Edit: Huyên
Tạ Hi Tri không có tâm tư quản ai đang kêu thảm ở bên ngoài, kỳ thật không cần đi ra mà chỉ nghe giọng thôi cũng biết người đó là Trương Châu Nhi, lúc này cô ta còn đang không ngừng hô to "có quỷ".....
Tạ Hi Tri chỉ quan tâm Sở Đông Ly nói muốn hối hôn, y đặt tiểu long từ trên mặt mình xuống: "Sở Sở nói thật?"
Tiểu long ôm hai móng vuốt, liếc Tạ Hi Tri, "Hừ."
Tạ Hi Tri nhìn động tác này của hắn lập tức cảm thấy vui vẻ, nói: "Nếu Sở Sở từ hôn, vậy thì đổi lại ta cưới Sở Sở."
Tiểu long trừng lớn mắt, vậy cũng được à, bức cưới không thành bèn quay lại ép gả?
Tiểu long mài răng: "Ý của từ hôn là không cưới cũng không gả."
.....
Hồng quang hiện lên, trên giường có thêm một con phượng hoàng nhỏ lông xù nũng nịu.
Tiểu phượng hoàng ai oán nhìn tiểu long: "Ngươi thật sự không quan tâm ta? Ngươi cảm thấy ngươi có thể tìm được con mao cầu thứ hai xinh đẹp bằng ta không?"
Tiểu long duỗi móng vuốt ra sờ sờ lông tơ mềm mại của tiểu phượng hoàng, lại leo lên lưng tiểu phượng hoàng lăn một cái, giãy dụa a giãy dụa: Con phượng hoàng này là độc nhất vô nhị trên thế gian, hắn không nỡ không muốn mà.
Tạ Hi Tri biến trở về hình người, đặt tiểu long treo ở trên người lêm gối đầu, đáng thương hỏi: "Ngươi có muốn ta hay không?"
Tiểu long quen thói cào độc giác của mình, bàn điều kiện: "Ban đêm ngươi phải biến thành tiểu phượng hoàng cho ta ôm ngủ."
Biến thành tiểu phượng hoàng thì con phượng hoàng này có muốn Chu công chi lễ cũng hữu tâm vô lực, tiểu long âm thầm đắc ý.
Tạ Hi Tri sao lại không đoán ra tiểu long đang đánh chủ ý xấu gì, tiểu long có kế Trương Lương, y có thang trèo tường, ban đêm không được thì ban ngày......
"Được." Tạ Hi Tri giả bộ rất là ấm ức gật đầu.
Tiểu long hài lòng, cường điệu: "Ngươi gả ta cưới."
Tạ Hi Tri nhìn hắn: "Vậy lúc nào thì ngươi chịu cưới?"
Vấn đề này thật sự khó trả lời quá.
Tiểu long bò một vòng trên gối đầu, nhanh nhảu trả lời: "Chờ lúc ta muốn cưới."
Tạ Hi Tri: "....." Câu trả lời quá giảo hoạt.
Lùi lại mà cầu việc khác, Tạ Hi Tri đưa ra yêu cầu: "Vậy hôn hôn thì lúc nào cũng được à?"
Tiểu long duỗi ra một cái móng vuốt: "Một ngày một lần."
Tạ Hi Tri: "...." Quá độc ác.
"Một lần thì một lần." Một lần nhưng chưa nói được hôn bao lâu, cũng không nói hôn chỗ nào, ừm, còn không tính là quá tệ.
Bàn điều kiện xong, tiểu long rất hài lòng, còn Tạ Hi Tri rất phiền muộn.
Tiểu long biến trở về hình người, kéo Tạ Hi Tri đang đau tê tái lên: "Đi, đi xem coi xảy ra chuyện gì rồi."
......
Trương Châu Nhi lo lắng cả đêm, mỗi khi cô ta sắp ngủ bên tai sẽ vang lên tiếng hỉ nhạc kia, thế nhưng đợi lúc cô ta nghiêm túc lắng nghe thì tiếng hỉ nhạc không giải thích được mà biến mất.
Cô ta dùng tay che lỗ tai, nhưng tiếng hỉ nhạc tựa như được tấu vang bên tai, giống âm hồn bất tán.
Giày vò lặp đi lặp lại như thế̀, thẳng đến khi sắc trời hơi sáng, Trương Châu Nhi mỏi mệt không chịu nổi mới miễn cưỡng ngủ thiếp đi.
Trong mông lung, Trương Châu Nhi cảm giác có người để một vật vào trong long ngực mình, cô ta cố gắng muốn mở mắt ra để nhìn rõ dáng vẻ người nọ, nhưng kia mí mắt lại dính chặt, làm thế nào cũng không mở ra được......
Không biết qua bao lâu, mi mắt như bị dán lại của Trương Châu Nhi cuối cùng cũng có thể mở ra.
Cô ta cảm thấy đầu rất choáng, trong lúc nhất thời không nhớ rõ bản thân đang ở đâu.
Bên ngoài mưa rất lớn, như mũi tên không ngừng bắn vào trúc lâu, phát ra từng tiếng vang trầm nặng.
Trương Châu Nhi dùng tay đỡ thân thể đứng lên, cô ta vỗ vỗ trán, hi vọng làm mình thanh tỉnh một chút...... Theo động tác đứng lên của cô, một đồ vật lăn xuống trong chăn.
Là cái hộp kia.
Trương Châu Nhi hồn phi phách tán.
Sao cái hộp này lại ở trên người mình được, rõ ràng tối hôm qua trước khi ngủ cô ta đã để nó lên bàn!
Trương Châu Nhi trừng mắt nhìn hộp kia, đột nhiên cô ta nàng nhớ đến giấc mộng đó, nhớ đến bóng người mông lung...... Nhất định là gã đã để cái hộp lên, nhất định là vậy!
Nhưng mà người kia là ai? Đỗ đại nhân? Hắn yêu cầu mình ôm cái hộp này đi ngủ, mình không nghe lời nên hắn mới nửa đêm đặt cái hộp bên cạnh mình......
Phản ứng đầu tiên của Trương Châu Nhi chính là cảm thấy phẫn nộ, cô ta quăng hộp xuống đất, đứng lên muốn đi chất vấn Đỗ đại nhân, nhưng tay vừa mới đụng phải cánh cửa, cô ta lại run lên....
Cửa bị khóa trái, cửa sổ đóng chặt, giống hệt như tối hôm qua cô ta kiểm tra trước khi đi ngủ.
Hộp không phải do Đỗ đại nhân nhét vào ổ chăn, là cái hộp kia tự mình bò lên trên giường của cô ta!
Đổi lại là trước kia Trương Châu Nhi sẽ quả quyết không có ý nghĩ hoang đường này, nhưng trải qua tối hôm qua, cô ta đã nhận định cái hộp này là thứ tà vật, hiện tại nó để mắt tới mình, nó muốn quấn lấy mình......
Cô ta muốn chạy trốn, cô ta không muốn ở lại đây!
Trương Châu Nhi muốn mở cửa chạy đi, lại hoảng sợ phát hiện cửa không mở ra được, cô ta đã bị nhốt lại.
Đang lúc hoảng loạng, phía sau bỗng nhiên truyền đến vài tiếng "cụp cụp" rất nhỏ...... Quay đầu nhìn lại thì thấy cái hộp kia bỗng đứng lên trên mặt đất, giật giật muốn nhảy qua bên này.
"AAAA!" Sợ hãi đạt tới cực hạn làm Trương Châu Nhi sụp đổ kêu to khóc lớn: "Có quỷ! Có quỷ! Thả ta ra ngoài! Thả ta ra ngoài......"
Sáng sớm bị đánh thức, cho dù ai cũng sẽ không có tâm tình tốt được.
Đỗ đại nhân xanh mặt phân phó người gầy đi qua coi Trương Châu Nhi lại đang phát điên cái gì.
Người gầy tuân lệnh, quay người ra ngoài.
Trương Châu Nhi dùng sức gõ cửa trong phòng của mình, hét lên muốn ra.
Người gầy đẩy cửa bước vào, cửa đẩy một cái đã mở ra, Trương Châu Nhi tóc tai bù xù nước mắt chảy dài nhào ra.
Giống như con vịt bị nắm cổ, Trương Châu Nhi im lặng, trừng mắt nhìn người gầy.
Người gầy tê cả da đầu, bộ dáng lúc này của Trương Châu Nhi thật sự quá dọa người, may mắn không phải ban đêm, bằng không bảo đảm sẽ bị dọa gần chết.
Trương Châu Nhi run rẩy đi ra khỏi phòng, tay run run chỉ vào trong phòng: "Cái hộp kia, cái hộp kia động đậy...."
Người gầy thăm dò nhìn vào phòng thì thấy cái hộp còn nằm yên trên mặt bàn.
Quay đầu nhìn Trương Châu Nhi thì thấy bộ dạng Trương Châu Nhi hoảng sợ như thấy quỷ.
Người gầy muốn tiến đến đỡ Trương Châu Nhi, ai ngờ Trương Châu Nhi đẩy gã ra, lảo đảo lao xuống cầu thang....
Cô ta quá luống cuống nên không để ý dưới chân, dưới chân lảo đảo một cái trực tiếp lăn xuống cầu thang phát ra tiêng "bịch" vang dội.
Người gầy theo bản năng mà nhắm lại mắt lại, trực giác nói Trương Châu Nhi sẽ ngã không đứng dậy được, há biết vừa mở ra mắt đã thấy Trương Châu Nhi bò lên, chạy tới kéo cửa ra xông vào màn mưa to....
Tiếng bước chân vang lên phía sau, người gầy quay đầu thấy Đỗ đại nhân mặt không thay đổi nhìn cánh cửa mở toang.
Người gầy giật mình, vội nói: "Tôi đuổi theo dẫn phu nhân trở về."
Đỗ đại nhân không nói chuyện, người gầy do dự một hồi, đi xuống lầu đuổi theo Trương Châu Nhi.
Vừa mới đi tới cửa thì thấy trong màn mưa to Trương Châu Nhi kéo theo hai người chạy tới chạy tới bên này.....
Nhìn kĩ lại, người gầy nhận ra hai người kia là cha mẹ Trương Châu Nhi, tại sao bọn họ lại xuất hiện ở chỗ này?
.....
Vẻ mặt Đỗ đại nhân âm trầm, mắt lạnh nhìn Trương Châu Nhi cả người chật vật, Trương Châu Nhi bị hắn ta nhìn chằm chằm hận không thể co mình thành một nắm nhỏ rồi trốn đi.
Cha mẹ Trương Châu Nhi đen đúa gầy gò, căn bản không cách nào tưởng tượng nổi con gái của bọn họ sẽ "đồ sộ" như thế.
Mẹ Trương Châu Nhi là Lý Ngọc quở trách con gái của mình: "Nhà chồng tốt như thế biết đi đâu tìm đây, gả cho gà theo gà gả cho chó theo chó, sao con có thể tùy tiện rời đi...."
Nếu đứa con rể này muốn đòi lại sính lễ vậy bọn họ nên xử lý thế nào đây? Khó được có người mắt bị mù coi trọng con gái của mình.
Trương Châu Nhi: "Mẹ, mẹ nghe con nói, cái hộp đó, cái hộp đó...... Không phải con muốn rời đi, là bởi vì...."
Cha Trương Châu Nhi là Trương Chính quát tháo: "Con còn giải thích cái gì, còn không mau trở lại bên cạnh con rể đại nhân đi."
Nhì ánh mắt Đỗ đại nhân, Trương Châu Nhi buông cánh tay nắm chặt tay Lý Ngọc xuống, run chân ngồi vào bên người Đỗ đại nhân.
Trên mặt Trương Chính nở nụ cười bồi tội với Đỗ đại nhân: "Con gái quá tùy hứng, xin hiền tế đừng trách."
Đỗ đại nhân lạnh nhạt nói: "Nếu ta trách móc thì sao?"
BẢN EDIT THUỘC VỀ WORDPRESS tieuhuyen1205.wordpress.com, NGHIÊM CẤP REUP DƯỚI BẤT KÌ HÌNH THỨC NÀO. TẨY CHAY BỌN TRUYENFULL NHÂN PHẨM RÁC RƯỞI VÀ BỌN SÚC VẬT ỦNG HỘ TRANG ĂN CẮP!!!!!
Trương Chính cứng đờ, Lý Ngọc liều mạng nháy mắt ra dấu với Trương Châu Nhi...... Trương Châu Nhi rụt bả vai, cô ta sợ, sợ đủ thứ hết, cô ta sợ Đỗ đại nhân, nhưng cô ta càng sợ cái quỷ hộp kia.
Thấy Trương Châu Nhi cúi thấp đầu không lên tiếng, Lý Ngọc không có cách nào khác, ánh mắt khẽ đảo, ngoài mạnh trong yếu nói: "Bất luận ngài có muốn con gái của tôi không, sính lễ này không thể trả lại."
Đỗ đại nhân lạnh lùng quét qua Lý Ngọc và Trương Chính, hai vợ chồng Trương Chính chợt cảm thấy sau cổ bốc lên khí lạnh, ánh mắt của Đỗ đại nhân này quá dọa người.
Đỗ đại nhân không nói gì, quay đầu giơ cằm lên nhìn về người gầy.
Người gầy hiểu ý, rút một thỏi bạc cho bốn tiểu yêu tinh đang say sưa xem kịch, ra hiệu chuẩn bị đồ ăn sáng.
Hoàng Hoàng đưa tay muốn nhận nhưng bị Hồng Hồng đạp mạnh một cái, Hoàng Hoàng lập tức thu tay lại.
Người gầy đành phải lại móc ra một thỏi bạc, khách điếm này thật đen! Đó giờ đã thu bao nhiêu bạc rồi?
Tử Tử thuần thục bỏ bạc vào trong túi, kéo Hoàng Hoàng đi ra sau bếp chuẩn bị cơm sáng.
Sở Đông Ly dựa vào lan can lầu hai xem kịch nói với Tạ Hi Tri: "Bốn con tiểu yêu tinh này không thể cho Hồ Ngọc, nhìn xem, bọn nó biết kiếm tiền lắm nha, mang về kiếm tiền nuôi gia đình tốt bao nhiêu."
Tạ Hi Tri biết buồn bực nói: "Ta còn biết kiếm tiền hơn bọn nó."
Sở Đông Ly sờ lên mặt y một cái, trêu tức: "Nhưng mà là ta cưới phượng hoàng ngươi, sao có thể để ngươi xuất đầu lộ diện kiếm tiền nuôi gia đình được, ngoan ngoãn cho ta nuôi đi."
Tạ Hi Tri thừa cơ hôn Sở Đông Ly một cái: "Vậy lúc Sở Sở chịu để ta thực hiện chức trách làm ấm giường?"
Sở Đông Ly: "...." Hắn cho là da mặt mình đã đủ dày, không nghĩ tới da mặt Phượng Hoàng này còn dày hơn.
"Đói bụng rồi, ăn sáng đã."
......
Nhìn thấy Sở Đông Ly, Tử Tử rất tự giác giao bạc cho hắn.
Tâm tình Sở Đông Ly tốt đẹp, đúng là tiểu yêu tinh hiểu chuyện.
Bữa sáng là bánh ngọt hoa sen phối với cháo lá sen, Sở Đông Ly ăn một cái bánh ngọt hoa sen cảm thấy mùi vị không tệ, liền lấy một cái khác nhét vào miệng Tạ Hi Tri, nói: "Mang bọn Tử Tử về làm đầu bếp nhỏ cũng không tệ, cái bánh ngọt này khá ngon.
Tạ Hi Tri u oán: "Sở sở chỉ biết khen bọn họ, sao ngươi không khen ta?"
Sở Đông Ly xém chút cúi xuống mặt bàn, chuyện này mà phượng hoàng hẹp hòi cũng ăn dấm?
Tạ Hi Tri: "Ta cũng có rất nhiều ưu điểm, sao Sở Sở không phát hiện."
Sở Đông Ly lau mặt một cái, chân thành nói: "Đoàn Đoàn à, ưu điểm lớn nhất của ngươi chính là lông xù, sờ mềm mại mượt mà, ta ôm không nỡ buông tay."
Tạ Hi Tri: "...."
Nhìn thoáng qua Đỗ đại nhân không nhanh không chậm ăn sáng, sau xác định hắn ta sẽ không chú ý tới mình, Trương Châu Nhi kéo Lý Ngọc đến một bên, thấp giọng hỏi: "Mẹ, sao hai người lại đến đây?"
Lý Ngọc nói: "Mẹ và cha con thương lượng, dự định mua một ngôi nhà trong thành, sau này ở trong thành không về thôn Trương Lý nữa."
Trương Châu Nhi muốn nói lại thôi: "Mẹ, con..."
Lý Ngọc hung ác trừng cô ta: "Mẹ và cha con vất vả hơn phân nửa đời, mẹ không muốn ăn khổ nữa, con cũng không nghĩ điều kiện của mình đi, có người chịu cưới con đúng là nhặt được mà, cho dù hắn chỉ muốn con đi làm nha hoàn cũng đáng."
Trương Châu nhi: "Mẹ, chuyện con kể với mẹ đều là sự thật."
Lý Ngọc nói: "Là con nằm mơ thôi, mơ quá thật, con cũng làm như thật, được rồi, đừng nói cái này, còn không mau đi hầu hạ đại nhân, con làm vợ thế nào vậy...."
Trương Châu Nhi ấm ức, cô ta không phải nằm mơ, thế nhưng không có người tin tưởng cô ta, ngay cả cha mẹ cô ta cũng không tin.
Bữa sáng ăn được một nửa, Đỗ đại nhân bỗng nhiên để đũa xuống, nói một câu làm cho tất cả mọi người đều không giải thích được: "Giờ lành đến, nên thành thân."
Huyên: Phần này mình đổi cách xưng thành "tôi" cho các vai phụ, từ từ sẽ sửa lại tất.
Chương 55
Tạ Hi Tri không có tâm tư quản ai đang kêu thảm ở bên ngoài, kỳ thật không cần đi ra mà chỉ nghe giọng thôi cũng biết người đó là Trương Châu Nhi, lúc này cô ta còn đang không ngừng hô to "có quỷ".....
Tạ Hi Tri chỉ quan tâm Sở Đông Ly nói muốn hối hôn, y đặt tiểu long từ trên mặt mình xuống: "Sở Sở nói thật?"
Tiểu long ôm hai móng vuốt, liếc Tạ Hi Tri, "Hừ."
Tạ Hi Tri nhìn động tác này của hắn lập tức cảm thấy vui vẻ, nói: "Nếu Sở Sở từ hôn, vậy thì đổi lại ta cưới Sở Sở."
Tiểu long trừng lớn mắt, vậy cũng được à, bức cưới không thành bèn quay lại ép gả?
Tiểu long mài răng: "Ý của từ hôn là không cưới cũng không gả."
.....
Hồng quang hiện lên, trên giường có thêm một con phượng hoàng nhỏ lông xù nũng nịu.
Tiểu phượng hoàng ai oán nhìn tiểu long: "Ngươi thật sự không quan tâm ta? Ngươi cảm thấy ngươi có thể tìm được con mao cầu thứ hai xinh đẹp bằng ta không?"
Tiểu long duỗi móng vuốt ra sờ sờ lông tơ mềm mại của tiểu phượng hoàng, lại leo lên lưng tiểu phượng hoàng lăn một cái, giãy dụa a giãy dụa: Con phượng hoàng này là độc nhất vô nhị trên thế gian, hắn không nỡ không muốn mà.
Tạ Hi Tri biến trở về hình người, đặt tiểu long treo ở trên người lêm gối đầu, đáng thương hỏi: "Ngươi có muốn ta hay không?"
Tiểu long quen thói cào độc giác của mình, bàn điều kiện: "Ban đêm ngươi phải biến thành tiểu phượng hoàng cho ta ôm ngủ."
Biến thành tiểu phượng hoàng thì con phượng hoàng này có muốn Chu công chi lễ cũng hữu tâm vô lực, tiểu long âm thầm đắc ý.
Tạ Hi Tri sao lại không đoán ra tiểu long đang đánh chủ ý xấu gì, tiểu long có kế Trương Lương, y có thang trèo tường, ban đêm không được thì ban ngày......
"Được." Tạ Hi Tri giả bộ rất là ấm ức gật đầu.
Tiểu long hài lòng, cường điệu: "Ngươi gả ta cưới."
Tạ Hi Tri nhìn hắn: "Vậy lúc nào thì ngươi chịu cưới?"
Vấn đề này thật sự khó trả lời quá.
Tiểu long bò một vòng trên gối đầu, nhanh nhảu trả lời: "Chờ lúc ta muốn cưới."
Tạ Hi Tri: "....." Câu trả lời quá giảo hoạt.
Lùi lại mà cầu việc khác, Tạ Hi Tri đưa ra yêu cầu: "Vậy hôn hôn thì lúc nào cũng được à?"
Tiểu long duỗi ra một cái móng vuốt: "Một ngày một lần."
Tạ Hi Tri: "...." Quá độc ác.
"Một lần thì một lần." Một lần nhưng chưa nói được hôn bao lâu, cũng không nói hôn chỗ nào, ừm, còn không tính là quá tệ.
Bàn điều kiện xong, tiểu long rất hài lòng, còn Tạ Hi Tri rất phiền muộn.
Tiểu long biến trở về hình người, kéo Tạ Hi Tri đang đau tê tái lên: "Đi, đi xem coi xảy ra chuyện gì rồi."
......
Trương Châu Nhi lo lắng cả đêm, mỗi khi cô ta sắp ngủ bên tai sẽ vang lên tiếng hỉ nhạc kia, thế nhưng đợi lúc cô ta nghiêm túc lắng nghe thì tiếng hỉ nhạc không giải thích được mà biến mất.
Cô ta dùng tay che lỗ tai, nhưng tiếng hỉ nhạc tựa như được tấu vang bên tai, giống âm hồn bất tán.
Giày vò lặp đi lặp lại như thế̀, thẳng đến khi sắc trời hơi sáng, Trương Châu Nhi mỏi mệt không chịu nổi mới miễn cưỡng ngủ thiếp đi.
Trong mông lung, Trương Châu Nhi cảm giác có người để một vật vào trong long ngực mình, cô ta cố gắng muốn mở mắt ra để nhìn rõ dáng vẻ người nọ, nhưng kia mí mắt lại dính chặt, làm thế nào cũng không mở ra được......
Không biết qua bao lâu, mi mắt như bị dán lại của Trương Châu Nhi cuối cùng cũng có thể mở ra.
Cô ta cảm thấy đầu rất choáng, trong lúc nhất thời không nhớ rõ bản thân đang ở đâu.
Bên ngoài mưa rất lớn, như mũi tên không ngừng bắn vào trúc lâu, phát ra từng tiếng vang trầm nặng.
Trương Châu Nhi dùng tay đỡ thân thể đứng lên, cô ta vỗ vỗ trán, hi vọng làm mình thanh tỉnh một chút...... Theo động tác đứng lên của cô, một đồ vật lăn xuống trong chăn.
Là cái hộp kia.
Trương Châu Nhi hồn phi phách tán.
Sao cái hộp này lại ở trên người mình được, rõ ràng tối hôm qua trước khi ngủ cô ta đã để nó lên bàn!
Trương Châu Nhi trừng mắt nhìn hộp kia, đột nhiên cô ta nàng nhớ đến giấc mộng đó, nhớ đến bóng người mông lung...... Nhất định là gã đã để cái hộp lên, nhất định là vậy!
Nhưng mà người kia là ai? Đỗ đại nhân? Hắn yêu cầu mình ôm cái hộp này đi ngủ, mình không nghe lời nên hắn mới nửa đêm đặt cái hộp bên cạnh mình......
Phản ứng đầu tiên của Trương Châu Nhi chính là cảm thấy phẫn nộ, cô ta quăng hộp xuống đất, đứng lên muốn đi chất vấn Đỗ đại nhân, nhưng tay vừa mới đụng phải cánh cửa, cô ta lại run lên....
Cửa bị khóa trái, cửa sổ đóng chặt, giống hệt như tối hôm qua cô ta kiểm tra trước khi đi ngủ.
Hộp không phải do Đỗ đại nhân nhét vào ổ chăn, là cái hộp kia tự mình bò lên trên giường của cô ta!
Đổi lại là trước kia Trương Châu Nhi sẽ quả quyết không có ý nghĩ hoang đường này, nhưng trải qua tối hôm qua, cô ta đã nhận định cái hộp này là thứ tà vật, hiện tại nó để mắt tới mình, nó muốn quấn lấy mình......
Cô ta muốn chạy trốn, cô ta không muốn ở lại đây!
Trương Châu Nhi muốn mở cửa chạy đi, lại hoảng sợ phát hiện cửa không mở ra được, cô ta đã bị nhốt lại.
Đang lúc hoảng loạng, phía sau bỗng nhiên truyền đến vài tiếng "cụp cụp" rất nhỏ...... Quay đầu nhìn lại thì thấy cái hộp kia bỗng đứng lên trên mặt đất, giật giật muốn nhảy qua bên này.
"AAAA!" Sợ hãi đạt tới cực hạn làm Trương Châu Nhi sụp đổ kêu to khóc lớn: "Có quỷ! Có quỷ! Thả ta ra ngoài! Thả ta ra ngoài......"
Sáng sớm bị đánh thức, cho dù ai cũng sẽ không có tâm tình tốt được.
Đỗ đại nhân xanh mặt phân phó người gầy đi qua coi Trương Châu Nhi lại đang phát điên cái gì.
Người gầy tuân lệnh, quay người ra ngoài.
Trương Châu Nhi dùng sức gõ cửa trong phòng của mình, hét lên muốn ra.
Người gầy đẩy cửa bước vào, cửa đẩy một cái đã mở ra, Trương Châu Nhi tóc tai bù xù nước mắt chảy dài nhào ra.
Giống như con vịt bị nắm cổ, Trương Châu Nhi im lặng, trừng mắt nhìn người gầy.
Người gầy tê cả da đầu, bộ dáng lúc này của Trương Châu Nhi thật sự quá dọa người, may mắn không phải ban đêm, bằng không bảo đảm sẽ bị dọa gần chết.
Trương Châu Nhi run rẩy đi ra khỏi phòng, tay run run chỉ vào trong phòng: "Cái hộp kia, cái hộp kia động đậy...."
Người gầy thăm dò nhìn vào phòng thì thấy cái hộp còn nằm yên trên mặt bàn.
Quay đầu nhìn Trương Châu Nhi thì thấy bộ dạng Trương Châu Nhi hoảng sợ như thấy quỷ.
Người gầy muốn tiến đến đỡ Trương Châu Nhi, ai ngờ Trương Châu Nhi đẩy gã ra, lảo đảo lao xuống cầu thang....
Cô ta quá luống cuống nên không để ý dưới chân, dưới chân lảo đảo một cái trực tiếp lăn xuống cầu thang phát ra tiêng "bịch" vang dội.
Người gầy theo bản năng mà nhắm lại mắt lại, trực giác nói Trương Châu Nhi sẽ ngã không đứng dậy được, há biết vừa mở ra mắt đã thấy Trương Châu Nhi bò lên, chạy tới kéo cửa ra xông vào màn mưa to....
Tiếng bước chân vang lên phía sau, người gầy quay đầu thấy Đỗ đại nhân mặt không thay đổi nhìn cánh cửa mở toang.
Người gầy giật mình, vội nói: "Tôi đuổi theo dẫn phu nhân trở về."
Đỗ đại nhân không nói chuyện, người gầy do dự một hồi, đi xuống lầu đuổi theo Trương Châu Nhi.
Vừa mới đi tới cửa thì thấy trong màn mưa to Trương Châu Nhi kéo theo hai người chạy tới chạy tới bên này.....
Nhìn kĩ lại, người gầy nhận ra hai người kia là cha mẹ Trương Châu Nhi, tại sao bọn họ lại xuất hiện ở chỗ này?
.....
Vẻ mặt Đỗ đại nhân âm trầm, mắt lạnh nhìn Trương Châu Nhi cả người chật vật, Trương Châu Nhi bị hắn ta nhìn chằm chằm hận không thể co mình thành một nắm nhỏ rồi trốn đi.
Cha mẹ Trương Châu Nhi đen đúa gầy gò, căn bản không cách nào tưởng tượng nổi con gái của bọn họ sẽ "đồ sộ" như thế.
Mẹ Trương Châu Nhi là Lý Ngọc quở trách con gái của mình: "Nhà chồng tốt như thế biết đi đâu tìm đây, gả cho gà theo gà gả cho chó theo chó, sao con có thể tùy tiện rời đi...."
Nếu đứa con rể này muốn đòi lại sính lễ vậy bọn họ nên xử lý thế nào đây? Khó được có người mắt bị mù coi trọng con gái của mình.
Trương Châu Nhi: "Mẹ, mẹ nghe con nói, cái hộp đó, cái hộp đó...... Không phải con muốn rời đi, là bởi vì...."
Cha Trương Châu Nhi là Trương Chính quát tháo: "Con còn giải thích cái gì, còn không mau trở lại bên cạnh con rể đại nhân đi."
Nhì ánh mắt Đỗ đại nhân, Trương Châu Nhi buông cánh tay nắm chặt tay Lý Ngọc xuống, run chân ngồi vào bên người Đỗ đại nhân.
Trên mặt Trương Chính nở nụ cười bồi tội với Đỗ đại nhân: "Con gái quá tùy hứng, xin hiền tế đừng trách."
Đỗ đại nhân lạnh nhạt nói: "Nếu ta trách móc thì sao?"
BẢN EDIT THUỘC VỀ WORDPRESS tieuhuyen1205.wordpress.com, NGHIÊM CẤP REUP DƯỚI BẤT KÌ HÌNH THỨC NÀO. TẨY CHAY BỌN TRUYENFULL NHÂN PHẨM RÁC RƯỞI VÀ BỌN SÚC VẬT ỦNG HỘ TRANG ĂN CẮP!!!!!
Trương Chính cứng đờ, Lý Ngọc liều mạng nháy mắt ra dấu với Trương Châu Nhi...... Trương Châu Nhi rụt bả vai, cô ta sợ, sợ đủ thứ hết, cô ta sợ Đỗ đại nhân, nhưng cô ta càng sợ cái quỷ hộp kia.
Thấy Trương Châu Nhi cúi thấp đầu không lên tiếng, Lý Ngọc không có cách nào khác, ánh mắt khẽ đảo, ngoài mạnh trong yếu nói: "Bất luận ngài có muốn con gái của tôi không, sính lễ này không thể trả lại."
Đỗ đại nhân lạnh lùng quét qua Lý Ngọc và Trương Chính, hai vợ chồng Trương Chính chợt cảm thấy sau cổ bốc lên khí lạnh, ánh mắt của Đỗ đại nhân này quá dọa người.
Đỗ đại nhân không nói gì, quay đầu giơ cằm lên nhìn về người gầy.
Người gầy hiểu ý, rút một thỏi bạc cho bốn tiểu yêu tinh đang say sưa xem kịch, ra hiệu chuẩn bị đồ ăn sáng.
Hoàng Hoàng đưa tay muốn nhận nhưng bị Hồng Hồng đạp mạnh một cái, Hoàng Hoàng lập tức thu tay lại.
Người gầy đành phải lại móc ra một thỏi bạc, khách điếm này thật đen! Đó giờ đã thu bao nhiêu bạc rồi?
Tử Tử thuần thục bỏ bạc vào trong túi, kéo Hoàng Hoàng đi ra sau bếp chuẩn bị cơm sáng.
Sở Đông Ly dựa vào lan can lầu hai xem kịch nói với Tạ Hi Tri: "Bốn con tiểu yêu tinh này không thể cho Hồ Ngọc, nhìn xem, bọn nó biết kiếm tiền lắm nha, mang về kiếm tiền nuôi gia đình tốt bao nhiêu."
Tạ Hi Tri biết buồn bực nói: "Ta còn biết kiếm tiền hơn bọn nó."
Sở Đông Ly sờ lên mặt y một cái, trêu tức: "Nhưng mà là ta cưới phượng hoàng ngươi, sao có thể để ngươi xuất đầu lộ diện kiếm tiền nuôi gia đình được, ngoan ngoãn cho ta nuôi đi."
Tạ Hi Tri thừa cơ hôn Sở Đông Ly một cái: "Vậy lúc Sở Sở chịu để ta thực hiện chức trách làm ấm giường?"
Sở Đông Ly: "...." Hắn cho là da mặt mình đã đủ dày, không nghĩ tới da mặt Phượng Hoàng này còn dày hơn.
"Đói bụng rồi, ăn sáng đã."
......
Nhìn thấy Sở Đông Ly, Tử Tử rất tự giác giao bạc cho hắn.
Tâm tình Sở Đông Ly tốt đẹp, đúng là tiểu yêu tinh hiểu chuyện.
Bữa sáng là bánh ngọt hoa sen phối với cháo lá sen, Sở Đông Ly ăn một cái bánh ngọt hoa sen cảm thấy mùi vị không tệ, liền lấy một cái khác nhét vào miệng Tạ Hi Tri, nói: "Mang bọn Tử Tử về làm đầu bếp nhỏ cũng không tệ, cái bánh ngọt này khá ngon.
Tạ Hi Tri u oán: "Sở sở chỉ biết khen bọn họ, sao ngươi không khen ta?"
Sở Đông Ly xém chút cúi xuống mặt bàn, chuyện này mà phượng hoàng hẹp hòi cũng ăn dấm?
Tạ Hi Tri: "Ta cũng có rất nhiều ưu điểm, sao Sở Sở không phát hiện."
Sở Đông Ly lau mặt một cái, chân thành nói: "Đoàn Đoàn à, ưu điểm lớn nhất của ngươi chính là lông xù, sờ mềm mại mượt mà, ta ôm không nỡ buông tay."
Tạ Hi Tri: "...."
Nhìn thoáng qua Đỗ đại nhân không nhanh không chậm ăn sáng, sau xác định hắn ta sẽ không chú ý tới mình, Trương Châu Nhi kéo Lý Ngọc đến một bên, thấp giọng hỏi: "Mẹ, sao hai người lại đến đây?"
Lý Ngọc nói: "Mẹ và cha con thương lượng, dự định mua một ngôi nhà trong thành, sau này ở trong thành không về thôn Trương Lý nữa."
Trương Châu Nhi muốn nói lại thôi: "Mẹ, con..."
Lý Ngọc hung ác trừng cô ta: "Mẹ và cha con vất vả hơn phân nửa đời, mẹ không muốn ăn khổ nữa, con cũng không nghĩ điều kiện của mình đi, có người chịu cưới con đúng là nhặt được mà, cho dù hắn chỉ muốn con đi làm nha hoàn cũng đáng."
Trương Châu nhi: "Mẹ, chuyện con kể với mẹ đều là sự thật."
Lý Ngọc nói: "Là con nằm mơ thôi, mơ quá thật, con cũng làm như thật, được rồi, đừng nói cái này, còn không mau đi hầu hạ đại nhân, con làm vợ thế nào vậy...."
Trương Châu Nhi ấm ức, cô ta không phải nằm mơ, thế nhưng không có người tin tưởng cô ta, ngay cả cha mẹ cô ta cũng không tin.
Bữa sáng ăn được một nửa, Đỗ đại nhân bỗng nhiên để đũa xuống, nói một câu làm cho tất cả mọi người đều không giải thích được: "Giờ lành đến, nên thành thân."
Huyên: Phần này mình đổi cách xưng thành "tôi" cho các vai phụ, từ từ sẽ sửa lại tất.
Chương 55
Danh sách chương