Editor: Mai Tuyết Vân

Đời trước, Vệ Thiện biết Khương Bích Vi mười ba năm, gần như cũng không vừa mắt nàng ấy mười ba năm. Bắt đầu từ việc đố kỵ Thái tử thích nàng, về sau lại hận nàng bạc tình bạc nghĩa. Tình lang vừa mới chết, nàng lập tức buông hết quá khứ, tìm cành cao khác mà đậu, thật sự khiến người khác khinh thường. Về sau lại giam cầm Vệ Thiện, nhưng lại thành ra hợp ý của nàng, từng hận nàng ấy giở nhiều trò thủ đoạn. Đến khi hai người thấu hiểu lẫn nhau, thì đã không còn sống an ổn được bao ngày.

Kiếp này quen biết lần nữa, nhất định phải đối xử với nàng ấy thật tốt.

Lời nói của Vệ Thiện khiến Vệ Tu buồn cười: “Muội còn chưa biết người xấu đẹp thế nào, đã gọi người ta là tỷ tỷ, nói không chừng còn nhỏ hơn muội đấy.’’

Vệ Thiện nhất thời lỡ lời, lại sợ người khác nhìn ra sơ hở, bĩu môi nói: “Bất luận nàng ấy có nhỏ hơn muội hay không, muội đều gọi nàng ấy là tỷ tỷ.’’

Vệ Tu càng lấy làm kỳ lạ, dù muội muội tốt tính đến đâu, cũng là lớn lên trong ngàn vạn sủng ái. Sao lại bất ngờ sùng bái một người chưa từng gặp mặt, hắn cảm thấy hơi kỳ lạ. Nhưng nghĩ nàng chỉ là một tiểu cô nương, nghĩ sao nói thế, thì không nói gì nữa. Nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng, khi bị bệnh chắc đã chịu cực không ít. Liền tự mình đi lật thịt dê nướng, cắt một cái đùi xuống.

Vệ Thiện không cần động tay, Vệ Tu đã xắt miếng thịt béo giòn ngon nhất cho nàng. Để không thiên vị bên nào, Vệ Tu cũng chia cho Ngụy Nhân Tú một phần. Dáng vẻ ăn uống của Ngụy Nhân Tú so với Vệ Thiện thì tao nhã hơn nhiều. Nàng thấy Vệ Thiện ăn thịt không hề cắn miếng nhỏ giữ bộ dạng thục nữ gì. Vừa ăn lại vừa lén lút quan sát Vệ Tu.

Tâm tư Vệ Thiện còn đang nghĩ phải làm thế nào để xoay chuyển mọi chuyện, không để ý đến ánh mắt lén lút của Ngụy Nhân Tú dành cho Vệ Tu. Vệ Tu phát hiện mình bị nhìn, tuy Ngụy Nhân Tú có hai ca ca thô lỗ, nhưng riêng nàng khi sinh ra đã rất thanh tú. Bị nàng nhìn như thế, có chút đỏ mặt, dứt khoát ngồi nghiêng người, bàn luận chiến sự với Ngụy Nhân Kiệt.

Hai người đều là một bụng binh thư, Vệ Tu thì không cần phải nói, học rộng hiểu cao. Năm đó, Ngụy Khoan thua dưới thay Vệ Kính Vũ, không phải võ công không đủ giỏi, mà là thua ở mưu lược.

Cho nên dù ngoài miệng Ngụy Khoan mắng người Vệ gia gian xảo, nhưng lại bắt hai nhI tử của mình học binh thư. Chính ông lại không biết chữ, để nhi tử đọc cho mình nghe. Nghe xong vui vẻ thì vỗ một chưởng, khiến bàn đá trong phủ đều bay mất một góc. Nếu nhi tử buồn chán không muốn đọc, lại xách tạ đá đuổi theo bọn họ khắp phủ. Vì thế huynh đệ Ngụy Nhân Kiêu và Ngụy Nhân Kiệt đều có thể đọc làu làu “Vũ Bị’’, “Thực Kỷ’’ do Vệ Kính Vũ viết. 

Hai người bọn họ nói miệng còn chưa đã, cầm que sắt nướng thịt vẽ lên đất. Sắp binh thế này, bày trận thế kia, một người có bao nhiêu quân, mỗi bên có bao nhiêu thành trì, nói không lại thì đánh nhau.

Ngụy Nhân Tú nhìn đến hoa mắt, từ nhỏ nàng đã từng thấy Đại ca và Nhị ca chơi trò này trong phủ. Không ngờ ra ngoài cũng có thể nhìn thấy, cảm thán: “Tỷ còn tưởng chỉ có mỗi nhà chúng ta là chơi như vậy chứ.’’

Vừa nói đã cảm thấy không hợp, mặt ửng hồng, muốn giải thích vài câu với Vệ Thiện, càng gấp càng không nói nên lời, Vệ Thiện mỉm cười: “Bọn họ chơi trò của bọn họ, chúng ta chơi trò của chúng ta, tỷ dạy muội bắn tên được không?’’

Ngụy Nhân Tú càng đỏ mặt: “Không phải tỷ không muốn dạy muội. Nhưng phụ thân tỷ đã nói, tỷ luyện tập không đúng cách, nên cũng không giỏi giang gì, nếu tỷ dạy muội chính là hại muội.’’

Vệ Thiện đã từng học võ công, nhưng bản lĩnh lại kém cỏi, khi ấy nàng chỉ tập trung tinh thần nghĩ cách khiến Thái tử thích mình. Thấy hắn thích Khương Bích Vi, cũng bắt chước học theo dáng vẻ của nàng ấy, khổ công rèn luyện cầm kỳ thi họa. Nhưng nàng không có thiên phú, dù học thế nào cũng không thể so với Khương Bích Vi.

Tần Hiển thích nữ tử thùy mị, Vệ Thiện không luyện võ, cũng không cưỡi ngựa nữa, ép bản thân trở thành thục nữ. Đến bây giờ nghĩ lại, cuối cùng thì nàng thích Thái tử ở điểm nào, ngay cả nàng cũng không nhớ nổi. Tóm lại lúc đó trong lòng chỉ không muốn làm cô cô thất vọng mà thôi. 

Sống lại một lần, không thể tự gò bó bản thân như thế, chút quyền cước mèo cào của nàng khi đó còn hù dọa được đám cung nữ thái giám ở tiểu Doanh Đài một phen. Bây giờ phải học cho thật tốt, đến lúc cần thiết đè chết Tần Dục mới không tốn sức.

Muốn học cưỡi ngựa bắn cung không khó, nhưng nàng lại không gấp chuyện này. Trong lòng nàng chỉ muốn gặp lại Khương Bích Vi, cũng không nhớ khi nào nàng ấy đến Thượng Kinh. Chỉ biết rằng vì Thuận Nghĩa hầu còn nhỏ, nên tỷ đệ hai người cũng được nuôi dưỡng trong cung, Khương Bích Thành theo Tần Thị đọc sách.

Trong lòng Vệ Thiện có chút chờ mong, nếu Bích Vi cũng giống như nàng thì sao? Hai người chết trong biển lửa, nói không chừng khi nàng trở lại, Bích Vi cũng đã trở lại rồi.

Vệ Thiện nghĩ như thế, muốn trở về cầu xin cô cô một chút, phải làm mọi cách để Bích Vi ở cùng nàng mới được. Chỉ có mình nàng ở Thiên điện trong Đan Phương cung, Thiên điện lại là nơi rất lớn, treo thêm màn tơ trướng lụa, lại bày biện hoa lan thơm ngát. Còn phải chuẩn bị vải vóc, xiêm y, trà nước, Bích Vi thích nhất. Càng nghĩ càng hưng phấn, đây là chuyện đầu tiên khiến nàng vui vẻ kể từ khi sống lại đến nay.

Vệ Tu và Ngụy Nhân Kiệt đánh nhau một trận đều là lưỡng bại câu thương*, không ai thắng ai, lập tức chưa thỏa mãn lại mở đánh thêm trận nữa. Bên kia cung nhân đã trở lại, Vệ Thiện dẫn Ngụy Nhân Tú đi đánh đu thả diều.

*lưỡng bại câu thương: hại người thiệt mình

Hai người đều mặc y phục cưỡi ngựa, đi lại rất dễ dàng, tay cầm dây diều, bảo cung nhân chạy theo, hai con bướm xinh nhẹ nhàng bay lên trời. Dương Tư Triệu nhìn thấy Ngụy Nhân Kiệt và Vệ Tu, hai vị thần giữ cửa không đi theo Vệ Thiện. Lại trơ mặt đi qua, trên tay cầm theo một con diều mẫu đơn muốn đưa cho Vệ Thiện.

Vệ Thiên không để ý đến hắn, nhìn thấy hai con diều bay cạnh nhau, dây diều càng dài càng dễ rối, cung nhân cầm kéo trúc đến, Vệ Thiện cầm kéo trong tay. Ngẫm lại một lượt những chuyện lớn nhỏ Dương gia gây ra, nghĩ xong vươn tay cắt dây con diều, muốn mang những điều xấu xa đó thả trôi đi.

Dương Tư Triệu thấy nàng nheo mắt nhìn về phía hắn, vừa định cười thì lại thấy nàng cắt dây diều. Nổi giận bốc đầu, muốn phất tay áo rời đi, nhưng lại nhìn thấy Vệ Thiện, mắt to trong suốt, môi đỏ như cánh đào, đóa Hồng mẫu đơn trên đầu điểm tô rực rỡ. Trong ánh mắt như che giấu ngọn lửa mãnh liệt, làm thế nào cũng không nổi giận được, đành hạ thấp giọng: “Thiện Nhi, sao lúc nãy muội lại không đến? Lỡ mất cuộc vui náo nhiệt rồi.’’

Cũng không cần biết Vệ Thiện có để ý đến hắn hay không, kể cho nàng nghe so thơ trên Ngọc đài thế nào, ném thẻ vào bình rượu ra sao. Toàn bộ cuộc so tài phân tranh ở đó đều nói với nàng: “Tề vương còn cho họa sĩ vẽ lại một bức, đáng tiếc muội không ở đó, bằng không nhất đinh muội sẽ…’’

“Chúng ta cưỡi ngựa đi.’’ Vệ Thiện cau mày, nàng biết những lời hắn muốn nói không phải là ý này. Bây giờ nàng đã hơn mười hai tuổi, nhưng Dương Tư Triệu đã nhìn nàng chằm chằm từ khi nàng mới tròn tám. Đợi đến khi nàng gả và Dương gia, mới biết người của Dương gia, từ già đến trả đều yêu thích cái miệng này của hắn.

Tay nàng cầm roi ngựa, nghiến răng, tên cầm thú Dương gia này không biết đã chà đạp bao nhiêu nữ tử rồi. Dù bây giờ chưa thể giết hắn, nhưng nhất định phải tìm cơ hội đánh hắn một trận mới được.

Vệ Thiện biết rõ tật xấu của Dương Tư Triệu, cũng không gấp gáp, âm thầm ghi nợ trong lòng. Nàng và Ngụy Nhân Tú cưỡi ngựa đến nơi đông người, đi dạo Lâm Uyển hết một vòng. Sau khi trở lại rừng hoa, Vệ Tu và Ngụy Nhân Kiệt còn chưa đánh trận xong, đánh từ lục chiến đánh sang thủy chiến.

Cuối cùng Vệ Tu cũng thắng một trận, Ngụy Nhân Kiệt không phục, ước hẹn lần tới lấy công vụ ra so. Hai người rảnh rỗi chụm đầu một chỗ, đều là con cháu nhà đại quan, lại cùng nhau lăn lộn gây gỗ trong cấm vệ quân. 

Thấy trời không còn sớm, cung nhân rối rít thúc giục bọn họ về thành, Vệ Thiện tìm cô cô. Tần Thị đang ngủ say trong lòng nàng, khuôn mặt nhỏ nhắn hồng hào múp míp, Vương Trung đang bẩm lại: “Tứ điện hạ bắt được thỏ, vốn là muốn tặng cho bệ hạ. Không ngờ con thỏ lại mang thai, Tứ điện hạ lập tức thả nó đi, bệ hạ rất vui mừng.’’

Tần Thị còn nhỏ, chân lại ngắn, cũng không bắn được tên, sao hắn bắt được thỏ chứ. Chắc là cung nữ, thái giám muốn dỗ hắn vui vẻ mới bắt giúp Tần Thị, nhưng hắn biết con thỏ mang thai mà thả đi là thật.

Theo bên Chính Nguyên đế có rất nhiều thần tử, thái giám có chuyện tốt như vậy, đương nhiên phải bẩm báo lên để lĩnh thưởng, miệng nói Tứ hoàng tử có lòng bác ái nhân hậu, khiến Chính Nguyên đế vui vẻ không thôi.

Vệ Kính Dung nghe xong cũng cười, xoa đầu nhi tử một cái: “Làm phiền Vương công công rồi, thật khổ cực cho Vương công công.’’

Tần Thị chạy chơi một ngày đã mệt, lúc này ngủ say không biết trời đất là gì. Vệ Kính Dung đưa mắt ra hiệu, liền có cung nhân thưởng bạc, Vệ Thiện ngồi bên cạnh nàng, nắm bàn tay nhỏ bé của Tần Thị, bóp thế nào cũng không tỉnh. Tựa đầu vào bả vai Vệ Kính Dung, khẽ hỏi: “Cô cô, có phải tổ mẫu sắp về rồi không?’’ Tần Thị học theo Vệ Thiên gọi Chính Nguyên đế là cô phụ, Vệ Thiện học theo Tần Thị gọi Triệu thái hậu là tổ mẫu*.

*tổ mẫu: bà nội

Triệu thái hậu về thăm quê cũ, không phú quý không hồi hương, cũng không phải dạng áo gấm đi đêm* gì. Khi đi không chỉ phô trương, mà còn phải góp tiền xây chùa đắp tượng, quyên vàng bạc cho ngôi chùa năm đó che chở mẩu tử hai người họ. 

Vệ Kính Dung không ngờ hôm nay lại vui như vậy, nhi tử khiến nàng nở mày nở mặt trước mọi người. Vừa nghe thấy Vệ Thiện nhắc đến Triệu thái hậu, mặc dù ý cười còn đó, nhưng giọng điệu đã nhẹ đi: “Sao lại nhắc đến tổ mẫu rồi?’’

Chính Nguyên đế mồ côi từ khi còn trong bụng mẹ, Tần gia trước giờ luôn nghèo khổ, trong nhà chỉ có một gian nhà rách nát, vài ba phần đất đai. Triệu thái hậu dựa vào ba phần đất ấy mà nuôi nhi tử lớn khôn, dù nhà nghèo đến thế vẫn làm một quả phụ. Năm xưa Chính Nguyên đế hay lang thang, ba mươi tuổi mới làm lính, vừa bước qua cửa được Vệ gia thu nhận.

Làm lính vừa có lương bổng, vừa có tương lai, Chính Nguyên đế lại chịu khó vươn lên. Trong một năm từ binh sĩ thấp nhất trở thành cận vệ, còn đi theo Vệ Kính Vũ học chữ, sau đó ở bên cạnh ông học binh thư. 

Khi Chính Nguyên đế vừa có chỗ đứng, Triệu thái hậu đã lập tức cưới nương tử cho hắn, vừa qua cửa đã mang thai. Ba mươi mốt tuổi mới có nhi tử đầu tiên, thê tử của hắn vì khó sinh mà qua đời.

Khi đó tổ phụ của Vệ gia, Vệ Bích lại rất thích người trẻ tuổi này, nói hắn có tương lai. Vừa khéo, trượng phu đính hôn với Vệ Kính Dung thưở thiếu thời đã chết nơi sa trường. Lúc ấy nàng mới mười lăm, liền bị phụ thân đứng ra làm chủ, gả nàng cho Chính Nguyên đế tái giá.

Bấy giờ, trong tay Chính Nguyên đế đã thống lĩnh năm nghìn binh sĩ của Vệ gia, hắn cưới Vệ Kính Dung cũng coi như là trèo cao. Nhưng Triệu thái hậu lại không nghĩ như vậy, muốn sắm vai bà bà* cho đến nơi đến chốn.

*bà bà: mẹ chồng

Vệ Kính Dung còn trẻ tuổi, nhưng khi vào cửa lại không chấp nhặt so đo với bà ta. Khi ấy Tần Hiển đã hơn ba tuổi, còn bò lổn ngổn dưới đất đầy bùn như cún con. Triệu thái hậu chỉ có một bảo bối tôn tử* này, hoàn toàn không dạy dỗ nghiêm chỉnh. Vệ Kính Dung đành bế đứa trẻ đến bên cạnh, dạy hắn đi đứng thế nào, ăn nói ra sao, dạy hắn vỡ lòng, dạy hắn viết chữ.

*tôn tử: cháu nội

Tập viết chữ đúng là không phải việc gì dễ dàng, Tần Hiển bướng bỉnh, Vệ Kính Dung liền cầm gậy trúc nhỏ đánh vào tay hắn. Triệu thái hậu vừa khóc vừa náo loạn, đợi Chính Nguyên đế trở về rồi mách lại. Nhưng Chính Nguyên đế nhìn nhi tử sạch sẽ, nuôi đến mức trắng trẻo mập mạp, mở miệng chữ nghĩa tuôn như mưa, còn có thể đọc vài câu binh pháp. Liền khuyên mẫu thân giao chuyện chăm sóc, quản giáo hài tử cho thê tử của mình.

Chuyện này như tát vào mặt Triệu thái hậu, giữa mẹ chồng nàng dâu, không chỉ sang hèn khác biệt là một. Mà còn bất hòa trong cách dỗ con cháu là hai, mâu thuẫn càng ngày càng sâu.

Dù Vệ gia không tạo phản thì cũng là đại phú hào một phương, trong nhà nô bộc nha hoàn hầu hạ. Muốn Vệ Kính Dung kính cẩn với một thôn phụ, là chuyện không thể. Huống chi Triệu thái hậu còn thông đồng với Dương gia làm nhiều chuyện như thế.

Dương gia có được ân sủng lâu như thế, hóa ra đã từng là hàng xóm của Tần gia. Khi phụ thân của Chính Nguyên đế chết, trong nhà nghèo đến mức không đủ tiền chôn cất, cũng là Dương lão gia cầm vài bộ xiêm y đến, quấn xác lại.

Triệu thái hậu vẫn luôn nhớ đến ơn nghĩa chôn cất này, khi Chính Nguyên đế nằm trong tay hai vạn binh mã. Mối ân tình của Dương gia và Dương Vân Việt lại ném lên người Chính Nguyên đế. 

Lòng dạ Đế vương luôn khó lường, khi nghèo hèn thường ngẫm lại những ân tình của Vệ gia. Khi làm Đế vương rồi lại thay đổi, hai nhà Dương, Vệ, hắn đương nhiên càng chú ý đến người kề cận mình, một tay cất nhắc Dương gia.

Vệ Thiện thở dài trong lòng, ngoài miệng lại khuyên: “Sắp đến tiệc mừng thọ tổ mẫu, không bằng cô cô làm tổ mẫu vui vẻ một chút. Tổ mẫu vui vẻ, cô phụ cũng sẽ vui vẻ.’’ Không chỉ muốn quyên tiền bạc, mà còn phải loan truyền chuyện này khắp thiên hạ đều biết.

Vệ Kính Dung nhớ đến dáng vẻ của Chính Nguyên đế sáng nay, gật đầu một cái: “Được, đều theo ý con.’’

Vệ Thiện nghĩ, chắc bây giờ Triệu thái hậu đang muốn mang một đống cháu chắt, họ hàng xa lắc xa lơ về cung, thì lập tức thấy đau đầu thay cô cô.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện