*Thanh đoàn tử: Một loại bánh được làm từ rau ngải và gạo nếp, là món bánh truyền thống của người trung quốc được ăn vào dịp tết Thanh minh.

Đêm khuya không bóng người trong rừng, đột nhiên trên mặt trái của một khối bia mộ vô danh quỷ dị xuất hiện dòng chữ bằng máu dọa người như thế, không kể đến Phương Nhất Chước và Thẩm Dũng, ngay đến Thẩm Nhất Bác đã quen với những chuyện thế này cũng là có cảm giác rùng rợn nổi da gà.

Mà lúc này, bụi cây lân cận đột nhiên phát ra tiếng rung động sàn sạt, ba người cả kinh vội vàng ngẩng đầu lên nhìn.

Đến khi nhìn kỹ mới nhận ra… là Thẩm Kiệt trở về.

Thẩm Kiệt vội vã chạy ra khỏi bụi cây, lại thấy ba người đang trợn mắt há miệng, vẻ mặt khiếp sợ nhìn hắn, có chút khó hiểu, hỏi: “Làm sao vậy?”

Thẩm Dũng cùng Phương Nhất Chước đưa tay lên vỗ vỗ ngực, miệng lẩm bẩm —— dọa chết người.

Thẩm Nhất Bác lúc này đã lấy lại được tinh thần, hỏi: “Có tìm được ai không?”

“Không có phát hiện gì.” Thẩm Kiệt lắc đầu trả lời.

Thẩm Nhất Bác nhìn Phương Nhất Chước cùng Thẩm Dũng, hỏi: “Các ngươi nghĩ thế nào?”

Thẩm Dũng nhún vai, trả lời hai chữ: “Tà ma.”

Phương Nhất Chước vội vàng gật đầu phụ hoạ.

“Vào trong miếu thôi, chúng ta đi gặp vị Tĩnh Di sư thái kia một chút.” Thẩm Nhất Bác xoay người, dẫn theo mọi người ra khỏi cánh rừng.

Cùng Thẩm Dũng đi ở phía sau, Phương Nhất Chước nhịn không được nói, “Tướng công, phụ thân thật là uy phong nha.”

Thẩm Dũng mí mắt hơi giật giật, tiến đến sát bên tai Phương Nhất Chước thấp giọng nói, “Uy phong cái gì, vừa rồi cũng sợ đến mặt mũi trắng bệch.”

Phương Nhất Chước nghe xong che miệng ngặt nghẽo cười, hai người đang nhỏ giọng nói thầm, Thẩm Nhất Bác quay đầu lại, trắng trợn liếc mắt nhìn hai người… Chỉ là lần quay đầu này, vừa vặn nhìn thấy ở sau bụi cây phía trong rừng, như ẩn như hiện… một bóng người.

“Người nào?!” Thẩm Nhất Bác hô lên một tiếng.

Thẩm Dũng cùng Phương Nhất Chước giật nảy mình, vội vàng quay đầu lại nhìn…

Thế nhưng chờ bốn người cùng nhìn lại, trong rừng đã vắng tanh không còn một bóng người.

Phương Nhất Chước tóc gáy dựng thẳng, vội vàng tiến đến bên người Thẩm Nhất Bác, hỏi: “Phụ thân, người nhìn thấy cái gì?”

Thẩm Nhất Bác cũng có chút buồn bực, hắn vừa rồi rõ ràng thấy được một bóng người màu trắng thoáng qua… Hơn nữa còn giống như thân hình của một nữ nhân.”

Mọi người hai mắt nhìn nhau, trong bụng mang đầy hồ nghi đi về phía cửa lớn của Trường Nhạc am, Thẩm Kiệt nâng tay, gõ cửa.

Qua một hồi lâu mới có một tiểu ni cô vội vã chạy ra mở cửa. Nàng nhận ra được Thẩm Kiệt, người này vừa mang theo nha dịch, đem hòa thượng điên bắt đi.

“Quan gia có chuyện gì thế?” Tiểu ni cô hỏi.

“À.” Sắc mặt Thẩm Kiệt thoáng hòa hoãn một chút, nói: “Tiểu sư phụ, Tĩnh Di sư thái có trong am không? Đây là Tri phủ đại nhân, muốn tìm nàng hỏi một số chuyện.”

“Có, có ở.” Tiểu ni cô nhanh nhẹn mở cửa, dẫn bốn người vào bên trong, nói: “Sư phụ đang ở trong thiền đường.”

Mọi người theo tiểu ni cô đi tới cửa thiền đường, chợt nghe thấy có tiếng gõ mõ nhẹ nhàng.

Tiểu ni cô gõ cửa, nói, “Sư phụ, Tri phủ đại nhân tới.”

Không bao lâu, chợt nghe tiếng mõ chậm rãi ngừng lại, sau đó, cửa phòng từ từ được mở ra.

Thẩm Dũng cùng Phương Nhất Chước lúc này mới nhìn rõ tướng mạo của Tĩnh Di sư thái này.

Tĩnh Di sư thái năm nay đại khái cũng tầm hớn mươi năm mươi tuổi, nếu luận ngũ quan tướng mạo, tuổi còn trẻ hẳn cũng được coi là một nữ tử xinh đẹp, chỉ là hơi gầy yếu. Có điều đã là người tu hành, Tĩnh Di sư thái thoạt nhìn giống như không thuộc tam giới, không trong ngũ hành mang đến cảm giác siêu thoát.

“Bần ni Tĩnh Di, gặp qua Tri phủ đại nhân.” Tĩnh Di sư thái hành lễ với Thẩm Nhất Bác

Thẩm Nhất Bác đáp lại lễ với nàng, nói: “Sư thái đa lễ, ta có chuyện quấy nhiễu muốn thỉnh giáo ngài.”

“Mời vào.” Tĩnh di sư thái trước sau vẫn giữ thái độ nghiêm túc, dẫn Thẩm Nhất Bác tiến vào trong phòng.

Thẩm Kiệt đóng cửa lại, đứng dựa vào tường, thủ vệ an toàn.

Thẩm Dũng cùng Phương Nhất Chước dù sao cũng không phải người phụ trách việc này, tìm đến bồ đoàn, ngồi ở chỗ xa hơn một chút nghe náo nhiệt, còn lại Thẩm Nhất Bác ngồi đối diện với Tĩnh Di sư thái.

Tất cả mọi người sau khi đã ổn định chỗ ngồi, Tĩnh Di sư thái liền hỏi: “Tri phủ đại nhân muốn hỏi cái gì?”

Thẩm Nhất Bác đi thẳng vào vấn đề, “Về chuyện của hòa thượng điên, cùng với bia mộ vô danh sau núi của Trường Nhạc am.”

Tĩnh Di sư thái gật đầu, “Bần ni đã hiểu, đại nhân trước muốn nghe chuyện nào?”

Thẩm Nhất Bác suy nghĩ một chút, hỏi: “Sư phụ biết chuyện gì? Về hai người này?”

Tĩnh Di sư thái nói, “Đại khái đều biết.”

“Giữa hai người này có mối liên quan gì sao?” Thẩm Nhất Bác dù sao cũng tương đối lão luyện, vừa nghe đã nhận ra có manh mối, liền lên tiếng hỏi.

Tĩnh Di sư phụ nở nụ cười, nói: “Thẩm đại nhân có tuệ căn tư duy rất sắc sảo.”

Thẩm Nhất Bác cũng cười cười, nói: “Như vậy, xin mời sư phụ cứ theo ý tứ của chính mình nói ra…”

Tĩnh Di sư phụ suy nghĩ một chút, nhẹ nhàng thở dài, nói: “Vậy bắt đầu từ ngôi mộ vô danh kia đi.”

“Được.” Thẩm Nhất Bác gật đầu.

“Bia mộ kia là của một cô nương.” Thanh âm của Tĩnh Di sư thái không cao không thấp, bắt đầu giảng giải, “Nữ nhân này đối đãi với mọi người hiền hậu nhưng số phận lại bi thảm, tuổi còn trẻ đã chết sớm.”

Thẩm Dũng nhíu mi, Phương Nhất Chước nghe thế ghé vào tai Thẩm Dũng nhỏ giọng nói thầm: “Thật đáng thương.”

Thẩm Dũng bấm nàng một cái, nhăn mặt nhăn mũi —— ai mà biết lão ni cô này nói có đúng sự thực hay không?!

Phương Nhất Chước nhìn thấy trong mắt hắn tựa hồ có hoài nghi, liền trừng mắt —— người ta là đắc đạo cao… ni đó!

Thẩm Dũng thấy Phương Nhất Chước trừng mắt con mắt nhìn mình, thì bất đắc dĩ lắc đầu thở dài, tự nhủ: lão ni cô này có thể tin sao? Một ni cô ở hậu viện giấu một hán tử thì ai mà biết được là dạng ni cô gì? Hai người đang mắt đi mày lại, chợt nghe thấy Thẩm Nhất Bác ho khan một tiếng, liếc mắt cắt ngang hai người, Thẩm Dũng và Phương Nhất Chước vội vàng thu liễm, ngoan ngoãn ngồi nghe.

Tĩnh Di sư thái nhìn qua, cũng hơi cười cười, “Thẩm thiếu gia và thiếu phu nhân thật ân ái a.”

Thẩm Dũng cùng Phương Nhất Chước đều sửng sốt, Phương Nhất Chước nắm lấy cánh tay Thẩm Dũng tủm tỉm cười, Thẩm Dũng lại hơi xấu hổ đưa tay sờ sờ cổ.

Thẩm Nhất Bác nghe thế, lại rất hài lòng, nói một câu: “Ai, đều là vợ chồng mới cưới, tất nhiên có chút quấn quýt, thật thất lễ, nhưng chính là tâm tính của trẻ nhỏ, sư phụ không cần lấy làm phiền lòng.”

Tĩnh Di sư thái lắc đầu, nói: “Phu thê trẻ cũng như bạn, quấn quýt lẫn nhau là rất đáng quý trọng.”

Phương Nhất Chước gật đầu, “Đúng vậy!”

“Sư thái, mời tiếp tục nói.” Thẩm Nhất Bác nhắc nhở.

Tĩnh Di sư thái gật đầu, nói: “Cô nương này, vốn cũng là tiểu thư khuê các, tính tình nhu thuận hiền lành, đã từng nghĩ muốn gả cho một vị hôn phu thật tốt, có thể giao phó cả đời.” Tĩnh Di sư thái nói tận lực ngắn gọn, “Nhưng phụ thân nàng lại là người tham tài, muốn đặt nàng lên cành cao, cho nên muốn gả cho quan to địa vị hiển hách.”

Phương Nhất Chước nhăn mặt nhăn mũi, dường như rất bất mãn.

Thẩm Dũng xoay mặt nhìn nàng, cảm thấy thú vị, nha đầu kia không cần biết nghe cái gì đều đặc biệt chăm chú, tính tình kiểu này hẳn là rất dễ lừa gạt đi.

“Nàng cùng biểu huynh thanh mai trúc mã trong nhà có một đoạn tình.” Tĩnh Di sư thái tiếp tục thấp giọng nói: “Người biểu huynh kia có học vấn, vốn chỉ tá túc trong nhà nàng, chuẩn bị đi thi… nhưng hai người lâu ngày sinh tình.”

Thẩm Dũng nghe thế khẽ thở dài, những lời này thật là giống với lời thoại trong kịch nam, không phải đều là tài tử hay giai nhân xuân thương thu buồn sao?!

Phương Nhất Chước quay sang, đưa tay lên miệng “Xuỵt!” một tiếng với Thẩm Dũng. Nàng còn muốn nghe tiếp!

Thẩm Dũng dở khóc dở cười, không thể làm gì khác hơn là im lặng, tiếp tục nghe.

“Khi phụ thân của cô nương kia biết việc này, có chút do dự, nhưng hắn lại nghĩ người cháu này cũng có chút học vấn, không biết chừng là có thể thi đỗ… Nhưng nếu là thi không đậu, như vậy sẽ rất mệt.” Trong lúc do dự, hắn liền lừa cháu mình, ‘Thi đậu sẽ thành thân!’ Vì vậy, chàng trai liền thanh thản an tâm đi thi. Có điều là, lão nhân này rất mê cờ bạc trong nhà có gia tài, lại còn có một khuê nữ xinh đẹp, bởi vậy không ít người thèm muốn gia nghiệp của hắn.” Tĩnh Di sư thái nói tiếp, “Trong Đông Hạng trong phủ, vốn có một ác bá, hắn biết lão nhân này yêu cờ bạc, liền cố tình trù tính, khiến lão nhân kia thua sạch sẽ, cướp đoạt hết gia tài. Lão nhân thua không còn một mảnh lại vẫn thiếu một khoản nợ nhưng không có bạc đành phải đem khuê nữ gả cho ác bá kia.”

“Thật quá phận!” Phương Nhất Chước bất mãn nói.

Tĩnh Di sư thái khẽ cười, nói: “Vị biểu huynh kia đi thi, trên đường gặp nhiều sự cố… Cho đến khi thành danh đã là ba năm sau, khi hắn trở về, cô nương kia đã được gả đi. Có người nói là lão nhân kia cả đêm uống rượu, trượt chân ngã xuống sông. Cô nương kia được gả cho ác bá, không bao lâu liền thất sủng, cuối cùng bị ruồng bỏ… Lưu lạc đầu đường xó chợ, sau đó đặt chân vào thanh lâu, chờ biểu huynh trở về, nàng đã là danh kỹ trong thanh lâu.”

Tất cả mọi người nghe đến đó đều thổn thức không thôi, đúng là tạo hóa trêu người.

“Ác bá kia, sau khi chiếm được gia tài, lại cộng thêm vốn liếng, bắt đầu tính toán buôn bán trong Đông Hạng phủ, không bao lâu đã mở được một tửu lâu lớn, thay hình đổi dạng.” Tĩnh Di sư thái nói: “Có điều là đây cũng đã là chuyện của rất nhiều năm trước, đại khái đến hôm nay những người biết được cũng không còn nhiều.”

Thẩm Nhất Bác nghe đến đó, khẽ nhíu mày, hỏi: “Ác bá kia, không phải là chưởng quỹ bị hại lần này chứ?”

Tĩnh Di sư thái nghe xong cười cười, cũng không nói thêm cái gì.

Thẩm Dũng cùng Phương Nhất Chước liếc mắt nhìn nhau, Thẩm Dũng vừa hay nhớ tới lúc ở bên trong tiệm trang sức, thời điểm chưởng quỹ kia nói đến nhẫn bạch ngọc, vẻ mặt cũng là kín như bưng.

“Chẳng lẽ nhẫn bạch ngọc kia, cũng là tên ác bá đó chiếm được trong nhà của cô nương nọ?” Thẩm Dũng nhịn không được hỏi.

Tĩnh Di sư thái khẽ cười nhưng trong mắt lại hiện lên nỗi buồn vô cớ, nói: “Tiền tài là vật ngoài thân, thứ trân quý nhất, cũng không phải là hai chữ tiền tài.”

Tất cả mọi người đều gật đầu, thương cảm cho cô nương kia cùng biểu huynh của nàng.

“Sau đó thế nào?” Phương Nhất Chước hỏi, “Cô nương đó cùng biểu huynh cuối cùng về một chỗ sao?”

Tĩnh Di sư thái cười hỏi, “Tiểu cô nương, sau những chuyện như vậy xảy ra, bọn họ còn có thể bên nhau sao?”

Phương Nhất Chước khẽ nhíu mày, hỏi: “Chẳng lẽ là biểu huynh kia để ý thân phận cô nương sao?”

Tĩnh Di sư thái cười lắc đầu, “Lòng người dễ thay đổi, nhân tâm cũng là thịt, sao có thể vững như bàn thạch.”

Tất cả mọi người nhíu mi, không phải là Phương Nhất Chước đoán trúng chứ.

“Vị biểu huynh kia đã đỗ khoa thi, tương lai hắn sẽ thăng chức rất nhanh, làm sao có thể vì một người nữ tử thanh lâu mà hủy đi tiền đồ? Có điều hắn vẫn niệm tình cũ, bỏ ra ngân lượng chuộc thân cho cô nương kia ra, an trí cho nàng ở một nơi trong núi… Chính hắn thì bỏ đi.”

“Thực sự là vô tình vô nghĩa!” Phương Nhất Chước bất mãn nói: “Hắn nhất quyết không mang nàng theo sao?!”

“Kết quả?” Thẩm Dũng hỏi.

“Vị biểu huynh kia sau khi rời khỏi, con đường làm quan vẫn không thuận lợi, chung thân vẫn chưa lập gia đình, mỗi khi nghĩ đến vị biểu muội của mình, lại cảm thấy cắn rứt lương tâm.” Tĩnh Di sư phụ nói, “Chỉ là, chờ đến thời điểm lương tâm hắn trỗi dậy, cô nương kia đã bệnh mà chết. Cô nương ấy thường xuyên ở Trường Nhạc am thắp hương niệm Phật, tâm nguyện duy nhất của nàng, đó là sau khi chết được chôn trong rừng cây sau Trường Nhạc am, mỗi ngày có thể làm bạn với phật. Mà trên bia mộ của nàng, không cần khắc tên, nàng nghĩ suốt cuộc đời này đã sống khuất nhục, không hy vọng người khác nhớ đến sự tồn tại của nàng.”

Mọi người nghe được đều lắc đầu.

Phương Nhất Chước đột nhiên kêu lên một tiếng, hỏi: “Chúng ta vừa nãy nghe được tiếng nữ nhân khóc… Còn có cha thấy một bóng dáng của nữ nhân…Đó không phải là hồn phách của cô nương kia chứ?!”

Sư thái cũng nở nụ cười, nói: “Các ngươi là không phải là thấy một cô nương áo trắng chứ?”

Tất cả mọi người há to miệng nhìn Tĩnh Di sư thái, liên tục gật đầu.

Sư thái cười cười, nói: “Đích xác…Dạo gần đây người ngốc kia hay đến bái tế nàng, gợi lên chuyện thương tâm của nàng, hôm nay người ngốc kia đi, chắc hẳn nàng cũng có chút nhớ thương.”

“Người ngốc này… Chính là hoà thượng điên kia?” Thẩm Nhất Bác hỏi.

Tĩnh Di sư thái gật đầu, nói: “Đúng vậy!”

“Hòa thượng điên đó là biểu huynh của cô nương kia?” Phương Nhất Chước cũng giật mình không nhỏ, hỏi: “Vậy nói cách khác chưởng quỹ kia đúng là bị hắn giết, vì hắn muốn báo thù cho biểu muội?”

Sư thái suy nghĩ một chút, nói: “Những khúc mắc trong đó ta cũng không biết.”

——————

Mọi người theo lời nói của Tĩnh Di sư thái đại khái cũng biết được nguyên nhân sự tình, có điều chuyện đã qua nhiều năm, đương sự cùng người điên đều không thể kiểm chứng. Nhưng nếu như lời Tĩnh Di sư thái nói không giả, như vậy hòa thượng điên kia đúng là có động cơ giết hại chưởng quỹ.

