Edit: Ochibi
Kế tiếp
Từ Như Ý rời đi, nhưng chuyện xưa ở tân phòng còn tiếp tục.
Từ cô nương mặt đầy thẹn thùng, khuôn mặt nhỏ đỏ bừng. Mùi hương rượu ngào ngạt trên người nam nhân truyền vào chóp mũi, làm nàng cũng nhiễm vài phần men say.
“Lâm đại ca……”
Một tiếng gọi thơm ngọt này, làm nam nhân nguyên bản nhiệt huyết sôi trào càng thêm không khống chế được chính mình, đem nàng áp đảo ở trên giường.
Người dưới thân mềm mại mịn màng, như nằm trên bánh đoàn tử, khiến người yêu thích không buông tay.
Lâm Dật Dương vội vàng tìm môi nàng, dùng sức hôn lên.
Cánh môi nàng, tươi như hoa hồng mới nở, hồng diễm lệ, mềm như bông, quá thơm ngọt, dư vị vô cùng.
Cắn, không muốn nhả ra.
Từ cô nương cũng không bài xích, nàng có chút ngượng ngùng đáp lại hắn.
Được sự tán thành của nàng, Lâm Dật Dương rút một bàn tay ra, không nhẫn nại được lột từng lớp hỉ phục trên người nàng, thẳng đến khi cái cổ trơn bóng trắng nõn lộ ra.
Náo nhiệt bên ngoài vẫn tiếp tục, chỉ có một người rất không vui.
Ở chỗ người đã rã, một thân ảnh cô tịch nhìn căn phòng dán hỉ tự đỏ thẫm bên kia đột nhiên tắt ngọn đèn dầu, làm tâm hắn ngã vào vực thẳm.
Đau đớn ở ngực lan tràn, cảm xúc bi thương tuyệt vọng tràn ngập toàn bộ lồng ngực. Tiểu vương gia trẻ tuổi lần lượt hít sâu, ý đồ làm bản thân bình tĩnh trở lại.
“Tĩnh Vương gia.” Tần Tú Tú nhẹ giọng gọi một câu, mặt hiện ôn nhu.
“Chuyện gì?” Tĩnh Vương gia thu hồi cảm xúc chính mình, nỗ lực khiến mình trông bình thường.
Tần Tú Tú dịu dàng cười nhạt: “Hôm nay là ngày đại hỉ của muội tử Từ gia, Vương gia cũng cùng ta đến bên kia uống một chén được không?”
Uống một chén? Cũng chả khác mấy đánh một trận!
Tĩnh Vương gia chỗ nào còn tâm tình? Người chủ động xum xoe hắn quá nhiều, không thiếu người như vậy.
Âm thanh hắn lạnh băng, cũng không nhìn nàng ta nhiều một cái, xoay người để lại bóng dáng cho nàng ta.
“Không cần.”
Tần Tú Tú cắn môi đỏ, thở phì phì nhìn hắn rời đi.
“Nương ~” tiểu bánh bao dưới chân ủy khuất kêu lên, “Con đói quá.”
Tần Tú Tú nhìn đến hài tử đáng yêu này, tâm mềm một chút. Tuy rằng không phải nàng ta tự mình sinh, nhưng dù sao cũng chảy cùng một huyết mạch với nàng ta.
“Được, bên kia có rất nhiều món ngon, nương mang con qua nhé.”
Quên đi, đời này là nàng ta bạch nhặt được. Có một nhi tử ngoan ngoãn như vậy, nàng ta lại nỗ lực tìm kiếm một nam nhân đối tốt với mình, cũng không uổng công sống lâu một đời.
……
Một năm sau
Lâm Dật Dương đã lên chức, có phủ đệ riêng. Cha mẹ Lâm gia cũng theo bọn họ một chuyển đến.
Nhìn bụng Từ Như Ý hơi hơi phồng lên, Lâm Nhị Nương hiện tại đối với nàng rất vừa lòng, đối với nàng so với nhi tử nhà mình còn muốn tốt hơn.
Có cái gì ăn ngon, đầu tiên là đưa tới cho nàng, có cái gì mới lạ, cũng lập tức sai người mang cho nàng. Đi đến nơi nào bắt gặp cái gì thích hợp với nữ tử trẻ tuổi, đầu tiên là nghĩ đến nàng.
Từ Như Ý không có cô phụ kỳ vọng của Lâm mẫu, thân thể của nàng trải qua cải tạo của nước trong không gian, so với người bình thường khoẻ mạnh hơn.
Chín tháng sau, nàng thuận lợi sinh hạ một nam hài thông minh cơ trí, đặt tên “Lâm Mặc Thần”.
Tiểu bảo bảo khuôn mặt hồng hào, mắt to ngập nước giống nho đen, quả thực khắc ra từ cùng một khuôn mẫu với cha nó.
Lâm Dật Dương thích cực kỳ, mỗi ngày trở về nhà liền ôm trong tay, không muốn buông.
Tiểu gia hỏa tự nhiên cũng thích hắn, vừa thấy, lập tức duỗi tay tiến đến muốn hắn ôm.
Mỗi lần nhìn hình ảnh hai cha con ôn nhu, Từ Như Ý một bên ngăn không được mỉm cười.
Khi Lâm Mặc Thần bắt đầu bi bô tập nói, Lâm Dật Dương lại có tâm tư.
Nhìn tiểu kiều thê ngồi dưới ánh đèn may vá, hắn cho nha hoàn mang tiểu Mặc Thần đi ngủ.
Đến gần nàng, Lâm Dật Dương lấy đi kim chỉ từ trong tay Từ Như Ý, ôm eo thon của nàng. Ở bên tai nàng nhẹ giọng nỉ non.
“Nương tử, chúng ta sinh thêm một nữ nhi nữa đi.”
Từ Như Ý cảm nhận được ấm áp truyền đến từ trên người hắn, nàng cười: “Là ai nói không bao giờ sinh nữa?”
“Một đứa thôi.” Lâm Dật Dương bảo đảm với nàng, tay đã bắt đầu hạnh kiểm xấu, “Nương tử, ta chỉ là muốn có nữ nhi ngoan ngoãn giống nàng, tên cũng nghĩ kỹ rồi.”
“Mặc Thần chàng không thích nữa sao?” Nàng giả vờ giận.
“Thích, đương nhiên thích!” Lâm Dật Dương nhanh thề, “Chỉ cần là nàng sinh, ta tất cả đều thích! Nhưng chúng ta dù sao cũng phải có một đứa nữ nhi, nương tử.”
Hắn quấn lấy nàng chậm rãi làm phiền, mãi cho đến khi Từ Như Ý đồng ý.
“Được……” Nàng mới đáp một tiếng, người đã bị ôm lên. Bị người nam nhân này gấp không chờ nổi nữa đưa lên giường.
29/1/2020
Kế tiếp
Từ Như Ý rời đi, nhưng chuyện xưa ở tân phòng còn tiếp tục.
Từ cô nương mặt đầy thẹn thùng, khuôn mặt nhỏ đỏ bừng. Mùi hương rượu ngào ngạt trên người nam nhân truyền vào chóp mũi, làm nàng cũng nhiễm vài phần men say.
“Lâm đại ca……”
Một tiếng gọi thơm ngọt này, làm nam nhân nguyên bản nhiệt huyết sôi trào càng thêm không khống chế được chính mình, đem nàng áp đảo ở trên giường.
Người dưới thân mềm mại mịn màng, như nằm trên bánh đoàn tử, khiến người yêu thích không buông tay.
Lâm Dật Dương vội vàng tìm môi nàng, dùng sức hôn lên.
Cánh môi nàng, tươi như hoa hồng mới nở, hồng diễm lệ, mềm như bông, quá thơm ngọt, dư vị vô cùng.
Cắn, không muốn nhả ra.
Từ cô nương cũng không bài xích, nàng có chút ngượng ngùng đáp lại hắn.
Được sự tán thành của nàng, Lâm Dật Dương rút một bàn tay ra, không nhẫn nại được lột từng lớp hỉ phục trên người nàng, thẳng đến khi cái cổ trơn bóng trắng nõn lộ ra.
Náo nhiệt bên ngoài vẫn tiếp tục, chỉ có một người rất không vui.
Ở chỗ người đã rã, một thân ảnh cô tịch nhìn căn phòng dán hỉ tự đỏ thẫm bên kia đột nhiên tắt ngọn đèn dầu, làm tâm hắn ngã vào vực thẳm.
Đau đớn ở ngực lan tràn, cảm xúc bi thương tuyệt vọng tràn ngập toàn bộ lồng ngực. Tiểu vương gia trẻ tuổi lần lượt hít sâu, ý đồ làm bản thân bình tĩnh trở lại.
“Tĩnh Vương gia.” Tần Tú Tú nhẹ giọng gọi một câu, mặt hiện ôn nhu.
“Chuyện gì?” Tĩnh Vương gia thu hồi cảm xúc chính mình, nỗ lực khiến mình trông bình thường.
Tần Tú Tú dịu dàng cười nhạt: “Hôm nay là ngày đại hỉ của muội tử Từ gia, Vương gia cũng cùng ta đến bên kia uống một chén được không?”
Uống một chén? Cũng chả khác mấy đánh một trận!
Tĩnh Vương gia chỗ nào còn tâm tình? Người chủ động xum xoe hắn quá nhiều, không thiếu người như vậy.
Âm thanh hắn lạnh băng, cũng không nhìn nàng ta nhiều một cái, xoay người để lại bóng dáng cho nàng ta.
“Không cần.”
Tần Tú Tú cắn môi đỏ, thở phì phì nhìn hắn rời đi.
“Nương ~” tiểu bánh bao dưới chân ủy khuất kêu lên, “Con đói quá.”
Tần Tú Tú nhìn đến hài tử đáng yêu này, tâm mềm một chút. Tuy rằng không phải nàng ta tự mình sinh, nhưng dù sao cũng chảy cùng một huyết mạch với nàng ta.
“Được, bên kia có rất nhiều món ngon, nương mang con qua nhé.”
Quên đi, đời này là nàng ta bạch nhặt được. Có một nhi tử ngoan ngoãn như vậy, nàng ta lại nỗ lực tìm kiếm một nam nhân đối tốt với mình, cũng không uổng công sống lâu một đời.
……
Một năm sau
Lâm Dật Dương đã lên chức, có phủ đệ riêng. Cha mẹ Lâm gia cũng theo bọn họ một chuyển đến.
Nhìn bụng Từ Như Ý hơi hơi phồng lên, Lâm Nhị Nương hiện tại đối với nàng rất vừa lòng, đối với nàng so với nhi tử nhà mình còn muốn tốt hơn.
Có cái gì ăn ngon, đầu tiên là đưa tới cho nàng, có cái gì mới lạ, cũng lập tức sai người mang cho nàng. Đi đến nơi nào bắt gặp cái gì thích hợp với nữ tử trẻ tuổi, đầu tiên là nghĩ đến nàng.
Từ Như Ý không có cô phụ kỳ vọng của Lâm mẫu, thân thể của nàng trải qua cải tạo của nước trong không gian, so với người bình thường khoẻ mạnh hơn.
Chín tháng sau, nàng thuận lợi sinh hạ một nam hài thông minh cơ trí, đặt tên “Lâm Mặc Thần”.
Tiểu bảo bảo khuôn mặt hồng hào, mắt to ngập nước giống nho đen, quả thực khắc ra từ cùng một khuôn mẫu với cha nó.
Lâm Dật Dương thích cực kỳ, mỗi ngày trở về nhà liền ôm trong tay, không muốn buông.
Tiểu gia hỏa tự nhiên cũng thích hắn, vừa thấy, lập tức duỗi tay tiến đến muốn hắn ôm.
Mỗi lần nhìn hình ảnh hai cha con ôn nhu, Từ Như Ý một bên ngăn không được mỉm cười.
Khi Lâm Mặc Thần bắt đầu bi bô tập nói, Lâm Dật Dương lại có tâm tư.
Nhìn tiểu kiều thê ngồi dưới ánh đèn may vá, hắn cho nha hoàn mang tiểu Mặc Thần đi ngủ.
Đến gần nàng, Lâm Dật Dương lấy đi kim chỉ từ trong tay Từ Như Ý, ôm eo thon của nàng. Ở bên tai nàng nhẹ giọng nỉ non.
“Nương tử, chúng ta sinh thêm một nữ nhi nữa đi.”
Từ Như Ý cảm nhận được ấm áp truyền đến từ trên người hắn, nàng cười: “Là ai nói không bao giờ sinh nữa?”
“Một đứa thôi.” Lâm Dật Dương bảo đảm với nàng, tay đã bắt đầu hạnh kiểm xấu, “Nương tử, ta chỉ là muốn có nữ nhi ngoan ngoãn giống nàng, tên cũng nghĩ kỹ rồi.”
“Mặc Thần chàng không thích nữa sao?” Nàng giả vờ giận.
“Thích, đương nhiên thích!” Lâm Dật Dương nhanh thề, “Chỉ cần là nàng sinh, ta tất cả đều thích! Nhưng chúng ta dù sao cũng phải có một đứa nữ nhi, nương tử.”
Hắn quấn lấy nàng chậm rãi làm phiền, mãi cho đến khi Từ Như Ý đồng ý.
“Được……” Nàng mới đáp một tiếng, người đã bị ôm lên. Bị người nam nhân này gấp không chờ nổi nữa đưa lên giường.
29/1/2020
Danh sách chương