Edit: Ochibi

Cao phó hiệu trưởng bị cách chức, trường học đã sắp xếp tân nhiệm phó hiệu trưởng. Nhân tiện, trường nghiêm túc khắc phục các loại tà khí oai phong, làm bọn học sinh vỗ tay tỏ ý vui mừng.

Đường Khả Tâm nhìn Tiêu Vũ Triết trở về, cũng thở phào nhẹ nhõm.

Trong khoảng thời gian này, Đường Khả Tâm ăn không ngon ngủ không yên, vẫn luôn lo lắng cho anh.

Cô ta hận Cao Cương đáng giận, ngẫm lại cũng biết là Tiêu Vũ Triết không có khả năng sai. Nhưng cô ta chỉ là một học sinh bình thường đến không thể lại bình thường hơn, căn bản bất lực.

Giờ thì tốt rồi, nhìn Tiêu Vũ Triết bình an đi học lại, tâm cũng buông hơn phân nửa.

“Khả Tâm, xem ra trong nhà băng sơn vương tử không đơn giản như chúng ta tưởng tượng nha!” Bạn tốt bên người cô ta, Vương Nhụy, dùng cánh tay đâm đâm Đường Khả Tâm nói.

Nói cái gì mà điều tra xong mới biết Cao Húc tự ngã cầu thang, nói giả vậy ai tin? Hơn nữa phó hiệu trưởng sớm đã bị thẩm tra giam giữ, khẳng định là Tiêu gia vận dụng quyền lợi lớn hơn so với Cao gia.

“Oa, không nghĩ tới Tiêu Vũ Triết không những lớn lên soái, trong nhà còn có tiền có thế.” Vương Nhụy vẻ mặt dạng hoa si say mê.

Nam sinh này ngày thường trầm lặng như vậy, không chỉ đẹp trai, người cũng lạnh lùng, khó trách nhiều nữ sinh thích đến thế. Tưởng tượng đến anh vẫn là phú nhị đại tiêu chuẩn, lại không cao ngạo không nóng nảy, Vương Nhụy liền cảm thấy nam sinh này quá ghê gớm!

Đường Khả Tâm có chút thất thần.

Cô ta quan tâm không phải cái này, mà là Tiêu Vũ Triết sau khi trở về, quan hệ với Từ Như Ý càng thân mật hơn.

Cô ta có thể cảm giác rõ ràng, Tiêu Vũ Triết hoá ra không hề giống bất cận nhân tình* như trước, hình như có một chút thay đổi.

(*Bất cận nhân tình: Tính tình quái dị, hành vi không hợp thường tình người ta)

Mà thay đổi này, lại là bởi vì nữ sinh kia!

Nhìn bọn họ tương tác qua lại, Đường Khả Tâm cảm thấy thật hụt hẫng.

“Khả Tâm, Khả Tâm? Cậu nhìn cái gì vậy?” Vương Nhụy bên cạnh cô ta kỳ quái.

“Không, không có gì!” Đường Khả Tâm khẩu thị tâm phi** mà đáp.

(**Khẩu thị tâm phi: Miệng nói một đằng, tâm nghĩ một nẻo)

Nhận thấy được tầm mắt cô ta, Vương Nhụy hiểu rõ.

“A ~ tớ biết rồi, thì ra Khả Tâm cũng thích băng sơn vương tử!”

“Cậu đừng nói bậy!” Đường Khả Tâm nhanh che miệng Vương Nhụy, “Ai thích tên nam sinh giống hệt khối băng kia chứ!”

Vương Nhụy xem kỹ vẻ mặt mà cười gian, “Hừ hừ, chúng ta là bạn tốt nhất của nhau, đôi mắt ghen ghét nhỏ kia của cậu, gạt được ai hả?”

“Ai ghen ghét chứ? Tớ thật sự không thích cậu ta! Đừng có nói bậy.” Đường Khả Tâm phủ nhận, mặt lại hồng thành một mảnh.

“Không thích? Vậy cậu đỏ mặt cái gì?” Nhìn bộ dáng cô ta thẹn thùng, trong lòng Vương Nhụy đã nắm chắc.

Ở cô ta xem ra, đại tiểu thư Từ Như Ý ngang ngược kiêu ngạo, điểm nào so với Đường Khả Tâm thiện lương đáng yêu cũng kém hơn.

Từ Như Ý có thể được băng sơn vương tử ưu ái, bất quá là do vẫn thường sử dụng đeo bám dai dẳng mà thôi. Bạn tốt Đường Khả Tâm của cô ta khinh thường làm như vậy!

Vương tử kia, đã được định sẵn nên xứng với cô bé lọ lem tốt bụng Khả Tâm!

Cô ta quyết định, nhất định phải giúp Đường Khả Tâm có được Tiêu Vũ Triết!

Từ Như Ý không lên tiếng, chỉ lẳng lặng nhìn hai người bên kia nhỏ giọng trò chuyện, vui cười.

……

Sau khi chuông reo, mọi người đều về lớp học.

Từ Như Ý giơ tay, cô đứng lên: “Lão sư, em yêu cầu đổi chỗ ngồi, em muốn ngồi cạnh Tiêu Vũ Triết!”

Chủ nhiệm lớp nhìn cô, “Chỗ ngồi bây giờ đã tốt rồi, Từ Như Ý, vì sao em muốn đổi?”

“Thành tích em kém, em cần cậu ấy chỉ dạy cho em!” Từ Như Ý nói như đó là điều đương nhiên.

Nam sinh bên cạnh Tiêu Vũ Triết nhanh chóng đứng lên, “Lão sư, em nguyện ý đổi chỗ với cô ấy!”

Má ơi, vừa rồi Từ Như Ý uy hiếp hắn, không đổi liền đánh hắn một trận. Những người này đều là người hắn không thể trêu vào, hắn vẫn nên cách xa bọn họ một tí thì hơn! 26/12/2019
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện