Bốn trăm chín mươi hai thức kiếm trong một chiêu này, nghĩa là chiêu tiếp theo phải tồn tại chín trăm bốn mươi tám thức kiếm!
Đây là một con số khổng lồ ngay cả những tu sĩ Ngưng Thần cũng cảm thấy choáng váng, thậm chí khả năng cao không thể làm được. Muốn làm được điều này cần kiếm pháp đạt đến độ hoàn mỹ chứ không phải chỉ siêu việt là đủ; kiếm đạo cũng cần đạt đến mức "tâm thành đạo", chứ không phải "ngôn thành đạo".
Làm được những điều trên thì mới dung nạp được vô số thức kiếm như vậy vào một chiêu. Thông qua đó thể hiện kiếm ý vô biên của mình. Ý tưởng của Phượng Minh là vô tiền khoáng hậu, chỉ đáng tiếc hắn không tự lượng sức mình.
Tinh thần hắn dần cạn kiệt, đến cả đạo tâm đèn hoa đăng và song nhãn Thánh Phàm cũng không thể giúp chống đỡ quá lâu. Thất bại đã hiển lộ trước mặt.
Bạch Vô Thiên kết thúc bài kiếm của mình rồi lạnh lùng nhìn hắn:
- Ngươi thật sự là thiên tài! Trước khi giao đấu ta đã đánh vào tâm lý của ngươi, nhưng khi vào trận ngươi vẫn xuất sắc như vậy, vẫn có thể nhập định cảm ngộ ra kiếm đạo vô biên. Có điều ngươi nhầm chỗ rồi, đây ra lôi đài sinh tử, không phải động phủ của ngươi. Ngươi cảm ngộ thất bại đồng nghĩa đầu của Tiêu Dao tử cũng phải rơi! Ngươi vẫn còn quá non nớt, sao xứng trở thành một vị anh hùng dẫn dắt mọi người nhất thống thiên hạ? Phượng Minh bị lời nói của Bạch Vô Thiên đả kích phun ra một ngụm máu tươi. Đúng vậy, hắn thất bại rồi! Tinh thần không thể chống chịu nổi tiêu hao, Du Long kiếm trong tay cũng rơi tự do xuống đất kêu choang một tiếng nhói lòng.
Trạng thái cảm ngộ vừa nãy hắn không chủ định rơi vào. Lúc rơi vào nó lại như hố sâu khiến hắn si mê đến mức quên hết tất cả mọi việc. Nhìn Tiêu Dao tử đang cười hiền từ giống như đang an ủi mình, chưa bao giờ Phượng Minh lại cảm thấy việc sở hữu thiên tư xuất chúng lại là một điều đáng hận đến vậy.
Bạch Vô Thiên cười nhạt phất tay ra hiệu cho Thanh Thiện đạo nhân.
- Đệ đệ à đệ đệ, cuối cùng ngày này đã đến. Đừng trách ta, chỉ trách bản thân ngươi từ đầu đã chọn sai con đường!
Thanh Thiện đạo nhân đứng dậy. Lão rút trong ống tay áo ra một luồng sáng vàng chói mắt. Dưới sự khống chế của lão, luồng sáng vàng dần thu nhỏ lại rồi hoá thành một thanh kiếm sắc bén. Đây chính là Hạo Nhiên kiếm mà lão đã dùng để thành danh ở Nam Thiệm. Suốt những năm lão ẩn nhẫn, thanh Hạo Nhiên kiếm này chưa từng được uống máu người nên vẫn giữ một phong thái đường đường chính chính, không nhiễm bụi trần. Còn hôm nay, lão sẽ dùng chính thanh kiếm này để chém đầu đệ đệ của mình, mang lại cho thanh kiếm một màu sắc mới khác với mấy trăm năm qua.
- Từ nay thiên hạ không còn Tiêu Dao tử, chỉ còn Thanh Thiện ta!
Thanh Thiện đạo nhân cười ha hả chém xuống một kiếm.
Một kiếm này nhẹ tựa lông hồng.
