Câu nói lạnh lùng của nàng như một gáo nước lạnh đổ lên đầu hắn, tất cả những ảo tưởng nhất thời hoàn toàn tan thành bọt nước, nhưng cũng nhờ thế mới khiến đầu óc của hắn thanh tỉnh lại, nữ nhân trước mặt này không phải là một cô gái bình thường, mà chính là Phượng Diệu công chúa có địa vị vô cùng cao quý ở Tấn Quốc này, nghĩ đến đây, Dương Hồng Xương liền nhanh chóng quỳ xuống thi lễ:
- Để công chúa đợi lâu, Hồng Xương có tội!
Long Tuyết Dao lạnh lùng liếc mắt nhìn hắn, rồi xoay người sang nhìn cung nữ bên cạnh, lạnh lùng hỏi:
- Kế tiếp làm gì nữa?
Cung nữ đứng bên cạnh nghe nàng hỏi thế cả người run rẩy bước ra châm rượu, lại còn lấy ngân châm ra thử xem rượu có độc hay không, kiểm tra không thấy có gì khác thường liền dâng lên cho Long Tuyết Dao và Dương Hồng Xương
- Mời Công chúa và Phò mã cùng uống rượu hợp cẩn!
Long Tuyết Dao trên môi khẽ nở nụ cười chế giễu, nói:
- Cái gì gọi là rượu hợp cẩn?
Vị công công đứng bên cạnh liền vội mở miệng giải thích:
- Rượu hợp cẩn là rượu để tân lang và tân nương cùng uống, ý là vợ chồng từ nay đồng tâm chi ý! ( ý nói vợ chồng đồng lòng với nhau)
Long Tuyết Dao ánh mắt không chút kiêng dè, nhìn thẳng vào Dương Hồng Xương nói:
- Ngươi hiểu ý bổn công chúa chứ?
Dương Hồng Xương vội vàng gật đầu nói:
- Thần đã hiểu, từ nay về sau nhất định sẽ hết sức hiệp trợ công chúa…
- Tốt! Vậy không cần nhiều lời nữa!
Long Tuyết Dao nhìn bộ dạng khúm núm của hắn trong lòng cực kỳ chán ghét, lập tức cắt ngang lời hắn, sau đó lệnh cho cung nữ:
- Mang rượu sang đây!
Nhìn Dương Hồng Xương vươn cánh tay trắng nõn ra đỡ ly rượu là Long Tuyết Dao biết ngay hắn chẳng có tí võ công, mi mắt liền khẽ khép lại, nhìn hắn với vẻ khinh thường.
Dương Hồng Xương đối mặt với ánh mắt khinh thường của nàng cả người liền phát run, trên trán ướt đẫm mồ hôi lạnh, nhưng vẫn cố ra vẻ nho nhã nâng chén rượu lên kính nàng.
- Công chúa…
Ánh mắt mang theo vẻ thăm dò…
Nàng khẽ gật đầu, khuôn mặt vẫn không nở nụ cười, giống như ly rượu này không phải là cái gọi là rượu hợp cẩn, mà người bên cạnh cũng chẳng phải tân lang của nàng, đây cùng lắm chỉ là một thân tử đang dâng rượu nịnh bợ mình thôi.
Thấy nàng đã ngầm ưng thuận, hắn thở phào nhẹ nhỏm, đánh bạo vòng tay hắn sang tay nàng, cả hai đồng thời cùng uống cạn chén rượu.
Bọn cung nữ và thái giám tứ phía lúc này liền đồng loạt lui xuống, chỉ còn hai người đối mặt nhìn nhau, Long Tuyết Dao xinh đẹp ngồi thẳng lưng không chút nhúc nhích, bộ dạng như sắp sửa ra trận chiến đấu, chỉ có điều, dáng vẻ này, khí độ này, có vẻ không hợp với thời điểm hiện tại, đây là đêm động phòng a….
Còn Dương Hồng Xương kia lại khẩn trưởng đến mức hai tay buông thõng ra, nhưng lại không dám ngồi đối diện với nàng.
Thật lâu sau, hắn dường như muốn phát điên với cái bầu không khí căn thẳng này, đành ho khan một tiếng:
- Khụ khụ, công chúa, có cần Hồng Xương đi thổi tắt nến không?
Long Tuyết Dao ngạc nhiên nhìn hắn:
- Tại sao?
- Ách…
Dương Hồng Xương cũng ngớ người, không biết nên giải thích với nàng như thế nào nữa.
Nhìn khuôn mặt Dương Hồng Xương thoáng trắng thoáng hồng, nàng thoáng giật mình liền minh bạch ý tứ của hắn, hai người đã bái thiên địa, cũng đã uống rượu hợp cẩn, kế tiếp dĩ nhiên là động phòng rồi, trước khi thành hôn cũng có một vị ma ma đến giảng giải sơ lược cho nàng về chuyện này, mà khi làm chuyện này, làm sao lại không thổi tắt nến cơ chứ…
Mặc dù bình thường trên chiến trường nàng là tướng lĩnh dũng mãnh thiện chiến, nhưng giờ phút này nàng lại phải đối mặt với một chuyện nàng hoàn toàn không muốn, cảm giác sợ hãi nhanh chóng dâng lên trong lòng.
Vì để che giấu cho sự sợ hãi và khẩn trương của mình, nàng bèn đặt chén rượu đã uống xong đang cầm trong tay xuống bàn, mở miệng nói có chút do dự:
- Ngươi làm đi!
Dương Hồng Xương nghe thấy thế liền vội vàng đứng dậy thổi tắt nến, cũng chính lúc này, do hắn đã quay lưng về phía nàng nên nàng không thấy được một tia hàn quang chợt lóe lên trong mắt hắn…
Trong căn phòng tối mịt, bầu không khí hết sức tĩnh lặng, đột tiếng một tiếng ầm lớn vang lên kèm một đạo bạch quang chói mắt, cơn sấm vừa đi qua bên ngoài lại vang lên tiếng mưa rơi lách cách, không ngờ đúng lúc này trời lại đổ mưa to, cơn mưa đến bất ngờ này không hiểu tại sao lại làm cho người ta cảm thấy không khí có chút quỷ dị.
Thấy trời vừa giáng xuống một cơn sấm sét, Dương Hồng Xương liền nhẹ nhàng đi đến ngồi cạnh nàng, ân cần nói:
- Công chúa không phải sợ, có ta ở đây!
Long Tuyết Dao nhìn hắn cười khinh miệt, nhẹ nhàng lắc đầu, lạnh lùng nói:
- Có gì đâu mà phải sợ!
- Đêm… đã khuya rồi, hay là để ta cởi áo hộ công chúa…
Hắn vừa nói xong, đột nhiên nàng ngồi thẳng lưng, đôi tay thường ngày vẫn cầm đao cầm kiếm không ngờ lúc này đã ướt đẫm mồ hôi, dù sao nàng cũng là thân nữ nhi, đêm tân hôn làm sao lại không khẩn trương cho được!
Trong lòng nàng lúc này có hai suy nghĩ đang đấu tranh mạnh mẽ, rõ ràng nàng hoàn toàn không thích nam nhân trước mặt, nhưng nàng cũng biết đêm nay nếu không động phòng sẽ mang lại hậu quả gì.
Nếu ngày mai trên chăn không có lạc hồng, chắc chắn đám lão già trong Hội Trưởng Lão bất luận thế nào cũng không dễ dàng cho phép nàng thừa kế ngôi vị hoàng đế.
Hoàng đế Tấn Quốc, phụ hoàng của nàng, lúc trước chịu giao một nửa phần quyền lực vào tay bọn lão già đấy chẳng qua là kế kéo dài thời giang, đợi đến khi nàng danh chính ngôn thuận đăng cơ, kế thừa ngôi vị hoàng đế, cũng là lúc nàng nắm giữ lại toàn bộ quyền lực.
Ở Tấn Quốc, có hai thế lực lớn, nắm quyền chủ đạo chính là Đế Đảng và Hội Trưởng Lão, Hoàng đế cảm thấy thời gian còn lại của mình không còn lâu nữa nên không thể nhượng bước thỏa hiệp với Hội Trưởng Lão để giúp nàng đăng cơ, nhưng đây chỉ là một bước cơ bản.
Mục đích của Hoàng đế chính là tạm thời phân chia hai thế lực Hội Trưởng Lão và Đế Đảng, để cân bằng lại quyền lực của triều đình, chỉ có như thế khi nữ nhi của mình đăng cơ mới không bị bất cứ gì kiềm chế nữa, rồi từ từ tìm cơ hội ngư ông đắc lợi, nắm giữ toàn quyền trong tay mình.
Long Tuyết Dao khẽ thở dài trong lòng, dù lúc này không muốn, nhưng nàng cũng chỉ biết chấp nhận mà thôi.
- Ân… vậy phiền Phò mã…
Mãi đến lúc này, nàng mới chịu gọi hắn hai tiếng Phò mã.
Dương Hồng Xương trong lòng nở hoa, thầm nghĩ không ngờ mỹ nhân xinh đẹp như hoa này sắp chân chính trở thành thê tử của mình, cả người không khỏi kích động.
Hắn chậm chậm di chuyển đến gần nàng.
- Ầm ầm ầm…
Một tiếng sấm đinh tai nhức óc lại vang, khiến hắn cả người ứa đầy mồ hôi lạnh.
Đúng lúc hắn duỗi tay muốn cởi áo nàng ra, đột nhiên nàng cảm thấy một cơn đau đầu ập đến, cả người mệt mỏi, từ trước đến nay, nàng chinh chiến sa trường không biết bao nhiêu lần, mà chưa bao giờ gặp phải trường hợp này, và Cửu Tiết Tiên kia cũng chưa lúc nào rời khỏi tay nàng, lúc này, không cần biết tại sao, vụt một phát nàng liền vung lên đánh thẳng vào Dương Hồng Xuyên.
Dương Hồng Xuyên không nghĩ đến đột nhiên có biến cố phát sinh, chưa biết làm thế nào đã trúng roi rồi, một roi này lập tức làm hắn phun ra một ngụm máu tươi, hai mắt hoảng sợ nhìn nàng chằm chằm.
- Công chúa, tại sao nàng lại…?
Đau đầu, choáng váng, mọi thứ nhanh chóng ập đén, nàng biết bản thân đã trúng Mông Hãn Dược, thầm nghĩ trong lòng: "Thảo nào ngân châm cũng thử không ra, Mông Hãn Dược [1] này vốn không phải là độc dược…
Nàng chìm vào suy tư, nhìn chén rượu, rồi nhìn sang Dương Hồng Xương, trong lòng chợt dâng lên một hồi chuông cảnh tỉnh: "Người này muốn hại mình!"
[1]: Mông Hãn Dược: Mông Hãn Dược, một loại thuốc mê rất phổ biến. Mông Hãn Dược của giới giang hồ chính là bào chế từ hoa của cây Cà Độc Dược, uống vào là mê ngay