Edit: Ochibi
Sau khi khách sáo hàn huyên chính thức, Từ Như Ý ngồi vào chỗ.
“Vương huynh.” Tư Đồ Phong đứng lên, “Vì hoan nghênh công chúa đến, ta cho người chuẩn bị ca múa trợ hứng.”
Nói xong, cố tình liếc mắt nhìn người bên kia một cái.
Chính là, hắn chán nản phát hiện, công chúa biểu tình đạm mạc. Ánh mắt cô từ đầu đến cuối cũng không một lần nhìn hắn!
Trong lòng không thoải mái, nhưng trên mặt vẫn là nụ cười ấm áp.
Sau khi khai tiệc, hắn lại mượn cớ đến kính rượu, “Công chúa ngàn dặm xa xôi mà đến, ta kính công chúa một ly.”
“Ngại quá, ta không uống rượu. Để Oánh Nhi thay ta uống ly này đi.”
“Vậy công chúa cũng có thể lấy trà thay rượu.”
“Thật xin lỗi, trà ta cũng không uống.”
“…… Vậy, nước chắc là có thể?”
“Xin lỗi, khiến nhị điện hạ thất vọng rồi.”
Tư Đồ Phong nắm chặt cái ly trong tay. Từ Như Ý năm lần bảy lượt cự tuyệt hắn, khiến bầu không khí trở nên xấu hổ.
Lúc này hắn, rõ ràng không vui.
Ở chỗ này, chưa từng có nữ tử kháng cự được mị lực của hắn! Càng không chiếm được, hắn càng muốn muốn đoạt về. Ánh mắt hắn nhìn Từ Như Ý, đã như là vật sở hữu của mình.
Cũng may bọn họ nói chuyện với nhau tiếng không lớn. Hiện trường có hơi ầm ĩ, cũng không phải tất cả mọi người có thể nghe được bọn họ nói.
Tư Đồ Phong rầu rĩ trở về chỗ ngồi, nháy mắt cảm thấy đồ ăn cũng không hợp vị.
Lúc này, hắn thấy Từ Như Ý chủ động nói cười với Tư Đồ Ngạn, uống xong ly rượu Tư Đồ Ngạn đưa tới. Cái này làm cho hắn càng thêm tức giận.
Sau khi ăn một bữa tiệc khá náo nhiệt, Từ Như Ý đi vào phòng đặc biệt chuẩn bị vì cô.
Oánh Nhi cởi bỏ tóc cho cô. Dính một chút nước và nhẹ nhàng chải, có chút lo lắng mà nói: “Công chúa, nhị vương tử giống như……”
“Ta biết. Không cần lo lắng.”
Tới nơi này, danh hiệu công chúa của cô chỉ có thể làm đồ trang trí, hiện tại chỗ dựa lớn nhất chính là Tư Đồ Ngạn. Cô sẽ không bị bất luận kẻ nào mê hoặc, mặc kệ Tư Đồ Phong tốt hay xấu, đều không liên quan đến cô.
Sau khi sắp xếp chỗ dừng chân cho Từ Như Ý, Tư Đồ Ngạn không có xuất hiện nhiều. Trước lúc diễn ra hôn lễ của bọn họ, hắn cảm thấy nên tránh sự nghi ngờ, tôn trọng vị công chúa đường xa mà đến này.
Từ Như Ý có thể thanh nhàn, lúc không có việc gì, bắt đầu nghiên cứu tập tục, dân phong, và trồng trọt chăn nuôi mà dân chăn nuôi phụ thuộc ở nơi này.
Cô phát hiện, tài nguyên nơi này được tận dụng kỳ thật không đến 50%, bởi vì kinh tế lạc hậu hơn Trung Nguyên, những mục dân chỉ đem lông dê chế thành chăn, thảm, áo choàng và những thứ giống vậy.
Thật ra lông dê giữ ấm tốt nhất, nếu có thể dệt thành sợi, làm áo lông, áo khoác các loại, vừa nhẹ nhàng vừa giữ ấm còn không thấy mập mạp. Thích hợp mặc vào hai mùa xuân và thu.
Chúng nó cũng có rất nhiều kiểu dáng, đến lúc đó, làm thành sản phẩm xinh đẹp, thời thượng cao cấp, bán cho những người quyền quý Trung Nguyên, cải thiện sinh hoạt dân chăn nuôi.
Đương nhiên, cô là công chúa của một quốc gia, đối với mấy thủ công nghiệp khẳng định không biết.
Nhưng mà, Từ Như Ý nhớ rõ cô đã từng được một cái kỹ năng, gọi là “Không thầy dạy cũng hiểu”. Lúc này chắc hẳn có tác dụng?
“Sử dụng kỹ năng ‘không thầy dạy cũng hiểu’.” Từ Như Ý đọc dựa theo thuyết minh.
Nháy mắt, trong tâm trí cô, các loại kiến thức có liên quan đến dệt phù hợp với thời đại này hiện ra.
“Oánh Nhi, lấy giấy bút tới.” Từ Như Ý phân phó.
Sau khi lấy được, cô bắt đầu đặt bút vẽ những công cụ thực dụng đơn giản. Đem những thứ tường lược thiết thực trong đầu viết xuống.
“Ngươi đi tìm thợ thủ công chế tạo gấp những thứ này, lại tìm vài phụ nữ khéo tay, để các nàng học dệt.”
“Vâng, công chúa.” Oánh Nhi tuân lệnh, cầm giấy lui xuống.
4/2/2020
Sau khi khách sáo hàn huyên chính thức, Từ Như Ý ngồi vào chỗ.
“Vương huynh.” Tư Đồ Phong đứng lên, “Vì hoan nghênh công chúa đến, ta cho người chuẩn bị ca múa trợ hứng.”
Nói xong, cố tình liếc mắt nhìn người bên kia một cái.
Chính là, hắn chán nản phát hiện, công chúa biểu tình đạm mạc. Ánh mắt cô từ đầu đến cuối cũng không một lần nhìn hắn!
Trong lòng không thoải mái, nhưng trên mặt vẫn là nụ cười ấm áp.
Sau khi khai tiệc, hắn lại mượn cớ đến kính rượu, “Công chúa ngàn dặm xa xôi mà đến, ta kính công chúa một ly.”
“Ngại quá, ta không uống rượu. Để Oánh Nhi thay ta uống ly này đi.”
“Vậy công chúa cũng có thể lấy trà thay rượu.”
“Thật xin lỗi, trà ta cũng không uống.”
“…… Vậy, nước chắc là có thể?”
“Xin lỗi, khiến nhị điện hạ thất vọng rồi.”
Tư Đồ Phong nắm chặt cái ly trong tay. Từ Như Ý năm lần bảy lượt cự tuyệt hắn, khiến bầu không khí trở nên xấu hổ.
Lúc này hắn, rõ ràng không vui.
Ở chỗ này, chưa từng có nữ tử kháng cự được mị lực của hắn! Càng không chiếm được, hắn càng muốn muốn đoạt về. Ánh mắt hắn nhìn Từ Như Ý, đã như là vật sở hữu của mình.
Cũng may bọn họ nói chuyện với nhau tiếng không lớn. Hiện trường có hơi ầm ĩ, cũng không phải tất cả mọi người có thể nghe được bọn họ nói.
Tư Đồ Phong rầu rĩ trở về chỗ ngồi, nháy mắt cảm thấy đồ ăn cũng không hợp vị.
Lúc này, hắn thấy Từ Như Ý chủ động nói cười với Tư Đồ Ngạn, uống xong ly rượu Tư Đồ Ngạn đưa tới. Cái này làm cho hắn càng thêm tức giận.
Sau khi ăn một bữa tiệc khá náo nhiệt, Từ Như Ý đi vào phòng đặc biệt chuẩn bị vì cô.
Oánh Nhi cởi bỏ tóc cho cô. Dính một chút nước và nhẹ nhàng chải, có chút lo lắng mà nói: “Công chúa, nhị vương tử giống như……”
“Ta biết. Không cần lo lắng.”
Tới nơi này, danh hiệu công chúa của cô chỉ có thể làm đồ trang trí, hiện tại chỗ dựa lớn nhất chính là Tư Đồ Ngạn. Cô sẽ không bị bất luận kẻ nào mê hoặc, mặc kệ Tư Đồ Phong tốt hay xấu, đều không liên quan đến cô.
Sau khi sắp xếp chỗ dừng chân cho Từ Như Ý, Tư Đồ Ngạn không có xuất hiện nhiều. Trước lúc diễn ra hôn lễ của bọn họ, hắn cảm thấy nên tránh sự nghi ngờ, tôn trọng vị công chúa đường xa mà đến này.
Từ Như Ý có thể thanh nhàn, lúc không có việc gì, bắt đầu nghiên cứu tập tục, dân phong, và trồng trọt chăn nuôi mà dân chăn nuôi phụ thuộc ở nơi này.
Cô phát hiện, tài nguyên nơi này được tận dụng kỳ thật không đến 50%, bởi vì kinh tế lạc hậu hơn Trung Nguyên, những mục dân chỉ đem lông dê chế thành chăn, thảm, áo choàng và những thứ giống vậy.
Thật ra lông dê giữ ấm tốt nhất, nếu có thể dệt thành sợi, làm áo lông, áo khoác các loại, vừa nhẹ nhàng vừa giữ ấm còn không thấy mập mạp. Thích hợp mặc vào hai mùa xuân và thu.
Chúng nó cũng có rất nhiều kiểu dáng, đến lúc đó, làm thành sản phẩm xinh đẹp, thời thượng cao cấp, bán cho những người quyền quý Trung Nguyên, cải thiện sinh hoạt dân chăn nuôi.
Đương nhiên, cô là công chúa của một quốc gia, đối với mấy thủ công nghiệp khẳng định không biết.
Nhưng mà, Từ Như Ý nhớ rõ cô đã từng được một cái kỹ năng, gọi là “Không thầy dạy cũng hiểu”. Lúc này chắc hẳn có tác dụng?
“Sử dụng kỹ năng ‘không thầy dạy cũng hiểu’.” Từ Như Ý đọc dựa theo thuyết minh.
Nháy mắt, trong tâm trí cô, các loại kiến thức có liên quan đến dệt phù hợp với thời đại này hiện ra.
“Oánh Nhi, lấy giấy bút tới.” Từ Như Ý phân phó.
Sau khi lấy được, cô bắt đầu đặt bút vẽ những công cụ thực dụng đơn giản. Đem những thứ tường lược thiết thực trong đầu viết xuống.
“Ngươi đi tìm thợ thủ công chế tạo gấp những thứ này, lại tìm vài phụ nữ khéo tay, để các nàng học dệt.”
“Vâng, công chúa.” Oánh Nhi tuân lệnh, cầm giấy lui xuống.
4/2/2020
Danh sách chương