Edit: Ochibi

Cao Húc nhìn ánh sáng nguy hiểm trong mắt cô, hắn giống như lần đầu tiên nhận thức được.

Trong ấn tượng của hắn, nữ sinh đều là yếu đuối, có thể tùy ý hắn chà đạp. Đặc biệt là cô gái non mềm giống công chúa này.

Nhưng hiện tại, hắn mới phát hiện: Nữ sinh cũng có đáng sợ, tựa như hiện tại.

Hắn biết, Từ Như Ý không nói giỡn, cô nhất định sẽ ra tay tàn nhẫn với hắn.

Cao Húc sợ tới mức tê liệt ngã xuống trên mặt đất, hắn liên tục lui về phía sau: “Không, không cần lại đây. Từ Như Ý, tôi…… Ba tôi sẽ không bỏ qua cho cô!”

Từ Như Ý lộ ra một tia phúc hậu và nụ cười vô hại, “Ba cậu? Cao Cương phải không? Yên tâm, tôi sẽ khiến ông ta đổi tên thành Lùn Cương!”

Cô đi qua, đối với hắn chính là một trận tay đấm chân đá.

Mười lăm phút, Từ Như Ý rốt cuộc đi khỏi phòng bệnh.

Ra cửa lớn bệnh viện. Nhìn hai người quan tâm bên ngoài, Từ Như Ý cười cười.

“Yên tâm, Cao Húc hắn rất khoẻ. Chỉ bị thương một chút, không hề nghiêm trọng tí nào.”

Chẳng qua là sau đó mới trở nên nghiêm trọng, hơn nữa là vô cùng nghiêm trọng.

“Như Ý, cậu không sao chứ?” Trần Hạo Nhiên lo lắng hỏi.

“Bộ cậu thấy tớ giống người có sao ư? Thời gian còn sớm, nếu không chúng mình đi công viên trò chơi chơi đi, thế nào?”

Hôm nay là một buổi không đi học khó có được, lại không phải cuối tuần. Công viên trò chơi nhất định không đông lắm.

“Hay đấy hay đấy! Vừa lúc tâm tình khó chịu!” Trần Hạo Nhiên giơ hai tay tán đồng.

Bọn họ đi đến công viên trò chơi, nơi này quả nhiên hơi vắng vẻ.

“Chúng mình đi vòng đu quay đi, mỗi lần tới đây đều đầy người, trước giờ tớ chưa biết ngồi trên đó có cảm giác ra sao.” Trần Hạo Nhiên nói.

“Được, đi thôi!” Từ Như Ý kéo người trầm mặc một bên lên.

Tuy rằng vòng đu quay rất nhàm chán, nhưng mà, ở nơi như vậy, chắc phải nói Tiêu Vũ Triết chưa có đến thử lần nào đi?

Như vậy, cô phải chiếm lần đầu tiên của anh! Làm anh vĩnh viễn cũng quên không được cô!

Trần Hạo Nhiên rất tự giác không ngồi cùng bọn họ, mà ngồi xuống ô vuông bên cạnh.

Theo ô vuông cao lên từ từ, Từ Như Ý lẳng lặng nhìn mặt nước phía dưới.

“Khi buổi tối, nơi này sẽ càng xinh đẹp. Năm màu ánh đèn sáng lên, mặt nước phản chiếu phiếm màu sắc rực rỡ, người ở giữa không trung, trong lòng cũng sẽ rất bình tĩnh.” Từ Như Ý nhẹ giọng nói.

Tiêu Vũ Triết nhìn cô nghiêng hướng mặt mình, cô mang theo ý cười nhàn nhạt, biểu tình chuyên chú.

Anh vẫn là lần đầu tiên tới chỗ như vậy. Anh chưa từng vào công viên trò chơi, còn tưởng rằng cả đời này cũng không có khả năng bước vào một bước.

Bánh xe quay chậm rãi lên cao, Tiêu Vũ Triết như vậy nhìn mặt cô chăm chú.

Gương mặt thiếu nữ hồng nhuận, mang theo cảm giác tràn đầy hạnh phúc.

Thời gian tựa như yên lặng.

Giữa không trung, không có thành thị ồn ào náo động, lẳng lặng ngồi đối diện với cô tại không gian nhỏ hẹp, hoá ra cũng khiến người ta cảm thấy vui vẻ thoải mái.

“Ngừng rồi.” Từ Như Ý nhắc nhở anh. Đánh gãy ý nghĩ của Tiêu Vũ Triết.

Tiêu Vũ Triết lấy lại tinh thần, nhanh như vậy, đã xong rồi sao……

Trần Hạo Nhiên đã xuống dưới, cậu đỡ đầu, “Thật thất vọng, cứ nghĩ chơi sẽ rất vui, dạo qua một vòng xong, đầu tớ đều hôn mê!”

“Qua bên kia chơi kích thích đi.” Từ Như Ý đề nghị.

“A? Như Ý, không nhìn ra cậu vóc dáng nho nhỏ, nhưng lá gan thật ra rất lớn nha!” Trần Hạo Nhiên kinh ngạc.

“Ha ha, đi nhanh đi! Thừa dịp hôm nay không có ai, chúng ta sẽ chơi thử qua hết một lần!”

Nơi này rất nhiều trò chơi, bởi vì không cần xếp hàng, giống như là chuẩn bị buổi biểu diễn dành riêng cho bọn họ.

Bọn họ đi đến ngựa gỗ xoay tròn, Từ Như Ý lấy điện thoại ra, “Tiêu Vũ Triết ~ nhìn bên này.”

Cô nhanh tay chụp anh một tấm.

19/12/2019
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện