Phượng Minh thắc mắc:
- Vậy sao tiền bối lại biết nhiều đến thế? - Khà khà, Thanh Thiên tử ta không giỏi trong việc tu luyện. Ta chỉ muốn sáng tạo những thứ độc đáo và thăm quan các di tích hiểm địa. Tình cờ sao tìm thấy truyền tống trận cổ đi đến Đông Thắng Thần Châu nơi thờ phụng Chân Tổ. Ở đây ta Nghịch Huyết tu chân được ba ngàn năm. Đông Thắng Thần Châu và hai châu còn lại giao thông rất dễ, truyền tống trận ở khắp mọi nơi. Khi đã quá buồn chán với cuộc sống ở đây ta lại tới Bắc Cưu Lô Châu du ngoạn, Nghịch Huyết một lần nữa, trở thành Vu tộc. Sau đó ngươi cũng đoán ra rồi đấy! Hây, một kẻ tha phương đi đến đâu rồi cũng sẽ nhớ cội nguồn mà trở về. Một trăm năm trước ta quay lại Nam Thiệm, vốn định dựng nên một tông môn để an hưởng tuổi già. Ai ngờ sau này gặp được Phong Vô Ảnh, Tiêu Dao Tử, Bất Hối và quốc sư Vô Nhật đang hùng tâm tráng chí định xông vào Thái Miếu…
- Tiền bối cũng đi theo?
- Tất nhiên, chuyện vui sao thiếu Thanh Thiên tử ta được chứ?
Thanh Thiên tử đỏ mặt đáp.
Phượng Minh quả là hết thuốc chữa với lão già quái đản này. Dường như ông ta không hề quan tâm đến việc tu vi mình có ảnh hưởng hay không, chỉ thích phiêu lưu mạo hiểm. Vì để ở lại Bắc Cưu Lô Châu, Đông Thắng Thần Châu mà không tiếc Nghịch Huyết, khiến bản thân bị dị tật. Sau cùng còn rảnh tới mức quay về Nam Thiệm Nghịch Huyết lại lần nữa…
- Khà khà, ở Thái Miếu ta lại phát hiện được vô số chuyện hay. Chuyến quay về Nam Thiêm quả là không uổng phí. Có điều tu vi của đám Phong Vô Ảnh quá thấp, ta thì chưa luyện hóa xong vu lực thành linh lực, không thể bảo vệ chúng…
- Thấp? Vậy tiền bối có tu vi gì?
Bốn người Thanh Thiên tử vừa kể có một người là Chân Ma Phong Vị cảnh, ba người còn lại cũng nửa bước Phong Vị, đã là cảnh giới tối thượng ở Nam Thiệm, thật không hiểu nổi nếu gọi là thấp thì thiên hạ còn cảnh giới nào cao hơn sao?
- Đó là ngươi chưa hiểu vấn đề. Nam Thiệm này chính là một ngục giam. Từ thời thượng cổ đến nay, bên ngoài thì bị Chân Tổ, Vu Chủ, Thi Thánh phong ấn, bên trong để đề phòng bất trắc Hoang Thần cũng bố trí cấm chế dày dặc. Sau khi Thái Miếu được lập ra càng tàn nhẫn hơn chiếm đoạt hết long mạch của Nam Thiệm. Nguyên khí ở Nam Thiệm so với tam châu kia thấp đến mức không thể tin được, nơi dồi dào linh khí nhất còn chưa bằng một động phủ của ngoại môn đệ tử tam châu. Nếu không phải nguyên nhân này, ngươi nói xem bằng thiên tư của bốn tên ngu ngốc kia, làm sao phải mất cả vạn năm mới đột phá tới Phong Vị cảnh.
Thanh Thiên tử vuốt râu:
- Thân thể ta khuyết tật, thiên tư cũng không bằng bốn tên kia, nhưng sau năm ngàn năm rong ruổi Bắc Cưu, Đông Thắng, tu vi cũng vượt qua Pháp Thân trở thành Ứng Kiếp cường giả… Phong Vị, Pháp Thân lọt vào tai đám tiểu bối các ngươi thì hoành tráng lắm, nhưng ở tam châu chỉ xứng làm đệ tử một tông thôi. Trừ phi đạt tới Ứng Kiếp mới được xem như đủ an toàn để hành tẩu giang hồ…
Phượng Minh tỏ ra khó hiểu. Nếu tu vi của Thanh Thiên tử đã cường đại như vậy vì sao không thể bảo vệ bốn người Phong lão, chẳng lẻ Thái Miếu có thực lực đáng sợ hơn thế sao?
- Vẫn là ta ngu a. Vì ham vui nên ta nghịch huyết quá nhiều, tu vi Ứng Kiếp cảnh mỗi lần nghịch huyết mất gần ngàn năm mới khôi phục, khốn nạn thật. Hiện tại ta vẫn chỉ là Sinh Tử cảnh thôi. Vậy nên đối mặt với sự truy sát của đám Thái Miếu, ta chỉ có thể tự lo cho bản thân, xin lỗi ngươi…
Thanh Thiên tử thở dài buồn bã.
Từ thần thái của ông, Phượng Minh thấy được tình cảm rất chân thành. Mặc dù khiêm nhường nói rằng thiên tư thua bốn người Phong lão, nhưng Phượng Minh cảm thấy thiên tư của ông thậm chí còn muốn gấp đôi bọn họ. Hiềm nỗi cá tính phiêu lưu mạo hiểm và những suy nghĩ quái gở khiến ông không để tâm đến vấn đề tu luyện, bỏ qua việc thân thể dị tật mà nghịch huyết liên tục.
Đồng thời, thông qua mấy câu chuyện ngắn ngủi vừa rồi, một thế giới bao la rộng lớn cũng được mở ra trước mắt Phượng Minh. Vô Nhật, Cửu Thiên gì chứ, so với độ rộng lớn của nhân giới thì chỉ đáng một hạt cát. Mà hắn, một Khai Nguyên cảnh nhỏ nhoi làm hạt cát còn không xứng.
- Vãn bối có rất nhiều khúc mắc, hy vọng tiền bối giúp giải đáp!
Phượng Minh cung kính ôm quyền.
Mặc dù vừa gặp mặt không lâu nhưng sự vui tươi niềm nở của Thanh Thiên tử khiến hắn tôn trọng vô cùng. Tu vi đã siêu phàm ở Nam Thiệm, nhưng bản thân không hề cao ngạo mà giống như một người bạn bè bình thường. Thanh Thiên tử đáng để nhận cái cúi đầu của bất kỳ ai.
- Ngươi là hậu nhân của Phong Vô Ảnh. Vì chuộc lại lỗi lầm không bảo vệ được cho hắn, bây giờ ta sẽ bảo vệ cho ngươi. Đồng thời ta cũng muốn ngươi đi xa hơn, để xem một kẻ có thể cùng lúc tu luyện ba loại sức mạnh sẽ phát triển đến đâu. Ài, ngươi đúng là được ông trời ưu ái, nếu ta được như ngươi thì không phải nghịch huyết mãi như này…
- Đa tạ tiền bối! Vãn bối nghĩ nên tự mình xông pha trên con đường tu luyện thì tốt hơn. Chiến thắng bản thân mình, chiến thắng người cùng cảnh giới, sau đó là người trên cảnh giới, không ngừng tiến lên, đó mới là bản lĩnh của một cường giả đích thật.
Phượng Minh khéo léo từ chối. Nào ngờ Thanh Thiên tử giơ tay ngắt lời hắn:
- Ta nói bảo vệ ở đây là trước những kẻ tu vi vượt trội ngươi. Thái Miếu - nơi đã đoạt đạo căn của ngươi thật chất không còn là một thế lực nữa, ngươi xem đó là châu thứ năm của nhân giới cũng chẳng có gì sai. Vì cướp đoạt hết long mạch của Nam Thiệm nên tu vi bọn chúng tiến triển nhanh vô cùng, không thua kém bao nhiêu so với tam châu. Sắp tới đây chúng còn định lập nên tổng đài thứ hai ở Thanh Vân sơn, phục vụ mục đích xóa sổ Hoang tộc…
- Cái gì? Bọn họ định tiếp nối Linh Tiên tông sao?
Phượng Minh hoảng sợ.
- Khác biệt! Bọn chúng bị lời nguyền của Hoang Thần giam trong Thái giới, hạn chế hành động. Trừ phi được người có huyết mạch tương đương với Hoang Thần đời thứ nhất phá bỏ lời nguyền, bằng không mỗi năm chỉ có một số lượng ít ỏi đếm trên đầu ngón tay đi ra được Nam Thiệm. Lần đột nhập trước, ta phát hiện ra bọn chúng đang tìm một cách trực tiếp hơn, muốn giết toàn bộ huyết mạch hoàng tộc Hoang Thần, gom Hoang Thần huyết lại chế tạo Hoang Thần đời thứ nhất.
Thấy khuôn mặt trắng bệch của Phượng Minh, Thanh Thiên tử cười khà khà:
- Thật ra ta thấy kế hoạch này rất thú vị. Nếu ta không phải hoang tộc nhất định cũng muốn thử chế tạo Hoang Thần xem có thành công hay không. Ngươi biết rồi đấy, đạo căn của ngươi và phu nhân quá cố của Phong Vô Ảnh đều bị Thái Miếu đoạt mất để làm đạo căn cho Hoang Thần nhân tạo. Bọn chúng bị dính lời nguyền không cách nào ra tay với huyết mạch hoàng tộc nên chỉ đành bày mưu tính kế, để người Nam Thiệm tự giết nhau. Hỗn loạn ở Cửu Thiên vương triều và Vô Nhật vương triều chính do chúng sắp xếp. Ngươi nghĩ ngẫu nhiên mà Vô Nhật đế xảy ra chuyện lúc bế quan sao? Sắp tới, đại nạn sẽ đổ xuống đầu Đại Ngu và Huyết Hỏa vương triều.
- Vậy tiền bối có cao kiến gì không?
- Cao kiến? Ta chỉ là một kẻ ưa du ngoạn, ham vui, thích hưởng thụ. Mấy việc cứu nhân độ thế dành phần cho lớp trẻ các ngươi, lâu lâu ta góp vui chút thôi. Thời đại này cần một người vừa đủ tư cách làm anh hùng, vừa đủ tính cách làm gian hùng để dẹp loạn, thống nhất Nam Thiệm. Ta đã quan sát lớp trẻ các ngươi một thời gian dài, không vừa ý ai cả…
Phượng Minh mỉm cười:
- Ngài thấy Lăng Vân thế nào?
Thanh Thiên tử nói:
- Chí lớn nhưng tâm hẹp, ganh tỵ với người tài, không thể thành đại sự…
- Bạch Vô Thiên thì sao?
- Dã tâm đủ, độ gian hùng đủ, tuy nhiên không có sự bác ái và sẵn lòng hy sinh vì đại nghĩa. Hắn có thể thống nhất thiên hạ, nhưng giữ thiên hạ thì không được…
Phượng Minh mỉm cười:
- Còn vãn bối thì sao?
- Ngươi à? Dã tâm lớn nhưng lòng dạ quá nhân từ. Ngươi không thể thống nhất thiên hạ dựa vào sức bản thân, nhưng nếu có được thiên hạ thì ngươi sẽ là người thích hợp nhất để xây dựng nên thịnh thế.
Thanh Thiên tử trầm ngâm:
- Cá nhân ta chỉ đánh giá cao Tào Phi, hắn có thể sánh ngang Hoang Thần đời thứ nhất khi xưa… Đáng tiếc…
Phượng Minh tỏ ra không vui khi Thanh Thiên tử đánh giá cao người này. Mặc dù không góp tay vào sự sụp đổ của Hắc Thủ và Phong Kiếm học viện nhưng Tào Phi lại cưỡng ép Từ Vi làm thê tử, sau đó còn chiếm lấy công lao sáng pháp, mà trước đó Phượng Minh còn xem y là bằng hữu chí cốt.
- Chuyện hôm nay nói với ngươi đến đây thôi, có thời gian cứ tới Thanh Thiên tông. Về phía Tam Tần không cần lo, ta sẽ khuyên hắn, còn nữa…
Thanh Thiên tử im lặng nhìn Phượng Minh một lúc, sau cùng lấy trong ngực ra hai cuốn sách cũ kỹ ném sang cho hắn:
- Trong hai cuốn sách này có đầy đủ kiến thức cơ bản về Bắc Cưu và Đông Thắng, kèm một số pháp môn ngươi có thể tu luyện, tự mình nghiên cứu cho kỹ…
Phượng Minh cung kính đa tạ lần nữa.
Sau khi cùng Minh Quá Long rời khỏi Thanh Thiên tông, trên đường trở về trong đầu hắn cứ hiện lên câu chuyện mà Thanh Thiên tử vừa tiết lộ. Thái Miếu muốn diệt hoàng tộc Hoang Long, chế tạo Hoang Thần đời thứ nhất… Nếu vậy thất công chúa cũng nằm trong danh sách “phải giết” của chúng. Trong Đế đô nhất định có người của Thái Miếu, nhưng rốt cuộc là ai, thế lực nào?
- Mặc kệ các ngươi ẩn thân kỹ đến mấy, chờ ta khuấy vũng nước đục ở Đế đô lên thì tất cả đều sáng tỏ!
Phượng Minh cười lạnh.
- Vậy sao tiền bối lại biết nhiều đến thế? - Khà khà, Thanh Thiên tử ta không giỏi trong việc tu luyện. Ta chỉ muốn sáng tạo những thứ độc đáo và thăm quan các di tích hiểm địa. Tình cờ sao tìm thấy truyền tống trận cổ đi đến Đông Thắng Thần Châu nơi thờ phụng Chân Tổ. Ở đây ta Nghịch Huyết tu chân được ba ngàn năm. Đông Thắng Thần Châu và hai châu còn lại giao thông rất dễ, truyền tống trận ở khắp mọi nơi. Khi đã quá buồn chán với cuộc sống ở đây ta lại tới Bắc Cưu Lô Châu du ngoạn, Nghịch Huyết một lần nữa, trở thành Vu tộc. Sau đó ngươi cũng đoán ra rồi đấy! Hây, một kẻ tha phương đi đến đâu rồi cũng sẽ nhớ cội nguồn mà trở về. Một trăm năm trước ta quay lại Nam Thiệm, vốn định dựng nên một tông môn để an hưởng tuổi già. Ai ngờ sau này gặp được Phong Vô Ảnh, Tiêu Dao Tử, Bất Hối và quốc sư Vô Nhật đang hùng tâm tráng chí định xông vào Thái Miếu…
- Tiền bối cũng đi theo?
- Tất nhiên, chuyện vui sao thiếu Thanh Thiên tử ta được chứ?
Thanh Thiên tử đỏ mặt đáp.
Phượng Minh quả là hết thuốc chữa với lão già quái đản này. Dường như ông ta không hề quan tâm đến việc tu vi mình có ảnh hưởng hay không, chỉ thích phiêu lưu mạo hiểm. Vì để ở lại Bắc Cưu Lô Châu, Đông Thắng Thần Châu mà không tiếc Nghịch Huyết, khiến bản thân bị dị tật. Sau cùng còn rảnh tới mức quay về Nam Thiệm Nghịch Huyết lại lần nữa…
- Khà khà, ở Thái Miếu ta lại phát hiện được vô số chuyện hay. Chuyến quay về Nam Thiêm quả là không uổng phí. Có điều tu vi của đám Phong Vô Ảnh quá thấp, ta thì chưa luyện hóa xong vu lực thành linh lực, không thể bảo vệ chúng…
- Thấp? Vậy tiền bối có tu vi gì?
Bốn người Thanh Thiên tử vừa kể có một người là Chân Ma Phong Vị cảnh, ba người còn lại cũng nửa bước Phong Vị, đã là cảnh giới tối thượng ở Nam Thiệm, thật không hiểu nổi nếu gọi là thấp thì thiên hạ còn cảnh giới nào cao hơn sao?
- Đó là ngươi chưa hiểu vấn đề. Nam Thiệm này chính là một ngục giam. Từ thời thượng cổ đến nay, bên ngoài thì bị Chân Tổ, Vu Chủ, Thi Thánh phong ấn, bên trong để đề phòng bất trắc Hoang Thần cũng bố trí cấm chế dày dặc. Sau khi Thái Miếu được lập ra càng tàn nhẫn hơn chiếm đoạt hết long mạch của Nam Thiệm. Nguyên khí ở Nam Thiệm so với tam châu kia thấp đến mức không thể tin được, nơi dồi dào linh khí nhất còn chưa bằng một động phủ của ngoại môn đệ tử tam châu. Nếu không phải nguyên nhân này, ngươi nói xem bằng thiên tư của bốn tên ngu ngốc kia, làm sao phải mất cả vạn năm mới đột phá tới Phong Vị cảnh.
Thanh Thiên tử vuốt râu:
- Thân thể ta khuyết tật, thiên tư cũng không bằng bốn tên kia, nhưng sau năm ngàn năm rong ruổi Bắc Cưu, Đông Thắng, tu vi cũng vượt qua Pháp Thân trở thành Ứng Kiếp cường giả… Phong Vị, Pháp Thân lọt vào tai đám tiểu bối các ngươi thì hoành tráng lắm, nhưng ở tam châu chỉ xứng làm đệ tử một tông thôi. Trừ phi đạt tới Ứng Kiếp mới được xem như đủ an toàn để hành tẩu giang hồ…
Phượng Minh tỏ ra khó hiểu. Nếu tu vi của Thanh Thiên tử đã cường đại như vậy vì sao không thể bảo vệ bốn người Phong lão, chẳng lẻ Thái Miếu có thực lực đáng sợ hơn thế sao?
- Vẫn là ta ngu a. Vì ham vui nên ta nghịch huyết quá nhiều, tu vi Ứng Kiếp cảnh mỗi lần nghịch huyết mất gần ngàn năm mới khôi phục, khốn nạn thật. Hiện tại ta vẫn chỉ là Sinh Tử cảnh thôi. Vậy nên đối mặt với sự truy sát của đám Thái Miếu, ta chỉ có thể tự lo cho bản thân, xin lỗi ngươi…
Thanh Thiên tử thở dài buồn bã.
Từ thần thái của ông, Phượng Minh thấy được tình cảm rất chân thành. Mặc dù khiêm nhường nói rằng thiên tư thua bốn người Phong lão, nhưng Phượng Minh cảm thấy thiên tư của ông thậm chí còn muốn gấp đôi bọn họ. Hiềm nỗi cá tính phiêu lưu mạo hiểm và những suy nghĩ quái gở khiến ông không để tâm đến vấn đề tu luyện, bỏ qua việc thân thể dị tật mà nghịch huyết liên tục.
Đồng thời, thông qua mấy câu chuyện ngắn ngủi vừa rồi, một thế giới bao la rộng lớn cũng được mở ra trước mắt Phượng Minh. Vô Nhật, Cửu Thiên gì chứ, so với độ rộng lớn của nhân giới thì chỉ đáng một hạt cát. Mà hắn, một Khai Nguyên cảnh nhỏ nhoi làm hạt cát còn không xứng.
- Vãn bối có rất nhiều khúc mắc, hy vọng tiền bối giúp giải đáp!
Phượng Minh cung kính ôm quyền.
Mặc dù vừa gặp mặt không lâu nhưng sự vui tươi niềm nở của Thanh Thiên tử khiến hắn tôn trọng vô cùng. Tu vi đã siêu phàm ở Nam Thiệm, nhưng bản thân không hề cao ngạo mà giống như một người bạn bè bình thường. Thanh Thiên tử đáng để nhận cái cúi đầu của bất kỳ ai.
- Ngươi là hậu nhân của Phong Vô Ảnh. Vì chuộc lại lỗi lầm không bảo vệ được cho hắn, bây giờ ta sẽ bảo vệ cho ngươi. Đồng thời ta cũng muốn ngươi đi xa hơn, để xem một kẻ có thể cùng lúc tu luyện ba loại sức mạnh sẽ phát triển đến đâu. Ài, ngươi đúng là được ông trời ưu ái, nếu ta được như ngươi thì không phải nghịch huyết mãi như này…
- Đa tạ tiền bối! Vãn bối nghĩ nên tự mình xông pha trên con đường tu luyện thì tốt hơn. Chiến thắng bản thân mình, chiến thắng người cùng cảnh giới, sau đó là người trên cảnh giới, không ngừng tiến lên, đó mới là bản lĩnh của một cường giả đích thật.
Phượng Minh khéo léo từ chối. Nào ngờ Thanh Thiên tử giơ tay ngắt lời hắn:
- Ta nói bảo vệ ở đây là trước những kẻ tu vi vượt trội ngươi. Thái Miếu - nơi đã đoạt đạo căn của ngươi thật chất không còn là một thế lực nữa, ngươi xem đó là châu thứ năm của nhân giới cũng chẳng có gì sai. Vì cướp đoạt hết long mạch của Nam Thiệm nên tu vi bọn chúng tiến triển nhanh vô cùng, không thua kém bao nhiêu so với tam châu. Sắp tới đây chúng còn định lập nên tổng đài thứ hai ở Thanh Vân sơn, phục vụ mục đích xóa sổ Hoang tộc…
- Cái gì? Bọn họ định tiếp nối Linh Tiên tông sao?
Phượng Minh hoảng sợ.
- Khác biệt! Bọn chúng bị lời nguyền của Hoang Thần giam trong Thái giới, hạn chế hành động. Trừ phi được người có huyết mạch tương đương với Hoang Thần đời thứ nhất phá bỏ lời nguyền, bằng không mỗi năm chỉ có một số lượng ít ỏi đếm trên đầu ngón tay đi ra được Nam Thiệm. Lần đột nhập trước, ta phát hiện ra bọn chúng đang tìm một cách trực tiếp hơn, muốn giết toàn bộ huyết mạch hoàng tộc Hoang Thần, gom Hoang Thần huyết lại chế tạo Hoang Thần đời thứ nhất.
Thấy khuôn mặt trắng bệch của Phượng Minh, Thanh Thiên tử cười khà khà:
- Thật ra ta thấy kế hoạch này rất thú vị. Nếu ta không phải hoang tộc nhất định cũng muốn thử chế tạo Hoang Thần xem có thành công hay không. Ngươi biết rồi đấy, đạo căn của ngươi và phu nhân quá cố của Phong Vô Ảnh đều bị Thái Miếu đoạt mất để làm đạo căn cho Hoang Thần nhân tạo. Bọn chúng bị dính lời nguyền không cách nào ra tay với huyết mạch hoàng tộc nên chỉ đành bày mưu tính kế, để người Nam Thiệm tự giết nhau. Hỗn loạn ở Cửu Thiên vương triều và Vô Nhật vương triều chính do chúng sắp xếp. Ngươi nghĩ ngẫu nhiên mà Vô Nhật đế xảy ra chuyện lúc bế quan sao? Sắp tới, đại nạn sẽ đổ xuống đầu Đại Ngu và Huyết Hỏa vương triều.
- Vậy tiền bối có cao kiến gì không?
- Cao kiến? Ta chỉ là một kẻ ưa du ngoạn, ham vui, thích hưởng thụ. Mấy việc cứu nhân độ thế dành phần cho lớp trẻ các ngươi, lâu lâu ta góp vui chút thôi. Thời đại này cần một người vừa đủ tư cách làm anh hùng, vừa đủ tính cách làm gian hùng để dẹp loạn, thống nhất Nam Thiệm. Ta đã quan sát lớp trẻ các ngươi một thời gian dài, không vừa ý ai cả…
Phượng Minh mỉm cười:
- Ngài thấy Lăng Vân thế nào?
Thanh Thiên tử nói:
- Chí lớn nhưng tâm hẹp, ganh tỵ với người tài, không thể thành đại sự…
- Bạch Vô Thiên thì sao?
- Dã tâm đủ, độ gian hùng đủ, tuy nhiên không có sự bác ái và sẵn lòng hy sinh vì đại nghĩa. Hắn có thể thống nhất thiên hạ, nhưng giữ thiên hạ thì không được…
Phượng Minh mỉm cười:
- Còn vãn bối thì sao?
- Ngươi à? Dã tâm lớn nhưng lòng dạ quá nhân từ. Ngươi không thể thống nhất thiên hạ dựa vào sức bản thân, nhưng nếu có được thiên hạ thì ngươi sẽ là người thích hợp nhất để xây dựng nên thịnh thế.
Thanh Thiên tử trầm ngâm:
- Cá nhân ta chỉ đánh giá cao Tào Phi, hắn có thể sánh ngang Hoang Thần đời thứ nhất khi xưa… Đáng tiếc…
Phượng Minh tỏ ra không vui khi Thanh Thiên tử đánh giá cao người này. Mặc dù không góp tay vào sự sụp đổ của Hắc Thủ và Phong Kiếm học viện nhưng Tào Phi lại cưỡng ép Từ Vi làm thê tử, sau đó còn chiếm lấy công lao sáng pháp, mà trước đó Phượng Minh còn xem y là bằng hữu chí cốt.
- Chuyện hôm nay nói với ngươi đến đây thôi, có thời gian cứ tới Thanh Thiên tông. Về phía Tam Tần không cần lo, ta sẽ khuyên hắn, còn nữa…
Thanh Thiên tử im lặng nhìn Phượng Minh một lúc, sau cùng lấy trong ngực ra hai cuốn sách cũ kỹ ném sang cho hắn:
- Trong hai cuốn sách này có đầy đủ kiến thức cơ bản về Bắc Cưu và Đông Thắng, kèm một số pháp môn ngươi có thể tu luyện, tự mình nghiên cứu cho kỹ…
Phượng Minh cung kính đa tạ lần nữa.
Sau khi cùng Minh Quá Long rời khỏi Thanh Thiên tông, trên đường trở về trong đầu hắn cứ hiện lên câu chuyện mà Thanh Thiên tử vừa tiết lộ. Thái Miếu muốn diệt hoàng tộc Hoang Long, chế tạo Hoang Thần đời thứ nhất… Nếu vậy thất công chúa cũng nằm trong danh sách “phải giết” của chúng. Trong Đế đô nhất định có người của Thái Miếu, nhưng rốt cuộc là ai, thế lực nào?
- Mặc kệ các ngươi ẩn thân kỹ đến mấy, chờ ta khuấy vũng nước đục ở Đế đô lên thì tất cả đều sáng tỏ!
Phượng Minh cười lạnh.
Danh sách chương