Hổ Tam Nương tức giận thở ra một hơi:

"Thôi được, giờ ta sẽ thả người này . Chẳng qua…. những lời mà ngươi đã nói ngươi phải làm được , nếu không ta chắc chắn sẽ lại bắt người về đây …"

Thủy Nhan nhíu mày:

" Theo lời ngươi nói. Bây giờ thả hắn ra chẳng qua chỉ là cho người ta xem mà thôi, đến lúc bán ta rồi, ngươi lại sẽ bắt hắn về ?"

" Nha đầu này, ngươi ngứa da miệng phải không? Dám nghi ngờ lời nói của lão Đại ta?"

Trên cổ tên thủ hạ nổi đầy gân xanh , cứ như việc Thủy Nhan nghi ngờ là điều không thể chấp nhận được.

" Được rồi , không cùng ngươi nói điều vô nghĩa, Chúng ta cũng có quy củ của chúng ta, tin hay không là tùy ngươi !"

Thủy Nhan nháy mắt, tạm thời làm như có thể tin lời nói của bà ta, thoáng cái, nàng hỏi:

" Bây giờ có thể thả hắn ra chưa vậy?"

Hổ Tam Nương híp mắt, cười chế nhạo,

" Nhìn không ra ngươi thật ra cũng đa tình đó chứ , mới quen biết người ta chưa được bao lâu, mà để tâm đến hắn như vậy… Nha đầu, bề ngoài ngươi có vẻ hời hợt mà bên trong không phải như vậy a …"

Thủy Nhan cúi đầu, hai mắt nhìn Tử Hạ đang nằm trên mặt đất, trong lòng thầm nghĩ :

"Nếu không phải hắn ta ra điều kiện mê người như vậy, ta sẽ bằng lòng cứu hắn sao?"

Hổ Tam Nương trông thấy Thủy Nhan không nói lời nào tưởng rằng nàng xấu hổ, trong đôi mắt trên gương mặt to béo hiện lên một tia âm ngoan, khóe miệng bất giác lộ ra vẻ hung ác .

"Được rồi, ngươi cũng không phải nhìn ta, ngày hôm nay xem như mặc ngươi, ta sẽ gọi người cho thả hắn, nhưng ngươi 1 lát nữa phải theo ta, nhớ kỹ, chớ có đùa giỡn với lão nương!"

" Chỉ cần ngươi thả hắn ra, ta sẽ nghe lời ngươi!"

Hổ Tam Nương ra lệnh cho thủ hạ :

" Làm hắn tỉnh cho ta!"

Tên thủ hạ thấp giọng thì thầm :

" Thật là đồ vô dụng, chỉ có một chút dược mà cũng ngủ mê man như vậy, thật không phải là nam nhân!"

Chỉ thấy Tam Nương lấy trong ngực ra một lọ sứ nhỏ , tên thủ hạ đặt ở dưới mũi Tử Hạ, Tử Hạ nhíu mày một cái, khịt khịt mũi, rồi hắt hơi, mở mắt ra.

" Này … Đây là nơi nào …"

Tử Hạ xoa cái đầu đau nhức, Bởi vì Hổ Tam Nương e ngại võ công của hắn, khi Tử Hạ tỉnh lại, cho Quỷ Trủng tiến đến chế trụ hắn lại.

Vốn vẫn còn mê man, mặt Tử Hạ lập tức kinh hãi.

"Các ngươi muốn làm gì?"

Đối mặt với Tử Hạ giờ phút này, Thủy Nhan lãnh nhan nhìn hắn trong lòng rất muốn cười lớn, tên này lại diễn trò…

Hổ Tam Nương trông thấy Tử Hạ tuấn mỹ ở bên cạnh, 2 mắt lập tức sáng lên, đột nhiên nuốt nước miếng, cười nói:

"Đừng sợ… Đừng sợ… Nơi này của ta rất chi là an toàn …"

Thanh âm làm nũng kia khiến Thủy Nhan nghe xong người liền nổi hết da gà, ngay lập tức ,Tử Hạ cũng không thể kiềm chế, cả người run lên, lập tức lớn tiếng quát :

" Điêu phụ, ngươi muốn như thế nào!"

Hổ Tam Nương khi đang lúc hoan hỷ khi nhìn thấy Tử Hạ tuấn mỹ, cũng không nghĩ đến, khi cùng Tử Hạ nói chuyện liền thấy một một bên miệng hắn bị thương, vết máu lem nhem, không khỏi giật mình nhỏ giọng hỏi tên thủ hạ bên cạnh:

" Làm thế nào mà khiến mĩ mạo của hắn hỏng rồi?"

Tên thủ hạ khẽ lắc đầu

"Không rõ lắm ạ, vừa rồi chỉ thấy trên mặt hắn có vết bẩn, cũng không nghĩ là bị thương …"

" Lời ngươi vừa đáp ưng ta phải chăng đã quên ?"

Thanh âm lạnh lùng của Thủy Nhan cắt ngang lời nói của 2 người.

Hổ Tam Nương cảm thấy bản thân thất thố , liền ho khan .

" Không…, Không phải thế, hiện tại liền thả."

Ả nói với tên Quỷ Trủng đang chế trụ Tử Hạ :

"Thả hắn ra!"

Quỷ Trủng khẽ ngẩng đầu nhìn ả, liền đi xuống, tay hắn khẽ dụng lực, phút chốc đã đem Tử Hạ từ trên mặt đất kéo lên, sau đó không dừng lại kéo Tử Hạ đi đến cửa ám thất.

"Buông ta ra …"

Tử Hạ tức giận hô to.

"Ngươi đi đi, hôm nay cám ơn ngươi đã cứu ta, bây giờ ta trả lại cho ngươi nhân tình này!"

Dứt lời, Thủy Nhan không hề nhìn Tử Hạ .

"Cô nương, ta cứu ngươi đâu có nghĩ gì… Buông ta ra, ta không đi …"

Thanh âm Tử Hạ dần dần biến mất , khi 1 lần nữa nghe được loảng xoảng 1 tiếng, ám thất lại được đóng lại 1 lần nữa, Hổ Tam Nương cười ha hả đối với Thủy Nhan nói:

" Ta đã đáp ứng chuyện của ngươi , bây giờ ngươi phải báo đáp ta chứ?"

Thủy Nhan đứng lên, vẻ mặt bình tĩnh

"Đi thôi, tim rằng chỗ này không phải chỗ bán người!"

Hổ Tam Nương đắc ý,

"Ha ha, thật là một cô nương thông minh, hiện tại ta đưa ngươi ra ngoài một phen, đêm nay có thể bán."

Thủy Nhan liếc mắt nhìn Hổ Tam Nương , rồi liền thu hồi ánh mắt, theo Hổ Tam Nương đi ra khỏi ám thất .

Ra khỏi ám thất, 1 cỗ không khí thanh tân ùa tới , Thủy Nhan tham lam hít một ngụm, mơ hồ lại ngửi thấy mùi máu tươi, nàng liền nhìn lại bốn phía xung quanh, bởi vì giờ phút này là đêm khuya, nhìn không rõ lắm, chỉ là nhìn thấy tối tăm rậm rạp, những cái bóng chồng chất lên nhau tự như 1 đám dã thú vây xung quanh.

Giờ phút này nàng cảm thấy không ngờ đi ra ngoài càng them khó chịu so với ở trong ám thất, lại cảm thấy áp lực vô hình kia, khiến nàng hít thở không thông, rất khó chịu.

" Không cần nhìn, ngươi nghĩ là sẽ chạy khỏi nơi này sao.."

" Hổ Tam Nương ở một bên mỉa mai nhắc nhở.

"giờ ngươi muốn ta làm cái gì?"

Thủy Nhan hỏi .

Hổ Tam Nương chỉ vào một gian phòng có ánh nến nói :

"Đi vào, sẽ có người chỉ cho ngươi, ngươi dựa theo các nàng phân phó mà làm."

Thủy Nhan theo lời đi vào, tên thủ hạ lập tức tiến lên đóng cửa, hơn nữa thấp giọng hỏi Tam Nương.

" Lão Đại, thật sự là làm theo lời nàng ta nói, thả gã kia đi sao?"

Hổ Tam Nương trừng mắt liếc hắn, thấp giọng nói :

"Nê Thu a, ngươi thật là ngu ngốc một cách đáng yêu, hay là vẫn còn khờ dại? Ngươi đã khi nao thấy ta ăn thịt vào miệng còn nhả ra chưa?"

Nê Thu vò đầu,

"Vậy không phải vừa mới bảo Quỷ Trủng thả hắn ra sao?"

Ả dùng sức vỗ vào đầu của hắn, cánh tay rung rung thịt béo giống như cuộn sóng,

"Vốn là ta dự định đêm nay dùng người nọ, bán cho lão Hắc, nhưng các ngươi làm cho mĩ mạo của hắn bị hỏng rồi, ta cũng mất đi hứng thú, đơn giản là làm trò trước mặt nàng ta thả đi … Chẳng qua Quỷ Trủng thông suốt, biết phía bên kia sẽ có người thay ta tiếp nhận …"

Nê Thu lộ ra nụ cười âm hiểm,

"Ha ha, bên kia… Thiệt ngươi nghĩ muốn đi ra được sao, hắn ta nếu đi đến chỗ đó, vẻ bên ngoài của hắn không quan trọng, chỉ cần thể lực mà thôi, dù hắn ta có chết cũng không thể đi ra, cô nương ngốc nghếch kia vĩnh viễn sẽ không biết rằng thật ra ngươi không có thả hắn"

Hổ Tam Nương gật đầu, đôi mắt lạnh lẽo như rắn rết "Hừ, trước mặt lão nương cứ nghĩ là mình thông minh, không hề biết rằng sống không bằng chết…"

Bên này, sau khi Thủy Nhan vào nhà, lập tức ngồi xổm xuống, dựa vào cửa nghe ngóng động tĩnh ở bên ngoài, chỉ nghe được mơ hồ là Hổ Tam Nương nói sẽ không tha cho Tử Hạ mà thôi, nhưng rất nhanh, hai người đã bước đi ra xa, nàng khẽ hé miệng cười, hồi tưởng lại lời nói mà Tử Hạ nói với nàng lúc trước.

"… Bà ta sẽ không tha cho ta đâu, nhất định sẽ lại đưa ta đến một nơi nào đó, nhưng chính là ta lần này muốn đến nơi đó, nàng cứ đợi ở đây, sẽ có bằng hữu của ta tới đón nàng đi…"

Trong nội tâm nàng thầm nghĩ,

" Hắn thật sự đã đoán trúng, Hổ Tam Nương kia thực không nghe lời ta mà thả hắn đi như vậy, nhưng … bà ta sẽ đưa hắn đến nơi nào?"

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện