Trở về phòng, Thủy Nhan nâng chén trà đã nguội lạnh lên uống, động tác nhanh gọn, lưu loát, không hề kiêu ngạo nhưng cũng lại không khiến người ta thấy thô tục, ngược lại là hình ảnh vừa mắt, vừa buông chén trà xuống thì hay lúc Thạch Đông Thăng gõ cửa đi vào.
Nói là gõ cửa đi vào, kỳ thật là vừa gõ cửa thì đã vừa đi luôn, khi hắn chứng kiến mười ngón tay như ngọc kia cầm chén trà, cả người như dại ra.
Đối với biểu hiện lúc này của hắn Thủy Nhan mặc kệ, nàng chỉ nhíu mày, xoay xoay tách trà, nhàn nhạt nói: "Đây là cái mà ngươi gọi là gõ cửa?"
Cô nhẹ nhàng lấy tay xóa đi vệt nước nhỏ xíu bên môi, lại nói tiếp: "Thà không gõ còn hơn, còn làm ra vẻ!"
Thạch Đông Thăng lau mồ hôi, nghĩ thầm, "Sao có thể, nói gì đi nữa, ta cũng là tổng quản…"
Thủy Nhan thấy vẻ mặt mờ mịt của hắn, trong lòng lại cảm thán, "Hắn trông thật tệ, khó cùng hắn khơi thông!
"Khụ khụ khụ…" Ý thức được mình thất thố, Thạch Đông Thăng gấp gáp dùng ho khan để che dấu, "Ách, cô vừa uống trà lạnh… Không sợ bị thương tổn thân thể sao."
Thủy Nhan nhún vai, "Trà nóng gọi là trà, lạnh cũng gọi là trà, có uống là tốt rồi, làm sao chú ý được nhiều thế?"
"Nga…" Thạch Đông Thăng nghẹn lời, trong lòng cảm thấy như giọng nói này quen tai, giống như có ai đó từng nói qua như vậy.
"Thạch quản gia tìm ta có việc gì?"
Thủy Nhan mấy ngày hôm nay thời gian ngoài việc dùng để thăm dò biệt uyển cùng đường đi, còn tìm hiểu được rất nhiều tin tức, ví dụ như cái người đang ngẩn ngơ trước mặt nàng kia, lại là Thạch quản gia trong miệng những nữ tỳ trong phủ, càng làm Thủy Nhan khó hiểu, đó là, những nữ tỳ kia mỗi khi đề cập tới hắn, vẻ mặt luôn sùng bái, khiến cho cô có cảm giác buồn ói…
Nghe nàng xưng hô như thế, ánh mắt Thạch Đông Thăng đột nhiên sáng ngời, kinh ngạc pha lẫn khó hiểu, nhưng lóe lên rồi lại chợt biến mất.
"Sau cơm chiều, sẽ có thợ may tới."
Thủy Nhan không nói gì tiếp tục dùng tay kéo ống tay áo đã bị rách ra khỏi tay áo, chờ hắn mở miệng tiếp.
Thạch Đông Thăng nhìn nàng một cái, lại nói tiếp: "Chúng ta sẽ ở biệt uyển này một thời gian, hiện tại thân thể cô chưa bình ổn được, trước hết không bắt cô làm gì, hãy giữ gìn thân thể mình cho tốt đi."
"Ân, ta đã biết!"
Thạch Đông Thăng muốn phát cuồng, mỗi lần hắn nói chuyện với nàng, hắn cảm thấy bản thân lùn hơn so với nàng một đoạn.
"Ừm, nếu không có chuyện gì nữa, cô đi ra hậu viện dùng bữa nhé, chỗ lần trước không phải là nơi cô được lui đến."
Trải qua một ngày mò mẫm, Thủy Nhan rốt cuộc hiểu được lời hắn nói, nơi lần trước nàng tới là chỗ chủ nhân cùng với tâm phúc dùng bữa, nàng chẳng qua là phận nô tài, sao có tư cách ăn ở nơi đó!
Hồi tưởng lại chuyện này, Thủy Nhan không nhịn được nở nụ cười, lá gan mình thật lớn, không chí tới đó đòi dùng bữa, còn cầm đũa của hắn, thật xứng với cái danh, cướp bát cơm người!
Ở đây nàng không phải hạ nhân, nhưng cũng không phải người quan trọng, nhưng là nàng không thể chịu đựng được khoảnh khắc đón nhận mình là nô tài, cho nên chỉ cần nhớ tới nơi kia nữa, trong lòng liền buồn chán một hồi.
Bất quá, trong lòng nghĩ là vậy, nhưng trên mặt nàng bình thản như cũ, hệt như không có sóng dậy, thoảng gật đầu, nói khẽ: "Ta đã biết, cám ơn…"
"Ha ha, khách khí!"
Thạch Đông Thăng vừa ra khỏi cửa miệng liền nói thầm, "Nàng mặc quần áo thường không nâng niu như vậy sao?"
Nhớ tới một màn vừa chứng kiến khi này, trong lòng cứ ngỡ mình sinh ảo giác, lúc đẩy cửa bước vào, ngập trong mắt hắn là vẻ đẹp thanh lệ tuyệt trần, nhưng mà theo đánh giá cẩn thận, hình ảnh nàng mặc xiêm y kia, ngửa đầu uống nước, tư thế ấy khiến hắn liên tưởng tới tiên nữ Dao Trì, nên không biết vì sao, không thể rời mắt đi.
Triệu Vũ Quốc chứng kiến vẻ mặt mờ mịt của Thạch Đông Thăng trước mặt hắn, trong lòng như thể có nhiều vấn đề rối rắm lắm, thái độ khác thường này khiến hắn không nhịn được mỉm cười.
"Ngươi cũng bị nàng hấp dẫn?" Hắn lành lạnh cắt ngang dòng trầm tư của Thạch Đông Thăng.
"Ách.. Công tử nói gì vậy?"
Triệu Vũ Quốc từ chối cho ý kiến, lạnh nhạt nói: "Đi theo ta!"
Nơi ở của Triệu Vũ Quốc là phía nam biệt uyển, từ hôm theo dõi Thủy Nhan, nghe qua tình huống của nàng, nghe xong coi như không có vấn đề gì, có thể hắn nhiều lần cân nhắc, khóe miệng không ngờ lộ ra ý cười, đó là nụ cười đắc ý, khiêu chiến.
Thạch Đông Thăng theo hắn vào thư phòng, đây là phòng Thái tử Hạ Ngải đích thân bài trí, vô cùng nho nhã, hương thơm nhàn nhạt của hoa làm cho tinh thần người ta không khỏi rung lên.
"Ngươi cảm thấy nàng như thế nào?"
Không đợi Thạch Đông Thăng ngồi xuống hắn liền hỏi
"Dạ, công tử, người muốn đánh giá ở phương diện nào?"
"Nữ nhân này, ngươi cảm thấy nàng ta đẹp sao?"
"Ân, rất đẹp, hơn nữa, là vẻ đẹp đặc biệt!"
"Làm sao đặc biệt?"
Vấn đề này thật khó, Thạch Đông Thăng không biết nên trả lời như thế nào, trầm tư một lát mới lên tiếng: "Thuộc hạ thấy vị cô nương này không hề có chút sợ hãi, ngược lại cả người toát ra khí chất cao quý, loại khí chất này không phải rèn giũa mà có được, là do thiên phú, hơn nữa, cô nương này thích ứng rất nhanh."
Triệu Vũ Quốc nhíu mày: "Thích ứng rất nhanh?"
"Vâng, đúng vậy, sau khi nàng tỉnh dậy, dùng nguyên một ngày để thăm dò biệt uyển, thăm dò thân phận mỗi người chúng ta, ngoài ra, nàng ấy giờ đã có thể đi lại trong biệt uyển mà không hề bị lạc."
Phải biết rằng, biệt uyển này là do thái tử Hạ Ngải phát kiến ra, tuy không bằng hoàng cung, nhưng quy mô thì không cần phải nói cũng biết, chỉ sợ cả miền nam trừ hoàng cung của hoàng đế đều tựu lại nơi này,
Lúc trước Thạch Đông Thăng tới đây cũng phải mất tới 3 ngày mới quen thuộc hết, chỉ điểm này thôi, hắn cũng đã nhìn Thủy Nhan với cặp mắt khác xưa.
"Ta cho ngươi thời gian điều tra thân phận của nàng, có manh mối gì không?"
Thạch Đông Thăng lắc đầu, "Manh mối quá ít, lúc công tử cứu nàng, y phục cô dâu của nàng đã bị xé nát, rất khó nhìn ra kiểu dáng, theo hướng trôi đến, là từ Tấn quốc, hiện tại Điểm Thương cùng Tấn quốc mới đình chiến, chúng ta cho người tới truy xét không tiện lắm, cho nên thân phận cô nương này vẫn chưa có gì rõ ràng, tuy nhiên, có thể khẳng định, nàng là nữ tử Tấn quốc."
"Ân, cũng giống phỏng đoán của ta, nếu nàng là người Tấn quốc, thân phận nhất định có vấn đề, trước mắt không thích hợp điều tra, ngươi báo cho bên kia, tạm thời không nên manh động."
"Dạ, công tử, thuộc hạ lập tức dùng bồ câu đưa tin."
Triệu Vũ Quốc khẽ gật đầu, thuận tay cầm một quyển binh pháp ở bàn lên đọc, Thạch Đông Thăng muốn nói điều gì đó, đứng ở cửa không chịu rời đi.
Hắn buông quyển binh pháp xuống, cười nhàn nhạt, chậm rãi lắc đầu, "Ngươi muốn hỏi, vì cái gì mà ta có hứng thú đối một nữ nhân như thế?"
"Ách… Không…" Thạch Đông Thăng nghĩ muốn phủ nhân, nhưng mắt lại nhìn Triệu Quốc Vũ gật đầu thừa nhận, "Ai, vì cái gì mà lòng ta không thể gạt người?"
Hắn đứng dậy, môi khẽ nhếch lên thành một đường cong, khiến ngũ quan lạnh lùng kia dịu đi không ít, đứng bên cửa sổ nhìn ánh trăng, có chút cảm khái, "Ta và ngươi, còn cái gì không hiểu, năm đó, ở dưới ánh trăng nơi đó, cũng giống lúc này, chỉ khác là 2 ta đang ăn đói mặc rách!"
Thạch Đông Thăng đi tới nhìn ánh trăng kia, cũng cảm khái, "Đúng vậy, thời gian trôi thật nhanh, làm biến mất nhiều thứ, mà lại có những thứ vĩnh viễn không thể biến mất, ta chỉ nhớ là lúc đó ngươi nói với ta, muốn sống, muốn đối với bản thân mình hung ác, đối với người khác còn ác hơn!"
"Lúc ấy ta quyết định cứu nữ nhân này, chính là vì thấy nàng cứng rắn, đủ tư cách ở lại bên người ta, mà hiện tại, ta cảm thấy, giá trị của nàng sẽ có ngày ta dùng tới."
Nghe xong lời hắn nói, trong lòng Thạch Đông Thăng có chút thất vọng, đối với người này như huynh đệ, như chủ tử này, tâm tình của hắn rất phức tạp, Thạch Đông Thăng nghĩ đến rằng Triệu Vũ Quốc đúng là bị Thủy Nhân khiến nhân tâm động, không muốn nghĩ thế, nhưng thực lòng lại đang dâng lên ý nghĩ như vậy, biết được ý tưởng của Triệu Vũ Quốc, hắn lại bắt đầu lo lắng cho vận mệnh tương lai của Thủy Nhan…
Đi ra khỏi thư phòng của Triệu Vũ Quốc, bên trong ánh nến vẫn sáng, hắn biết người này đã xem binh thư thì sẽ quên cả thời gian, trong lòng cảm khái vô hạn, rõ ràng là người tốt, tại sao hôm nay lại trở nên ác độc như vậy?
Hắn rời khỏi thư phòng không lâu, một thân hình nhỏ xinh phía sau núi giả đi ra, con ngươi lạnh lùng nhìn sáng quắc trong đêm tối.