Edit: Ochibi

Tống Nghị Vĩ tim đập cuồng loạn, nỗ lực làm mình trông như vẫn bình tĩnh.

Anh cầm túi xách trên tay cô, săn sóc nói: “Như Ý, mệt mỏi sao?”

“Còn tốt.” Từ Như Ý hơi mỉm cười.

“Tôi đưa cô về nhà.”

“Tôi không nhà.”

Tống Nghị Vĩ ngẩn người. Nhìn cô, không biết nói gì cho tốt.

Đúng vậy…… Ở trong lòng cô, cùng người nhà ở bên nhau mới được xem như hoàn chỉnh đi? Hiện giờ bọn họ ly hôn, cô liền không có nhà.

Người cô quan tâm, trước sau vẫn là một nam nhân khác?

Tưởng tượng đến đây, trong lòng Tống Nghị Vĩ liền cảm thấy chua chát.

Nhìn ra tâm tư của anh, Từ Như Ý giải thích: “Tôi đem nhà bán rồi, giờ không có nơi cư trú.”

“Hoá ra là như thế!” Tâm tình anh lập tức lại tốt lên.

Thì ra cô nói nhà ở đây chỉ là một chỗ ăn, chỗ ngủ. Hơn nữa Như Ý nhất định đã hết hy vọng, mới có thể bán đi ngôi nhà bọn họ cùng góp sức?

Nghĩ thế, Tống Nghị Vĩ thấy bản thân anh có hy vọng.

Giờ khắc này, anh quyết định không hề do dự. Xác định theo đuổi cô, đuổi không kịp thì cứ tiếp tục đuổi. Cô chạy xa đến đâu anh nhất định sẽ đuổi xa đến đấy!

Vì thế anh nói: “Như Ý, tôi giúp em tìm nhà ở!”

【 Hệ thống nhắc nhở: Độ hảo cảm độ của nam phụ +5, độ hảo cảm đối với ký chủ hiện tại là 70. (Tiến độ hoàn thành 70%) ]

Từ Như Ý không cự tuyệt, tìm nhà ở rồi chuyển nhà là chuyện vô cùng phiền toái, cô một mình ứng phó cũng không nổi.

“Được. Vậy phiền toái anh rồi.”

“Không phiền không phiền. Em không phải nói chúng ta là bằng hữu sao!” Tống Nghị Vĩ biểu hiện cực kỳ kích động.

Chuyện quan trọng như vậy, Như Ý lại đồng ý giao cho anh! Có thể nói cô thấy anh rất đáng tin cậy!

Tống Nghị Vĩ lúc sau về đến nhà, liền đi đến nhà hàng xóm đối diện mình gõ cửa không ngừng.

Nơi này là chung cư xa hoa hai tầng, hai thang máy cho hai hộ, hàng xóm và anh đồng thời vào ở thời gian cũng không sai biệt lắm, hai nhà quan hệ cũng không tệ.

“Cộc cộc cộc cộc, cộc cộc cộc!”

“Làm sao vậy? Chuyện gì gấp như thế?” Hàng xóm kỳ quái, không phải có chuông cửa sao?

“Thật xin lỗi! Quấy rầy rồi! Xin hỏi các cậu muốn bán nhà sao?”

“Bán nhà?” Hàng xóm lắc đầu, “Chúng tôi chưa nói muốn bán lắm đâu!”

Tống Nghị Vĩ thái độ khẩn thiết, biểu tình kiên định: “Phiền toái đem nhà các cậu bán cho tôi đi! Ra giá gấp hai! Nếu không được, gấp ba cũng có thể!”

Hàng xóm tò mò, “Vì sao? Nhà tôi phong thuỷ tốt sao?”

Tống Nghị Vĩ lắc đầu, “Tôi thích một cô gái đang chuẩn bị mua nhà, tôi muốn cho cô ấy ở cách vách!”

Hàng xóm đầu tiên là sửng sốt, theo sau bật cười: “Ha ha…… Không tồi! Lúc trước nếu tôi có thể nghĩ đến phương pháp này, sẽ không đến mức theo đuổi vất vả như thế.”

“Vậy cậu đồng ý sao?”

“Không được, trừ khi cậu giúp tôi tìm nhà vừa ý trước!”

“Được!” Tống Nghị Vĩ sảng khoái đáp.

Anh một mặt khắp nơi tìm nhà, một mặt bán đi xe cùng chỗ để xe của mình, lấy tiền tiết kiệm, cổ phiếu, còn mượn người thân thích một ít, mới gom đủ chênh lệch với giá.

Tiền này, đủ cho anh mua hai căn nhà như vậy, nhưng thời điểm anh tiêu nó, một chút anh cũng không đau lòng.

Cùng bọn họ hoàn thành giao kèo, Tống Nghị Vĩ lập tức vui vẻ đi nói cho Từ Như Ý.

“Như Ý, thật tốt quá. Hàng xóm tôi vừa vặn muốn chuyển nhà! Bọn họ nóng lòng muốn đi, là hàng xóm quen nên bán giá rẻ cho tôi, giá cả cũng tiện nghi, em nhanh chân đến thử xem sao?”

Từ Như Ý kinh ngạc với hiệu suất cao như thế của anh, khó trách ở cái công ty gia tộc mà có thể bằng năng lực chính mình vươn lên tới chức giám đốc.

“Được mau đi xem đi. Phiền anh rồi.”

“Không phiền không phiền mà, về sau có cái gì, chúng ta còn có thể giúp đỡ nhau!” Thấy cô không phản đối, Tống Nghị Vĩ vui vẻ cực kỳ.

25/11/2019
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện