Edit: Ochibi

Cùng Từ Xuân trở về nhà, người Từ gia nhìn bọn họ thật sự lấy về nhiều tiền như vậy, một đám vui sướng hỏng rồi.

“Không nghĩ tới Như Ý lợi hại như vậy, thì ra là so với loại lương thực quý của chúng ta còn kiếm tiền nhiều hơn!” Từ gia gia cảm thán.

Từ Lương Thị duỗi tay ra tới: “Xuân Tử nhà ta hẳn là chia một nửa.”

Từ Như Ý thật ra rất sảng khoái mà cho nàng ta. “Đây, một nửa là thù lao cho Xuân Tử, nửa kia, là hy vọng về sau bên tai chúng ta có thể được thanh tĩnh.”

Từ Lương Thị vừa nghe, này rõ ràng chính là nói nàng ta đánh trống reo hò sao. Nhưng nếu phản bác, sẽ nói lên nàng ta không muốn một phần “phí ngậm miệng” kia.

Tiền này lấy thật hụt hẫng mà.

“Vậy đó, nương, người về sau ít nói vài câu đi.” Từ Xuân lấy kẹo lúc trước mua, cười hì hì ăn.

“Một cục đường đã thu mua được con, không tiền đồ!” Từ Lương Thị tức giận.

Từ Xuân thật ra không thèm để ý. Cậu hiện tại ngày càng thích tỷ tỷ này, cảm thấy cô hào sảng lại ngay thẳng.

“Đúng rồi, mơ này đó không phải còn chưa bán xong sao? Hai người ngày mai lại nhanh đi đi.” Từ Lương Thị phân phó.

“Không cần đại thẩm nhọc lòng, tự nhiên có người đến cửa - để hỏi.” Từ Như Ý thề son sắt.

“Ai? Ta mới không tin, thứ đồ kia của ngươi nổi tiếng đến vậy?” Từ Lương Thị khinh thường. Kiếm được chút tiền lời, liền tự cho rằng mình ghê gớm lắm hả?

Không nghĩ tới, mới qua hai ngày, thật sự có người tới. Còn không phải một người.

“Rốt cuộc cũng nghe ngóng được, Từ cô nương, cô làm chúng tôi tìm mãi!” Một gã ăn mặc như người sai vặt nói, một bên xoa mồ hôi trên mặt.

“Ai ai, chúng ta trước tới, các ngươi đừng ỷ vào nhiều người mà bắt nạt ta.”

“Từ cô nương, phu nhân nhà ta lần đầu mang thai, ăn uống gì cũng không được, đại phu đều nói, nếu cứ như vậy, mẹ lẫn thai nhi sẽ giữ không nổi! Ngày hôm qua tình cờ ở thị trấn trên ăn thử mơ nha hoàn mua về, thế nhưng không nôn ra, khí sắc cũng tốt lên rất nhiều. Từ cô nương, cô đại ân đại đức, lại bán cho chúng tôi đi!”

“Từ cô nương, lão phu nhân nhà ta cả đời hành thiện tích đức, nhưng gần đây không có cảm giác muốn ăn, người vừa cao tuổi thân thể liền suy yếu, chứ đừng nói ăn không vô, xin cô nương thương xót, cứu cứu bà ấy đi!”

Những người này tranh nhau nói, ai cũng muốn mua.

“Được rồi. Mơ này cũng không phải đồ vật quý giá gì, chỉ là trong nhà cũng có người già, muốn lưu lại cho bọn họ. Nếu đã có người cần nó hơn, chúng ta tự nhiên sẽ lấy ra.” Từ Như Ý cười hiền hòa.

“Cảm ơn Từ cô nương, chúng ta ra giá gấp mười lần!”

“Ta ra gấp hai mươi lần!”

Từ Như Ý đã sớm bao xong mấy bao, “Ta sẽ không kiếm nhiều tiền của mọi người, vẫn là chiếu theo giá gốc bán đi.”

Vừa nghe cô nói như vậy, những người đó càng thêm cảm kích: “Cảm ơn Từ cô nương! Chủ tử nhà ta nói, về sau có chuyện gì, có thể đến Lưu gia thành Đông tìm cô ấy, nếu có thể giúp được, nhất định sẽ dùng hết sức!”

Một người khác nhanh chóng tỏ thái độ: “Từ cô nương, chủ nhân nhà ta cũng nói, có chuyện gì có thể đến Hứa gia thành Nam, chắc chắn có tương trợ to lớn.”

“Không cần làm phiền đâu, đây là chuyện nhỏ không tốn sức gì.”

Từ Như Ý không cao ngạo không nóng nảy, không tham không niệm, khiến những người đó lưu lại ấn tượng vô cùng tốt.

Bọn họ vừa đi, Từ Xuân liền dương cằm: “Nương, thấy không? Năng lực tỷ của con? Sau này, người nên ít nói vài câu đi…… Ai da, lỗ tai con!”

“Ta cho tiểu tử ngươi ăn cây táo, rào cây sung*, xem ta xử lý ngươi!”

(*Ăn cây táo, rào cây sung: Nhận lợi ích từ nơi này nhưng lại bán sức cho nơi khác.)

“Tỷ tỷ, cứu mạng với!”

“Lão nương xử lý nhi tử nhà mình, ai dám tới quản?”

“Ngao ô ~~”

Từ Như Ý nhìn hai mẹ con đùa nghịch, không khỏi mỉm cười.

22/1/2020
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện