Edit: Ochibi
[ Về sau ]
Liễu Lan Nhân tuy rằng biết được lai lịch của tiền, nhưng cô vẫn không có phương pháp trả lại.
Cô tìm công việc đơn giản, chín giờ đi năm giờ về, tan tầm lại đi làm thêm. Thời gian cuối tuần cũng bị chiếm dụng, một lòng nhào vào kiếm tiền -- nếu đã biết tiền là của ai, Liễu Lan Nhân tính cách hiếu thắng không cho phép chính mình lấy không.
Cửa hàng thức ăn nhanh có nam sinh mới tốt nghiệp ra trường, có chút thẹn thùng. Mỗi lần nhìn đến cô vất vả như vậy, liền vì cô đau lòng. Khi biết là hoàn cảnh của cô vì chữa bệnh cho ba mà thiếu nợ, càng thêm cảm động. Có việc nặng, cậu đều giúp Liễu Lan Nhân làm.
Liễu Lan Nhân không ngốc, dĩ nhiên nhìn ra được cậu theo đuổi mình.
Nhưng nghĩ đến đã từng tiếp xúc qua Tô Vân Hải, dù là diện mạo hay là thân thế đều khiến người ta động tâm. Nàng phát hiện mình không có cách tiếp nhận ai khác ngoài hắn!
Gặp lại hắn, là mấy tháng về sau. Hôn lễ long trọng kia đến nay vẫn có người say sưa nói về, nghe nói Tô đại thiếu gia sủng vợ vô cùng, quả thực khiến người ta ghen tị.
Đồn đãi cũng không sai. Liễu Lan Nhân tận mắt nhìn thấy nam nhân kia đối vợ hắn có bao nhiêu sủng ái.
Ánh nắng tươi sáng sau giờ ngọ, Tô Vân Hải cẩn thận đỡ Từ Như Ý tản bước trên đường công viên. Bọn họ nhỏ giọng trò chuyện. Hai người trên mặt tươi cười tràn đầy sáng lạn, ngẫu nhiên nhìn lẫn nhau một cái, ăn ý lại tự nhiên.
Từ Như Ý lúc này, đã có thai hai tháng. Tuy rằng bụng không rõ ràng, nhưng hắn lại cực kỳ cẩn thận, sợ cô bị thương.
Nhìn thấy thế, Liễu Lan Nhân thừa nhận, cô ghen ghét.
Cô vẫn luôn cho rằng, mình là cô bé lọ lem may mắn, được vương tử ưu ái, trải qua gian khổ về sau sẽ ở bên nhau. Mà Từ Như Ý, là nữ phụ ác độc điển hình, ngăn cản bọn họ tu thành chính quả.
Nhưng hiện tại nghĩ lại, kỳ thật từ đầu tới cuối chỉ do cô suy nghĩ nhiều mà thôi. Từ Như Ý không có chen chân vào bọn họ nhiều. Là cô yêu không đủ kiên định, không ném nổi thể diện để đi lấy lòng đối phương, mới vứt bỏ tình yêu sắp tới tay.
"Nếu cô dám phá hư bọn họ, tôi nhất định không tha cho cô." Một thanh âm truyền tới.
Liễu Lan Nhân nhìn qua, là Bạch Diệc Khả đã biến mất rất lâu.
Anh so với trước kia gầy ốm hơn, thoạt nhìn càng thêm thon dài tuấn dật. Trên mặt bất cần đời treo đạm cười, ngữ khí lại mang theo một tia hàn ý lãnh liệt.
Anh nhìn lại đây, trong mắt mang theo ý cảnh cáo.
Liễu Lan Nhân bị ánh mắt đó nhìn thực không thoải mái, cô mở miệng: "Cô ta có gì tốt? Trêu chọc một người lại một người khác."
"Nơi nào so với cô cũng đều tốt hơn." Bạch Diệc Khả không khách khí mà nói.
"Anh......" Liễu Lan Nhân chán nản. Cô nơi nào có bất kham* như vậy!
(*Bất kham: không dễ dàng chịu để cho điều khiển)
"Ngươi căn bản không có thể so sánh với cô ấy." Bạch Diệc Khả xa xa nhìn hai người bên kia.
Anh nhớ tới tình cảnh lần đầu tiên gặp cô, khi đó Như Ý với người trong tưởng tượng của anh khác nhau một trời một vực.
Cô không hề giống Tô Vân Hải miêu tả tuỳ tiện, cô xinh đẹp, ương ngạnh, lại không cách nào làm người ta chán ghét nổi.
Ánh mắt Bạch Diệc Khả rơi xuống trên Từ Như Ý bên kia, anh lâm vào hồi ức.
Anh mặt mày nhu hòa, khóe miệng hơi nâng lên. Nhớ tới khi đã từng, công chúa kiêu ngạo kia, dùng ngữ khí lạnh nhạt xa cách đối anh nói: "Xin lỗi, tôi vẫn còn thích anh gọi tôi là đại tiểu thư."
"Đại tiểu thư...... Đại tiểu thư......" Bạch Diệc Khả lẩm bẩm tự nói.
Thật là cái xưng hô phù hợp với tính cách cô.
Anh hiện tại hy vọng nhiều có thể giống như trước, chẳng sợ không được gọi cô Như Ý, chỉ là một tiếng "Đại tiểu thư", cũng tốt hơn phải thừa nhận cô là vợ của anh em tốt, không thể không kêu một tiếng chị dâu......
2/11/2019
[ Về sau ]
Liễu Lan Nhân tuy rằng biết được lai lịch của tiền, nhưng cô vẫn không có phương pháp trả lại.
Cô tìm công việc đơn giản, chín giờ đi năm giờ về, tan tầm lại đi làm thêm. Thời gian cuối tuần cũng bị chiếm dụng, một lòng nhào vào kiếm tiền -- nếu đã biết tiền là của ai, Liễu Lan Nhân tính cách hiếu thắng không cho phép chính mình lấy không.
Cửa hàng thức ăn nhanh có nam sinh mới tốt nghiệp ra trường, có chút thẹn thùng. Mỗi lần nhìn đến cô vất vả như vậy, liền vì cô đau lòng. Khi biết là hoàn cảnh của cô vì chữa bệnh cho ba mà thiếu nợ, càng thêm cảm động. Có việc nặng, cậu đều giúp Liễu Lan Nhân làm.
Liễu Lan Nhân không ngốc, dĩ nhiên nhìn ra được cậu theo đuổi mình.
Nhưng nghĩ đến đã từng tiếp xúc qua Tô Vân Hải, dù là diện mạo hay là thân thế đều khiến người ta động tâm. Nàng phát hiện mình không có cách tiếp nhận ai khác ngoài hắn!
Gặp lại hắn, là mấy tháng về sau. Hôn lễ long trọng kia đến nay vẫn có người say sưa nói về, nghe nói Tô đại thiếu gia sủng vợ vô cùng, quả thực khiến người ta ghen tị.
Đồn đãi cũng không sai. Liễu Lan Nhân tận mắt nhìn thấy nam nhân kia đối vợ hắn có bao nhiêu sủng ái.
Ánh nắng tươi sáng sau giờ ngọ, Tô Vân Hải cẩn thận đỡ Từ Như Ý tản bước trên đường công viên. Bọn họ nhỏ giọng trò chuyện. Hai người trên mặt tươi cười tràn đầy sáng lạn, ngẫu nhiên nhìn lẫn nhau một cái, ăn ý lại tự nhiên.
Từ Như Ý lúc này, đã có thai hai tháng. Tuy rằng bụng không rõ ràng, nhưng hắn lại cực kỳ cẩn thận, sợ cô bị thương.
Nhìn thấy thế, Liễu Lan Nhân thừa nhận, cô ghen ghét.
Cô vẫn luôn cho rằng, mình là cô bé lọ lem may mắn, được vương tử ưu ái, trải qua gian khổ về sau sẽ ở bên nhau. Mà Từ Như Ý, là nữ phụ ác độc điển hình, ngăn cản bọn họ tu thành chính quả.
Nhưng hiện tại nghĩ lại, kỳ thật từ đầu tới cuối chỉ do cô suy nghĩ nhiều mà thôi. Từ Như Ý không có chen chân vào bọn họ nhiều. Là cô yêu không đủ kiên định, không ném nổi thể diện để đi lấy lòng đối phương, mới vứt bỏ tình yêu sắp tới tay.
"Nếu cô dám phá hư bọn họ, tôi nhất định không tha cho cô." Một thanh âm truyền tới.
Liễu Lan Nhân nhìn qua, là Bạch Diệc Khả đã biến mất rất lâu.
Anh so với trước kia gầy ốm hơn, thoạt nhìn càng thêm thon dài tuấn dật. Trên mặt bất cần đời treo đạm cười, ngữ khí lại mang theo một tia hàn ý lãnh liệt.
Anh nhìn lại đây, trong mắt mang theo ý cảnh cáo.
Liễu Lan Nhân bị ánh mắt đó nhìn thực không thoải mái, cô mở miệng: "Cô ta có gì tốt? Trêu chọc một người lại một người khác."
"Nơi nào so với cô cũng đều tốt hơn." Bạch Diệc Khả không khách khí mà nói.
"Anh......" Liễu Lan Nhân chán nản. Cô nơi nào có bất kham* như vậy!
(*Bất kham: không dễ dàng chịu để cho điều khiển)
"Ngươi căn bản không có thể so sánh với cô ấy." Bạch Diệc Khả xa xa nhìn hai người bên kia.
Anh nhớ tới tình cảnh lần đầu tiên gặp cô, khi đó Như Ý với người trong tưởng tượng của anh khác nhau một trời một vực.
Cô không hề giống Tô Vân Hải miêu tả tuỳ tiện, cô xinh đẹp, ương ngạnh, lại không cách nào làm người ta chán ghét nổi.
Ánh mắt Bạch Diệc Khả rơi xuống trên Từ Như Ý bên kia, anh lâm vào hồi ức.
Anh mặt mày nhu hòa, khóe miệng hơi nâng lên. Nhớ tới khi đã từng, công chúa kiêu ngạo kia, dùng ngữ khí lạnh nhạt xa cách đối anh nói: "Xin lỗi, tôi vẫn còn thích anh gọi tôi là đại tiểu thư."
"Đại tiểu thư...... Đại tiểu thư......" Bạch Diệc Khả lẩm bẩm tự nói.
Thật là cái xưng hô phù hợp với tính cách cô.
Anh hiện tại hy vọng nhiều có thể giống như trước, chẳng sợ không được gọi cô Như Ý, chỉ là một tiếng "Đại tiểu thư", cũng tốt hơn phải thừa nhận cô là vợ của anh em tốt, không thể không kêu một tiếng chị dâu......
2/11/2019
Danh sách chương