Hạnh Hoa thôn, trong một gian nhà tranh nhỏ có một cô gái đang đứng lặng thinh ngắm nhìn ánh trăng sáng vằng vặc trên cao.
Áo quần trắng muốt, tóc bạc như tuyết, ngay cả khuôn mặt cũng toát ra thần thái lãnh đạm cao ngạo. Không phải Sơ Tuyết thì còn ai vào đây nữa chứ? Mười năm trước sau khi được truyền tống ra khỏi núi Tử Mang thì nàng phát hiện bản thân và Phượng Minh không ngờ đã đến Hoang địa - một vùng đất hoàn toàn cách xa Cửu Thiên vương triều đầy loạn lạc kia.
Nơi đây tuy rằng quanh năm có thổ phỉ đến cướp bóc giết chóc, nhưng không có tồn tại những âm mưu hiểm độc đến rợn người, cũng chẳng có ai quen mặt họ, rất thích hợp cho việc dưỡng thương của Phượng Minh.
Về phần Phượng Minh sau khi phục sinh liền mắc chứng bệnh đãng trí. Chỉ cần hắn ngủ qua một đêm thì sáng ngày mai chắc chắn sẽ mất đi ký ức, quên hết những điều đã xảy ra. Ban đầu Sơ Tuyết rất phiền lòng về tình trạng này nhưng rồi nàng cũng nghĩ ra cách ghi chép nhật ký cho hắn. Cả hai cứ như thế nương tựa nhau sống đã hơn mười năm.
Về việc Phượng Minh có trở lại bình thường không nàng không chắc, nàng chỉ biết rõ thọ nguyên của cả nàng và hắn không nhiều. Chín bức tranh trên núi Tử Mang không được hoàn thành nên đã khiến Thai Quang hồn Phượng Minh khiếm khuyết, mặc dù có thể sống tiếp ít năm nhưng cũng sẽ không quá hai mươi bảy tuổi. Năm nay Phượng Minh hai mươi sáu, còn ba tháng nữa là đến sinh nhật hắn, cũng là lúc tử kiếp một lần nữa sẽ phủ xuống.
Sơ Tuyết cũng thảm không kém, nàng chỉ còn lại một năm thọ nguyên duy nhất. Hiện tại đang là mùa thu, đúng một năm nữa nếu không thể đột phá Ngưng Thần hậu kỳ để tiến vào cảnh giới Vô Nhai thì nàng chết chắc.
Linh hồn tổn thương khiến việc tu hành của Sơ Tuyết bị cản trở rất nhiều. Tư chất Sơ Tuyết vốn dĩ là nhất đẳng trong cùng thế hệ, vậy mà giờ mười năm trôi qua những kẻ như Tam Tần, Tống Thanh Loan thì tu vi đại tiến mà nàng vẫn dậm chân tại chỗ. Riêng Tống Thanh Loan có được lượng tài nguyên dồi dào đến từ Quang Minh hội nên đã đột phá Vô Nhai cảnh, quả thực không thể tưởng tượng nổi năm đó nàng ta còn thua Sơ Tuyết đến hai tiểu cảnh.
Còn về vấn đề có cứu được Phượng Minh không thì nàng đã thí nghiệm đủ mọi cách nhưng vẫn thất bại. Ngay cả việc ép hắn tu luyện cũng không được, vì bảy lần thử dung nạp nguyên khí hay hồn huyết vào người là cả bảy lần hắn đều ngất đi, đau đến suýt bỏ mạng.
Sơ Tuyết đành từ bỏ ý nghĩ sẽ cứu được hắn, nàng chỉ hy vọng hắn có thể sống quãng thời gian cuối cùng này thật tốt.
Từ lúc hoàng hôn đến hiện tại đã mấy canh giờ mà Phượng Minh vẫn chưa về, Sơ Tuyết đi tới đi lui nhìn bàn cơm giản dị đã nguội lạnh cả, trong lòng thấp thỏm lo lắng, cuối cùng nàng quyết định xách kiếm đi vào thành.
- -------
U Lam thành dù ngày hay đêm thì bầu trời vẫn sẽ tối đen như mực. Thứ giúp người ta phân biệt ban ngày và ban đêm là tiếng gõ trống canh của những binh lính tuần tra trên đường.
Lâm Hoè vừa từ nhà quay về cổng thành tiếp tục phiên trực của mình. Y ngáp ngắn ngáp dài, hỏi tên lính gác cùng mình:
- Thế nào? Vẫn chưa thấy hai tên tiểu tử kia rời thành à?
Tên kia lắc đầu:
- Ta đã dặn dò kỹ lưỡng mấy vị huynh đệ mai phục sẵn ngoài thành, chỉ chờ hai tên kia xuất hiện thì sẽ cho chúng một trận, nào ngờ bây giờ tới tối vẫn chưa thấy chúng đi ra.
Lâm Hoè cau mày rồi phất tay:
- Có khi bị ai đánh chết giấu xác rồi cũng nên. Thôi bỏ đi, nếu như bọn chúng còn sống thì chắc chắn phải đi qua cổng thành. Lúc đó ông đây sẽ cho hai đứa oắt con này biết thế nào là thống khổ?
Lâm Hoè hoàn toàn không biết lúc mình đang lớn tiếng chửi rủa thì phía sau lưng từ bao giờ đã xuất hiện một cô gái áo trắng, ngay cả tóc cũng bạc trắng. Khuôn mặt cô gái lạnh lẽo như băng khiến tên lính còn lại sợ đến cứng đờ vì tưởng nàng là ma.
Thấy người tên lính kia run lên bần bật, tay thì chỉ về phía sau lưng mình, Lâm Hoè cười lạnh:
- Lại làm trò gì đây? Ngươi tưởng ta ngu đần giống tên A Ngưu kia sao mà định hù ta? Ông đây từ nhỏ đến lớn đầu đội trời chân đạp đất, ma quỷ có gặp ta thì cũng phải chạy mất dép!
- A quỷ a...
Tên lính kia rốt cuộc không nhịn được nữa hét lớn rồi bỏ chạy thục mạng, hoàn toàn không có vẻ gì là đang giỡn.
Một cơn gió lạnh thổi ngang qua gáy Lâm Hoè khiến da gà toàn thân gã nổi lên, hai hàm răng bắt đầu đập lạch cạch vào nhau.
- Ngươi vừa nói A Ngưu là đần độn sao? Hắn đang ở đâu?
Giọng nữ tử vang lên phía sau lưng Lâm Hoè như chứa hơi lạnh của băng tuyết ngàn năm, khiến người ta có cảm giác không rét mà run. Lâm Hoè sợ tới mức hồn bay phách lạc, trả lời trong vô thức:
- Hắn... Hắn đi cùng với một kẻ trẻ tuổi lưng đeo bảo kiếm, có thân phận Săn Yêu giả khăn đỏ. Từ lúc bọn họ vào thành đến giờ chưa thấy trở lại...
Chờ đợi một lúc lâu vẫn không thấy nữ tử kia nói gì tiếp, Lâm Hoè đánh bạo xoay người lại thì phát hiện phía sau lưng mình chẳng có ai. Nhưng điều kỳ lạ nhất là mặc dù gã hoàn toàn xoay đầu lại phía sau nhưng thân thể vẫn đứng yên bất động. Sự sợ hãi bao trùm tinh thần Lâm Hoè. Miệng gã cố hét lên cầu cứu nhưng trong cuống họng còn mấy tiếng òng ọc giống như có nước đang bắn ra. Chưa tới một khắc sau, đầu Lâm Hoè rơi xuống đất, chính thức bỏ mạng.
- ------
Sơ Tuyết đi một mạch vào trong thành, khi gặp một ngã ba thì nàng nhanh chân chạy vào trong một ngõ nhỏ gần đó.
Ngay lập tức một người đàn ông tầm ba mươi tuổi xuất hiện ngay ngã ba nơi nàng vừa biến mất, mắt nhìn tới lui như đang tìm kiếm nàng.
Người đàn ông này tướng mạo đường hoàng, sống mũi cao thẳng, ria mép, lông mày hay râu dưới cằm đều rất đậm, đặt biệt là đôi mắt sáng như sao trông có thần thái vô cùng. Một người có tướng mạo phi phàm như vậy dù có đặt ở giữa một biển người cũng rất dễ nhận ra. Y quá khác biệt, cũng có sức hấp dẫn quá lớn.
Người đàn ông tìm không thấy Sơ Tuyết, sau một hồi nghĩ ngợi bèn nói:
- Tại hạ Minh Quá Long, thành chủ U Lam thành. Cô nương vừa rồi ra tay giết chết binh lính của ta, phải chăng nên có một lời giải thích?
- Giải thích? Hắn ta mồm miệng dơ bẩn nên ta giết!
Sơ Tuyết bước ra đứng đối diện với Minh Quá Long. Kẻ này là nhân vật nổi danh nhất trong giới tu văn suốt mười năm nay. Đơn giản vì tốc độ tu luyện tu văn của y nhanh tới mức không thể tin được. Người xếp thứ hai về tu vi trong giới tu văn cũng chỉ mới Phàm cảnh nhị cấp trung kỳ, vậy mà y bây giờ đã là tam cấp đỉnh phong sắp đột phá tứ cấp. Tốc độ tu luyện còn nhanh hơn các thiên tài tu linh như Bạch Vô Thiên hay Lăng Vân. Giả dụ như y không phải phàm nhân thì biết đâu Nam Thiệm sẽ xuất hiện một Bạch Vô Thiên thứ hai cũng không biết chừng!
Minh Quá Long nhìn kỹ Sơ Tuyết từ đầu đến chân, gật đầu:
- Quả nhiên là cô! Lăng Pháp Vương có hoạ hình cô cho mỗi thành viên của Quang Minh hội, ai tìm ra cô sẽ được trọng thưởng rất lớn, phần thưởng này ngay cả một kẻ không màng danh lợi như ta cũng phải đỏ mắt đấy!
- Ta đắt giá cỡ nào?
Sơ Tuyết cười châm biếm. Minh Quá Long điềm đạm nói:
- Một vạn hồn huyết cấp một, ba ngàn hồn huyết cấp hai, một khoả hồn huyết cấp bốn thượng phẩm. Với người tu linh nó chẳng đáng giá mấy, nhưng với người tu văn thì đó là cả một siêu cấp kho báu.
- Ta chỉ là một cô nương tu vi tầm thường, như ngươi đã thấy sau bao năm cũng chỉ dừng lại ở Ngưng Thần hậu kỳ, Phong Kiếm học viện đã tan rã, phí một kho báu như vậy tìm ta để làm gì?
- Cô là người thông minh, cũng hiểu người Lăng Pháp Vương muốn tìm thực chất không phải cô, mà là vị Phong Kiếm thiếu chủ, Minh công Hắc Thủ kia... Có thể cái bóng của hắn quá khó phai, khiến Lăng Pháp Vương ăn ngủ không yên, nhất quyết xem thử hắn có thực sự chết ở núi Tử Mang hay không?
Minh Quá Long cười cười, hai tay xoa vào nhau:
- Người mà Lăng Pháp Vương muốn thăm dò, ta cũng có hứng thú. Thật sự bao nhiêu năm qua ta vẫn tìm hiểu các điển tịch ở Cửu Thiên vương triều và lời truyền miệng người dân Thạch thành về người sáng tạo ra pháp môn tu văn. Cách đây ít lâu ta lại giao đấu với Tam Tần của Thanh Thiên tông, cũng có hỏi qua hắn về chuyện ai mới chân chính là Chuyển Luân Pháp Vương. Câu trả lời của hắn khiến ta rất nghi hoặc, khát vọng gặp được Phượng Minh của ta hiện tại chẳng kém gì Lăng Pháp Vương đâu...
Sơ Tuyết cười nhạt, tay phải sờ nhẹ lên chuôi kiếm:
- Vậy phải xem thử đệ nhất cao thủ tu văn có bản lĩnh gì?
Áo quần trắng muốt, tóc bạc như tuyết, ngay cả khuôn mặt cũng toát ra thần thái lãnh đạm cao ngạo. Không phải Sơ Tuyết thì còn ai vào đây nữa chứ? Mười năm trước sau khi được truyền tống ra khỏi núi Tử Mang thì nàng phát hiện bản thân và Phượng Minh không ngờ đã đến Hoang địa - một vùng đất hoàn toàn cách xa Cửu Thiên vương triều đầy loạn lạc kia.
Nơi đây tuy rằng quanh năm có thổ phỉ đến cướp bóc giết chóc, nhưng không có tồn tại những âm mưu hiểm độc đến rợn người, cũng chẳng có ai quen mặt họ, rất thích hợp cho việc dưỡng thương của Phượng Minh.
Về phần Phượng Minh sau khi phục sinh liền mắc chứng bệnh đãng trí. Chỉ cần hắn ngủ qua một đêm thì sáng ngày mai chắc chắn sẽ mất đi ký ức, quên hết những điều đã xảy ra. Ban đầu Sơ Tuyết rất phiền lòng về tình trạng này nhưng rồi nàng cũng nghĩ ra cách ghi chép nhật ký cho hắn. Cả hai cứ như thế nương tựa nhau sống đã hơn mười năm.
Về việc Phượng Minh có trở lại bình thường không nàng không chắc, nàng chỉ biết rõ thọ nguyên của cả nàng và hắn không nhiều. Chín bức tranh trên núi Tử Mang không được hoàn thành nên đã khiến Thai Quang hồn Phượng Minh khiếm khuyết, mặc dù có thể sống tiếp ít năm nhưng cũng sẽ không quá hai mươi bảy tuổi. Năm nay Phượng Minh hai mươi sáu, còn ba tháng nữa là đến sinh nhật hắn, cũng là lúc tử kiếp một lần nữa sẽ phủ xuống.
Sơ Tuyết cũng thảm không kém, nàng chỉ còn lại một năm thọ nguyên duy nhất. Hiện tại đang là mùa thu, đúng một năm nữa nếu không thể đột phá Ngưng Thần hậu kỳ để tiến vào cảnh giới Vô Nhai thì nàng chết chắc.
Linh hồn tổn thương khiến việc tu hành của Sơ Tuyết bị cản trở rất nhiều. Tư chất Sơ Tuyết vốn dĩ là nhất đẳng trong cùng thế hệ, vậy mà giờ mười năm trôi qua những kẻ như Tam Tần, Tống Thanh Loan thì tu vi đại tiến mà nàng vẫn dậm chân tại chỗ. Riêng Tống Thanh Loan có được lượng tài nguyên dồi dào đến từ Quang Minh hội nên đã đột phá Vô Nhai cảnh, quả thực không thể tưởng tượng nổi năm đó nàng ta còn thua Sơ Tuyết đến hai tiểu cảnh.
Còn về vấn đề có cứu được Phượng Minh không thì nàng đã thí nghiệm đủ mọi cách nhưng vẫn thất bại. Ngay cả việc ép hắn tu luyện cũng không được, vì bảy lần thử dung nạp nguyên khí hay hồn huyết vào người là cả bảy lần hắn đều ngất đi, đau đến suýt bỏ mạng.
Sơ Tuyết đành từ bỏ ý nghĩ sẽ cứu được hắn, nàng chỉ hy vọng hắn có thể sống quãng thời gian cuối cùng này thật tốt.
Từ lúc hoàng hôn đến hiện tại đã mấy canh giờ mà Phượng Minh vẫn chưa về, Sơ Tuyết đi tới đi lui nhìn bàn cơm giản dị đã nguội lạnh cả, trong lòng thấp thỏm lo lắng, cuối cùng nàng quyết định xách kiếm đi vào thành.
- -------
U Lam thành dù ngày hay đêm thì bầu trời vẫn sẽ tối đen như mực. Thứ giúp người ta phân biệt ban ngày và ban đêm là tiếng gõ trống canh của những binh lính tuần tra trên đường.
Lâm Hoè vừa từ nhà quay về cổng thành tiếp tục phiên trực của mình. Y ngáp ngắn ngáp dài, hỏi tên lính gác cùng mình:
- Thế nào? Vẫn chưa thấy hai tên tiểu tử kia rời thành à?
Tên kia lắc đầu:
- Ta đã dặn dò kỹ lưỡng mấy vị huynh đệ mai phục sẵn ngoài thành, chỉ chờ hai tên kia xuất hiện thì sẽ cho chúng một trận, nào ngờ bây giờ tới tối vẫn chưa thấy chúng đi ra.
Lâm Hoè cau mày rồi phất tay:
- Có khi bị ai đánh chết giấu xác rồi cũng nên. Thôi bỏ đi, nếu như bọn chúng còn sống thì chắc chắn phải đi qua cổng thành. Lúc đó ông đây sẽ cho hai đứa oắt con này biết thế nào là thống khổ?
Lâm Hoè hoàn toàn không biết lúc mình đang lớn tiếng chửi rủa thì phía sau lưng từ bao giờ đã xuất hiện một cô gái áo trắng, ngay cả tóc cũng bạc trắng. Khuôn mặt cô gái lạnh lẽo như băng khiến tên lính còn lại sợ đến cứng đờ vì tưởng nàng là ma.
Thấy người tên lính kia run lên bần bật, tay thì chỉ về phía sau lưng mình, Lâm Hoè cười lạnh:
- Lại làm trò gì đây? Ngươi tưởng ta ngu đần giống tên A Ngưu kia sao mà định hù ta? Ông đây từ nhỏ đến lớn đầu đội trời chân đạp đất, ma quỷ có gặp ta thì cũng phải chạy mất dép!
- A quỷ a...
Tên lính kia rốt cuộc không nhịn được nữa hét lớn rồi bỏ chạy thục mạng, hoàn toàn không có vẻ gì là đang giỡn.
Một cơn gió lạnh thổi ngang qua gáy Lâm Hoè khiến da gà toàn thân gã nổi lên, hai hàm răng bắt đầu đập lạch cạch vào nhau.
- Ngươi vừa nói A Ngưu là đần độn sao? Hắn đang ở đâu?
Giọng nữ tử vang lên phía sau lưng Lâm Hoè như chứa hơi lạnh của băng tuyết ngàn năm, khiến người ta có cảm giác không rét mà run. Lâm Hoè sợ tới mức hồn bay phách lạc, trả lời trong vô thức:
- Hắn... Hắn đi cùng với một kẻ trẻ tuổi lưng đeo bảo kiếm, có thân phận Săn Yêu giả khăn đỏ. Từ lúc bọn họ vào thành đến giờ chưa thấy trở lại...
Chờ đợi một lúc lâu vẫn không thấy nữ tử kia nói gì tiếp, Lâm Hoè đánh bạo xoay người lại thì phát hiện phía sau lưng mình chẳng có ai. Nhưng điều kỳ lạ nhất là mặc dù gã hoàn toàn xoay đầu lại phía sau nhưng thân thể vẫn đứng yên bất động. Sự sợ hãi bao trùm tinh thần Lâm Hoè. Miệng gã cố hét lên cầu cứu nhưng trong cuống họng còn mấy tiếng òng ọc giống như có nước đang bắn ra. Chưa tới một khắc sau, đầu Lâm Hoè rơi xuống đất, chính thức bỏ mạng.
- ------
Sơ Tuyết đi một mạch vào trong thành, khi gặp một ngã ba thì nàng nhanh chân chạy vào trong một ngõ nhỏ gần đó.
Ngay lập tức một người đàn ông tầm ba mươi tuổi xuất hiện ngay ngã ba nơi nàng vừa biến mất, mắt nhìn tới lui như đang tìm kiếm nàng.
Người đàn ông này tướng mạo đường hoàng, sống mũi cao thẳng, ria mép, lông mày hay râu dưới cằm đều rất đậm, đặt biệt là đôi mắt sáng như sao trông có thần thái vô cùng. Một người có tướng mạo phi phàm như vậy dù có đặt ở giữa một biển người cũng rất dễ nhận ra. Y quá khác biệt, cũng có sức hấp dẫn quá lớn.
Người đàn ông tìm không thấy Sơ Tuyết, sau một hồi nghĩ ngợi bèn nói:
- Tại hạ Minh Quá Long, thành chủ U Lam thành. Cô nương vừa rồi ra tay giết chết binh lính của ta, phải chăng nên có một lời giải thích?
- Giải thích? Hắn ta mồm miệng dơ bẩn nên ta giết!
Sơ Tuyết bước ra đứng đối diện với Minh Quá Long. Kẻ này là nhân vật nổi danh nhất trong giới tu văn suốt mười năm nay. Đơn giản vì tốc độ tu luyện tu văn của y nhanh tới mức không thể tin được. Người xếp thứ hai về tu vi trong giới tu văn cũng chỉ mới Phàm cảnh nhị cấp trung kỳ, vậy mà y bây giờ đã là tam cấp đỉnh phong sắp đột phá tứ cấp. Tốc độ tu luyện còn nhanh hơn các thiên tài tu linh như Bạch Vô Thiên hay Lăng Vân. Giả dụ như y không phải phàm nhân thì biết đâu Nam Thiệm sẽ xuất hiện một Bạch Vô Thiên thứ hai cũng không biết chừng!
Minh Quá Long nhìn kỹ Sơ Tuyết từ đầu đến chân, gật đầu:
- Quả nhiên là cô! Lăng Pháp Vương có hoạ hình cô cho mỗi thành viên của Quang Minh hội, ai tìm ra cô sẽ được trọng thưởng rất lớn, phần thưởng này ngay cả một kẻ không màng danh lợi như ta cũng phải đỏ mắt đấy!
- Ta đắt giá cỡ nào?
Sơ Tuyết cười châm biếm. Minh Quá Long điềm đạm nói:
- Một vạn hồn huyết cấp một, ba ngàn hồn huyết cấp hai, một khoả hồn huyết cấp bốn thượng phẩm. Với người tu linh nó chẳng đáng giá mấy, nhưng với người tu văn thì đó là cả một siêu cấp kho báu.
- Ta chỉ là một cô nương tu vi tầm thường, như ngươi đã thấy sau bao năm cũng chỉ dừng lại ở Ngưng Thần hậu kỳ, Phong Kiếm học viện đã tan rã, phí một kho báu như vậy tìm ta để làm gì?
- Cô là người thông minh, cũng hiểu người Lăng Pháp Vương muốn tìm thực chất không phải cô, mà là vị Phong Kiếm thiếu chủ, Minh công Hắc Thủ kia... Có thể cái bóng của hắn quá khó phai, khiến Lăng Pháp Vương ăn ngủ không yên, nhất quyết xem thử hắn có thực sự chết ở núi Tử Mang hay không?
Minh Quá Long cười cười, hai tay xoa vào nhau:
- Người mà Lăng Pháp Vương muốn thăm dò, ta cũng có hứng thú. Thật sự bao nhiêu năm qua ta vẫn tìm hiểu các điển tịch ở Cửu Thiên vương triều và lời truyền miệng người dân Thạch thành về người sáng tạo ra pháp môn tu văn. Cách đây ít lâu ta lại giao đấu với Tam Tần của Thanh Thiên tông, cũng có hỏi qua hắn về chuyện ai mới chân chính là Chuyển Luân Pháp Vương. Câu trả lời của hắn khiến ta rất nghi hoặc, khát vọng gặp được Phượng Minh của ta hiện tại chẳng kém gì Lăng Pháp Vương đâu...
Sơ Tuyết cười nhạt, tay phải sờ nhẹ lên chuôi kiếm:
- Vậy phải xem thử đệ nhất cao thủ tu văn có bản lĩnh gì?
Danh sách chương