Thẩm Nhất Bác nhìn bầu trời đã khuya, liền từ biệt Tĩnh Di sư thái, mang theo ba người hồi phủ nha.

Đêm đó, tâm tình Phương Nhất Chước rất không tốt, Thẩm Dũng thấy thế, sờ sờ trâm cài trong ngực, nghĩ lúc này đưa cho nàng, cũng không phải thích hợp lắm… Loại này đồ vật này, hẳn là nên tặng vào lúc tâm tình vui vẻ.

Vì vậy, hai người không nói chuyện gì, vội vàng đi ngủ.

Sáng sớm hôm sau, Thẩm Dũng vẫn nhớ chuyện tặng trâm cài, nên tỉnh rất sớm, hắn nghĩ, bằng không thừa dịp Phương Nhất Chước còn đang ngủ, trực tiếp đeo cho nàng?

Thế nhưng mở mắt vừa nhìn, giường Phương Nhất Chước ở bên đã sớm trống không một bóng người.

Thẩm Dũng cảm thấy buồn bực… Hắn chính là heo hay sao, nha đầu kia bình thường thức dậy hắn đều không phát hiện!

Bất đắc dĩ, Thẩm Dũng rời giường nóng nảy mặc quần áo, rửa mặt rồi ra khỏi phòng. Khi đi qua hậu viện, đã ngửi thấy từ trong phòng bếp tỏa ra một loại hương vị đặc thù.

Tinh thần Thẩm Dũng lập tức tỉnh táo, chắc chắn Phương Nhất Chước đang nấu thức ăn lạ.

Chạy vào phòng bếp, đã thấy Phương Nhất Chước đang ngồi ở bên cạnh lồng hấp nghiêng đầu ngó ngó vào bên trong, trên tay cầm một đôi đũa, thỉnh thoảng lại chọc chọc vài cái.

Trong lòng Thẩm Dũng bỗng nhiên nổi lên ý muốn trêu đùa, nhẹ nhàng chạy tới phía sau nàng, ghé vào lỗ tai thầm thì: “Ta là quỷ…”

“Aaaa!” Phương Nhất Chước cả kinh nhảy dựng lên, đôi đũa ném loạn, đến lúc nhìn rõ là Thẩm Dũng, Phương Nhất Chước trợn mắt trừng hắn, Thẩm Dũng cười to, nhún mũi ngửi ngửi, hỏi: “Bên trong lồng hấp này là cái gì nha? Hương vị thật lạ.”

“Bánh thanh đoàn tử.” Phương Nhất Chước trả lời.

“Cái gì?” Thẩm Dũng khó hiểu, hỏi: “Cái gì bánh?”

“Thanh đoàn tử hay dùng để cúng bái.” Phương Nhất Chước mở ra nắp lồng hấp… Thẩm Dũng ghé mắt vào nhìn, chỉ thấy bên trong là một màu xanh biếc, bánh gạo nếp hình thuyền.

“Thế nào lại có màu sắc này?” Thẩm Dũng hiếu kỳ hỏi.

“Đây là màu của cây ngải.” Phương Nhất Chước nói, “Cây ngải cùng gạo nếp đều là thứ để trừ tà, vị khô, bên trong hiệu thuốc bắc có bán cây ngải được nghiền thành bột. Bánh này, phần lớn là được ăn vào thời gian tiết thanh minh, hình thuyền này là mang ý nghĩa nhắc nhở những cô hồn chưa siêu thoát, mau mau hướng sinh. Cây ngải mặc dù đắng nhưng dư vị lại ngọt, gạo nếp mềm lại dẻo, cô hồn ăn được hướng sinh, người tốt ăn có thể trừ tà.”

Nói rồi, Phương Nhất Chước cầm lấy một khối bánh, nhét vào bên trong miệng Thẩm Dũng.

Thẩm Dũng nhai nhai, đúng là bên trong lớp vỏ bánh ngọt mềm mang theo một chút hương vị đắng nhàn nhạt, vô cùng đặc biệt, rất giống cuộc đời bất hạnh của cô nương kia khi còn sống.

Phương Nhất Chước dùng một cặp lồng nhỏ đựng đầy một lồng bánh hướng sinh, cùng Thẩm Dũng đi ra khỏi cửa, đi đến núi phía sau Trường Nhạc am, tới trước ngôi mộ của cô nương vô danh kia.

Phương Nhất Chước châm hương, đốt nến, đem bánh hướng sinh trong lồng ra, đặt ở trước mộ phần.

Thẩm Dũng thấy nàng ngồi chồm hổm trước ngôi mộ bày ra bánh ngọt kia, trong miệng lẩm bẩm không biết là nói cái gì, lại duỗi tay sờ sờ hộp gấm trong ngực.

Phương Nhất Chước cúi đầu, trên mái tóc đen nhánh chỉ có mấy băng vải quấn tóc, cũng ỷ vào nàng tuổi còn nhỏ, nếu không thì trang phục này, thật sự là mộc mạc so với một cô nương đã có gia đình.

Nghĩ tới đây, Thẩm Dũng cũng ngồi xổm xuống, dùng một nhánh cây trên mặt đất, gảy gảy tàn tro rơi xuống trước mộ phần.

Phương Nhất Chước xoay mặt nhìn hắn, thấy Thẩm Dũng đang nhìn chằm chằm mình, nhân tiện nói, “Tướng công, nói như vậy hòa thượng điên kia quả thật là thay biểu muội hắn báo thù, khẳng định không có điên, thế vì sao phải giả điên?”

Thẩm Dũng lúc này cảm thấy không yên lòng, liền nhún nhún vai, “Không biết.”

“Ừ.” Phương Nhất Chước gật đầu, một lát sau cảm khái nói: “Nữ nhân sợ nhất gả sai chồng.”

Thẩm Dũng nở nụ cười, nói: “Theo như ngươi nói… Vậy ngươi làm sao bây giờ? Ta cũng là ác bá!”

Phương Nhất Chước hắc hắc cười, liếc mắt nhìn Thẩm Dũng, nói: “Ngươi lại muốn ăn đòn nha, còn dám nói mình là ác bá!”

Thẩm Dũng lại sờ sờ ngực, Phương Nhất Chước đột nhiên hỏi: “Tướng công, ngươi có phải là đau ngực hay không?”

“A?” Thẩm Dũng sửng sốt.

“Từ hôm qua đến giờ ngươi liên tục sờ ngực.” Phương Nhất Chước hỏi: “Có phải là rất khó chịu hay không? Tìm một lang trung đến xem thế nào?”

Thẩm Dũng nhìn chằm chằm Phương Nhất Chước, tự nói: nha đầu kia là cố ý đùa mình hay là thực sự nghĩ như vậy?

Ngó sang, thấy Phương Nhất Chước vẫn mang vẻ mặt ngây ngô nhìn mình… Thẩm Dũng thở dài, lắc đầu: “Sao lại có người ngốc như vậy.”

“Đi!” Phương Nhất Chước đẩy hắn một cái: “Ngươi mới ngốc!”

Thẩm Dũng đang ngồi chồm hổm, bị nàng đẩy nhẹ một cái thân thể nghiêng ngả, vội vàng duỗi tay chống xuống mặt đất, “lạch cạch” một tiếng, hộp gấm trong ngực cũng rơi ra.

Phương Nhất Chước tinh mắt trông thấy, liền hỏi: “Đây là cái gì?”

Thẩm Dũng sờ sờ mũi, duỗi tay nhặt hộp gấm lên, phủi phủi lớp bụi ở trên mặt, đưa cho nàng, nói: “Cái này cho ngươi.”

“Cho ta?” Phương Nhất Chước tiếp nhận hộp gấm mở ra, nhìn vào bên trong, thấy một trâm cài bằng vàng vô cùng, vô cùng xinh đẹp!
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện