Editor: Mai Tuyết Vân
Hải đường bung nhụy, ngọc lan hé cánh, khi Vệ Thiện dời sang Tiên Cư điện cũng là cuối tháng ba. Đồ đạc đã được chuyển đến trước, mọi thứ cũng được sắp xếp xong xuôi, nàng lập tức bắt đầu chọn người lần nữa.
Cô cô có thể biết được những chuyện kia, cũng khó trách được Tố Tranh và Băng Thiềm. Họ vốn là người cô cô đặt bên cạnh để chăm sóc nàng, cô cô vẫn luôn coi nàng như hài tử mà bảo bọc. Nhưng lắm người nhiều tai mắt, nàng cũng không thể giấu diếm mãi, chỉ có thể cất nhắc người mới.
Hai mươi mấy cung nhân được đưa đến cung của Vệ Thiện, trước tiên nàng chọn ra Sơ Tình, Tiểu Loan, Lan Châu, Bích Khả, còn đặt tên giống như trước. Sơ Tình và Tiểu Loan tuổi còn nhỏ, đầu tiên cứ để đi theo Trầm Hương, Lạc Quỳnh. Rồi chọn ra mấy người nhìn lanh lợi hầu hạ trong điện, sau đó Vệ Thiện hỏi: “Trong các ngươi, ai biết chữ?’’
Hoạn quan tiền triều có kẻ biết chữ, nhưng cung nữ biết chữ lại không nhiều. Vệ Thiện lại sai người chọn vài cung nhân biết chữ đến. Muốn có một thái giám và một cung nữ biết chữ.
Chỉ lát sau người đã trở lại, cung nữ mi thành mày tú, giọng nói dịu dàng, nhưng lại gầy đến đáng thương, giống như một bộ xương biết đi vậy. Còn thái giám kia vừa nhìn đã thuận mắt, hỏi qua thì đã biết chữ, lập tức lưu hai người này lại.
Cung nữ tên là Xuân Linh, tuổi cũng thích hợp, thái giám tên Tụng Ân, đều lớn lên trong cung. Tụng Ân chân có tật, nhưng cũng may còn biết chữ, Vệ Thiện liền để hắn đến quản lý thư phòng ở Thiên điện.
Xuân Linh luôn miệng tạ ơn, còn dập đầu lạy Vệ Thiện ba cái, khi nàng lui ra ngoài, Trầm Hương mới nói: “Nô tỳ nghe nói khi đánh thắng trận, có một nhóm võ quan được thăng chức, còn muốn lựa vài cung nhân trong cung làm phần thưởng. Nếu như không phải Công chúa chọn nàng, e rằng lần này nàng ta sẽ được đưa đi.’’
Đời trước Vệ Thiện không có ý định chọn cung nữ biết chữ, cũng chính là lần này nàng ta được xuất cung. Có thể gả cho một võ tướng làm thê tử, kém hơn một chút thì làm quý thiếp. Vệ Thiện suy nghĩ một chút rồi gọi nàng lại, hỏi rằng: “Ngươi hầu hạ ở cung nào? Có muốn nhân cơ hội này ra ngoài không?’’
Xuân Linh còn khiếp đảm hơn so với Triệu Tú Nhi, cơ thể cuộn lại không dám nhúc nhích, thấp giọng nói: “Nô tỳ không muốn xuất cung, trước đây nô tỳ hầu hạ ở Phượng Dương Các…Hầu hạ công chúa Gia Hợp tiền triều.’’ Nếu không phải đi theo công chúa, sẽ không thể biết chữ được.
Công chúa Gia Hợp tiền triều, là đích nữ của Trần hoàng hậu, khi hoàng thành bị phá, Trần hoàng hậu hạ lệnh tưới dầu khắp Cam Lộ điện. Cung nhân, thái giám đều treo cổ tự vẫn bên trong, ở đấy cũng có nữ nhi ruột duy nhất của bà, Gia Hợp công chúa.
Vệ Thiện nhất thời cảm thán, công chúa Gia Hợp có thể chết bên cạnh mẫu hậu của nàng, cũng là việc tốt. Ngoại trừ cách đó, trước khi hoàng cung thất thủ cũng phải tự tử để bảo toàn trong sạch, hoặc là bị cưỡng bức đến chết.
Năm đó, Thẩm Thanh Ti xinh đẹp nức tiếng thiên hạ. Khi phá cung, nữ nhi của nàng và công chúa Gia Hợp cũng bằng tuổi nhau, nhưng hôm nay lại ở trong Giáo Phường tư làm quan kỹ*. Nhớ đến mình cũng vùi thân ở Cam Lộ điện, Vệ Thiện lại thở dài.
*quan kỹ: kỹ nữ của tầng lớp quan lại, thuộc quản chế của triều đình.
Năm đó, Trần gia tiếng tăm lừng lẫy, từ khi tiều triều khai quốc đến nay luôn quản lý thuế ruộng khắp thiên hạ. Nào ngờ sẽ gặp phải vị Hoàng đế như vậy, Phế đế sa vào sắc dục, khi chết vẫn còn say trong mộng. []
Tổ tiên Trần gia xuất thân là lái buôn, thủ đoạn vơ vét của cải là số một. Sưu cao thuế nặng, thu thóc đầy kho, nói là để đề phòng thiên tai hằng năm. Nhưng đến khi xảy ra thiên tai lại không xuất ra dù chỉ một hạt. Chờ bốn bề khởi binh tạo phản, lại thuận tiện trở thành kho lương cho các sĩ quân khởi nghĩa.
Vệ Thiện nhìn nàng vẫn quỳ, thân thể run lẩy bẩy, gầy đến mức chỉ cần gió thổi cũng có thể bay. Biết các nàng khi hầu hạ chủ tử, phá cung đều trung thành chết theo, còn sống cũng phải chịu những chuyện không tốt đẹp gì. Nhìn nàng chỉ mới mười lăm, mười sáu tuổi, khi phá cung mới hơn mười tuổi, làm sao hiểu được chuyện đó, Vệ Thiện gật đầu: “Được rồi, ngươi lui đi, về sau hầu hạ ở thư phòng.’’
Cung nhân đồng loạt thay áo mới, từ mùng bốn tháng tư các cung đã đổi hết qua sa y*. Trong cung Vệ Thiện tất nhiên không thiếu, cung nhân vừa được chọn, mỗi người lãnh một bộ.
*sa y: trang phục làm từ lụa mỏng.
Vệ Thiện sai mấy người Tố Tranh mở hết cửa sổ trong Thiên điện của Tiên Cư điện. Nàng nằm trên giường la hán, dưới tán hoa nở kế bên cửa sổ. Lúc này trời đã ấm áp, cây ngọc lan ngoài điện nở đúng lúc, hoa lớn như chiếc ly nhỏ, trắng tựa tuyết rơi. Tiểu Thuận Tử mang theo mấy thái giám, đang làm một chiếc xích đu dưới gốc hoa.
Ngoài điện trồng hai gốc ngọc lan quý, cố ý chọn trong nội khố ngọc lan đăng* bày trong điện. Thân bạch ngọc, khắc hình hoa, tâm nến đặt giữa hoa, thắp trong đêm sáng như ban ngày.
*ngọc lan đăng: chân đèn khắc hình hoa ngọc lan.
Tố Tranh, Băng Thiềm chọn sa mỏng, lụa hồng làm trướng. Bình hoa trong điện cắm vài cành đào, đầu cành hoa nở lớp lớp, ong bay vào điện, vòng tới vòng lui. []
Lạc Quỳnh dẫn theo Bích Khả, Lan Châu đến hành lang, treo bốn chiếc lồng vàng lên. Một con Phượng Đỉnh Bạch, một con Hồng Mẫu Đơn, một con Quất Quan, một con Hổ Bì. Bốn con chim nhỏ treo cách nhau, thong thả dạo chơi trong lồng, lại rất giống nhau, có người tới là kêu không ngừng.
Gió nam ấm áp thổi quanh người, Vệ Thiện nghiêng người tựa mình lên gối thêu hoa. Một tay đỡ đầu, một tay cầm bản chép tấu chương của Viên Lễ Hiền, Hồ Thành Ngọc. Ánh mắt lại nhìn chằm chằm hoa ngọc lan ngoài điện, Trầm Hương dùng đôi tay nhỏ đấm chân cho nàng.
Cung nhân đi qua hành lang đều thích thú, cầm theo gạo trộn lòng đỏ trứng trêu chọc mấy con vẹt. Vệ Thiện hiếm có được mấy ngày thư thả, nhìn thấy đã bật cười, Trầm Hương thấy nàng thích những con vật nhỏ này, vội nói: “Nếu Công chúa thích, lát nữa nô tỳ sẽ ôm một con mèo đến.’’ Muốn nói ở chỗ Dương nương nương cũng nuôi một con rất biết cách lấy lòng người khác, nhưng lại nuốt xuống.
Vệ Thiện còn nhớ rõ, lúc ở tiểu Doanh Đài, có một con mèo mun lớn, mắt xanh, đứt đuôi. Cả nơi đó đều là địa bàn của nó, chính nàng cũng đi theo nó để bắt cá: “Được, nhưng phải là một con mèo mun mắt xanh.’’
Trầm Hương vâng một tiếng, vừa đưa mắt nhìn vừa nhỏ giọng nói: “Công chúa, Tiểu Lâm công công đến.’’
Tiểu Lâm công công là dưỡng tử của Vương Trung, vẫn đi theo hầu hạ bên cạnh Vương Trung. Vệ Thiện vừa nghe đã mời người vào, Lâm Nhất Quán tiến vào hành lễ, chắp tay bẩm báo: “Bệ hạ mời Công chúa dời bước đến Thái Nghi điện ạ.’’
Thái Nghi điện là nơi ngày thường Chính Nguyên đế đọc sách, Chính Nguyên đế bỏ nhiều công sức, hận không thể buộc tóc lên xà nhà*. Năm ba mươi tuổi mới biết chữ, cho tới bây giờ đã biết đọc biết viết. Khi Triệu thái hậu hồi hương tu sửa Phật Tháp tự, văn bia bên trong chính là do Chính Nguyên đế tự tay viết.
*buộc tóc lên xà nhà: điển tích xưa, ý chỉ dụng công học tập, sĩ tử thời xưa ban đêm học bài dễ buồn ngủ, bèn nghĩ ra cách buộc tóc mình vào một sợi dây, mang sợi dây treo lên xà nhà, khi ngủ gật, tóc bị kéo giật lên trên sẽ tỉnh ngủ.
Vệ Thiện đứng lên sửa sang váy áo, rút đóa kim hoa trên tóc mai ném vào hộp nữ trang. Sau đó theo sau Lâm Nhất Quán, hắn khom lưng bên cạnh, mỉm cười nhắc: “Công chúa cẩn thận dưới chân.’’
Nhìn sắc mặt của hắn cũng biết mọi chuyện rất tốt, lúc này Vệ gia cũng tuyệt đối sẽ không có chuyện xấu. Nhưng thịnh quá ắt suy, đây là đạo lý từ cổ chí kim.
Từ khi Vệ Thiện khóc lớn bên trong Đan Phương cung đã qua ba ngày. Nàng khóc một trận, ngược lại càng khiến Chính Nguyên đế đối tốt với Vệ Kính Dung hơn. Đêm nào cũng nghỉ ở Đan Phượng cung, Vệ Thiện chuyển ra khiến thư phòng ở Thiên điện bỏ trống. Mỗi đêm, Chính Nguyên đế lại mang công văn đến đó phê duyệt, Vệ Kính Dung ở bên cạnh khi thêu thùa, khi đọc sách.
Đây là chuyện đời trước không có, Đế hậu hai người kết tóc đã hơn mười năm, nếu nói ân ái thì thật khiến người ta khó tin. Cô cô lại lương thiện hiều đức, vậy nên Chính Nguyên đế coi chuyện thê nhi thuận hòa là lẽ đương nhiên.
Vệ Thiện dời sang Tiên Cư điện, Vệ Kính Dung còn đưa sang một rương sách, là “Tỉnh Ngôn’’ do hiền hậu tiền triều Văn hoàng hậu viết. Tổng cộng có 24 cuốn, không có chuyện gì một Hoàng hậu phải làm mà không viết xuống.
Vệ Thiện mở ra đọc, đều là sách cũ, phía trên lời phê tỉ mỉ chau chuốt. Nàng vừa đọc đã thầm than, cô cô luôn muốn làm hiền hậu như Văn hoàng hậu vậy, nhưng Chính Nguyên đế lại nóng nảy kém xa Kiến Hưng đế. Nhưng cũng là một khởi đầu tốt, vạn sự khởi đầu nan, có chuyện như vậy, muốn hắn hoài nghi thê tử cũng khó, ít nhất còn chịu nghe nhiều nhìn lâu một chút.
Khi Vệ Thiện vào Thái Nghi điện, Vương Trung canh giữ sau rèm ngoài điện, thấy nàng đã vén rèm rồi cười nhẹ một tiếng. Vệ Thiện cũng mỉm cười đáp lại, nàng qua cửa đợi một lát, Chính Nguyên đế cầm bút trong tay, phê duyệt tấu chương. []
Viết một lát đã đưa tay chạm vào ly trà, bên trong đã sớm trống rỗng. Vệ Thiện vội vàng bưng bình trà rót trà cho hắn. Trà đổ ra đã nấu qua một lần, Chính Nguyên đế lại không cảm thấy gì hết, uống một hơi cạn chén. Đối với việc ăn mặc lại không chú trọng, uống nước trà, hay nước trắng với hắn cũng giống nhau.
Vệ Thiện lại rót cho hắn một chén, lúc này hắn mới giật mình, thấy nàng đã cười: “Thiện Nhi đến rồi sao.’’ Hắn hạ bút, rồi nói: “Thiện Nhi giận ta ư?’’
Vệ Thiện ngẩn người, hắn hỏi một câu như vậy, ngược lại khiến nàng không biết nên đáp thế nào. Nhìn chằm chằm Chính Nguyên đế, nhớ đến khi hắn nằm trên giường bệnh, bình thường cường tráng mà lại gầy đến mức trơ xương. Vành mắt đỏ hoe sắp khóc, nàng hít hít mũi, ngăn nước mắt chảy xuống.
Chính Nguyên đế cười một tiếng, vẫy tay với nàng, kéo nàng đến cạnh mình: “Phụ thân con và ta, vừa là sư phụ vừa là huynh đệ. Hài tử của huynh ấy cũng chính là hài tử của ta, con hiểu không?’’ Đưa tay xoa đầu Vệ Thiện một cái, nhìn thấy trên đầu nàng không có bất kỳ trang sức nào, chỉ có mấy đóa hoa lụa. Nhớ tới Hoàng hậu thường ngày giản dị mộc mạc, có tiểu cô nương nào không thích gấm vóc trâm hoa chứ, thở dài một tiếng: “Con muốn cái gì, chỉ cần mở miệng, chịu uất ức thế nào, cũng có ta làm chỗ dựa cho con.’’
Đôi mắt đen tuyền trong suốt nhìn Chính Nguyên đế, lúc này không tố cáo còn phải đợi đến khi nào. Nàng hít một hơi: “Cô phụ chỉ dụ dỗ con thôi, nếu thật sự coi con là nữ nhi, sao người không đánh Dương Tư Triệu chứ.’’
Chính Nguyên đế nhất thời không ngờ sao tiểu nhi tử Dương gia lại đắc tội với Vệ Thiện. Thường ngày bọn họ chơi chung một chỗ, cũng không thấy có cãi vã gì, Vệ Thiện lại nói tiếp: “Hắn muốn ngồi cạnh Ngụy Nhân Tú, thì Ngụy Nhân Kiệt đã cầm roi ngựa ngăn cản. Cô cô lại sợ khiến Dương nương nương mất mặt, không cho các ca ca động thủ.’’
Chính Nguyên đế vừa nghe đã hiểu được, trẻ con lớn lên cạnh nhau, Vân Kiều cũng thường ở trước mặt hắn kể hai người họ hòa thuận vui vẻ thế nào. Không ngờ Vệ Thiện lại chán ghét Dương Tư Triệu như vậy, nghe lời nói trẻ con của nàng, bật cười. Hắn cười một tiếng, cả chiếc ghế cũng rung động theo, vỗ vai Vệ Thiện: “Ta biết rồi, từ nay về sau nếu nó còn theo con, ta sẽ tới trừng trị hắn.’’
Vệ Thiện rút khăn thêu từ tay áo lau nước mũi, trước mặt Chính Nguyên đế, nàng càng ra vẻ trẻ con, hắn càng thích. Nhưng cũng nên biết Chính Nguyên đế sẽ cho nàng là hài tử mà lừa gạt, xử lý người Dương gia, phải tự nàng động thủ.
Mới nói được hai câu, Vương Trung ở sau rèm đã bẩm báo: “Bệ hạ, Viên đại nhân, Hồ đại nhân đã đến.’’
Vệ Thiện biết ý đứng lên, còn nhăn mũi: “Con đi đây, cô phụ đừng uống trà này nữa. Đã qua một lần nấu, con biết người không thích có kẻ hầu hạ, nhưng cũng phải lưu lại một người bưng trà chứ.’’ Vừa nói vừa ôm bình trà ra ngoài.
Vương Trung vội vàng đón lấy bình trà trong tay nàng, còn sai Lâm Nhất Quán đưa nàng về. Lúc này, Lâm Nhất Quán mới mở miệng chúc mừng nàng: “Chúc mừng Công chúa, Thế tử Phụ quốc công theo Tấn vương trở về, thêm hai ngày nữa chắc sẽ về đến.’’
Vệ Thiện mừng rỡ: “Thật sao, ca ca ta sắp trở về rồi à?’’
Lâm Nhất Quán mặt đầy ý cười: “Đúng vậy, bệ hạ còn muốn đến cổng thành nghênh đón đấy ạ.’’
Vệ Thiện nắm chặt hai tay, cuối cùng ca ca cũng trở về, nàng phải làm thế nào nói chuyện Thái tử sắp gặp nạn cho huynh ấy nghe đây? Còn Tấn vương, Vệ Thiện hít sâu một hơi, hắn cũng sắp về.
Hải đường bung nhụy, ngọc lan hé cánh, khi Vệ Thiện dời sang Tiên Cư điện cũng là cuối tháng ba. Đồ đạc đã được chuyển đến trước, mọi thứ cũng được sắp xếp xong xuôi, nàng lập tức bắt đầu chọn người lần nữa.
Cô cô có thể biết được những chuyện kia, cũng khó trách được Tố Tranh và Băng Thiềm. Họ vốn là người cô cô đặt bên cạnh để chăm sóc nàng, cô cô vẫn luôn coi nàng như hài tử mà bảo bọc. Nhưng lắm người nhiều tai mắt, nàng cũng không thể giấu diếm mãi, chỉ có thể cất nhắc người mới.
Hai mươi mấy cung nhân được đưa đến cung của Vệ Thiện, trước tiên nàng chọn ra Sơ Tình, Tiểu Loan, Lan Châu, Bích Khả, còn đặt tên giống như trước. Sơ Tình và Tiểu Loan tuổi còn nhỏ, đầu tiên cứ để đi theo Trầm Hương, Lạc Quỳnh. Rồi chọn ra mấy người nhìn lanh lợi hầu hạ trong điện, sau đó Vệ Thiện hỏi: “Trong các ngươi, ai biết chữ?’’
Hoạn quan tiền triều có kẻ biết chữ, nhưng cung nữ biết chữ lại không nhiều. Vệ Thiện lại sai người chọn vài cung nhân biết chữ đến. Muốn có một thái giám và một cung nữ biết chữ.
Chỉ lát sau người đã trở lại, cung nữ mi thành mày tú, giọng nói dịu dàng, nhưng lại gầy đến đáng thương, giống như một bộ xương biết đi vậy. Còn thái giám kia vừa nhìn đã thuận mắt, hỏi qua thì đã biết chữ, lập tức lưu hai người này lại.
Cung nữ tên là Xuân Linh, tuổi cũng thích hợp, thái giám tên Tụng Ân, đều lớn lên trong cung. Tụng Ân chân có tật, nhưng cũng may còn biết chữ, Vệ Thiện liền để hắn đến quản lý thư phòng ở Thiên điện.
Xuân Linh luôn miệng tạ ơn, còn dập đầu lạy Vệ Thiện ba cái, khi nàng lui ra ngoài, Trầm Hương mới nói: “Nô tỳ nghe nói khi đánh thắng trận, có một nhóm võ quan được thăng chức, còn muốn lựa vài cung nhân trong cung làm phần thưởng. Nếu như không phải Công chúa chọn nàng, e rằng lần này nàng ta sẽ được đưa đi.’’
Đời trước Vệ Thiện không có ý định chọn cung nữ biết chữ, cũng chính là lần này nàng ta được xuất cung. Có thể gả cho một võ tướng làm thê tử, kém hơn một chút thì làm quý thiếp. Vệ Thiện suy nghĩ một chút rồi gọi nàng lại, hỏi rằng: “Ngươi hầu hạ ở cung nào? Có muốn nhân cơ hội này ra ngoài không?’’
Xuân Linh còn khiếp đảm hơn so với Triệu Tú Nhi, cơ thể cuộn lại không dám nhúc nhích, thấp giọng nói: “Nô tỳ không muốn xuất cung, trước đây nô tỳ hầu hạ ở Phượng Dương Các…Hầu hạ công chúa Gia Hợp tiền triều.’’ Nếu không phải đi theo công chúa, sẽ không thể biết chữ được.
Công chúa Gia Hợp tiền triều, là đích nữ của Trần hoàng hậu, khi hoàng thành bị phá, Trần hoàng hậu hạ lệnh tưới dầu khắp Cam Lộ điện. Cung nhân, thái giám đều treo cổ tự vẫn bên trong, ở đấy cũng có nữ nhi ruột duy nhất của bà, Gia Hợp công chúa.
Vệ Thiện nhất thời cảm thán, công chúa Gia Hợp có thể chết bên cạnh mẫu hậu của nàng, cũng là việc tốt. Ngoại trừ cách đó, trước khi hoàng cung thất thủ cũng phải tự tử để bảo toàn trong sạch, hoặc là bị cưỡng bức đến chết.
Năm đó, Thẩm Thanh Ti xinh đẹp nức tiếng thiên hạ. Khi phá cung, nữ nhi của nàng và công chúa Gia Hợp cũng bằng tuổi nhau, nhưng hôm nay lại ở trong Giáo Phường tư làm quan kỹ*. Nhớ đến mình cũng vùi thân ở Cam Lộ điện, Vệ Thiện lại thở dài.
*quan kỹ: kỹ nữ của tầng lớp quan lại, thuộc quản chế của triều đình.
Năm đó, Trần gia tiếng tăm lừng lẫy, từ khi tiều triều khai quốc đến nay luôn quản lý thuế ruộng khắp thiên hạ. Nào ngờ sẽ gặp phải vị Hoàng đế như vậy, Phế đế sa vào sắc dục, khi chết vẫn còn say trong mộng. []
Tổ tiên Trần gia xuất thân là lái buôn, thủ đoạn vơ vét của cải là số một. Sưu cao thuế nặng, thu thóc đầy kho, nói là để đề phòng thiên tai hằng năm. Nhưng đến khi xảy ra thiên tai lại không xuất ra dù chỉ một hạt. Chờ bốn bề khởi binh tạo phản, lại thuận tiện trở thành kho lương cho các sĩ quân khởi nghĩa.
Vệ Thiện nhìn nàng vẫn quỳ, thân thể run lẩy bẩy, gầy đến mức chỉ cần gió thổi cũng có thể bay. Biết các nàng khi hầu hạ chủ tử, phá cung đều trung thành chết theo, còn sống cũng phải chịu những chuyện không tốt đẹp gì. Nhìn nàng chỉ mới mười lăm, mười sáu tuổi, khi phá cung mới hơn mười tuổi, làm sao hiểu được chuyện đó, Vệ Thiện gật đầu: “Được rồi, ngươi lui đi, về sau hầu hạ ở thư phòng.’’
Cung nhân đồng loạt thay áo mới, từ mùng bốn tháng tư các cung đã đổi hết qua sa y*. Trong cung Vệ Thiện tất nhiên không thiếu, cung nhân vừa được chọn, mỗi người lãnh một bộ.
*sa y: trang phục làm từ lụa mỏng.
Vệ Thiện sai mấy người Tố Tranh mở hết cửa sổ trong Thiên điện của Tiên Cư điện. Nàng nằm trên giường la hán, dưới tán hoa nở kế bên cửa sổ. Lúc này trời đã ấm áp, cây ngọc lan ngoài điện nở đúng lúc, hoa lớn như chiếc ly nhỏ, trắng tựa tuyết rơi. Tiểu Thuận Tử mang theo mấy thái giám, đang làm một chiếc xích đu dưới gốc hoa.
Ngoài điện trồng hai gốc ngọc lan quý, cố ý chọn trong nội khố ngọc lan đăng* bày trong điện. Thân bạch ngọc, khắc hình hoa, tâm nến đặt giữa hoa, thắp trong đêm sáng như ban ngày.
*ngọc lan đăng: chân đèn khắc hình hoa ngọc lan.
Tố Tranh, Băng Thiềm chọn sa mỏng, lụa hồng làm trướng. Bình hoa trong điện cắm vài cành đào, đầu cành hoa nở lớp lớp, ong bay vào điện, vòng tới vòng lui. []
Lạc Quỳnh dẫn theo Bích Khả, Lan Châu đến hành lang, treo bốn chiếc lồng vàng lên. Một con Phượng Đỉnh Bạch, một con Hồng Mẫu Đơn, một con Quất Quan, một con Hổ Bì. Bốn con chim nhỏ treo cách nhau, thong thả dạo chơi trong lồng, lại rất giống nhau, có người tới là kêu không ngừng.
Gió nam ấm áp thổi quanh người, Vệ Thiện nghiêng người tựa mình lên gối thêu hoa. Một tay đỡ đầu, một tay cầm bản chép tấu chương của Viên Lễ Hiền, Hồ Thành Ngọc. Ánh mắt lại nhìn chằm chằm hoa ngọc lan ngoài điện, Trầm Hương dùng đôi tay nhỏ đấm chân cho nàng.
Cung nhân đi qua hành lang đều thích thú, cầm theo gạo trộn lòng đỏ trứng trêu chọc mấy con vẹt. Vệ Thiện hiếm có được mấy ngày thư thả, nhìn thấy đã bật cười, Trầm Hương thấy nàng thích những con vật nhỏ này, vội nói: “Nếu Công chúa thích, lát nữa nô tỳ sẽ ôm một con mèo đến.’’ Muốn nói ở chỗ Dương nương nương cũng nuôi một con rất biết cách lấy lòng người khác, nhưng lại nuốt xuống.
Vệ Thiện còn nhớ rõ, lúc ở tiểu Doanh Đài, có một con mèo mun lớn, mắt xanh, đứt đuôi. Cả nơi đó đều là địa bàn của nó, chính nàng cũng đi theo nó để bắt cá: “Được, nhưng phải là một con mèo mun mắt xanh.’’
Trầm Hương vâng một tiếng, vừa đưa mắt nhìn vừa nhỏ giọng nói: “Công chúa, Tiểu Lâm công công đến.’’
Tiểu Lâm công công là dưỡng tử của Vương Trung, vẫn đi theo hầu hạ bên cạnh Vương Trung. Vệ Thiện vừa nghe đã mời người vào, Lâm Nhất Quán tiến vào hành lễ, chắp tay bẩm báo: “Bệ hạ mời Công chúa dời bước đến Thái Nghi điện ạ.’’
Thái Nghi điện là nơi ngày thường Chính Nguyên đế đọc sách, Chính Nguyên đế bỏ nhiều công sức, hận không thể buộc tóc lên xà nhà*. Năm ba mươi tuổi mới biết chữ, cho tới bây giờ đã biết đọc biết viết. Khi Triệu thái hậu hồi hương tu sửa Phật Tháp tự, văn bia bên trong chính là do Chính Nguyên đế tự tay viết.
*buộc tóc lên xà nhà: điển tích xưa, ý chỉ dụng công học tập, sĩ tử thời xưa ban đêm học bài dễ buồn ngủ, bèn nghĩ ra cách buộc tóc mình vào một sợi dây, mang sợi dây treo lên xà nhà, khi ngủ gật, tóc bị kéo giật lên trên sẽ tỉnh ngủ.
Vệ Thiện đứng lên sửa sang váy áo, rút đóa kim hoa trên tóc mai ném vào hộp nữ trang. Sau đó theo sau Lâm Nhất Quán, hắn khom lưng bên cạnh, mỉm cười nhắc: “Công chúa cẩn thận dưới chân.’’
Nhìn sắc mặt của hắn cũng biết mọi chuyện rất tốt, lúc này Vệ gia cũng tuyệt đối sẽ không có chuyện xấu. Nhưng thịnh quá ắt suy, đây là đạo lý từ cổ chí kim.
Từ khi Vệ Thiện khóc lớn bên trong Đan Phương cung đã qua ba ngày. Nàng khóc một trận, ngược lại càng khiến Chính Nguyên đế đối tốt với Vệ Kính Dung hơn. Đêm nào cũng nghỉ ở Đan Phượng cung, Vệ Thiện chuyển ra khiến thư phòng ở Thiên điện bỏ trống. Mỗi đêm, Chính Nguyên đế lại mang công văn đến đó phê duyệt, Vệ Kính Dung ở bên cạnh khi thêu thùa, khi đọc sách.
Đây là chuyện đời trước không có, Đế hậu hai người kết tóc đã hơn mười năm, nếu nói ân ái thì thật khiến người ta khó tin. Cô cô lại lương thiện hiều đức, vậy nên Chính Nguyên đế coi chuyện thê nhi thuận hòa là lẽ đương nhiên.
Vệ Thiện dời sang Tiên Cư điện, Vệ Kính Dung còn đưa sang một rương sách, là “Tỉnh Ngôn’’ do hiền hậu tiền triều Văn hoàng hậu viết. Tổng cộng có 24 cuốn, không có chuyện gì một Hoàng hậu phải làm mà không viết xuống.
Vệ Thiện mở ra đọc, đều là sách cũ, phía trên lời phê tỉ mỉ chau chuốt. Nàng vừa đọc đã thầm than, cô cô luôn muốn làm hiền hậu như Văn hoàng hậu vậy, nhưng Chính Nguyên đế lại nóng nảy kém xa Kiến Hưng đế. Nhưng cũng là một khởi đầu tốt, vạn sự khởi đầu nan, có chuyện như vậy, muốn hắn hoài nghi thê tử cũng khó, ít nhất còn chịu nghe nhiều nhìn lâu một chút.
Khi Vệ Thiện vào Thái Nghi điện, Vương Trung canh giữ sau rèm ngoài điện, thấy nàng đã vén rèm rồi cười nhẹ một tiếng. Vệ Thiện cũng mỉm cười đáp lại, nàng qua cửa đợi một lát, Chính Nguyên đế cầm bút trong tay, phê duyệt tấu chương. []
Viết một lát đã đưa tay chạm vào ly trà, bên trong đã sớm trống rỗng. Vệ Thiện vội vàng bưng bình trà rót trà cho hắn. Trà đổ ra đã nấu qua một lần, Chính Nguyên đế lại không cảm thấy gì hết, uống một hơi cạn chén. Đối với việc ăn mặc lại không chú trọng, uống nước trà, hay nước trắng với hắn cũng giống nhau.
Vệ Thiện lại rót cho hắn một chén, lúc này hắn mới giật mình, thấy nàng đã cười: “Thiện Nhi đến rồi sao.’’ Hắn hạ bút, rồi nói: “Thiện Nhi giận ta ư?’’
Vệ Thiện ngẩn người, hắn hỏi một câu như vậy, ngược lại khiến nàng không biết nên đáp thế nào. Nhìn chằm chằm Chính Nguyên đế, nhớ đến khi hắn nằm trên giường bệnh, bình thường cường tráng mà lại gầy đến mức trơ xương. Vành mắt đỏ hoe sắp khóc, nàng hít hít mũi, ngăn nước mắt chảy xuống.
Chính Nguyên đế cười một tiếng, vẫy tay với nàng, kéo nàng đến cạnh mình: “Phụ thân con và ta, vừa là sư phụ vừa là huynh đệ. Hài tử của huynh ấy cũng chính là hài tử của ta, con hiểu không?’’ Đưa tay xoa đầu Vệ Thiện một cái, nhìn thấy trên đầu nàng không có bất kỳ trang sức nào, chỉ có mấy đóa hoa lụa. Nhớ tới Hoàng hậu thường ngày giản dị mộc mạc, có tiểu cô nương nào không thích gấm vóc trâm hoa chứ, thở dài một tiếng: “Con muốn cái gì, chỉ cần mở miệng, chịu uất ức thế nào, cũng có ta làm chỗ dựa cho con.’’
Đôi mắt đen tuyền trong suốt nhìn Chính Nguyên đế, lúc này không tố cáo còn phải đợi đến khi nào. Nàng hít một hơi: “Cô phụ chỉ dụ dỗ con thôi, nếu thật sự coi con là nữ nhi, sao người không đánh Dương Tư Triệu chứ.’’
Chính Nguyên đế nhất thời không ngờ sao tiểu nhi tử Dương gia lại đắc tội với Vệ Thiện. Thường ngày bọn họ chơi chung một chỗ, cũng không thấy có cãi vã gì, Vệ Thiện lại nói tiếp: “Hắn muốn ngồi cạnh Ngụy Nhân Tú, thì Ngụy Nhân Kiệt đã cầm roi ngựa ngăn cản. Cô cô lại sợ khiến Dương nương nương mất mặt, không cho các ca ca động thủ.’’
Chính Nguyên đế vừa nghe đã hiểu được, trẻ con lớn lên cạnh nhau, Vân Kiều cũng thường ở trước mặt hắn kể hai người họ hòa thuận vui vẻ thế nào. Không ngờ Vệ Thiện lại chán ghét Dương Tư Triệu như vậy, nghe lời nói trẻ con của nàng, bật cười. Hắn cười một tiếng, cả chiếc ghế cũng rung động theo, vỗ vai Vệ Thiện: “Ta biết rồi, từ nay về sau nếu nó còn theo con, ta sẽ tới trừng trị hắn.’’
Vệ Thiện rút khăn thêu từ tay áo lau nước mũi, trước mặt Chính Nguyên đế, nàng càng ra vẻ trẻ con, hắn càng thích. Nhưng cũng nên biết Chính Nguyên đế sẽ cho nàng là hài tử mà lừa gạt, xử lý người Dương gia, phải tự nàng động thủ.
Mới nói được hai câu, Vương Trung ở sau rèm đã bẩm báo: “Bệ hạ, Viên đại nhân, Hồ đại nhân đã đến.’’
Vệ Thiện biết ý đứng lên, còn nhăn mũi: “Con đi đây, cô phụ đừng uống trà này nữa. Đã qua một lần nấu, con biết người không thích có kẻ hầu hạ, nhưng cũng phải lưu lại một người bưng trà chứ.’’ Vừa nói vừa ôm bình trà ra ngoài.
Vương Trung vội vàng đón lấy bình trà trong tay nàng, còn sai Lâm Nhất Quán đưa nàng về. Lúc này, Lâm Nhất Quán mới mở miệng chúc mừng nàng: “Chúc mừng Công chúa, Thế tử Phụ quốc công theo Tấn vương trở về, thêm hai ngày nữa chắc sẽ về đến.’’
Vệ Thiện mừng rỡ: “Thật sao, ca ca ta sắp trở về rồi à?’’
Lâm Nhất Quán mặt đầy ý cười: “Đúng vậy, bệ hạ còn muốn đến cổng thành nghênh đón đấy ạ.’’
Vệ Thiện nắm chặt hai tay, cuối cùng ca ca cũng trở về, nàng phải làm thế nào nói chuyện Thái tử sắp gặp nạn cho huynh ấy nghe đây? Còn Tấn vương, Vệ Thiện hít sâu một hơi, hắn cũng sắp về.
Danh sách chương