Edit: Ochibi

"Chuyện liên quan đến người trong lòng anh, Tô thiếu gia, tốt nhất nên suy xét rõ ràng rồi rồi trả lời." Từ Như Ý cười cười.

"Như Ý, anh đã suy nghĩ cẩn thận: Người trong lòng anh là em. Còn người khác, không liên quan đến anh!" Tô Vân Hải kiên định trả lời.

Tưởng tượng cô vùi đầu trong lòng ngực nam nhân khác ôm ấp, Tô Vân Hải khó nhịn được đau lòng.

May mắn cho hắn hiện tại quay đầu vẫn không muộn. Mặt mũi, tự tôn không bằng hạnh phúc nửa đời sau!

"Vậy đi. Rất đơn giản, chỉ cần dùng......" Từ Như Ý nói ra yêu cầu chả mình.

Điều kiện của cô rất đơn giản, nhưng cũng rất đặc biệt. Tô Vân Hải không biết Từ Như Ý muốn làm gì, nhưng hắn vẫn đồng ý.

Đỡ cô đi lên, Tô Vân Hải ngồi kế bên cạnh cô.

Máy bay trực thăng tư nhân không gian rất rộng rãi, nội thất bên trong bố trí đến thoải mái hào phóng, cửa sổ trong suốt làm tầm nhìn rộng lớn.

Từ Như Ý lẳng lặng nhìn ra ngoài cửa sổ.

Tô Vân Hải nói đúng, trên máy bay trực thăng quan sát được toàn bộ thành phố, rất hấp dẫn.

Trên cửa kính có ảnh phản chiếu của cô, cằm tinh xảo của Từ Như Ý khẽ nhếch, tâm tình hình như cũng không tệ lắm. Tô Vân Hải luyến tiếc dời mắt, mắt không chớp nhìn cô đến xuất thần.

Lúc này, tiếng chuông di động trong túi cuả cô vang lên, phá vỡ cảnh tượng tốt đẹp.

Tô Vân Hải có chút tức giận. Không cần hỏi, cũng biết là Bạch Diệc Khả đã bỏ xe đi bộ tới điểm hẹn.

Hắn rất muốn cướp đi di động của cô ném xuống, nhưng nghĩ Từ Như Ý có thể sẽ căm hận hắn, liền trở nên sợ hãi.

Hắn nắm chặt tay. Lần đầu tiên phát hiện, mình cũng có lúc sợ hãi.

Từ Như Ý nhấc điện thoại: "Xin lỗi. Bạch thiếu gia, là tôi thất hứa."

Âm thanh bên kia có chút run rẩy, giọng nói Bạch Diệc Khả đứt quãng: "Như Ý, em vẫn là chọn hắn...... Đúng không?"

Từ Như Ý nhìn người ngồi kế mình khẩn trương.

Tô Vân Hải hít thở, môi mỏng giật nhẹ, cuối cùng cũng không nói gì.

Vài giây sau, Từ Như Ý đáp: "Là."

"Tít tít......" Điện thoại đã cúp.

Cô có thể cảm nhận được Bạch Diệc Khả thất vọng và đau lòng, nhưng cô cũng chỉ có thể xin lỗi anh.

Tô Vân Hải nghe câu trả lời của cô rốt cuộc cũng yên lòng, hắn chẳng màng Từ Như Ý phản đối mà cầm tay cô.

Tô Vân Hải chân thành nói: "Như Ý, em yên tâm, kể từ giây phút này, anh tuyệt đối sẽ không đánh mất em nữa!"

"Tô đại thiếu gia, kỳ thật tôi chỉ lấy lý do đó để từ chối anh ta......"

"Không sao cả, anh tin tưởng em sẽ nhìn vào thành ý của anh! Anh nhất định sẽ khiến em yêu anh thêm lần nữa!"

Tô Vân Hải tin rằng, chỉ cần chịu nỗ lực, trên đời này không có gì hắn không làm được.

Đương nhiên, muốn gây ấn tượng với cô ấy, hắn cần phải tuyệt đối chân thành.

Từ Như Ý nhìn ánh mắt chân thành của hắn, có thấp thỏm, có bất an, còn có một sự kiên định.

Cô gật đầu, duỗi người: "Được rồi. Nhưng hôm nay tôi rất mệt......"

"Vậy chúng ta trở về thôi." Tô Vân Hải chủ động nói.

Phi cơ trực tiếp đưa cô trở về nhà, Từ Như Ý mới nằm trên giường nghỉ ngơi, tin nhắn Tô Vân Hải gửi tới.

[ Như Ý, hôm nay có rất nhiều lời nói muốn nói với em, nhưng cuối cùng anh quyết định: Dùng hành động chứng minh anh yêu em. Cảm ơn em chịu cho anh cơ hội này, anh nhất định sẽ khiến trở thành cô gái hạnh phúc nhất trên đời! ]

Từ Như Ý không trả lời, đem nó xóa đi.

Từ sau ngày hôm đó, Bạch Diệc Khả biến mất khỏi thế giới của cô. Tô Vân Hải đều đặn mỗi ngày gửi cô hai tin nhắn.

Buổi sáng thức dậy, nhất định sẽ nhận được lời nói ấm áp lãng mạn của hắn; buổi tối trước khi ngủ, hắn cũng gửi một đoạn lời nói.

Mặc kệ Từ Như Ý một lần cũng không hồi âm, Tô Vân Hải vẫn kiên trì không ngừng, gió mặc gió, mưa mặc mưa biểu đạt tâm ý của mình.

1/11/2019
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện