Triệu Vũ Quốc cảm thấy tay Tuyết Dao lạnh như băng, thậm chí mang theo chút run rẩy, hắn chưa từng nhìn thấy nàng như vậy, lòng vô cùng lo lắng. - Dao nhi…
Giọng hắn khàn khàn tràn đầy ân cần.
Tuyết Dao ngẩng đầu, mắt tràn ngập nghi ngờ, nhưng vẫn nở nụ cười gượng với hắn:
- Yên tâm, ta không sao, có điều vừa chạm qua roi có cảm giác rất kỳ quái.
- Ừ, chúng ta về thôi.
- Ừ.
Hai người vừa ra khỏi Duyệt Lai liền gặp Thạch Đông Thăng.
- Công tử.
Triệu Vũ Quốc khẽ nhíu mày:
- Gọi ta đi trở về?
- Vâng.
Thạch Đông Thăng gật đầu.
Triệu Vũ Quốc nhìn Tuyết Dao áy náy nói:
- Xem ra hôm nay không thể cùng nàng chọn binh khí rồi.
- Không sao, còn nhiều thời gian mà.
Tuyết Dao nói có vẻ tự nhiên, nhưng trong lòng nàng hiểu rõ, lần sau ư, chỉ sợ không còn lần nào nữa, không còn có thể thong dong dạo phố nữa rồi.
Trời chiều, vầng thái dương đã ngả về phía Tây, trên hệ thống sông đào bảo vệ kinh thành, có một thuyền nhỏ, trên đó một nam tử đem tin tức viết ở mảnh vải nhỏ cột vào chân bồ câu đưa tin, nhìn ngó xung quanh, cẩn thận xác định không có ai, hắn tung bồ câu lên.
Nhìn bóng dáng bồ câu đưa tin mờ dần, hắn cười đắc ý: "Tin tức lần này, chủ tử chắc sẽ hài lòng…"
Bồ câu đưa tin kia trải qua lộ tuyến dài, lúc bay qua rừng cây, đột nhiên cơn đau truyền đến từ cánh, khí tức tử vong bao phủ nó, nó khẽ động cạnh nhưng thấy vô lực, thân thể như mũi tên lao xuống, đôi mắt nhỏ của nó hẳn là hoảng sợ, cái chết đang tiến đến gần với nó…
Đang khi bồ câu đưa tin hoàn toàn tuyệt vọng, thân thể đột nhiên được giữ lại, cảnh vật hiện ra rõ ràng trước mắt, thấy một vị nam tử trung niên mỉm cười đón nó trong tay.
Bồ câu đưa tin vốn hoảng sợ, nhưng nhìn thấy đôi mắt sâu thẳm yên lặng kia, thân thể phát run nhưng nó cố bình tĩnh lại.
Khóe miệng nam tử kia khẽ nở nụ cười thản nhiên, nhẹ nhàng vuốt ve con vật nọ: "Tiểu chút chít, ngươi phải chịu khổ rồi." Dứt lời, liền vuốt ve cánh bị thương của nó, sau một khắc bồ câu đưa tin cảm thấy như mất đi trực giá, mặc dù còn chút đau đớn nhưng so với vừa rồi tốt lên rất nhiều.
Nam tử đem mảnh vải ở chân nó gỡ xuống, vươn tay nâng bồ câu đưa tin, bồ câu lập tức quan mất mình bị thương, lập tức vỗ cánh bay lên.
"Tiểu chút chít, không nên đi nữa." Nói xong hắn mở mảnh vải, tinh tế nhìn tin tức trên đó.
"Dương Hồng Xương dùng Dạ Mị roi dẫn dụ Tuyết Dao lộ diện." Nam tử chau mày, gương mặt như tiên giáng trần khẽ cau có. Vận công xé nát mảnh vải kia, sau một khắc hắn thở dài, cao hứng lẩm bẩm: "Có lão sư thì dễ tìm a…"
Trở lại trong cung, Triệu Vũ Quốc lập tức bị Triệu Cảnh triệu vào tẩm cung, cho dù Tuyết Dao không đi cùng nhưng nàng cũng biết Triệu Cảnh muốn nói gì, lòng âm thầm phỏng đoán, ngày Triệu Vũ Quốc lên ngôi không còn xa.
Trở về phòng, Tuyết Dao lập tức đem Cửu tiết tiên ra ngắm, nàng tinh tế đánh giá vật này, lòng hiện lên một cảm giác khó nói, Tuyết Dao không ngừng vuốt ve Cửu tiết tiên, đầu ngón tay tinh tế cảm nhận sự bóng loáng mà lạnh như băng của nó, nhất là mỗi khi mơn trớn Hắc thủy tinh kia, trong đầu sẽ xuất hiện một cảm giác vừa xa lạ vừa quen thuộc, tựa nhiên quay lại một đoạn ngắn trong đầu nàng, nội tâm Tuyết Dao tràn đầy nghi hoặc.
"Vì sao, ta có cảm giác muốn khóc?"
Nàng vuốt ve Cửu tiết tiên, lòng ngổn ngang trăm mối không lời giải, nhưng nàng biết, Cửu tiết tiên này nhất định có quan hệ nào đó với nàng.
Đang khi lòng Tuyết Dao tràn đầy nghi ngờ, trong đầu hiện lên một đạo bạch quang, giống như chớp đánh, tiếp đó đầu nàng như muốn nổ tung.
Khi trước, nàng trúng một đao cũng không kêu một tiếng đau đớn, nhưng lần này cơn đau khiến hô hấp nàng dồn dập.
"Đừng…" nháy mắt trong đầu Tuyết Dao hiện lên rất nhiều hình ảnh, sau tia chớp chói mắt kia là hồng thủy dũng mãnh.
"Đau quá!" Cơn đau tràn đến khiến nàng không chống đỡ được, ngã xuống đất, cố gắng đập đầu vào chân giường, nhờ đó mà bớt cảm giác đau đớn.
"Phanh", cửa mở ra, mắt Tuyết Dao nhìn thấy một thân ảnh quen thuộc, là Triệu Vũ Quốc.
- Dao nhi, không nên như vậy.
Hắn nhanh chóng ôm chặt lấy nàng, ngăn nàng tiếp tục lao vào chân giường.
- Đau, đau quá…
Tuyết Dao gầm nhẹ.
Triệu Vũ Quốc luôn luôn tỉnh táo, giờ khắc này trở nên luống cuống, mặt hiện rõ sự lo lắng, hắn ôm chặt Tuyết Dao trong lòng, hướng ra cửa rống lớn:
- Trương đại phu, lập tức truyền Trương đại phu.
Nhìn máu tươi đầm đìa trên trán nàng, Triệu Vũ Quốc không biết phải làm thế nào:
- Nói cho ta biết, phải làm thế nào thì nàng sẽ không như vậy nữa?
Đau đớn trên trán khiến cho ý thức Tuyết Dao mơ hồ quay lại, nàng nhìn thấy đôi mắt Triệu Vũ Quốc đỏ ngàu như phát điên, cảm nhận được lực từ tay hắn xiết chặt thân thể mình, cảm giác đau nhức lại khiến sự hoảng sợ trong nàng bị xua đuổi di.
- Ta muốn sống…
Nói xong, nàng hôn mê bất tỉnh.
Lòng Triệu Vũ Quốc đau xót, từng màn từng màn từ khi nàng và hắn gặp gỡ hiện lên. Chợt phát hiện, trong thiên hạ này, chỉ có nàng là hiểu hắn, chỉ có nàng là không cần hắn hồi báo bất kỳ ân tình nào.
"Trương đại phu!" Hắn ôm chặt Tuyệt Dao, khản giọng gào rống, mắt đỏ ngàu, một trạng thái chưa bao giờ xảy ra với hắn.
Triệu Cảnh đi tới bên cửa, trước giờ chỉ thấy nhi tử mình trầm tĩnh như nước, giờ phút này giống như phát điên, hắp thấp giọng thở dài: "Aizzz, Quốc này, con thật đúng là đề ra vấn đề khó khăn cho cha con."
Lúc này, Trương đại phu đã đến, giờ phút này hẳn là còn chờ thái giám truyền lời, nhưng Triệu Vũ Quốc sớm nghe ra cước bộ của hắn, không đợt thái giám tuyên, hắn đã rống giận:
- Dẹp hết nghi thức đi, mau đi vào cho ta.
Hai mắt Trương đại phu mở lớn, kinh ngạc không thôi, hiển nhiên lần đầu thấy bộ dạng Triệu Vũ Quốc như thế này, nhất thời biết tình hình khẩn cấp, không dám chậm trễ lập tức đi vào.
- Nàng đau hôn mê bất tỉnh.
Triệu Vũ Quốc ôm Tuyết Dao, lo lắng nói Trương đại phu.
- Xin điện hạ đặt Tuyết Dao cô nương lên giường để lão phu bắt mạch.
Giờ phút này, Triệu Cảnh ở bên ngoài thở dài lắc đầu, rời tới Vân Cảnh cung.
Thì ra, Triệu Cảnh tìm Triệu Vũ Quốc, ngoài việc thừa kế vương vị còn là nói chuyện về Tuyết Dao.
Thân phận, lai lịch Tuyết Dao không rõ ràng, vô luận thế nào Triệu Cảnh cũng không đáp ứng cho nàng làm Hoàng hậu Điểm Thương quốc, yêu cầu của hắn là Triệu Vũ Quốc đáp ứng cưới cháu gái ruột của Trương Nham làm hậu, như vậy mới có thể lôi kéo được Trương Nham. Ổn định được lòng Trương Nham, ngôi vị của Triệu Vũ Quốc mới được củng cố.
Nghe xong lời đề nghị của Triệu Cảnh, Triệu Vũ Quốc im lặng rời khỏi Hiên Viên điện, điều này làm hắn vô cùng tức giận, nhưng suy nghĩ một chút, bản thân giống hệt chuyện Tô Hà năm đó, thờ dài một hơi, hay là rời đi.
Vốn hắn tinh toán cùng Triệu Vũ Quốc, muốn thương lượng tìm biện pháp xử lý êm đẹp với Tuyết Dao, khôn ngờ, thấy một màn xảy ra, trong lòng nhất thời bỏ đi ý nghĩ này.
Bên này, Trương đại phu sau khi bắt mạch, dùng nội lực vận châm, sau khi khai thông tĩnh mạch thì thu châm lại, mồ hôi úa cả người, mặt mang theo vẻ vui mừng.
- Tuyết Dao cô nương…
- Nàng sao? Bằng bất cứ giá nào cũng phải cứu nàng!
Triệu Vũ Quốc gấp giọng nói.
- Khụ khụ khụ, điện hạ, ngọc thể cô nương không có gì đáng ngại.
Thấy Triệu Vũ Quốc hoảng hốt như vậy, Trương đại phu nhất thời không kịp tiếp nhận, chỉ có cách ho khan che giấu hoảng sợ của mình.
Lúc này, trong mắt Triệu Vũ Quốc chỉ có Tuyết Dao đang hôn mê trên giường, không nhìn gương mặt Trương đại phu hiện vẻ kinh dị, vội hỏi:
- Không có gì đáng ngại, tại sao nàng lại đau như vậy?
- Tuyết cô nương mất trí nhớ, thứ nhất là do huyết ứ đọng trong đầu, thứ hai là bởi vì huyết quản bị thương tổn, trước kia nàng dùng thuốc giải độc do lão phu điều chế, trừ bỏ độc tố trong cơ thể, ngoài ra còn có tác dụng giải huyết ứ đọng trong đầu, không biết do nguyên nhân gì, vừa rồi huyết quản trong thân thể Tuyết cô nương đột nhiên tự chữa trị, kết quả sau chữa trị mang đến cơn đau nhức.
– Vậy ý của ngươi là gì?
- Tuyết cô nương có thể muốn khôi phục trí nhớ.