Một kiếm này chém rơi đầu của nhất đại chưởng môn Thanh Vân sơn lừng danh tu linh giới, cũng là thiên hạ đệ nhất kiếm được chúng tu sĩ Nam Thiệm công nhận, chém đổ tượng đài chính nghĩa lớn nhất ở Cửu Thiên vương triều.
Mặc dù vừa nãy chửi rủa Tiêu Dao tử không ngớt nhưng bây giờ chúng đệ tử ở Thanh Vân sơn không khỏi cúi đầu trầm mặc.
Đám người Vương Hy Quân, Long Đàm, Từ Nhược Thủy mặc dù tạo phản nhưng rốt cuộc vẫn phải thở dài chắp tay hành lễ tỏ lòng kính trọng.
Ngụy Tác, Cổ Thương Sinh, Đường Nguyên uất hận vô cùng, song cũng chỉ có thể im lặng.
Hai hàng nước mắt lăn dài trên gò má của Phượng Minh, hắn đã suy sụp hoàn toàn. Nếu không phải còn có Mộc Tiểu Nhu đang chờ được cứu thì có lẽ hắn đã rút kiếm tự vẫn từ lâu rồi.
Bạch Vô Thiên chắp tay sau lưng bước lại gần cái xác của Tiêu Dao tử. Trong lúc bước tới gã đi ngang qua Phượng Minh đang gục ngã dưới đất, trên mặt hiện lên biểu tình phức tạp.
Suy nghĩ hồi lâu Bạch Vô Thiên mới cất giọng:
- Dù không chung đường nhưng ta vẫn phải công nhận Tiêu Dao tử xứng đáng được tôn trọng. Hậu táng!
Chúng đệ tử Thanh Vân sơn ngậm ngùi ôm quyền cúi rạp đầu hành lễ. Sau đó có mười đệ tử tiến lại đưa đầu và thân thể của Tiêu Dao tử đặt vào một quan tài màu đen, rồi đưa vào chánh điện chuẩn bị hậu táng.
Xong xuôi, Bạch Vô Thiên mới quay ra sau nói với Phượng Minh:
- Có lẽ ngươi vẫn chưa hiểu, đây là chiến trường, chỉ có người sống và kẻ chết, không có thắng thua. Ngươi gục ngã rồi sao? Bao nhiêu năm nay, từ ngươi ta mới cảm thấy một chút thú vị. Bây giờ cứ vậy chiến thắng ngươi thật không vui tí nào. Ngươi phải mạnh mẽ lên, vì người tiếp theo cần ngươi cứu chính là Phong Vô Kiếm Ma đó!
................
Bốn chữ "Phong Vô Kiếm Ma" như sét đánh ngang tai Phượng Minh. Hắn không thể tin nổi ngay cả một người đã đột phá Sinh Tử cảnh trở thành Ma rồi vẫn bị Bạch Vô Thiên bắt được. Rốt cuộc là thế lực nào đang chống lưng cho gã?
Đôi mắt Phượng Minh chuyển đến người bí ẩn sau vòng xoáy thứ tư, lạnh lùng hỏi:
- Ngươi là người của Thái Miếu?
Thanh Thiện đạo nhân quát:
- Hỗn xược, ngươi dám nói với sư phụ ta như vậy?
Người bí ẩn thở dài:
- Bỏ đi!
Đoạn nói tiếp:
- Mấy tên tiểu tử Phong Vô Ảnh và Tiêu Dao tử dù sao cũng đã làm ra mấy chuyện xấu. Cái tên Thái Miếu từ nay về sau có lẽ sẽ không xa lạ gì mấy với chúng tu sĩ nữa. Ta sẽ nói rõ lại cho các ngươi biết Thái Miếu rốt cuộc là gì!
Như đang hồi tưởng lại ký ức xa xăm, người bí ẩn cất lên giọng nói đầy già nua cổ lão:
- Thế giới này thật ra không phải chỉ tồn tại một mình Nam Thiệm. Nam Thiệm tên gọi đầy đủ là Nam Thiệm Bộ Châu, nằm ở phía Nam của Phàm Nhân giới. Ngoài Nam Thiệm ra thì vẫn còn tới ba châu nữa là Bắc Cưu Lô Châu, Tây Ngưu Hoá Châu và Đông Thắng Thần Châu. Vào thời thượng cổ thì bốn châu giao thoa với nhau, chúng tu sĩ đi lại giữa các châu nhiều vô cùng. Song đến cuối thời thượng cổ chiến loạn xảy ra, Nam Thiệm bị ba châu kia xâu xé phải không ngừng rút lui về phía Nam. Thậm chí Nam Thiệm còn đứng trước nguy cơ bị diệt vong hoàn toàn. May thay phút cuối cùng có một vị anh hùng cái thế xuất hiện đánh lui ba châu còn lại, còn khiến họ kinh sợ không dám xâm lấn vào Nam Thiệm thêm một bước nào nữa. Phải, đó chính là Hoang Thần đời thứ nhất! Hoang Thần đặt ra một bản hiệp ước bắt buộc ba châu phải dùng huyết mạch thề rằng chừng nào dòng máu Hoang Thần còn tồn tại thì ba châu tuyệt đối không được xâm lấn. Vì Hoang Thần lúc đó quá cường đại nên ba châu mới miễn cưỡng tuân theo. Sau khi Hoang Thần đời thứ nhất qua đời thì dã tâm của chúng lại bộc phát. Chúng gài người bên ngoài vào mua chuộc cường giả Nam Thiệm, xây dựng các tông phái tu chân và tu vu, dùng bao âm mưu chia rẻ ngũ đế nhằm phân tán sức mạnh Nam Thiệm.
Đến đây người bí ẩn cười ha hả, giọng cười chứa đầy sự u uất:
- Quả nhiên chúng làm được! Ngũ đế phân tranh, vô số dân Nam Thiệm biến đổi huyết mạch, cải linh thành vu, cải linh thành chân, khiến sức mạnh Nam Thiệm suy yếu đến cực hạn. Chưa cần chiến tranh thì Nam Thiệm cũng đã muốn tự sụp đổ rồi. Cũng may, Hoang Thần đời thứ hai tuy không bằng cha mình nhưng vẫn đủ hùng tài. Ông thành lập nên Thái Miếu, quy tụ những nhân tài xuất sắc nhất Nam Thiệm về một nơi. Sau đó tiến hành đồ sát toàn bộ tu chân giả và tu vu giả ở Nam Thiệm. Vì ý thức được nguy cơ nên tứ đế cũng hợp tác, cuối cùng quét sạch ngoại bang ra khỏi Nam Thiệm. Để an toàn hơn, Hoang Thần đời thứ hai tạo ra kết giới phong bế Nam Thiệm lại, nội bất xuất, ngoại bất nhập. Thái Miếu xong nhiệm vụ thì dần lui về bóng tối để bảo vệ Nam Thiệm. Vì để bảo toàn tối đa cường giả Nam Thiệm nên chúng ta bắt toàn bộ cường giả đột phá Sinh Tử cảnh phải gia nhập vào, đồng thời cũng tránh được sự hãm hại lôi kéo của ngoại bang. Thái Miếu đã ẩn danh được rất lâu, cũng hơn vạn năm rồi, nó khiến ba châu vì nghĩ Nam Thiệm không có người tài nên cũng lờ đi việc xâm phạm. Việc tốt của Phong Vô Ảnh và Tiêu Dao tử là phô trương Thái Miếu ra, khiến Nam Thiệm sắp tiếp tục nổi lên mưa máu rồi!
Lời người thần bí vừa dứt thì Cổ Thương Sinh đã cười lớn:
- Thúi lắm! Theo câu chuyện của ngươi thì ta chỉ thấy Thái Miếu là một đám người nhát gan. Vì sao không nghĩ đến phản kháng lấy lại uy danh Nam Thiệm mà chỉ nghĩ đến chui rúc một xó chứ?
Người thần bí dường như rất khó bị chọc giận, vẫn điềm tĩnh hỏi lại:
- Hài tử, ngươi biết trên Phong Vị cảnh còn có cảnh giới nào không?
Đây là bí mật của Nam Thiệm. Trên thực tế không ai biết được trên Phong Vị cảnh là cảnh giới gì, chỉ có những lão quái Sinh Tử cảnh vì cận kệ với nó nên mới hiểu được chút da lông.
Đây là một con số khổng lồ ngay cả những tu sĩ Ngưng Thần cũng cảm thấy choáng váng, thậm chí khả năng cao không thể làm được. Muốn làm được điều này cần kiếm pháp đạt đến độ hoàn mỹ chứ không phải chỉ siêu việt là đủ; kiếm đạo cũng cần đạt đến mức "tâm thành đạo", chứ không phải "ngôn thành đạo".
Làm được những điều trên thì mới dung nạp được vô số thức kiếm như vậy vào một chiêu. Thông qua đó thể hiện kiếm ý vô biên của mình. Ý tưởng của Phượng Minh là vô tiền khoáng hậu, chỉ đáng tiếc hắn không tự lượng sức mình.
Tinh thần hắn dần cạn kiệt, đến cả đạo tâm đèn hoa đăng và song nhãn Thánh Phàm cũng không thể giúp chống đỡ quá lâu. Thất bại đã hiển lộ trước mặt.
Bạch Vô Thiên kết thúc bài kiếm của mình rồi lạnh lùng nhìn hắn:
- Ngươi thật sự là thiên tài! Trước khi giao đấu ta đã đánh vào tâm lý của ngươi, nhưng khi vào trận ngươi vẫn xuất sắc như vậy, vẫn có thể nhập định cảm ngộ ra kiếm đạo vô biên. Có điều ngươi nhầm chỗ rồi, đây ra lôi đài sinh tử, không phải động phủ của ngươi. Ngươi cảm ngộ thất bại đồng nghĩa đầu của Tiêu Dao tử cũng phải rơi! Ngươi vẫn còn quá non nớt, sao xứng trở thành một vị anh hùng dẫn dắt mọi người nhất thống thiên hạ? Phượng Minh bị lời nói của Bạch Vô Thiên đả kích phun ra một ngụm máu tươi. Đúng vậy, hắn thất bại rồi! Tinh thần không thể chống chịu nổi tiêu hao, Du Long kiếm trong tay cũng rơi tự do xuống đất kêu choang một tiếng nhói lòng.
Trạng thái cảm ngộ vừa nãy hắn không chủ định rơi vào. Lúc rơi vào nó lại như hố sâu khiến hắn si mê đến mức quên hết tất cả mọi việc. Nhìn Tiêu Dao tử đang cười hiền từ giống như đang an ủi mình, chưa bao giờ Phượng Minh lại cảm thấy việc sở hữu thiên tư xuất chúng lại là một điều đáng hận đến vậy.
Bạch Vô Thiên cười nhạt phất tay ra hiệu cho Thanh Thiện đạo nhân.
- Đệ đệ à đệ đệ, cuối cùng ngày này đã đến. Đừng trách ta, chỉ trách bản thân ngươi từ đầu đã chọn sai con đường!
Thanh Thiện đạo nhân đứng dậy. Lão rút trong ống tay áo ra một luồng sáng vàng chói mắt. Dưới sự khống chế của lão, luồng sáng vàng dần thu nhỏ lại rồi hoá thành một thanh kiếm sắc bén. Đây chính là Hạo Nhiên kiếm mà lão đã dùng để thành danh ở Nam Thiệm. Suốt những năm lão ẩn nhẫn, thanh Hạo Nhiên kiếm này chưa từng được uống máu người nên vẫn giữ một phong thái đường đường chính chính, không nhiễm bụi trần. Còn hôm nay, lão sẽ dùng chính thanh kiếm này để chém đầu đệ đệ của mình, mang lại cho thanh kiếm một màu sắc mới khác với mấy trăm năm qua.
- Từ nay thiên hạ không còn Tiêu Dao tử, chỉ còn Thanh Thiện ta!
Thanh Thiện đạo nhân cười ha hả chém xuống một kiếm.
Một kiếm này nhẹ tựa lông hồng.
Một kiếm này chém rơi đầu của nhất đại chưởng môn Thanh Vân sơn lừng danh tu linh giới, cũng là thiên hạ đệ nhất kiếm được chúng tu sĩ Nam Thiệm công nhận, chém đổ tượng đài chính nghĩa lớn nhất ở Cửu Thiên vương triều.
Mặc dù vừa nãy chửi rủa Tiêu Dao tử không ngớt nhưng bây giờ chúng đệ tử ở Thanh Vân sơn không khỏi cúi đầu trầm mặc.
Đám người Vương Hy Quân, Long Đàm, Từ Nhược Thủy mặc dù tạo phản nhưng rốt cuộc vẫn phải thở dài chắp tay hành lễ tỏ lòng kính trọng.
Ngụy Tác, Cổ Thương Sinh, Đường Nguyên uất hận vô cùng, song cũng chỉ có thể im lặng.
Hai hàng nước mắt lăn dài trên gò má của Phượng Minh, hắn đã suy sụp hoàn toàn. Nếu không phải còn có Mộc Tiểu Nhu đang chờ được cứu thì có lẽ hắn đã rút kiếm tự vẫn từ lâu rồi.
Bạch Vô Thiên chắp tay sau lưng bước lại gần cái xác của Tiêu Dao tử. Trong lúc bước tới gã đi ngang qua Phượng Minh đang gục ngã dưới đất, trên mặt hiện lên biểu tình phức tạp.
Suy nghĩ hồi lâu Bạch Vô Thiên mới cất giọng:
- Dù không chung đường nhưng ta vẫn phải công nhận Tiêu Dao tử xứng đáng được tôn trọng. Hậu táng!
Chúng đệ tử Thanh Vân sơn ngậm ngùi ôm quyền cúi rạp đầu hành lễ. Sau đó có mười đệ tử tiến lại đưa đầu và thân thể của Tiêu Dao tử đặt vào một quan tài màu đen, rồi đưa vào chánh điện chuẩn bị hậu táng.
Xong xuôi, Bạch Vô Thiên mới quay ra sau nói với Phượng Minh:
- Có lẽ ngươi vẫn chưa hiểu, đây là chiến trường, chỉ có người sống và kẻ chết, không có thắng thua. Ngươi gục ngã rồi sao? Bao nhiêu năm nay, từ ngươi ta mới cảm thấy một chút thú vị. Bây giờ cứ vậy chiến thắng ngươi thật không vui tí nào. Ngươi phải mạnh mẽ lên, vì người tiếp theo cần ngươi cứu chính là Phong Vô Kiếm Ma đó!
................
Bốn chữ "Phong Vô Kiếm Ma" như sét đánh ngang tai Phượng Minh. Hắn không thể tin nổi ngay cả một người đã đột phá Sinh Tử cảnh trở thành Ma rồi vẫn bị Bạch Vô Thiên bắt được. Rốt cuộc là thế lực nào đang chống lưng cho gã?
Đôi mắt Phượng Minh chuyển đến người bí ẩn sau vòng xoáy thứ tư, lạnh lùng hỏi:
- Ngươi là người của Thái Miếu?
Thanh Thiện đạo nhân quát:
- Hỗn xược, ngươi dám nói với sư phụ ta như vậy?
Người bí ẩn thở dài:
- Bỏ đi!
Đoạn nói tiếp:
- Mấy tên tiểu tử Phong Vô Ảnh và Tiêu Dao tử dù sao cũng đã làm ra mấy chuyện xấu. Cái tên Thái Miếu từ nay về sau có lẽ sẽ không xa lạ gì mấy với chúng tu sĩ nữa. Ta sẽ nói rõ lại cho các ngươi biết Thái Miếu rốt cuộc là gì!
Như đang hồi tưởng lại ký ức xa xăm, người bí ẩn cất lên giọng nói đầy già nua cổ lão:
- Thế giới này thật ra không phải chỉ tồn tại một mình Nam Thiệm. Nam Thiệm tên gọi đầy đủ là Nam Thiệm Bộ Châu, nằm ở phía Nam của Phàm Nhân giới. Ngoài Nam Thiệm ra thì vẫn còn tới ba châu nữa là Bắc Cưu Lô Châu, Tây Ngưu Hoá Châu và Đông Thắng Thần Châu. Vào thời thượng cổ thì bốn châu giao thoa với nhau, chúng tu sĩ đi lại giữa các châu nhiều vô cùng. Song đến cuối thời thượng cổ chiến loạn xảy ra, Nam Thiệm bị ba châu kia xâu xé phải không ngừng rút lui về phía Nam. Thậm chí Nam Thiệm còn đứng trước nguy cơ bị diệt vong hoàn toàn. May thay phút cuối cùng có một vị anh hùng cái thế xuất hiện đánh lui ba châu còn lại, còn khiến họ kinh sợ không dám xâm lấn vào Nam Thiệm thêm một bước nào nữa. Phải, đó chính là Hoang Thần đời thứ nhất! Hoang Thần đặt ra một bản hiệp ước bắt buộc ba châu phải dùng huyết mạch thề rằng chừng nào dòng máu Hoang Thần còn tồn tại thì ba châu tuyệt đối không được xâm lấn. Vì Hoang Thần lúc đó quá cường đại nên ba châu mới miễn cưỡng tuân theo. Sau khi Hoang Thần đời thứ nhất qua đời thì dã tâm của chúng lại bộc phát. Chúng gài người bên ngoài vào mua chuộc cường giả Nam Thiệm, xây dựng các tông phái tu chân và tu vu, dùng bao âm mưu chia rẻ ngũ đế nhằm phân tán sức mạnh Nam Thiệm.
Đến đây người bí ẩn cười ha hả, giọng cười chứa đầy sự u uất:
- Quả nhiên chúng làm được! Ngũ đế phân tranh, vô số dân Nam Thiệm biến đổi huyết mạch, cải linh thành vu, cải linh thành chân, khiến sức mạnh Nam Thiệm suy yếu đến cực hạn. Chưa cần chiến tranh thì Nam Thiệm cũng đã muốn tự sụp đổ rồi. Cũng may, Hoang Thần đời thứ hai tuy không bằng cha mình nhưng vẫn đủ hùng tài. Ông thành lập nên Thái Miếu, quy tụ những nhân tài xuất sắc nhất Nam Thiệm về một nơi. Sau đó tiến hành đồ sát toàn bộ tu chân giả và tu vu giả ở Nam Thiệm. Vì ý thức được nguy cơ nên tứ đế cũng hợp tác, cuối cùng quét sạch ngoại bang ra khỏi Nam Thiệm. Để an toàn hơn, Hoang Thần đời thứ hai tạo ra kết giới phong bế Nam Thiệm lại, nội bất xuất, ngoại bất nhập. Thái Miếu xong nhiệm vụ thì dần lui về bóng tối để bảo vệ Nam Thiệm. Vì để bảo toàn tối đa cường giả Nam Thiệm nên chúng ta bắt toàn bộ cường giả đột phá Sinh Tử cảnh phải gia nhập vào, đồng thời cũng tránh được sự hãm hại lôi kéo của ngoại bang. Thái Miếu đã ẩn danh được rất lâu, cũng hơn vạn năm rồi, nó khiến ba châu vì nghĩ Nam Thiệm không có người tài nên cũng lờ đi việc xâm phạm. Việc tốt của Phong Vô Ảnh và Tiêu Dao tử là phô trương Thái Miếu ra, khiến Nam Thiệm sắp tiếp tục nổi lên mưa máu rồi!
Lời người thần bí vừa dứt thì Cổ Thương Sinh đã cười lớn:
- Thúi lắm! Theo câu chuyện của ngươi thì ta chỉ thấy Thái Miếu là một đám người nhát gan. Vì sao không nghĩ đến phản kháng lấy lại uy danh Nam Thiệm mà chỉ nghĩ đến chui rúc một xó chứ?
Người thần bí dường như rất khó bị chọc giận, vẫn điềm tĩnh hỏi lại:
- Hài tử, ngươi biết trên Phong Vị cảnh còn có cảnh giới nào không?
Đây là bí mật của Nam Thiệm. Trên thực tế không ai biết được trên Phong Vị cảnh là cảnh giới gì, chỉ có những lão quái Sinh Tử cảnh vì cận kệ với nó nên mới hiểu được chút da lông.
Danh sách chương