Phượng Minh hỏi:
- Ngươi có biết tình hình trong cung thế nào không? Hoàng Trung lắc đầu:
- Mật thám nói trong cung vẫn như thường. Chỉ là trước nơi bệ hạ bế quan có rất nhiều đại thần túc trực. Trong đó có mấy vị cường giả tu vi Sinh Tử cảnh đỉnh phong, thần thái không hề giống đang hộ vệ mà giống đang chờ bệ hạ xuất quan để…
Nói đến đây Hoàng Trung ngập ngừng, Phượng Minh giơ tay biểu lộ đã hiểu.
Hắn đi tới đi lui trong phòng ngủ, đầu cố gắng liên kết lại tất cả những sự kiện phát sinh trong mấy ngày qua. Bao gồm những sự kiện liên quan tới Tam hoàng tử, bát đại vương gia, hay Thái tử và Trần Ngọc Kỳ…
Sau khi suy nghĩ thông suốt, hắn nắm bắt được cơn sóng ngầm đang diễn ra ở Đế đô. Nhất định Vô Nhật đế bế quan xảy ra chuyện. Các thái tử và hoàng tử vì muốn đoạt hoàng vị nên ráo riết chuẩn bị lực lượng mưu phản. Trong đó mạnh nhất là phe của Thái tử, người được bá quan trong triều ủng hộ.
Còn vì sao giữ chân thất công chúa? Có thể Thái tử muốn uy hiếp ca ca ruột của nàng là Tam hoàng tử, để gã ta không dám manh động.
Hoàng Trung nóng lòng hỏi:
- Bây giờ chúng ta phải làm thế nào?
Phượng Minh trầm ngâm:
- Thái tử muốn dùng thất công chúa để uy hiếp Tam hoàng tử. Ngươi nói xem tính tình của Tam hoàng tử như thế nào, có thật lòng quan tâm tới thất công chúa không?
Giả dụ Tam hoàng tử nể tình ruột thịt cùng mẹ mà án binh bất động thì Trần Ngọc Kỳ sẽ an toàn, còn như Tam hoàng tử vẫn bất chấp phản kháng thì Trần Ngọc Kỳ nguy to rồi.
Hoàng Trung lưỡng lự:
- Chuyện này… Tam hoàng tử luôn rất quan tâm đến thất công chúa nhưng dường như lúc nào cũng có chút vụ lợi trong đó. Thất công chúa được bệ hạ hết lòng sủng ái. Nếu được thất công chúa nói tốt trước mặt bệ hạ thì Tam hoàng tử sẽ chiếm được lợi ích lớn lao.
Đúng lúc này vệ binh vào bẩm báo có người của Linh Bảo đường tới cầu kiến. Hiển nhiên người của Tam hoàng tử cũng đã nắm bắt được tin tức trong cung.
Phượng Minh nói với Hoàng Trung:
- Hoàng huynh, ngươi tạm thời lánh mặt…
Hoàng Trung hiểu ý liền rời đi. Kế đến người xuất hiện là Tiểu Linh Nhi. Về cô gái này, Phượng Minh ấn tượng sâu sắc nhất là kiến thức uyên bác, còn tu vi cô ta cũng chỉ là Khai Nguyên cảnh, không có gì đặc biệt.
- Độc Cô công tử, chủ công bảo ta tới truyền đạt vài mệnh lệnh cho người!
- Mệnh lệnh?
Phượng Minh cười cười:
- Từ bao giờ Tam hoàng tử lại truyền lệnh được cho ta vậy?
Tiểu Linh Nhi đáp:
- Từ lúc công tử cầm một ngàn vạn của chủ công thì người đã là thuộc hạ của chủ công rồi! Chẳng lẽ công tử cho rằng tiền dễ kiếm vậy sao? Công tử nên nhớ cái mạng của công tử chưa chắc đã đáng giá tới năm mươi vạn đâu, huống hồ là một ngàn vạn.
- Cũng có lý!
Phượng Minh gật gù:
- Vậy chủ công có mệnh lệnh gì xin cứ nói, Độc Cô ta sẽ dốc sức hoàn thành.
Tiểu Linh Nhi lấy ra một túi gấm nhỏ đưa cho Phượng Minh, hắn cầm trên tay chỉ thấy cứng ngắc và hơi nặng, giống như bên trong có chứa một cục kim loại.
- Chủ công rút ngắn thời hạn hiệu triệu tàn dư Phong Kiếm xuống còn sáu tháng. Sau sáu tháng nếu công tử vẫn chưa làm nên chuyện gì thì Thi sơn Nhất Niệm tông lúc nào cũng chào đón ngài.
Sắc mặt Phượng Minh chuyển sang trắng bệch, tay nắm chặt túi gấm nhỏ lại. Tiểu Linh Nhi thấy thế cho rằng Phượng Minh bị lời nói của mình hù sợ phát khiếp:
- Lệnh bài này giúp Độc Cô công tử có thể ra vào Đế đô tùy ý, cũng có thể ra lệnh cho mật thám của chúng ta ở kinh thành, chỉ cần nhỏ một giọt máu vào là sẽ cảm nhận được vị trí mật thám ở bán kính xung quanh một trăm trượng. Còn nữa! Chuyện công chúa bị giam lỏng ở hoàng cung không cần Độc Cô công tử quản. Chủ công nhà ta đã có sắp xếp riêng. Nhớ lấy kỳ hạn sáu tháng này… Ở Đế đô luôn có tai mắt quan sát mọi hành động của công tử, đừng làm ra chuyện gì ngu si…
Tiểu Linh Nhi nói xong đóng cửa lại rồi rời đi.
Sau khi xác định Tiểu Linh Nhi đã thực sự đi, Phượng Minh mở túi gấm ra thì thấy một tấm lệnh bài màu xanh có khắc hình rồng. Đây chính là lệnh bài của Tam hoàng tử. Tiểu Linh Nhi ngoài miệng thì miêu tả tấm lệnh bài này có lợi ích rất lớn, nhưng Phượng Minh thấy một khi sử dụng thì mọi hành tung của mình đều nằm trong tầm kiểm soát của các mật thám khác. Ngoài việc dùng lệnh bài khống chế hành tung, không trừ giả thuyết binh biến sắp xảy ra, lúc đó giữa các thế lực sẽ có va chạm, lệnh bài này giúp nhận diện thân phận cùng phe để tránh bị giết nhầm.
Nhỏ máu vào sao? Có ẩn tình gì trong chuyện này không? Phượng Minh ngẫm nghĩ một hồi vẫn quyết định không làm theo chỉ dẫn của Tiểu Linh Nhi. Lỡ như lệnh bài này là một dạng khế ước sinh tử gì đó thì mình coi như sập hố của Tam hoàng tử. Nhưng bên Tam hoàng tử khẳng định đang theo dõi tấm lệnh bài này, chỉ cần hắn không làm theo thì Tiểu Linh Nhi chắc chắn sẽ lại xuất hiện.
Đang lúc Phượng Minh khó nghĩ thì ngoài cửa vang lên tiếng mèo hoang kêu. Hai mắt hắn sáng lên, mở toang cửa nhanh tay chộp lấy con mèo màu đen đang định bỏ chạy.
- Đã muốn theo dõi ta vậy thì theo dõi con mèo này đi!
Phượng Minh cười lạnh, cắt một đường nhỏ trên chân con mèo, sau đó lấy máu nó nhỏ vào tấm lệnh bài. Quả nhiên như hắn dự đoán, lệnh bài hiện lên vài tia sáng đỏ, đồng thời trên trán con mèo xuất hiện hoa văn kỳ lạ. Sau vài khắc, hoa văn này liền biến mất giống như đã ẩn sâu vào lớp da của con mèo, lệnh bài cũng khôi phục sự bình thường.
- Thời gian tới vẫn phải mang con mèo này theo, nếu không bọn chúng sẽ phát hiện ra ta chơi khăm bọn chúng!
Phượng Minh ném con mèo vào trong một vòng tay trữ vật, nơi có không gian cho linh thú sinh sống.
Kế tiếp, Phượng Minh gọi Hoàng Trung tới.
Hoàng Trung vì lo cho thất công chúa nên vội hỏi:
- Công tử, tình hình thế nào rồi?
Phượng Minh nhìn lên bầu trời tối đen như mực phía trên đầu, khóe miệng nở nụ cười nhạt:
- Bọn chúng thích chơi, ta sẽ chơi với bọn chúng. Đi, chúng ta quậy nát cái Đế đô này, ta không tin không cứu được Ngọc Kỳ ra!
————————————
Từ lúc Phượng Minh và Hoàng Trung rời khỏi Nhất Niệm tông còn chưa tới một canh giờ. Lúc hai tên đệ tử canh gác truyền tống trận thấy hai người quay lại thì nhíu mày bước tới chặn đường.
- Các ngươi quay lại làm gì?
Phượng Minh cười đáp:
- Nãy ghé ngang qua phường thị thấy mấy món đồ tốt nên về nhà lấy tiền, giờ chúng ta quay lại mua.
Việc người trong Đế đô tới Nhất Niệm tông là một việc rất bình thường. Thậm chí ở dưới tứ đại sơn của Nhất Niệm tông còn có phường thị, là nơi được đông đảo các đệ tử tông môn khác ghé thăm trao đổi vật phẩm. Chỉ có khu vực nằm trong tứ đại sơn dành cho nội môn đệ tử trở lên là nơi nghiêm cấm người ngoài ra vào.
Hai tên đệ tử gác cổng bán tin bán ngờ nhưng vẫn để cho hắn và Hoàng Trung qua.
Thông qua truyền tống trận, một lần nữa Phượng Minh lại xuất hiện ở chân núi của tứ đại sơn. Hiện tại đây đám tân đệ tử đợt tuyển chọn lần này đang được mười tám vị trưởng lão phân chia làm bốn hàng, sau đó phát y phục đặc trưng của mỗi núi. Trông thấy Phượng Minh và Hoàng Trung quay lại, trưởng lão mặt vàng hừ lạnh:
- Đã nói không thể đặc cách, các ngươi còn mặt dày cố tìm đến đây làm gì?
Mấy vị trưởng lão kia cũng giận dữ:
- Hoàng Trung, thất công chúa được bệ hạ sủng ái nên ngươi cũng được thơm lây, chứ ngươi tưởng dựa vào công phu thô thiển của ngươi mà có thể khiến chúng ta kính trọng sao? Đừng được nước làm tới!
- Chỉ là một con chó của thất công chúa, nên biết thân biết phận đi!
Hoàng Trung chưa kịp nói câu nào đã bị mười mấy vị trưởng lão chặn họng lại. Mặt mày y đỏ gay, ngực phập phổng, tay thì không ngừng chỉ hết trưởng lão này sang trưởng lão khác:
- Các ngươi được lắm, chờ thất công chúa về xem ta nói nàng xử lý các ngươi thế nào?
Trưởng lão mặt vàng cười ha hả:
- Xử lý? Nhất Niệm tông xưa nay tận trung với bệ hạ, ngay cả bệ hạ cũng tôn trọng Nhất Niệm tông chúng ta tám phần. Quy củ chính là quy củ, các ngươi lại định dựa vào sự sủng ái của bệ hạ mà muốn phá đi quy cũ mấy vạn năm của Nhất Niệm Tông ta sao? Còn luận về thân phận, trong đám đệ tử mới ở đây không thiếu con nhà thế gia đâu!
Trong đám đệ tử đang đứng có một gã thanh niên tu vi Hóa Hình bước ra chắp hai tay sau lưng, nhìn Hoàng Trung cười nhạt:
- Tại hạ là Mộc Viễn con trai thứ tám của Binh Bộ Thượng Thư.
Một thiếu nữ khác tuổi tầm mười bảy cũng bước lên:
- Tiểu nữ Thẩm Tư Thanh, con gái của Thẩm đại nguyên soái…
- Ta là cháu họ của Nguyên vương, một trong bát đại vương gia…
- Ngươi có biết tình hình trong cung thế nào không? Hoàng Trung lắc đầu:
- Mật thám nói trong cung vẫn như thường. Chỉ là trước nơi bệ hạ bế quan có rất nhiều đại thần túc trực. Trong đó có mấy vị cường giả tu vi Sinh Tử cảnh đỉnh phong, thần thái không hề giống đang hộ vệ mà giống đang chờ bệ hạ xuất quan để…
Nói đến đây Hoàng Trung ngập ngừng, Phượng Minh giơ tay biểu lộ đã hiểu.
Hắn đi tới đi lui trong phòng ngủ, đầu cố gắng liên kết lại tất cả những sự kiện phát sinh trong mấy ngày qua. Bao gồm những sự kiện liên quan tới Tam hoàng tử, bát đại vương gia, hay Thái tử và Trần Ngọc Kỳ…
Sau khi suy nghĩ thông suốt, hắn nắm bắt được cơn sóng ngầm đang diễn ra ở Đế đô. Nhất định Vô Nhật đế bế quan xảy ra chuyện. Các thái tử và hoàng tử vì muốn đoạt hoàng vị nên ráo riết chuẩn bị lực lượng mưu phản. Trong đó mạnh nhất là phe của Thái tử, người được bá quan trong triều ủng hộ.
Còn vì sao giữ chân thất công chúa? Có thể Thái tử muốn uy hiếp ca ca ruột của nàng là Tam hoàng tử, để gã ta không dám manh động.
Hoàng Trung nóng lòng hỏi:
- Bây giờ chúng ta phải làm thế nào?
Phượng Minh trầm ngâm:
- Thái tử muốn dùng thất công chúa để uy hiếp Tam hoàng tử. Ngươi nói xem tính tình của Tam hoàng tử như thế nào, có thật lòng quan tâm tới thất công chúa không?
Giả dụ Tam hoàng tử nể tình ruột thịt cùng mẹ mà án binh bất động thì Trần Ngọc Kỳ sẽ an toàn, còn như Tam hoàng tử vẫn bất chấp phản kháng thì Trần Ngọc Kỳ nguy to rồi.
Hoàng Trung lưỡng lự:
- Chuyện này… Tam hoàng tử luôn rất quan tâm đến thất công chúa nhưng dường như lúc nào cũng có chút vụ lợi trong đó. Thất công chúa được bệ hạ hết lòng sủng ái. Nếu được thất công chúa nói tốt trước mặt bệ hạ thì Tam hoàng tử sẽ chiếm được lợi ích lớn lao.
Đúng lúc này vệ binh vào bẩm báo có người của Linh Bảo đường tới cầu kiến. Hiển nhiên người của Tam hoàng tử cũng đã nắm bắt được tin tức trong cung.
Phượng Minh nói với Hoàng Trung:
- Hoàng huynh, ngươi tạm thời lánh mặt…
Hoàng Trung hiểu ý liền rời đi. Kế đến người xuất hiện là Tiểu Linh Nhi. Về cô gái này, Phượng Minh ấn tượng sâu sắc nhất là kiến thức uyên bác, còn tu vi cô ta cũng chỉ là Khai Nguyên cảnh, không có gì đặc biệt.
- Độc Cô công tử, chủ công bảo ta tới truyền đạt vài mệnh lệnh cho người!
- Mệnh lệnh?
Phượng Minh cười cười:
- Từ bao giờ Tam hoàng tử lại truyền lệnh được cho ta vậy?
Tiểu Linh Nhi đáp:
- Từ lúc công tử cầm một ngàn vạn của chủ công thì người đã là thuộc hạ của chủ công rồi! Chẳng lẽ công tử cho rằng tiền dễ kiếm vậy sao? Công tử nên nhớ cái mạng của công tử chưa chắc đã đáng giá tới năm mươi vạn đâu, huống hồ là một ngàn vạn.
- Cũng có lý!
Phượng Minh gật gù:
- Vậy chủ công có mệnh lệnh gì xin cứ nói, Độc Cô ta sẽ dốc sức hoàn thành.
Tiểu Linh Nhi lấy ra một túi gấm nhỏ đưa cho Phượng Minh, hắn cầm trên tay chỉ thấy cứng ngắc và hơi nặng, giống như bên trong có chứa một cục kim loại.
- Chủ công rút ngắn thời hạn hiệu triệu tàn dư Phong Kiếm xuống còn sáu tháng. Sau sáu tháng nếu công tử vẫn chưa làm nên chuyện gì thì Thi sơn Nhất Niệm tông lúc nào cũng chào đón ngài.
Sắc mặt Phượng Minh chuyển sang trắng bệch, tay nắm chặt túi gấm nhỏ lại. Tiểu Linh Nhi thấy thế cho rằng Phượng Minh bị lời nói của mình hù sợ phát khiếp:
- Lệnh bài này giúp Độc Cô công tử có thể ra vào Đế đô tùy ý, cũng có thể ra lệnh cho mật thám của chúng ta ở kinh thành, chỉ cần nhỏ một giọt máu vào là sẽ cảm nhận được vị trí mật thám ở bán kính xung quanh một trăm trượng. Còn nữa! Chuyện công chúa bị giam lỏng ở hoàng cung không cần Độc Cô công tử quản. Chủ công nhà ta đã có sắp xếp riêng. Nhớ lấy kỳ hạn sáu tháng này… Ở Đế đô luôn có tai mắt quan sát mọi hành động của công tử, đừng làm ra chuyện gì ngu si…
Tiểu Linh Nhi nói xong đóng cửa lại rồi rời đi.
Sau khi xác định Tiểu Linh Nhi đã thực sự đi, Phượng Minh mở túi gấm ra thì thấy một tấm lệnh bài màu xanh có khắc hình rồng. Đây chính là lệnh bài của Tam hoàng tử. Tiểu Linh Nhi ngoài miệng thì miêu tả tấm lệnh bài này có lợi ích rất lớn, nhưng Phượng Minh thấy một khi sử dụng thì mọi hành tung của mình đều nằm trong tầm kiểm soát của các mật thám khác. Ngoài việc dùng lệnh bài khống chế hành tung, không trừ giả thuyết binh biến sắp xảy ra, lúc đó giữa các thế lực sẽ có va chạm, lệnh bài này giúp nhận diện thân phận cùng phe để tránh bị giết nhầm.
Nhỏ máu vào sao? Có ẩn tình gì trong chuyện này không? Phượng Minh ngẫm nghĩ một hồi vẫn quyết định không làm theo chỉ dẫn của Tiểu Linh Nhi. Lỡ như lệnh bài này là một dạng khế ước sinh tử gì đó thì mình coi như sập hố của Tam hoàng tử. Nhưng bên Tam hoàng tử khẳng định đang theo dõi tấm lệnh bài này, chỉ cần hắn không làm theo thì Tiểu Linh Nhi chắc chắn sẽ lại xuất hiện.
Đang lúc Phượng Minh khó nghĩ thì ngoài cửa vang lên tiếng mèo hoang kêu. Hai mắt hắn sáng lên, mở toang cửa nhanh tay chộp lấy con mèo màu đen đang định bỏ chạy.
- Đã muốn theo dõi ta vậy thì theo dõi con mèo này đi!
Phượng Minh cười lạnh, cắt một đường nhỏ trên chân con mèo, sau đó lấy máu nó nhỏ vào tấm lệnh bài. Quả nhiên như hắn dự đoán, lệnh bài hiện lên vài tia sáng đỏ, đồng thời trên trán con mèo xuất hiện hoa văn kỳ lạ. Sau vài khắc, hoa văn này liền biến mất giống như đã ẩn sâu vào lớp da của con mèo, lệnh bài cũng khôi phục sự bình thường.
- Thời gian tới vẫn phải mang con mèo này theo, nếu không bọn chúng sẽ phát hiện ra ta chơi khăm bọn chúng!
Phượng Minh ném con mèo vào trong một vòng tay trữ vật, nơi có không gian cho linh thú sinh sống.
Kế tiếp, Phượng Minh gọi Hoàng Trung tới.
Hoàng Trung vì lo cho thất công chúa nên vội hỏi:
- Công tử, tình hình thế nào rồi?
Phượng Minh nhìn lên bầu trời tối đen như mực phía trên đầu, khóe miệng nở nụ cười nhạt:
- Bọn chúng thích chơi, ta sẽ chơi với bọn chúng. Đi, chúng ta quậy nát cái Đế đô này, ta không tin không cứu được Ngọc Kỳ ra!
————————————
Từ lúc Phượng Minh và Hoàng Trung rời khỏi Nhất Niệm tông còn chưa tới một canh giờ. Lúc hai tên đệ tử canh gác truyền tống trận thấy hai người quay lại thì nhíu mày bước tới chặn đường.
- Các ngươi quay lại làm gì?
Phượng Minh cười đáp:
- Nãy ghé ngang qua phường thị thấy mấy món đồ tốt nên về nhà lấy tiền, giờ chúng ta quay lại mua.
Việc người trong Đế đô tới Nhất Niệm tông là một việc rất bình thường. Thậm chí ở dưới tứ đại sơn của Nhất Niệm tông còn có phường thị, là nơi được đông đảo các đệ tử tông môn khác ghé thăm trao đổi vật phẩm. Chỉ có khu vực nằm trong tứ đại sơn dành cho nội môn đệ tử trở lên là nơi nghiêm cấm người ngoài ra vào.
Hai tên đệ tử gác cổng bán tin bán ngờ nhưng vẫn để cho hắn và Hoàng Trung qua.
Thông qua truyền tống trận, một lần nữa Phượng Minh lại xuất hiện ở chân núi của tứ đại sơn. Hiện tại đây đám tân đệ tử đợt tuyển chọn lần này đang được mười tám vị trưởng lão phân chia làm bốn hàng, sau đó phát y phục đặc trưng của mỗi núi. Trông thấy Phượng Minh và Hoàng Trung quay lại, trưởng lão mặt vàng hừ lạnh:
- Đã nói không thể đặc cách, các ngươi còn mặt dày cố tìm đến đây làm gì?
Mấy vị trưởng lão kia cũng giận dữ:
- Hoàng Trung, thất công chúa được bệ hạ sủng ái nên ngươi cũng được thơm lây, chứ ngươi tưởng dựa vào công phu thô thiển của ngươi mà có thể khiến chúng ta kính trọng sao? Đừng được nước làm tới!
- Chỉ là một con chó của thất công chúa, nên biết thân biết phận đi!
Hoàng Trung chưa kịp nói câu nào đã bị mười mấy vị trưởng lão chặn họng lại. Mặt mày y đỏ gay, ngực phập phổng, tay thì không ngừng chỉ hết trưởng lão này sang trưởng lão khác:
- Các ngươi được lắm, chờ thất công chúa về xem ta nói nàng xử lý các ngươi thế nào?
Trưởng lão mặt vàng cười ha hả:
- Xử lý? Nhất Niệm tông xưa nay tận trung với bệ hạ, ngay cả bệ hạ cũng tôn trọng Nhất Niệm tông chúng ta tám phần. Quy củ chính là quy củ, các ngươi lại định dựa vào sự sủng ái của bệ hạ mà muốn phá đi quy cũ mấy vạn năm của Nhất Niệm Tông ta sao? Còn luận về thân phận, trong đám đệ tử mới ở đây không thiếu con nhà thế gia đâu!
Trong đám đệ tử đang đứng có một gã thanh niên tu vi Hóa Hình bước ra chắp hai tay sau lưng, nhìn Hoàng Trung cười nhạt:
- Tại hạ là Mộc Viễn con trai thứ tám của Binh Bộ Thượng Thư.
Một thiếu nữ khác tuổi tầm mười bảy cũng bước lên:
- Tiểu nữ Thẩm Tư Thanh, con gái của Thẩm đại nguyên soái…
- Ta là cháu họ của Nguyên vương, một trong bát đại vương gia…
Danh sách chương