Edit:Ochibi

Mã Oánh tận tâm tận lực, mẹ Tằng rất là hưởng thụ.

Bà ta nói, chính mình hẳn là mệnh Hoàng Thái Hậu. Con trai bà ta có tiền đồ như vậy, làm sao có thể tùy tiện tìm một nàng dâu?

Mã Oánh thấy thời cơ chín mùi, lại lần nữa đưa ra chuyện ly hôn của Tằng Vân Lượng và chuyện cưới cô ta với mẹ Tằng.

Mẹ Tằng cảm thấy cô ta hầu hạ mình nên vẫn thực hiện, vì thế lấy ra cái túi, đi đến nơi Tằng Vân Lượng. Giao đãi hắn đừng làm cho Mã Oánh chết tâm, trước hết sinh xong con hẵng nói.

Lúc bà ta đi, Từ Như Ý cũng không ở nhà.

Tằng Vân Lượng đưa bà ta vào, không đợi bà nói chuyện, liền bắt đầu khen: “Mẹ, Như Ý hiện tại vậy mà lợi hại nha, mỗi tháng đều thu vào vài vạn, so với con cũng không khác lắm! Tụi con ngày hôm qua còn thảo luận chuyện đổi nhà đổi xe!”

Kỳ thật hắn không quan tâm Từ Như Ý thu vào bao nhiêu, nói muốn đổi nhà đổi xe cũng chỉ là giả thôi. Nhưng vì làm mẹ ủng hộ theo hắn, nên tùy ý bịa đặt nói dối.

“Vân Lượng, con không gạt mẹ sao?”

“Mẹ, con gạt mẹ làm gì? Như Ý còn nói, đến lúc đó mua cho mẹ chiếc xe, thuê tài xế mỗi ngày đón đưa. Trong nhà tìm một bảo mẫu, việc nhà không cần mẹ làm nữa! Mỗi ngày cho mẹ ăn sơn châu hải vị!” Tằng Vân Lượng vì muốn mẹ ủng hộ, bắt đầu nói bốc nói phét.

“Cô ta tốt như vậy ư?”

Tằng Vân Lượng lời thề son sắt: “Chúng ta không phải là người nhà hết sao!”

Tằng mẫu nghe con dâu như vậy, nghĩ cũng có khả năng, trong lòng bắt đầu dao động. Trong đầu ảo tưởng sinh hoạt của kẻ có tiền về sau.

Mã Oánh đối tốt với bà ta, lập tức bởi vì vật chất kích thích mà bị vứt lên chín tầng mây!

Khi Từ Như Ý trở về, mẹ Tằng nhìn cô cảm thấy thuận mắt nhiều.

Con dâu này rực rỡ hẳn lên, xinh đẹp hào phóng có khí chất, hiền hậu lại hiểu chuyện, bây giờ còn có thể kiếm nhiều tiền. Con trai nói đúng, bọn họ là người một nhà!

“Như Ý, con về rồi.” Khi nói chuyện cũng khách khí không ít.

“Vâng.” Từ Như Ý chỉ nhàn nhạt trả lời một câu.

Mẹ Tằng còn sợ cô không để ý tới bà, vừa nghe cô trả lời liền vui vẻ cười: “Mệt mỏi sao? Con mau ngồi xuống nghỉ ngơi!”

Từ Như Ý đặt túi xuống, mẹ Tằng liền tiếp nhận trong tay nhìn.

“Túi này có màu hơi tối, thích hợp với người lớn tuổi. Mẹ, mẹ thích thì cứ cầm đi!” Từ Như Ý ngồi ở trên sô pha, hờ hững nói.

“Cái, cái này rất đắt phải không?”

“Không đắt, một vạn tám mà thôi.”

Mẹ Tằng mắt sáng ngời, “Mẹ đây sẽ nhận lấy a!”

“Tủ quần áo của con còn có vài món Prada cũ, nếu mẹ cảm thấy thích hợp thì cứ lấy về hết đi.”

“Cái đó không rẻ sao?”

“Một tháng tiền lương mà thôi.”

Mẹ Tằng xem như tin hoàn toàn. Thu nhập không cao, ai dám mua đồ đắt như vậy?

Bà đến phòng định chế đặc biệt chỉ giữ quần áo của Từ Như Ý, nhìn các loại nhãn hiệu bên trong khiến bà hoa cả mắt, cảm thấy con dâu quả này thực là một kho báu!

……

Lúc bà ta trở về, đã không còn thuận mắt Mã Oánh chỉ biết đẻ trứng không có tiền thu nhập vào.

“Dì à, dì đã trở lại.” Mã Oánh thấy bà trở về, gương mặt lập tức tươi cười chào đón.

“Ừ. Ta đã bảo Vân Lượng, nó nói nhiều nhất cần nửa năm, mới ly hôn Như Ý.” Mẹ Tằng lúc này chỉ nghĩ cách kéo dài.

Nửa năm sau đứa trẻ trong bụng Mã Oánh đã được tám tháng. Đến lúc đó còn sợ cô ta không sinh?

“Nửa năm sao?”

“Đúng vậy. Chẳng lẽ con muốn nó ly hôn liền rồi cưới con sao?” Mẹ Tằng trong giọng nói không kiên nhẫn, “Nó ly hôn sẽ ảnh hưởng đến tiền đồ! Đến lúc đó lấy cái gì nuôi con với đứa bé trong bụng? Con sẽ đi kiếm tiền sao?”

“Con……”

12/11/2019
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện