Edit: Ochibi

Tư Đồ Ngạn trong miệng nói muốn ra ngoài, nhưng thân thể lại không nhúc nhích, tầm mắt cũng chưa từng rời khỏi cô nửa phần.

Tưởng tượng đến chuyện phát sinh đêm qua, Tư Đồ Ngạn liền cảm thấy trong lòng ngọt ngào. Kéo tay cô, nghiêm mặt nói: “Như Ý, đêm qua không khống chế được bản thân, làm nàng chịu khổ.”

Từ Như Ý ánh mắt ai oán nhìn chằm chằm hắn.

Bây giờ nói xin lỗi có ích lợi gì? Lúc làm sao không biết tiết chế?

Tư Đồ Ngạn nhìn trên cổ trơn bóng của cô điểm điểm dấu vết, mặt hắn hổ thẹn, “Thật xin lỗi……”

“Không có việc gì. Ngạn, chàng đi ra ngoài trước đi.”

Đóng cửa cho kỹ, Từ Như Ý thở phào nhẹ nhõm. Dùng ý niệm điều khiển nước trong không gian ở đầu ngón tay, dẫn tới thau tắm.

Cô đi vào thau tắm, ngâm toàn thân ở bên trong. Hơi thở chứa nhiệt nhuộm gương mặt cô thành một mảnh phấn hồng, nhìn rất là đáng yêu. Tác dụng nước ấm và nước giếng không gian, làm cô cảm giác đau đớn giảm bớt, toàn thân cũng sảng khoái không thôi.

Tắm xong, thay một bộ quần áo đơn giản, lúc Từ Như Ý ra tới, Tư Đồ Ngạn đã mặc quân phục, chỉnh đốn xong quân đội.

Dáng người nam nhân rất cao lớn đứng lặng phía trước, nhiều năm rèn luyện cũng khiến hắn có vẻ cường tráng. Một bộ quân phục trên người, khiến cho hắn thoạt nhìn hiên ngang oai hùng, làm người ta rất có cảm giác an toàn.

Tư Đồ Ngạn cảm giác được động tĩnh phía sau, vừa chuyển đầu, liền nhìn đến cô mỉm cười.

Từ Như Ý vừa mới dùng nước ấm tắm vòi sen, gương mặt mang theo đỏ ửng, cả người nhìn vô cùng kiều tiếu. Nửa tóc dài rối tung đầu vai, một bộ hồng trang đơn giản bao bọc lấy dáng người đường cong lả lướt.

Tư Đồ Ngạn tiến lên, giữ chặt tay cô, “Như Ý.”

“Điện hạ.”

Tư Đồ Ngạn lưu luyến không rời nhìn người trước mặt: “Như Ý, phía trước nguy hiểm, nàng ở nhà chờ ta. Ta nhất định sẽ toàn thắng trở về!”

“Vâng, chàng hãy cẩn thận!”

“Được mà, ta đã biết. Như Ý, ta sẽ rất nhanh trở lại.” Tư Đồ Ngạn vuốt ve khuôn mặt cô, động tình nói.

Tưởng tượng đến tiểu thê tử của hắn săn sóc ngoan hiền như thế, trái tim hắn liền mềm yếu. Còn chưa lên đường, cũng đã không xa nổi cô.

Nếu không phải đi đánh giặc, hắn hiện tại liền muốn lại ôm lấy cô, lại một lần chiếm hữu cô, hung hăng bắt nạt cho một trận. Hắn còn muốn ôn lại dư vị tối hôm qua, tưởng tượng đến tư vị mỹ diệu kia hắn liền nhiệt huyết mênh mông.

Thật vất vả nhịn thân thể hướng - động xuống, Tư Đồ Ngạn lần nữa cúi người hôn hôn khuôn mặt nhỏ non mềm của cô, mới nói: “Ngoan, không cần lo lắng gì hết, tin tưởng nam nhân của nàng!”

Hắn đã an bài dũng sĩ dũng mãnh nhất bên người âm thầm bảo vệ cô, để tránh tình huống bất ngờ xảy ra.

“Vâng.” Từ Như Ý cầm tay hắn, nhẹ giọng nói, “Ngạn, Ngũ thị vệ gần đây cùng nhị điện hạ lui tới thân thiết, bọn họ rất có thể……”

Đang muốn dặn dò vài câu, bên kia liền có người tới báo. “Tư Đồ điện hạ, Cách Nhật phó tướng cho mời!”

“Như Ý, ta đi trước.” Tư Đồ Ngạn nhẹ nhàng xoa bóp khuôn mặt nhỏ của cô, thỏa mãn với cảm xúc mềm mại đầu ngón tay.

Không thể không nói, hắn một nửa là bị sắc đẹp dẫn - dụ, một nửa kia là quá tín nhiệm đệ đệ chính mình, cho dù nghe xong một nửa Từ Như Ý lo lắng, cũng không có để trong lòng quá.

“Được.” Từ Như Ý đáp. Nhìn đến Ngũ Dần bên kia đứng bên cạnh Tư Đồ Phong, ánh mắt trầm xuống.

Cô vốn dĩ muốn tìm cơ hội diệt trừ Ngũ Dần, nhưng hắn thật giảo hoạt. Phỏng chừng hắn đoán ra ý tưởng của cô, cả ngày đi theo bên người Tư Đồ Phong, làm cô không có cơ hội xuống tay.

Từ Như Ý tuy là Vương phi, nhưng ở chỗ này lại không có quyền lực gì. Tư Đồ Phong cũng là Vương tử, bên người còn có một đám trung thành bảo vệ, muốn giết Ngũ Dần không quá dễ dàng.

Cô có thể tùy tiện tìm cái cớ diệt trừ Thiến Nhi, nhưng không thể dùng phương pháp đồng dạng xử lý Ngũ Dần. Ngũ Dần thân là quân nhân, nếu không phạm sai lầm có thể chết, tùy tiện giết sẽ khiến cho lòng quân rung chuyển.

12/2/2020
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện