Thủy Nhan cảm thấy trên mặt ấm ấm, một mùi nồng nặc xông lên não, đột nhiên nàng cảm thấy hô hấp không thông, gấp gáp ngửa đầu muốn thu càng nhiều không khí càng tốt, lại thấy ánh trăng như biến thành màu đỏ, bên trong nàng sôi trào, một ý nghĩ thúc giục nàng, đó chính là Sống!

Tử Hạ cảm thấy cả người bủn rủn, tiện tay nhặt thanh đao lên mà như vác phải ngàn cân, hai tay hắn run rẩy, cơn buồn ngủ không ngừng dâng lên, nếu không phải có ý chí kiên cường. Chỉ sợ hắn đã nằm xụi lơ trên mặt đất để người khác tùy ý xâu xé.

Nếu có thể hắn cũng đã muốn buông xuôi, phía sau đột nhiên vang lên tiếng kêu thảm thiết khác thường, giờ phút này bốn phía là địch nhân, người có khả năng phát ra tiếng kêu thảm thiết mà không phải do hắn gây ra thương tích chỉ có thể là Thủy Nhan.

Nhưng tiếng la kia, rõ ràng là giọng của nam nhân, hắn vận hết khí lực chống lại mệt mỏi, một màn trước mắt khiến hắn tưởng như đang mơ, chỉ thấy mặt Thủy Nhan đầy máu, nhưng đôi mắt lại băng lãnh một cách đáng sợ, giống như một con báo trong đêm tối, quang mang tỏa ra ở hai mắt, ngay lúc nào một đạo quang ảnh đánh úp hắn, hắn dùng sức lắc mình qua, nhưng cả người nặng như một tảng đá, không có một điểm khí lực nào, chân hắn lảo đảo thối lui, mắt hắn thấy bản thân sắp giẫm lên khoảng không và ngã xuống.

Một khắc đó, trong đầu Tử Hạ hồi tưởng lại quá khứ, trong lòng ảm đạm:

- Phụ hoàng, người có hiểu cho hài nhi không?

Hắn nghĩ rằng bản thân sẽ ngã chết, nhưng khi sẩy chân, hắn chỉ cảm thấy thắt lưng tê cưng, chỉ nghe một tiếng "lên", trầm ổn mà lạnh lùng, đó là tiếng gầm nhẹ của Thủy Nhan, một tay nàng bắt lấy hắn, đưa linh hồn hắn trở về thân xác.

Đương lúc hồi phục tinh thần sau khi tìm được đường sống trong cái chết, Thủy Nhan đã huy động đao trong tay định làm cỏ đám sát thủ kia, một chiêu biến hóa chứa đầy ảo diệu, Tử Hạ nhìn thấy sợ hãi không thôi, hắn dụi hai mắt, bản thân không thể tin được, ngây ra ngó chỗ vừa nãy, vẫn không thể tin được, cánh tay kéo hắn từ bờ vực lên mặt đất là của dáng người yểu điệu thướt tha kia…

Nhưng giờ phút này ngay cả sức lực để đứng lên hắn cũng không có, chỉ có thể tránh ở sau lưng Thủy Nhan. Giờ khắc này hắn cảm thấy bản thân mình thật vô dụng, cảm giác thất bại lan tỏa khắp người…

Chỉ có điều, rất nhanh hắn từ cảm giác thất bại chuyển sang lo lắng, hắn phát hiện chiêu thức Thủy Nhan sử dụng nhìn như bình thường nhưng thực chất vô cùng ảo diệu, đáng tiếc, Thủy Nhan không có nửa phần nội lực, không thể đem chiêu thức phát huy đến cực hạn. Mặc dù vậy, Thủy Nhan miễn cưỡng sử dụng chiêu này cũng có thể đả thương được địch thì thật là thú vị.

Trong lúc đánh nhau, khóe môi Thủy Nhan tràn ra máu tươi, Tử Hạ phát hiện nàng ấy sử dụng chiêu thức đều là cần nội lực phát động. Thủy Nhan không có nội công nhưng vẫn dẫn phát chiêu thức xuât ra. Đừng nói là tấm thân mảnh mai yểu điệu của nàng ấy, chỉ sợ có là tấm thân bất tử cũng không thể kiên trì được lâu…

Hắn dùng lực chặn miệng vết thương, biết rằng bản thân cứ tiếp tục chảy máu như vậy sẽ chết, nghĩ tới đây, Tử Hạ hướng Thủy Nhan quát:

- Đi, không cần để ý tới ta nữa.

Nhưng giờ phút này, Thủy Nhan tựa như mất đi ý thức bình thường, hai mắt đỏ ngầu đầy tơ máu, những tia máu vằn lên trong mắt nàng khiến người ta sợ hãi, lúc này ngay cả Qủy Trủng cũng không dám đến gần nàng.

Bốn phía xung quanh nàng tứ chi liên tục rơi dụng, cho dù Qủy Trủng từng thè lưỡi liếm huyết người trên lưỡi đao, giờ phút nhìn thấy cảnh này cũng kinh sợ, Thủy Nhan lúc này như một sát thủ chứ đâu còn là hoa khôi của Đào Hoa Lâu nữa, rõ ràng là kẻ khát máu, đao vung lên là cướp đi mạng người...

Lúc Qủy Trủng sợ hãi, định đánh lén Thủy Nhan một cái, liền bị nàng lấy tay xuyên thấu lồng ngực, lúc ngã xuống hắn mở to hai mắt không thể tin, trong lòng thẫm nghĩ: "Nàng đến từ địa vực ma nữ sao?"

Tử Hạ thấy Thủy Nhan không để ý tới mình, trái ngược lúc trước, điên cuồng giết chóc, giờ phút này nàng tựa như đao không thấy máu sẽ điên cuồng. Lại nhìn khóe miệng Thủy Nhan huyết không ngừng trào ra, hắn thực sự sỡ nàng cứ như thế rồi ngã xuống vĩnh viễn không đứng lên được.

- Ta bảo nàng đi, nàng không nghe thấy sao?

Hắn cao giọng rống giận, phẫn nộ như mời sức mạnh quay trở lại trong cơ thể hắn, chỉ thấy hắn tức giận chống tay đứng lên, dựa lưng Thủy Nhan, thở phì phò, hai mắt chăm chú nhìn vào bốn phía đầy địch nhân.

- Ta nghĩ rằng sẽ phải âm thầm chết trong cung, không ngờ tới rằng lại có thể cùng chết với một nữ nhân theo kiểu oanh liệt thế này.

Thủy Nhan không nói lời nào, tay nắm chặt đao, miệng đổ máu, nhưng nàng lại mảy may không biết, hai mắt giống như báo săn mồi, tập trung mục tiêu, âm lãnh mà lợi hại.

- Lão Đại, nữ nhân kia có phải bị quỷ nhập.

Một sát thủ thấp giọng hỏi Qủy Trủng.

Hắn không nói gì, trong lòng cũng nghĩ như tên thuộc hạ của mình.

Gió nổi lên, mặt trăng nhanh chóng bị mây đen che khuất, phía xa xa hình như có chớp xẹt qua, quang mang kèm theo tiếng nổ lớn, xé tan màn đêm, sấm cuồn cuộn, mưa từ trên trời thi nhau giáng xuống.

Mưa lạnh như băng, tiếng sấm làm cho lòng người run sợ mơ hồ kéo ý thức Thủy Nhan lại, trước mắt nàng hiện lên thi thể, tứ chi rơi lả tả bốn phía, trong nội tâm nghĩ thầm: "Hắn đã giết nhiều người như vậy?"

Nhưng ngay sau đó, nàng cảm thấy lồng ngực đau dữ dội, một cỗ nhiệt nóng rực nơi nơi cổ họng muốn trào ra ngoài, nàng không nhịn được hét lớn một tiếng, miệng phun một ngụm máu tươi, nàng cảm thấy cả người như một khối nữa bị vỡ tung, trùng hợp một tia sét vạch phá bầu trời, tình cảnh này nàng thấy rất quen thuộc, đầu đau như muốn vỡ ra, nàng dùng sức ôm đầu, quỳ rạp xuống đât, thống khổ thấp giọng hô:

- Không muốn chóng mặt, ta là ai, vì sao ta nhớ được tia chớp này...

Cảm giác băng lạnh của mưa thẩm thấu qua da, nhưng nàng không cảm nhận được gì, cả người chỉ cảm thấy như lửa thiêu đốt, đoàn người Qủy Trủng ở trên mái nhà bị chớp dọa cho đều có chút lo sợ, tạm thời không dám tiến công, sợ đao trong tay sẽ dẫn sét tới thân…

Thủy Nhan thống khổ ôm đầu, trong đầu hiện lên một vài hình ảnh, ngọn nến màu đỏ, ánh sáng nến lay động, khăn voan đỏ tươi, chén rượu, một màn đen kịt kéo dài, cuối cùng là một đao sắc bén đâm vào ngực nàng, sự đau đớn kia hiện rõ mồn một, khắc sâu trong lòng, nàng cảm thấy phẫn nộ cơ hồ muốn xé nát thân thể của nàng, sự đau đớn kia làm nàng phát điên, nàng ôm đầu ngửa mặt lên trời thét dài:

- Ai muốn giết ta... Ai... Là ai???

- Thủy Nhan, nàng làm sao vậy?

Tử Hạ lo lắng gọi nàng, nhưng Thủy Nhan mắt điếc tai ngơ không trả lời, nàng nhìn tia chớp trong gang tấc, những hình ảnh vỡ vụn hiện ra trong đầu, cơn đau đầu của nàng tăng lên cực hạn.

- A … A… Đau quá… Ngươi còn muốn ta chờ bao lâu!

Nàng sắp mắt đi ý thức, trong đầu hiện lên hình ảnh Triệu Vũ Quốc.

Tiếng sầm rền qua đỉnh đầu, nàng mơ hồ như thấy được Triệu Vũ Quốc, người nàng mong đợi từ tận đáy lòng rút cuộc đã tới, trong màn đêm, nàng như kia được giọng nói quen thuộc, lạnh lùng:

- Gắng chịu đựng!

Nước mưa rửa sạch gương mặt nàng, Thủy Nhan trừng mắt nhìn, chỉ thấy Triệu Vũ Quốc ôm nàng, bản thân không nói nên lời, sau một khắc liền ngất đi...

Chứng kiến Triệu Vũ Quốc đã tới, Tử Hạ băng bó miệng vết thương, lộ ra ý cười:

- Ta nghĩ ngươi định đến nhặt xác chúng ta đấy.

Gương mặt Triệu Vũ Quốc lạnh lẽo, trầm giọng nói:

- Ta sẽ không để cho ngươi chết.

Lập tức hắn liền đối với thuộc hạ nói:

- Những người ở đây không cần lưu lại!

Trong khoảnh khắc, màn giết chóc tạm ngừng lại bắt đầu dấy lên, mà lúc này đây không phải là lấy nhiều thắng ít, lực lượng ngang nhau, chính là thực lực cách nhau quá lớn, mái nhà trở thành nơi hứng chịu những thi thể rơi xuống.

Triệu Vũ Quốc duỗi tay dò xét xem Thủy Nhan còn hô hấp hay không, hơi thở nóng rực mơn trớn đầu ngón tay, hắn chau mày:

- Nàng làm sao lại bị thương thành ra như vậy!

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện