Edit: Ochibi

Trên cỏ hậu viện trống trải, lại có một cái xích đu xinh đẹp!

Khung kim loại sơn màu trắng, mặt trên dây đằng và hoa tươi quấn quanh tinh tế làm điểm xuyết.

Cách đó không xa, một cái bếp nướng BBQ được bày biện tốt nằm ở một nơi dễ thấy.

Mà đi qua một chút, những người hầu đang giữ mấy chú chó chăn cừu Scotland, chỉnh tề giống như đang chờ đợi duyệt binh chiến sĩ!

Từ Như Ý hít một hơi thật sâu, nhìn phía nam sinh.

“Tiêu Vũ Triết……” Cô thật sự thực cảm động, đồ vật thuận miệng nói ra, vậy mà trong thời gian một ngày liền bố trí xong!

Tiêu Vũ Triết không giỏi biểu đạt, nhìn đến cô chỉ giật giật miệng, cái gì cũng chưa nói.

Từ Như Ý đến gần anh, đột nhiên ôm lấy eo anh.

Vùi đầu trước ngực anh, cảm thụ nhiệt độ cơ thể nhàn nhạt của thiếu niên.

Tuy rằng cô không yêu anh, nhưng thật sự rất cảm động.

Hoá ra, ở niên hoa tốt đẹp như vậy, cùng một thiếu niên ngây thơ, nói một hồi tình yêu đơn thuần, là làm người khắc cốt ghi tâm như thế này.

Cô muốn sưởi ấm anh, khiến anh không còn cô độc tịch mịch.

Tiêu Vũ Triết không nghĩ tới cô sẽ ôm anh, lập tức có chút không xử trí.

Anh phát hiện, mình ôm cô không những không bài xích, ngược lại thập phần thích.

Thích hương nhàn nhạt trên người cô, đó là mùi hương đặc biệt của thiếu nữ; thích cảm giác hô hấp ấm áp của cô đánh lên trên người anh, đủ để tâm lạnh băng của anh ấm áp; thích phần tín nhiệm cô dành cho anh, dùng hạnh phúc quãng đời còn lại đặt cược, trút xuống trên người anh toàn bộ tình yêu.

Một cô gái như vậy, làm người ta không có biện pháp từ chối quý trọng, yêu quý.

Tiêu Vũ Triết như vậy để cô nhẹ nhàng ôm lấy, trong lòng ấm áp.

“Tớ có thể gọi cậu là Triết không?” Từ Như Ý nhẹ giọng hỏi.

“Ừ.”

“Thật tốt quá, Triết!” Cô thập phần vui vẻ.

Giống như mới ý thức được cô ôm lấy anh, Từ Như Ý ngượng ngùng buông tay, “Thật xin lỗi, Triết, tớ chỉ là quá cảm động.”

“Không sao cả.”

Cô vừa buông ra, cổ mùi hương thoang thoảng cùng ấm áp kia cũng tiêu tán theo, Tiêu Vũ Triết mạc danh mất mát.

“Chúng ta trở về đi. Ngày mai, Tiêu thúc thúc bọn họ hẳn là sẽ nhận được tin tức……”

“Tôi sẽ không có việc gì.” Tiêu Vũ Triết nhàn nhạt mở miệng.

“Tớ biết.” Từ Như Ý hướng anh cười.

Tiêu gia tiền tài quyền thế, căn bản không phải chỗ Cao Cường có thể chọc, nam sinh quái gở này chẳng qua khinh thường vận dụng những thủ đoạn đó mà thôi.

Cô sẽ không cho thiếu niên của cô đi làm những việc này, như vậy, để cô hoàn thành đi!

Bên kia

Người Cao gia đi đến phòng bệnh, phát hiện Cao Húc phía chính diện nằm trên mặt đất.

“Ai da, Húc Húc, con sao lại ngủ trên đất a?” Cao mẫu đau lòng tiến lên.

Nâng hắn dậy, mới thấy không đúng.

“A? Húc húc, con sao thành ra như vậy? Người đâu! Nhanh lại đây cho ta!”

Cao Cương nhận được tin chạy đến, ông ta mãn nhãn âm độc: “Cho ta xem theo dõi của bệnh viện, là ai càn rỡ như vậy, cư nhiên dám đả thương con trai ta! Ta muốn cho hắn sống không bằng chết!!”

Rất nhanh, phía bệnh viện có tin tức phản hồi. Cao Cương nhìn cô gái trên màn ảnh.

Cô hoàn toàn không có ý tứ muốn che dấu chính mình, thậm chí lúc tiến vào khu vực camera còn nhìn ống kính cười ngọt ngào.

Rõ ràng là một khuôn mặt tinh xảo đáng yêu như vậy, nhưng với Cao Cương xem ra lại đáng giận giống ma quỷ.

Ông ta nghiến răng nghiến lợi nói: “Từ Như Ý đúng không? Lớn lên không tồi, vậy làm cô nửa đời sau bồi cho con trai ta thật tốt!”

Cao Húc đã được đưa vào phòng cấp cứu, nhưng bởi vì phát hiện trễ, bác sĩ nói có khả năng trở thành người thực vật.

Nếu hắn có nửa điểm ngoài ý muốn, Cao Cương thề, nhất định phải làm cho Từ Như Ý và Tiêu Vũ Triết chịu trừng phạt tương tự!! 22/12/2019
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện