miệng lưỡi lanh lợi đúng không?” Từ Lương Thị nói bất quá, vén tay áo muốn đánh cô.
Dù sao nàng ta là trưởng bối, giáo huấn vãn bối này cũng là thiên kinh địa nghĩa**!
(**Thiên kinh địa nghĩa: nói cái đạo thường như trời đất không thể di dịch được)
“Con dâu lão đại, ngươi đang làm gì?” Gia gia Từ gia đi tới, nhìn thấy bộ dáng nàng ta hung thần ác sát, nhịn không được nhíu mày.
“Cha, con muốn giáo huấn……”
“Nơi này không tới phiên ngươi giáo huấn!” Từ gia gia tức giận.
Như Ý nói như thế nào cũng là cháu gái ông, đứa con thứ hai đã qua đời, ông đã đáp ứng muốn chiếu cố tốt hai mẹ con này!
Từ Lương Thị không dám cùng ông tranh, chỉ biết ủy khuất mà khóc lên: “Mệnh ta khổ quá mà! Trên đời này sao lại có người bất công như vậy! Nói xem ta cũng là con dâu của người, tại sao lại có khác biệt lớn đến thế”
Từ gia gia không nói lý với nàng ta, đã đi tới, “Như Ý, cái nhà này, vẫn do gia gia định đoạt. Cháu yên tâm, ngày nào gia gia vẫn còn, hai mẹ con cháu sẽ không bị người ta khi dễ!”
“Cảm ơn gia gia!” Từ Như Ý may mắn, gia gia này vẫn là hiểu lý lẽ.
Nguyên chủ tuy rằng ngạo kiều một tí, nhưng ngày thường cũng biết tôn kính trưởng bối. Hơn nữa Từ gia gia cảm thấy, cũng là do nhi tử nhà mình không còn, mới chậm trễ việc hôn nhân của đứa nhỏ này, xuất phát từ áy náy, ông đối với Từ Như Ý có chút thiên vị. Càng không nói, Từ Lương Thị vốn dĩ thích vô đau rên rỉ***, vẫn luôn ngại gả cho nhà nghèo, đối với cái nhà này rất nhiều bắt bẻ.
(*** Vô đau rên rỉ: Không bị đau nhưng vẫn rên rỉ)
Chờ Từ Lương Thị vừa đi, Từ Như Ý mới giải thích: “Gia gia, cháu đang làm mơ ngân. Ông nếm thử một tí xem.”
Cô lấy một dĩa nhỏ mơ từ bình được ngâm đầu tiên, đưa qua.
Từ gia gia chưa từng ăn qua món nào như vậy, nhìn mơ màu vàng nhạt, vẫn là cắn một ngụm.
Vị ngọt ngào lan trong miệng, xua tan cơn khát. Thế nhưng vô cùng ngon miệng.
“Không tồi. Ăn ngon.” Từ gia gia khen không dứt miệng.
Đừng nói tới bọn nhỏ nơi này hiếm khi có đồ ăn vặt, chính ông cũng cảm thấy không tồi.
Từ Như Ý cười, nước ngâm còn hơi nặng chút, phơi khô nữa còn sẽ ăn ngon hơn.
Cô nói: “Vậy là tốt rồi. Gia gia, cháu để lại một ít cho ông và nãi nãi, còn dư cháu chuẩn bị đem lên thị trấn bán đổi lấy tiền.”
“Đây cũng có thể đổi tiền ư?” Từ gia gia kinh ngạc.
“Đúng vậy. Mơ này ăn không chỉ có đỡ thèm, thai phụ ăn còn có thể ngăn nôn, giảm bớt bệnh trạng ghê tởm, cũng có thể cải thiện làn da. Tiểu hài tử ăn giúp khai vị kiện tì, lão nhân ăn trợ giúp tiêu hóa.”
20/1/2020
Danh sách chương