Đã nửa giờ trôi qua, vẫn chưa thấy cung chủ tân nhiệm của Điệp Sát xuất hiện, một người không nhịn được hỏi :"Hai vị phó cung chủ, không biết khi nào thì cung chủ của các vị sẽ xuất hiện?"
Vân Khinh nhìn với ánh mắt ghét bỏ rồi tùy ý trả lời một câu khiến mọi người ở đây sôi trào:"Không phải cung chủ ngài ấy đã xuất hiện rồi."
Mọi người kinh ngạc, đưa mắt nhìn khắp xung quanh tìm vị cung chủ thần long thấy đầu không thấy đuôi của tổ chức Điệp Sát.
Trừ Tà Tôn và Hội trưởng có thực lực cao cường đã phát hiện ra vị trí của Hàn Băng Vô Tình ra thì nhiều người khác vẫn đưa ánh mắt tìm kiếm khắp xung quanh.
Lúc này, một âm thanh rất khó phân biệt nam nữ nhưng lại rất dễ nghe vang lên :"Các vị không cần tìm nữa.Bổn cung chủ ở chỗ này."
Theo âm thanh nhìn lên, chỉ thấy trên đài cao,một thiếu niên mười lăm tuổi bạch y thắng tuyết tùy ý ngồi trên chủ vị bằng bạch ngọc như cùng nó hòa thành một.
Ba ngàn sợi tóc đen dài dùng một dây lụa trắng bừa bãi cố định lại một chỗ chỉ để lại một vài sợi tóc không chịu yên phận rũ tại trên vai.
Trên mặt nàng đeo một chiếc mặt nạ bạc nạm vô số viên ngọc trai nhỏ,một nửa bên phải là những viên màu trắng, một nửa trái là những viên màu đen nhỏ xíu.Điều khiến mọi người chú ý nhất là đôi mắt của thiếu niên,đó là đôi mắt rất đặc biệt rất hoàn mĩ khi phối hợp với chiếc mặt nạ.
Một bên mắt trái của thiếu niên là màu đen sâu thẳm như vực sâu vạn trượng chỉ cần sơ sẩy một bước sẽ vạn kiếp bất phục.
Một bên mắt phải con người màu trắng, trong suốt như hàn đàm lãnh lẽo,không chứa một tia tạp chất.
Con người ấy không có một tia cảm tình, bình tĩnh như nước hồ không gợn sóng nhưng lại tạo cho người ta cảm giác chỗ đen tối nhất của mình sẽ bị nhìn thấu trước con ngươi đó.
Nhìn thấy thiếu niên ngồi trên chủ vị bạch ngọc làm cho toàn trường đều kinh diễm,không khí im lặng ngay cả tiếng hít thở cũng nghe rõ ràng.
Hội trưởng vuốt chùm râu bạc, dùng ánh mắt cơ trí đánh giá cung chủ trẻ tuổi trước mắt.
Tà Tôn cũng không khỏi thất thần khi nhìn thấy đôi mắt hai màu của thiếu niên.
"Trên đời không ngờ còn có đôi mắt đặc biệt như vậy.
Nếu nhìn kỹ thì nó cũng rất đẹp." Hắn bỗng nảy lên ý nghĩ muốn móc đôi mắt ấy ra chiếm giữ cho riêng mình hoặc có thể đem nó trở thành lễ vật tặng cho nữ nhân đã cứu hắn một mạng trong rừng kia.Ý nghĩ ấy vừa nổi lên thì trong con ngươi đen như mực của hắn xuất hiện một tia đỏ tươi như máu.Chưa cho người khác có cơ hội kịp nhìn thấy, ánh mắt của hắn đã nhanh chóng trở lại màu đen.
.
Vân Khinh nhìn với ánh mắt ghét bỏ rồi tùy ý trả lời một câu khiến mọi người ở đây sôi trào:"Không phải cung chủ ngài ấy đã xuất hiện rồi."
Mọi người kinh ngạc, đưa mắt nhìn khắp xung quanh tìm vị cung chủ thần long thấy đầu không thấy đuôi của tổ chức Điệp Sát.
Trừ Tà Tôn và Hội trưởng có thực lực cao cường đã phát hiện ra vị trí của Hàn Băng Vô Tình ra thì nhiều người khác vẫn đưa ánh mắt tìm kiếm khắp xung quanh.
Lúc này, một âm thanh rất khó phân biệt nam nữ nhưng lại rất dễ nghe vang lên :"Các vị không cần tìm nữa.Bổn cung chủ ở chỗ này."
Theo âm thanh nhìn lên, chỉ thấy trên đài cao,một thiếu niên mười lăm tuổi bạch y thắng tuyết tùy ý ngồi trên chủ vị bằng bạch ngọc như cùng nó hòa thành một.
Ba ngàn sợi tóc đen dài dùng một dây lụa trắng bừa bãi cố định lại một chỗ chỉ để lại một vài sợi tóc không chịu yên phận rũ tại trên vai.
Trên mặt nàng đeo một chiếc mặt nạ bạc nạm vô số viên ngọc trai nhỏ,một nửa bên phải là những viên màu trắng, một nửa trái là những viên màu đen nhỏ xíu.Điều khiến mọi người chú ý nhất là đôi mắt của thiếu niên,đó là đôi mắt rất đặc biệt rất hoàn mĩ khi phối hợp với chiếc mặt nạ.
Một bên mắt trái của thiếu niên là màu đen sâu thẳm như vực sâu vạn trượng chỉ cần sơ sẩy một bước sẽ vạn kiếp bất phục.
Một bên mắt phải con người màu trắng, trong suốt như hàn đàm lãnh lẽo,không chứa một tia tạp chất.
Con người ấy không có một tia cảm tình, bình tĩnh như nước hồ không gợn sóng nhưng lại tạo cho người ta cảm giác chỗ đen tối nhất của mình sẽ bị nhìn thấu trước con ngươi đó.
Nhìn thấy thiếu niên ngồi trên chủ vị bạch ngọc làm cho toàn trường đều kinh diễm,không khí im lặng ngay cả tiếng hít thở cũng nghe rõ ràng.
Hội trưởng vuốt chùm râu bạc, dùng ánh mắt cơ trí đánh giá cung chủ trẻ tuổi trước mắt.
Tà Tôn cũng không khỏi thất thần khi nhìn thấy đôi mắt hai màu của thiếu niên.
"Trên đời không ngờ còn có đôi mắt đặc biệt như vậy.
Nếu nhìn kỹ thì nó cũng rất đẹp." Hắn bỗng nảy lên ý nghĩ muốn móc đôi mắt ấy ra chiếm giữ cho riêng mình hoặc có thể đem nó trở thành lễ vật tặng cho nữ nhân đã cứu hắn một mạng trong rừng kia.Ý nghĩ ấy vừa nổi lên thì trong con ngươi đen như mực của hắn xuất hiện một tia đỏ tươi như máu.Chưa cho người khác có cơ hội kịp nhìn thấy, ánh mắt của hắn đã nhanh chóng trở lại màu đen.
.
Danh sách chương