- Nói, sách này ai đưa cho ngươi, nếu không ta bán ngươi đi kỹ viện!
Thư sinh nghe xong ăn ngay mấy hụm khí lạnh: "Giết người cùng lắm đầu rơi xuống đất là xong, cô nương này quá tàn nhẫn."
Sắc mặt thư sinh không ngừng biến chuyển, hết đỏ lại trắng, trong lòng Tuyết Dao bật cười, tuy thế ngoài mặt vẫn giả bộ giết người không chớp mắt.
- Ta không thích nhiều lời, nếu ngươi muốn kết cục như vậy, ngươi cứ im lặng!
Mặt thư sinh méo xệch, hắn vô cùng ảo não và hối hận, hận bản thân không đâu lại đi làm anh hùng cứu mỹ nhân!
- Cô nương, vì sao phải ép người quá đáng?
Tuyết Dao thu hồi chủy thủ nhưng điểm huyệt đạo của hắn, nhất thời thư sinh xụi lơ trên mặt đất, nàng nói:
- Ngươi đã không muốn nói, ta đây cũng không thể quá đáng được.
- Cô nương muốn làm gì?
- Giúp ngươi bán mình?
Thư sinh vừa tức vừa thẹn, lại nghĩ, nam nhân chân chính như mình bị bán đến nơi như vậy, ô ô….
- Đi làm trai lơ cũng không tệ, ngày ngày gặp nhiều nữ nhân xinh đẹp, không chừng còn có nam nhân yêu thích ngươi…
Tuyết Dao thấy sắc mặt bất thường của hắn, nàng cố tình nói lời uy hiếp.
- Cái gì… cả nam lẫn nữ…
Thư sinh run như cầy sấy, trong đầu đã nghĩ ngợi: "Sư phụ, lão nhân gia ngài chỉ ở trong thâm sơn, ta chỉ nói tên ngài một chút thôi, ít ra cũng giữ được trong sạch. Xin ngài tha thứ cho đồ nhi bất tài…"
- Vẫn im lặng hả?
Tuyết Dao hỏi hắn.
- Được rồi, được rồi, ta nói, nói mà.
Thư sinh vội vã đáp.
- Nói!
- Sách này là sư phụ ta truyền cho.
- Sư phụ ngươi là ai?
- Sư phụ ta là người nổi danh ở Tấn Quốc – Trúc Cầm tiên sinh!
Trong đầu Tuyết Dao chợt hiện lên dung mạo một nam nhân thanh nhã thong dong, miệng khẽ cười, mơ hồ nhìn thấy bóng người nọ thanh u (đẹp và thanh tĩnh) gảy đàn bên hồ.
"Nhất cầm, nhất nhân, vậy là đủ; Cầm Nhân Tần nhân, hậu duệ Tiên Tần. (Một cầm, một người, vậy là đủ. Cầm Nhân người Tần, hậu duệ Tiên Tần), sau khi nghe danh Trúc Cầm tiên sinh, đầu óc như được khai mở, không tự chủ lẩm bẩm lời này.
Thư sinh nghe Tuyết Dao nói vậy lòng hoảng hốt: "Là… là lời sư phụ, không truyền cho người ngoài… sao nàng lại biết?"
Sư phụ thư sinh kia chính là Trúc Cầm tiên sinh có danh ở Tấn quốc, ẩn cư nơi rừng trúc, chơi cầm xuất quỷ nhập thần, vì thế nhân gian gọi ngài là Trúc Cầm tiên sinh.
Vị Trúc Cầm tiên sinh này rất thần bí, rất ít khi giao thiệp với bên ngoài, ít người biết được thân thế của ngài, thậm chí tên thật Cầm Nhân của ngài cũng ít người biết. Tuy nhiên, vị tiên sinh này rất được Hoàng đế Tấn quốc sủng ái, mỗi tháng một ngày trăng tròn sẽ mời ngài vào cung dự tiếc, mỗi lần dự tiệc sẽ đàn một khúc cầm.
Trúc Cầm tiên sinh thực sự bí ẩn, khắp Tấn quốc, hắn chỉ kính trọng một người – là Hoàng đế, những người khác hắn chưa bao giờ đặt trong mắt, điều này dẫn đến có nhiều người thù ghét hắn, nhưng điều khiến cho mọi người kinh hãi chính là, bất kể sát thủ nào được phái đi ám sát Trúc Cầm tiên sinh, chỉ có đi, không có về!
"Tuyết Dao, thời điểm ngươi cầm quyển sách này, sẽ phải quên đi mình là một nữ nhân!"
Tuyết Dao có chút hoảng hốt, nàng không nghĩ cái tên này lại tạo ra chấn động lớn như vậy trong lòng nàng, giờ khắc này không tự chủ nhớ ra những lời này, tay vô thức vuốt ve bìa sách làm từ Linh lân một sừng kia, cảm giác vô cùng quen thuộc truyền đến từng tế bào trong cơ thể nàng.
Thư sinh kia thấy Tuyết Dao nói ra tên sự phụ mình, miệng há to kinh ngạc, giờ phút này lại thấy Tuyết Dao tỉ mỉ vuốt ve bìa "Long sách", hoài nghi trong lòng không ngừng dâng lên.
- Cô nương. Ngươi hỏi gì ta đã nói, có thể trả lại sách cho ta chưa?
Không biết vì sao, khi nghe tên sư phụ hắn chính là Trúc Cầm tiên sinh, Tuyết Dao có cảm giác thân cận hơn, ôn nhu đi rất nhiều.
- Ngươi tên gì?
- Sao?
Thư sinh nhất thời không phản ứng kịp biến hóa của Tuyết Dao.
Tuyết Dao đem sách ném cho hắn:
- Nói cho ta biết, ngươi tên gì?
- Công Tôn Kính.
- Sách này đưa lại cho ngươi, một thời gian nữa ta sẽ đích thân đến bái phỏng sư phụ ngươi, mong ngươi báo trước cho sư phụ một tiếng.
Trong lòng có ngàn vạn nghi vấn nhưng bây giờ chưa tiện rời khỏi Điểm Thương quốc, Tuyết Dao quyết định đợi chuyện Triệu Vũ Quốc giải quyết ổn thỏa mới đi Tấn quốc. Nhất định nàng sẽ tìm ra manh mối về thân phận mình, lúc này, nàng ý thức được, sư phụ tên Công Tôn Kính này nhất định có quan hệ sâu xa với nàng, vì vậy nàng có phần khách khí với Công Tôn Kính.
Công Tôn Kính buồn bực, nữ nhân này quá thần bí, lúc thì muốn giết người, lúc lại muốn đoạt binh thư, giờ lại muốn thả hắn, lật qua lật lại mà hắn không giải thích được.
- Cô nương thả ta đi sao?
Hắn nghi ngờ.
- Nếu không thì giữ ngươi lại?
Tuyết Dao hỏi lại hắn.
- Không, không, ta đi đây, cô nương yên tâm, những chuyện hôm nay xảy ra, Công Tôn Kính ta không thấy gì cả…
- Không, ngươi đã nhìn thấy?
- Gì cơ?
- Ngươi đi nói cho hộ vệ tên nam nhân cẩm bào rằng, đã thấy người đưa hắn tới Thú Vương phủ.
Công Tôn Kính vừa nghe, lòng liền hiểu mưu đồ của Tuyết Dao, trong bụng hoảng sợ: "Độc nhất là lòng dạ đàn bà, lời này quả thật đúng, người sư phụ muốn tìm ở nơi này xem ra không tìm được rồi, tối nay ta phải ra khỏi thành càng nhanh càng tốt…"
Tuyết Dao biết Công Tôn Kính tính toán, nàng không vạch trần hắn, chỉ nói:
- Từ nay về sau, Điểm Thương quốc tất loạn, ngươi rời đi là việc tốt.
- Không… Ta chưa muốn đi.
- Hừ, ngươi mau đi đi, đừng vọng tưởng việc trốn đưa tin ta vừa nói, ta sẽ thầm theo sát hành tung ngươi.
Tuyết Dao quay lưng đi, gương mặt Công Tôn Kính méo xệch, thầm mắng trong lòng: "Công Tôn Kính ơi là Công Tôn Kính, ai bảo ngươi tham luyến sắc đẹp, ai bảo ngươi thích làm anh hùng…"
Không cần nhìn Tuyết Dao cũng có thể tưởng tượng được bộ dạng hắn, đột nhiên trong đầu lóe lên hình ảnh một tiểu cô nương bế trên tay một hài tử, trên ngực hài tử có một bớt đỏ giống hoa lê.
- Công Tôn Kính.
Công Tôn Kính cả kinh:
- Cô nương còn gì phân phó?
- Lồng ngực ngươi có cái bớt hình hoa lê màu đỏ phải không?
Hỏi xong, Tuyết Dao thầm cười bản thân, không biết đang nghĩ gì mà hỏi thế nữa, chắc hắn bị bức điên mất, không đợi Công Tôn Kính trả lời liền khinh công đi.
Lời Tuyết Dao hỏi khiến Công Tôn Kính do dự không biết trả lời thế nào, khi không thấy bóng Tuyết Dao nữa hắn đứng lặng vuốt ngực: "Cái này chỉ có sư phụ biết…"
Trên mặt Công Tôn Kính không còn vẻ nhát gan nữa, hắn cười bất đắc dĩ: "Sư phụ, xem ra đồ nhi trốn không thoát cái vòng luẩn quẩn này rồi, coi như đồ nhi là kẻ nhát gan, thiên ý khiến đồ nhi không thể tiêu dao nữa rồi, người ngài muốn tìm, có lẽ đã có manh mối."
———————————————-
Hoa Lê