Nhìn thần sắc Thủy Nhan lúc này Triệu Vũ Quốc có thể hiểu được nàng không có khái niệm gì về hai chữ thái giám kia, nhưng nếu thật là như vậy, vì sao nàng lại biết Cửu gia là thái giám, hơn nữa biết thái giám là không có râu?
Nghĩ tới đây Triệu Vũ Quốc có chút suy đoán, hắn đánh giá Thủy Nhan, dùng ánh mắt kỳ quái nhìn nàng.
"Mặt ta có gì lạ mà ngươi dùng ánh mắt như thế nhìn ta?" Thủy Nhan nhíu mày, hắn nhìn mình không kiêng nể gì, trong lòng có chút tức giận.
Hắn nhún vai, "Ngươi rất thông minh, ta chỉ nghĩ là… có phải ngươi đã khôi phục trí nhớ?"
"Ngươi sợ ta khôi phục trí nhớ, nhớ lại thân phận sao?" Nàng cao ngạo lên giọng đón nhận ánh nhìn u ám của hắn.
Hắn mỉm cười, phát giác nói chuyện với nữ nhân này không thú vị tý nào.
"Ngươi cười cái gì?"
"Không phải là ta sợ, mà là ngươi sợ ta biết ngươi khôi phục trí nhớ." Hắn cải chính lại lời nàng nói.
Thủy Nhan kinh ngạc, không nghĩ hắn chỉ qua một tiếng động cũng đã xem thấu ý nghĩ của nàng, cảm giác điều này không tốt chút nào, nàng đứng dậy đi đến bàn trang điểm, cố ý thay đổi đề tài.
"Hiện giờ người trang điểm cho ta là Tiểu Ách và Ách muội."
"Ừm." Triệu Vũ Quốc nhẹ nói, lúc trước Thủy Nhan đã nói về thân phận tiểu Ách cùng Ách muội cho hắn, giờ phút này đương nhiên hắn biết.
"Ngươi muốn ta chứng minh thân phận của bọn họ."
"Đúng vậy." Thủy Nhan gật đầu.
"Bọn họ đối tốt với ngươi sao?" Triệu Vũ Quốc có phần không hiểu.
"Nếu xác định ra thân phận bọn họ, hai người đó nhất định sẽ đem hết quyền lực ra giúp ta, nếu không phải, ta sợ các nàng là người của Tam Nương, Cửu gia."
Triệu Vũ Quốc đứng dậy, hai tay chắp sau lưng, vẻ mặt hiện lên ý cười:
"Hai người kia đã là phế nhân, có tư cách gì làm nanh vuốt của Tam Nương và Cửu gia?"
Thủy Nhan nhíu màu, cũng cười nhàn nhạt, "Ta đoán nếu là ngươi, cũng sẽ cẩn thận như ta vậy."
Triệu Vũ Quốc mỉm cười, trong mắt lộ ra sự tán thưởng: "Ha ha, không thể tưởng tượng được ngươi tuy không còn trí nhớ, nhưng khứu giác thì vẫn vô cùng nguy hiểm."
"Ngươi làm sao biết ta đối với nguy hiểm rất nhạy cảm? Ngươi biết thân phận của ta?" Thủy Nhan cảm nhận được sự đáng ngờ trong lời lẽ của hắn.
"Từ khi ngươi tỉnh lại, đối với ai cũng phòng bị, đường đi lối về trong biệt uyển ngươi tìm hiểu cũng tốt lắm…"
Thủy Nhan kinh ngạc, không nghĩ rằng hắn đã phát giác nàng cố tình tìm hiểu đường đi trong biệt uyển, chẳng qua ngoài mặt nàng vẫn tỏ ra bình thản, đối với lời hắn nói không chút run rẩy: "Nói tiếp đi."
Triệu Vũ Quốc suy nghĩ giây lát, nói tiếp: "Ta chuộc ngươi từ Thanh lâu ra, ngươi đương nhiên là nữ tử phong trần…"
"Ta không phải có thân phận như thế." Nàng phủ quyết lời hắn.
"Tùy ngươi nghĩ!" Hắn dự định không tranh luận với nàng về vấn đề này.
Thủy Nhan lạnh nhạt đảo qua hắn, lại lạnh nhạt nói: "Vậy mời ngươi trở về xác nhận thân phận các nàn!"
"Được."
Nói xong lời này, Triệu Vũ Quốc bước tới, không một tiếng động đem Thủy Nhan ôm chặt trong ngực, một luồng hơi thở nam nhân vây quanh Thủy Nhan, cảm giác ôn nhu.
Thần sắc nghiêm trọng của hắn trong giây lát biến mất, chuyển thành bộ mặt tà mị, Thủy Nhan thật muốn dụi hai mắt mình một cái, nhìn xem có phải là mình hoa mắt không, nàng rất muốn tự nói với bản thân, giờ phút này người đang ôm nàng, làm cho tâm can nàng nhảy lên loạn xạ chính là kẻ vừa rồi lạnh lùng như băng, nụ cười cũng như gió tuyết lạnh lùng.
Thủy Nhan lẳng lặng để hắn tùy ý ôm, cũng không vòng tay ôm lại nhưng chính là rất tự nhiên tựa vào ngực hắn, mà sự thật chứng minh, chứng kiến chuyện này không ai tin nổi, giờ khắc này, mặt ngoài Thủy Nhan bình tĩnh nhưng nội tâm lại kinh hoàng không thôi, thậm chí trong lòng bàn tay đã rơm rớm mồ hôi, nàng không có cách nào để giải thích điểm này, chỉ khẽ nói với Triệu Vũ Quốc: "Ngươi ôm ta như vậy... Làm cho ta thấy..thấy… nóng..."
Nàng thật sự không tìm ra được từ nào hình dung cho hoàn cảnh này, chỉ dùng duy nhất một từ kia, Triệu Vũ Quốc nghe xong không nhịn được khẽ cười một tiếng.
Lúc này, cửa mở, Trà Hương đi đến, hắn thấp giọng bên tai nàng: "Ta nghĩ ngươi nghĩ gì, cũng chính là thứ ta nghĩ."
Giờ phút này nàng nhíu mày muốn nhìn vẻ mặt hắn, nhưng ngước lên, trán nàng liền chạm vào râu cằm hắn, cảm giác mới mẻ đâm vào lòng khiến tim nàng đập mạnh một nhịp, lại vội vàng cúi đầu.
"Ha ha, Triệu gia đúng là mong nhớ tỷ tỷ, sớm như vậy đã tới rồi."
Triệu Vũ Quốc ôm Thủy Nhan ngồi trên ghế dài, liếc xéo Trà Hương, cất giọng ôn nhu: "Ngươi sao biết là tớ nhớ tỷ tỷ ngươi vậy..."
Những lời này, giống như trong phòng yên tĩnh bị một tiếng đàn tranh réo lên cắt đứt sự tĩnh lặng, giọng nói kiên định, gõ mạnh vào tâm khảm Trà Hương.
Thủy Nhan thấp giọng nỉ non bên tai hắn, nhìn như vô cùng thân mật: "Ta có thể lý giải, đây là câu dẫn?"
"A… Quỳnh nhi giỏi thật." Hắn nhìn nàng, mắt bất đắc dĩ hiện lên ý cười, miệng thì ngả ngớn nói.
Trà Hương nghe xong lời này trong lòng lại cao hứng, gấp gáp bưng rượu và thức ăn đi tới, nhẹ nhàng đặt đồ ăn xuống, rồi cố ý lại gần Triệu Vũ Quốc, ả mặc quần lụa mỏng sắc đỏ tươi, thân thể như ẩn hiện sau lớp lụa mỏng đó, dưới ánh đèn, nhìn thấy hết phần trên, thật khiến người khác muốn xuất huyết.
Triệu Vũ Quốc duỗi tay kéo cô ta lại, muốn ôm vào trong lòng, Thủy Nhan ngăn lại, trên mặt lộ ra vẻ không vui: "Chỗ này rất chật."
Vẻ mặt Trà Hương ủy khuất, vùng đứng lên. "Là Hương nhi không tốt, để Hương nhi ra ngoài…"
Nói xong, Trà Hương quay người đi ra cửa.
Hai người nhìn cô ả biến mất trong lòng vô cùng vui vẻ, nhưng rồi nhanh chóng quay lại vẻ mặt cao quý và kiêu ngạo.
Thủy Nhan cười ghé vào tai hắn nhẹ giọng: "Là chủ ý của ngươi?"
"Cho các ngươi vì ta mà mâu thuẫn."
"Lý do?"
"Để Hổ Tam Nương tin rằng ngươi thật lòng ở đây, dần dần bỏ bớt phòng bị với ngươi…"
"Nếu như ta nói, ta cũng muốn thế này, ngươi tin không?" Thủy Nhan hỏi.
Triệu Vũ Quốc gật đầu, "Tin, những điều này ta căn cứ vào biểu hiện của ngươi gần đây là đoán được."
Hắn nói xong, cúi đầu nhìn Thủy Nhan đang nhíu mày trong lòng mình, nhàn nhạt hỏi: "Ta nhớ rõ ngươi luôn kháng cự khi cùng ta thân mật."
Nghe hắn nói như vậy, Thủy Nhan giật mình hổi phục tinh thần, mình còn đang trong lòng người ta, vậy mà lại không hề có chút kháng cự.
Trong mắt Thủy Nhan có chút luống cuống, rất nhanh trấn tĩnh, nàng vuốt lại xiêm ý, bình tĩnh trả lời: "Nếu ta không hợp ngươi, ngươi cảm thấy ở chỗ này có ai có thể phối hợp với ngươi?"
Nghĩ tới nơi đây chỗ nào cũng là nữ nhân lòng dạ độc ác như Trà Hương, mà không nghĩ mình lại giao thiệp cùng những nữ nhần này, trong lòng hắn bất giác lạnh, bên ngoài nổi da gà.
Thủy Nhan nhìn hắn, trong lòng thoáng chút chán ghét, nhưng một phần sâu kín nào đó lại thấy rất thích, "Ngươi bảo ta không cao hứng, ta sẽ không làm cho ngươi sảng khoái!"
Mà giờ phút này, Trà Hương lại trở lại, trong tay bưng một khay trà, "Sợ gia và tỷ tỷ khát nước, Hương nhi cố ý bưng tới."
"Hương nhi không cần đi ra ngoài nữa, chúng ta là người một nhà, mau tới đây, chúng ta cùng ăn."
Đêm dài người lại không tĩnh, khắp nơi trong Đào hoa lâu tràn ngập mùi rượu, hương thơm của hoa, hương thơm của mỹ nhân, oanh ca yến hót.
Thủy Nhan liếc mắt nhìn Trà Hương mê man trên giường, hỏi: "Ngươi cho cô ta dùng dược gì thế, sao lại ngất đi?"
"Bị ngất thế này là do Mông hãn dược... Nhẹ thôi, sau khi tỉnh dậy không có thấy đau đầu..."
"Đây là do Trương đại phu chế ra?"
Hắn gật đầu, nàng ngẩng đầu lườm qua…
"Ta muốn dò xét Đào hoa lâu ban đêm, mà nếu có nàng ở đây thì ta mới làm được trót lọt."
"Ta nên phối hợp như thế nào với ngươi?"
Nghe Thủy Nhan nói, Triệu Vũ Quốc giờ này không khỏi khâm phục sự quyết đoán của nàng, không hỏi ngọn nguồn chuyện nồi đất bị vỡ, chỉ hỏi làm như thế nào, kết quả ra sao, nữ nhân như vậy mới thực sự là nữ nhân ưu tú.
"Ngươi phải dụ dỗ Hổ Tam Nương đưa ra văn kiện ở phòng kia."
"Được." Thủy Nhan không cần suy nghĩ đáp ứng hắn, mọi việc đã sớm hiện ra trong đầu nàng.