Edit: Huyên



Nghe nói Trương An Bình đã chết, Sở Đông Ly sững sốt, chết rồi?

Suy nghĩ một chút, Sở Đông Ly lại hỏi người đàn ông kia: "Nhà hắn chỉ có mình hắn thôi à?"

Người đàn ông lắc đầu, chần chờ một chút rồi nói: "Còn có mẹ hắn nữa."



Sở Đông Ly chú ý tới lúc người đàn ông nói đến mẹ của Trương An Bình, vẻ mặt vô cùng vi diệu, nếu muốn hình dung thì là loại biểu tình khó chịu mất tự nhiên giống như lúc một người sợ rắn nói đến loài rắn vậy.

Sở Đông Ly âm thầm cảm thấy kì quái, nhưng cũng không hỏi nhiều, dù sao vốn cũng không quen biết, cố gắng hỏi đông hỏi tây lỡ người ta cho ta biến thái mất.

Lúc đầu Sở Đông Ly định trở về, nhưng nghĩ lại, cảm thấy đã đến rồi, cũng không ngại chờ mẹ của Trương An Bình xử lý xong tang sự của con mình đã, tìm một cơ hội hỏi bà có ý định bán đám bò sữa kia không, miễn cho lần sau phải đi một chuyến nữa, thôn Trương Gia này cũng được coi như non xanh nước biếc, đi một vòng trong ngọn núi phụ cận, thời gian cũng sẽ trôi qua nhanh thôi....

Nghĩ tới đây, Sở Đông Ly nói cảm ơn với người đàn ông rồi mang theo Tiểu Đoàn Tử đi du ngoạn sơn thủy.

Sở dĩ Sở Đông Ly muốn đi dạo trên núi, ngoại trừ để giết thời gian, còn có một mục đích —— sưu tập mao cầu.

Lúc này đã gần đến giữa trưa, từ sáng giờ Sở Đông Ly cũng chỉ ăn ba chén cháo nên đã sớm cảm thấy đói bụng, hắn sờ sờ bụng, hối hận: "Sớm biết vậy mang theo lương khô rồi, chết đói mất."

Nhìn xung quanh, muốn tìm xem có quả dại nào không, thật vất vả mới thấy được một cái cây có quả màu đỏ, Sở Đông Ly chạy đến, để Tiểu Đoàn Tử lên vai, đá đôi guốc gỗ ra, vén vạt áo lên hông, dị thường nhanh nhẹn leo lên cây...... Ngồi lên một cành cây, lấy tay hái được mấy quả dại màu đỏ, xoa xoa hai cái lên quần áo rồi bỏ vào miệng.

Tiểu Đoàn Tử nghiêng đầy nhìn hắn, nhíu mày: Lúc trước người này mới bị tiêu chảy hành đến đầy màu sắc, lúc nàu lại ăn loạn quả dại, cũng không sợ lại phải đi ngồi xổm nhà xí, lúc hắn ngồi xổm nhà xí tuyệt đối đừng mang theo nó à.....

"Muốn ăn?" Thấy Tiểu Đoàn Tử nhìn mình, coi là nó tham ăn nên Sở Đông Ly lấy thịt quả nhai nát rồi đặt vào lòng bàn tay đưa cho nó ăn.

Tiểu Đoàn Tử lắc đầu một cái: Ai muốn đi ăn nước miếng của ngươi!!

"Không ăn?"

tieuhuyen1205.wordpress.com

Kiên quyết không ăn!

Sở Đông Ly nhún vai, tiểu tổ tông này thật khó hầu hạ.

Ăn no bụng đến năm phần, Sở Đông Ly mới ung dung đi vào sâu trong núi.

Trên đường đi hắn thấy một bụi dâu tây dại vô cùng mê người, nước bọt lập tức tràn lan, thế là lại dừng lại bắt đầu ăn.

Ngửi thấy một mùi hương chua chua ngọt ngọt nhàn nhạt, Tiểu Đoàn Tử cũng có chút đói bụng.

Dùng thân thể tròn vo cọ xát cần cổ Sở Đông Ly, kêu một tiếng với dây tây dại trên tay hắn: Ta muốn ăn cái này.

Cảm giác cần cổ ngứa làm Sở Đông Ly nhịn không được rụt cổ một cái, cười ha ha lấy một ít thịt đưa đến bên miệng Tiểu Đoàn Tử....

Tiểu Đoàn Tử chép miệng một cái, ăn thật ngon.

Một người một mao cầu ngồi xổm ở trước bụi dây tây dại, ngươi một cái ta cái ăn đến say sưa ngon lành.

Chỉ là lúc đang ăn đến vui vẻ, bỗng nhiên nghe được một tiếng khóc phiêu phiêu mù mịt không biết truyền đến từ nơi nào.

Lúc khóc lúc dừng, chợt cao chợt thấp, nghe vô cùng rợn người.

Sở Đông Ly dùng vạt áo xoa xoa tay đầy nước, rồi đứng lên.

Ngưng thần nghe một hồi, Sở Đông Ly thả Tiểu Đoàn Tử đang ngồi trên vai vào trong túi, cất bước đi đến hướng phát ra tiếng khóc.

Ngọn núi mà Sở Đông Ly đi dạo này có cái tên không dễ nghe chút nào —— Trùng sơn.

Sở dĩ gọi là Trùng sơn, chỉ vì bên trong ngọn núi này ngoại trừ côn trùng thì không có sinh vật nào khác, nơi này là thiên hạ của côn trùng, to to nhỏ nhỏ, hình thù kì quái, có con có tên, có con chưa từng nhìn thấy....

Cây cối bên trong Trùng sơn đa số đều rất thấp, cành lá lại hết sức tươi tốt, che khuất bầu trời, nhất là phiến rừng rậm ở lưng chừng núi, cho dù là bên ngoài mặt trời chói chang bao nhiêu, bên trong lại âm trầm như đêm tối, tiếng khóc kia chính là từ đám rừng rậm kia truyền tới....

Nhón chân lên, lần thứ bảy mạo hiểm né qua ba con côn trùng bên chân, trong lòng Sở Đông Ly run rẩy: Cái nơi rách nát gì đây, sao lại nhiều côn trùng như vậy, nhìn thấy là buồn nôn.

Rừng rậm rợn người, côn trùng rợn người, tiếng khóc rợn người....

Nếu đổi lại là người bên ngoài, chỉ sợ là hận cha mẹ sao lại chỉ sinh hai cái đùi, quay người có thể chạy bao nhiêu thì chạy bấy nhiêu, thế nhưng mà đổi thành Sở Đông Ly...... "Đoàn Đoàn, cưng cảm thấy kích thích không? Chúng ta đi vào nhiều chuyện tí nào." Giọng nói hưng phấn.

Tiểu Đoàn Tử:....

Sở tiểu nhân là người xưa nay không biết hai chữ sợ hãi viết như thế nào.

Cẩn thận từng chút một tránh đi côn trùng hoành hành bá đạo trên mặt đất, Sở Đông Ly vừa đi vào rừng sâu, vừa mắng: "Má nó, đại gia ta hận nhất là côn trùng, xấu xí thì cũng thôi đi, cả người lại toàn lông lá, biết rõ ta thích mao cầu, một thân lông lá xấu xí như vậy, đây không phải là có ý làm ta buồn nôn à."

Tiểu Đoàn Tử cúi đầu nhìn đám côn trùng trên mặt đất, than: Lớn lên xấu xí cũng là một loại sai lầm.

Càng đi sâu vào, ánh sáng càng mờ đi, côn trùng cũng càng nhiều, trên mặt đất, trên cây đều bò đầy côn trùng, một mảng lớn lông lá, nhìn lâu thì trong lòng cũng đầy lông lá.

Gần như không có chỗ đặt chân Sở Đông Ly càng chạy càng tức giận, hắn dừng lại, mở túi Bát Bảo treo ở hông ra, đưa tay vào tìm một lúc lâu, lấy ra hai viên hạt châu màu vàng dùng dây đỏ xuyên qua, một viên cột vào cổ tay, một viên cột vào cổ chân...

Chuyện quái dị phát sinh, đám côn trùng lông lá bốn phía lập tức lui sạch sẽ như thủy triều xuống.

Sở Đông Ly sờ sờ cầm, rắn, côn trùng, chuột, kiện quả nhiên đều sợ lưu huỳnh, sớm nên dùng lưu huỳnh đối phó bọn chúng.

Tiếng khóc dần dần lớn, còn ngay bên tai, như ai oán như nức nở, như khóc lóc như kể lể*.

(*Nguyên văn: "Như oán như mộ, như khấp như tố."

Lấy từ bài thơ Tiền Xích Bích phú 前赤壁賦 của Tô Thức 蘇軾

“Kì thanh ô ô nhiên, như oán như mộ, như khấp như tố, dư âm niệu niệu, bất tuyệt như lũ” 其聲嗚嗚然, 如怨如慕, 如泣如訴, 餘音嫋嫋, 不絕如縷

Tiếng (sáo) não nùng, như ai oán như nức nở, như khóc lóc như kể lể, dư âm dìu dặt, như sợi tơ không dứt.

—— Nguồn: thivien.net)

Sở Đông Ly nghiêng người chui vào giữa khe hở hẹp của hai cái cây, sau đó, hắn nhìn thấy một người, một tên tóc tai bù xù quần áo thuần trắng.

Người kia đưa lưng về phía hắn, thấy không rõ được dung mạo, chỉ nhìn bóng lưng cũng không nhìn ra là nam hay nữ, Sở Đông Ly nhìn qua, cảm thấy người này hẳn là một cô gái.

BẢN EDIT THUỘC VỀ WORDPRESS tieuhuyen1205.wordpress.com, NGHIÊM CẤP REUP DƯỚI BẤT KÌ HÌNH THỨC NÀO. TẨY CHAY BỌN TRUYENFULL NHÂN PHẨM RÁC RƯỞI VÀ BỌN SÚC VẬT ỦNG HỘ TRANG ĂN CẮP!!!!!

Người kia cũng không chú ý tới phía sau có người, chỉ dựa vào trên một thi thể thút thít.

Mặt mày thi thể sưng vù, tạm thời có thể nhìn ra là đàn ông, ánh mắt chuyển xuống.... Sở Đông Ly chú ý tới tử thi mất một cái chân, bởi vì ống quần từ đùi phải trở xuống trống rỗng.

Một người ôm một thi thể khóc rống trong rừng cây đầy côn trùng này, nghĩ đến thôi cũng là không muốn người khác biết đến, Sở Đông Ly đang muốn im lặng xoay người đi, bỗng nhiên nghe được một tiếng xào xạc quái dị....

Định thần nhìn lại, thấy bùn đất trước mặt người áo trắng động đậy, lấy một loại tốc độ cực nhanh xụp xuống.

Sở Đông Ly rất là ngạc nhiên, mở to hai mắt mà nhìn kỹ.... Xém chút nữa là phát ra tiếng, một đám côn trùng màu xanh đen sôi trào trong bùn đất, dùng một loại tốc độ đáng sợ mà từng bước xâm chiếm bùn đất, chỉ mất một lúc, trên mặt đất có thêm một cái hố vừa sâu vừa to, tiếp đó, đám côn trùng kia giống như lúc xuất hiện mà biến mất cực nhanh, nếu không phải trước mặt nhiều thêm một cái hố sâu, Sở Đông Ly cho là mình hoa mắt.

Người áo trắng ôm lấy thi thể kia tiến về phía trước mấy bước, bỏ thi thể vào trong hố.

Người kia vừa khóc, vừa dùng tay, đào đất đem thi thể vùi lấp, sau khi chôn xong thi thể, người áo trắng dùng cái rìu để ở một bên chặt một đoạn thân cây, đơn giản dựng lên một khối bia mộ, chỉ thấy trên đó viết năm chữ to: Trương An Bình chi mộ.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện