Cánh tay của Hoàng hậu khẽ run rẩy trong vô thức, lưỡi dao nghiến nhẹ vào chiếc cổ mảnh mai của Minh Đức một nhát, máu tươi bắt đầu ứa ra từng giọt từng giọt trước mắt Kiền Vạn Đế.

Thấy hắn hoảng hốt dợm bước về phía mình, nàng liền ấn mạnh lưỡi dao thêm chút nữa: “Bệ hạ! Đừng lại đây!”

Dòng máu thắm đỏ lập tức ào ạt tuôn trào, khiến một Hoàng đế đã từng rong ruổi chốn biên cương, xông pha nơi trận mạc, vào sinh ra tử biết bao lần như Lý Ký chân bỗng nhũn ra, khựng lại tại chỗ: “Ngươi… ngươi định làm gì?!”

“Thần thiếp khẩn thỉnh người thả hắn ra!” Hoàng hậu đáp, rành rọt từng câu từng chữ một, “Thần thiếp có thể nhất thời mang tội với ngoại sanh của mình, nhưng không thể trơ mắt nhìn hắn chết trên tay người!”

“Các ngươi hết muốn làm Hoàng hậu cùng Thái tử rồi phải không??”

“Địa vị Hoàng hậu này có thể không cần, Thái tử trở thành thường dân, vẫn có thể lay lắt sống tạm qua ngày nhưng nếu Thái tử phải dùng tính mạng của đệ đệ hắn như con tốt thí hòng chiếm đoạt ngôi báu kia, chi bằng từ bỏ cho rồi!”

Kiền Vạn Đế gần như cứng họng, chỉ biết chĩa tay vào mặt Hoàng hậu mà gằn giọng: “Giỏi… Ngươi giỏi lắm…”

Sát hại Minh Đức ư? Chẳng thà trực tiếp khoét thủng trái tim Lý Ký… còn đỡ đau đớn hơn…

Kiền Vạn Đế hít một hơi thật sâu, cố gắng trấn tĩnh trở lại: “Ta có thể thả hắn ra, nhưng trước giờ chưa từng có tiền lệ nào cho phép vô duyên vô cớ ngoại phóng một công tử [1] không kinh qua khoa cử.”

“Thần thiếp tin rằng bệ hạ sẽ có cách…”

“Trẫm không có cách nào khác!” Kiền Vạn Đế át lời Hoàng hậu bằng thái độ điềm đạm dị thường, “ —— Trẫm nghĩ Hoàng hậu cũng hy vọng ngoại sanh của mình có thể bình bình an an chuyển đến một nơi khí hậu ôn hòa như Giang Nam cùng một chức quan nho nhỏ, còn hơn quyền cao chức trọng chốn kinh thành mà phải chịu mọi lời gièm pha bôi nhọ của triều đình. Trừ những phương thức thông thường, trẫm chẳng còn cách nào khiến đám lão thần trong triều không mảy may nghi ngờ hắn.”

Hoàng hậu thoáng chút do dự.

“ —— Xuân vi,” Hoàng đế trên cao nhìn xuống, uy nghi nói tiếp, “Vì đại hôn của Thái tử đã gần kề, xuân vi lần này sẽ được gia ân khai khảo sớm hơn. Nếu thi đậu, trẫm sẽ thả hắn ra ngay tức khắc. Nếu không đậu…”

“Nếu không đậu thì sao?”

Ánh mắt của Kiền Vạn Đế lướt qua nàng, nửa khinh khi nửa thương hại: “…Ngoại sanh của nàng mười lăm tuổi đã sáng tác được ‘Đế đô phú’ [2], chẳng lẽ kỳ thi cỏn con thế này cũng không vượt qua nổi?”

Thượng Quan Minh Đức bên tai là một mớ thanh âm ong ong hỗn độn, cổ lại bị thứ gì đó lạnh giá áp chặt vào một lúc lâu, khiến y có cảm giác máu trong người sắp sửa đóng băng hết thảy.

Sau đó thứ lạnh giá kia đột nhiên biến mất, Hoàng đế không hiểu sao cũng bỏ đi, rồi một nữ nhân bỗng ôm chầm lấy y, nghẹn ngào thầm thì: “Minh Đức! Minh Đức…! Hài tử của ta, ngươi nhất định phải thi đậu, nhất định phải rời khỏi nơi này…”

“Hoàng hậu…”

“Ta đây, ta ở đây!”

“…Hoàng hậu,” Y khẽ hé mắt, mơ hồ nhếch cười, “…Thái tử định từ bỏ địa vị của hắn, có phải không?”

Châu ngọc trên tóc lao xao lẻng xẻng khi Hoàng hậu kích động lắc đầu quầy quậy: “Chỉ cần ngươi còn sống, thứ gì cũng sẽ có. Nếu ngươi chết đi… đành oán trách số mệnh hắn không được làm Thái tử…”

“Người sai lầm rồi,” Y nhẹ nhàng phủ nhận lời nàng, “Người không nên bức bách hắn mới phải.”

Hoàng hậu nhất thời ngơ ngác, chưa kịp hiểu ra ‘hắn’ là kẻ nào thì Minh Đức đã mở to mắt chăm chú nhìn nàng, thanh âm cực kỳ trầm thấp: “ —— Lý Ký.”

Hoàng triều từ trên xuống dưới, ắt hẳn chỉ mỗi mình Thượng Quan Minh Đức dám gọi thẳng họ tên của gã nam nhân đó. Trên giường, trong cung, trước mặt bá quan văn võ, khi thi hành nhiệm vụ, khi trần trụi mây mưa, khi nổi khùng chửi rủa… bất luận thời điểm hay địa điểm, thằng nhóc này đều cóc thèm tuân theo cái-gọi-là tôn ti cao thấp hay lễ giáo luân thường.

“Hoàng hậu, ta thi đậu xuân vi thì có thể cao chạy xa bay, địa vị của Thái tử cũng có thể tạm thời giữ vững, nhưng sau đó thì sao? Nửa năm nữa thì sao? Một năm nữa thì sao? Hai năm, ba năm, vài năm nữa sẽ ra sao…? Nếu một ngày kia tin đồn truyền đến, rằng Thượng Quan Minh Đức đã đột ngột qua đời vì bạo bệnh, người sẽ tin hay không tin đây?”

Thanh âm thiếu niên khàn khàn lạnh lẽo, thậm chí thoáng chút cay nghiệt tàn nhẫn, khiến Hoàng hậu vô thức đưa bàn tay có những chiếc móng giả thật dài thật quý phái lên che miệng, ánh mắt khủng hoảng bất an.

“Một khi ta ‘qua đời’, địa vị của Thái tử ngay lập tức sẽ bị lung lay… Thái tử hắn, vốn thiếu thốn năng lực trị quốc. Đến lúc ngôi vị bị phế bỏ, các người sẽ gặp phải kết cuộc gì? Ta sẽ gặp phải kết cuộc gì?”

Hoàng hậu đột nhiên đứng dậy, rảo bước loanh quanh trong tẩm cung một cách tuyệt vọng, như con dã thú bị vây hãm đến bước đường cùng, rồi nàng bỗng dừng phắt lại: “Dù ta và Thái tử có phải sống cả đời trong lãnh cung cũng chẳng sao, ít ra bệ hạ sẽ không sát hại hay bức tử ngươi… vì hắn vốn rất yêu thích ngươi…”

“Ta không tin.”

Minh Đức hít một hơi thật sâu, chú mục vào Hoàng hậu mà gằn từng chữ một: “ —— Ta tuyệt đối không tin!”

Hoàng hậu ngơ ngẩn nhìn y, khuôn mặt hao gầy của thiếu niên trong ánh sáng nhập nhoạng, vẫn một mực lãnh đạm.

Bàn tay của Kiền Vạn Đế nổi đầy gân xanh, vô thức siết chặt thành nắm đấm.

Hắn vẫn đang đứng bên ngoài cánh cửa khép hờ của đại điện, với Trương Khoát vô thanh vô tức quỳ gối phía sau. Hành lang dài thăm thẳm phủ một tầng thảm đỏ, như cháy lóa lên dưới ánh cung đăng lung linh rực rỡ.

Hai năm sớm tối có nhau [3], một tay hắn dạy y thi từ ca phú, một tay hắn dạy y văn thao võ lược, nửa điều giáo nửa cưỡng bách y trở thành cao thủ đại nội – in hệt nhồi vịt… mới chớp mắt một cái, y đã lớn đến nhường này, mới chớp mắt một cái, tóc y đã dài đến nhường này… vậy mà thứ tên nhóc đó tâm tâm niệm niệm trong đầu, chung quy chỉ là ba chữ —— ta-không-tin.

—— Hắn không tin rằng ta sẽ chẳng giết hắn.

—— Hắn thậm chí không tin rằng ta thích hắn.

Đêm khuya hai năm về trước, thiếu niên trong một lần choàng tỉnh khỏi cơn ác mộng, tuy sợ hãi rúm ró nhưng vẫn nhất quyết né tránh vòng tay của bậc đế vương hoàng triều. Lý Ký vốn định an ủi dỗ dành y chút ít, nhưng dĩ nhiên hoàn toàn thất bại. Thiếu niên run rẩy như con mèo bị ướt, cố rúc thật sâu vào một góc long sàng vĩ đại, thanh âm nhỏ đến mức hầu như không nghe thấy: “…Ngươi muốn giết ta phải không?”

“…Ta sẽ không giết ngươi.”

“Thật ư?”

“Thật.”

—— Làm sao ta có thể giết ngươi… Kiền Vạn Đế vẫn đang đắm chìm trong dòng suy tưởng lan man vơ vẩn, Ta thích ngươi đến vậy, không muốn thả ngươi ra dù chỉ một khắc, sao ta lại định giết ngươi kia chứ…

Trương Khoát đột ngột ngẩng đầu, đăm đắm nhìn những ngón tay thuôn dài của Hoàng đế chậm rãi trượt khỏi bức tường, lưu lại năm vệt xước sâu hoắm.

Kỳ thực từ đó tới giờ, số người bị Lý Ký phụ bạc đã nhiều không kể xiết. Con đường bước lên ngôi vị Thái tử của hắn vốn gập ghềnh trắc trở, vì Tiên hoàng chỉ ưu ái mỗi mình Đông Dương Vương Tấn Nguyên, ưu ái đến nỗi, người từng có ý định bỏ con trưởng, lập con thứ… Bước vào Đông Cung, đối với hắn là việc không chút dễ dàng. Ngay lúc đó, mẫu phi của hắn lại bị Hoàng hậu khi ấy – chính là Thái hậu hiện tại – phục thuốc giết chết thế nhưng Tiên hoàng vẫn im ỉm cho qua, khiến Lý Ký căm hận đến mức không thể thốt ra nửa chữ. Nghiến răng chịu đựng đến khi Tiên hoàng băng hà, hắn lên ngôi chẳng bao lâu thì Nguyên hậu lại có tư tình với một tên dị tộc, lén lút sinh con, chuyện xấu vỡ lở, trở thành tâm điểm cho chúng nhân tha hồ đàm tiếu… Đăng cơ hơn mười năm, tri âm tri kỷ bên mình không một ai, đời hắn cứ thế trôi đi trong phú quý vô tận tịch mịch vô biên, thứ duy nhất khiến cho cuộc sống đế vương này có chút ý vị, chính là ngự giá thân chinh.

Ngự giá thân chinh đường xa ngàn dặm, đã phải đề phòng đám đại thần ở kinh thành đấu đá nội bộ, lại phải đề phòng Hoàng hậu xúi giục Thái tử gây rối trong cung, còn phải đề phòng Đông Dương Vương khởi binh tạo phản, vọng tưởng tái khởi Đông Sơn. [4]

Phải, hắn đã sát hại vô số người, cũng đã phụ bạc vô số người, hắn độc ác tàn nhẫn lãnh khốc vô tình, sẽ không được sử sách lưu lại một mẩu danh thơm nhưng dù gì đi nữa, hắn cũng chưa từng phụ bạc Thượng Quan Minh Đức.

Kiền Vạn Đế khép mắt trong giây lát, biểu cảm cương ngạnh đông cứng trên khuôn mặt gân guốc, tựa như nham thạch đã hoàn toàn nguội lạnh.

Đoạn hắn xoay người, gấp gáp rời khỏi hành lang tẩm điện, khiến Trương Khoát lại một phen xất bất xang bang bám theo, hào hển nhỏ giọng hỏi vội vã: “Bệ hạ, người định cho phép Minh Đức công tử rời khỏi kinh thành thật sao?”

Kiền Vạn Đế vẫn lầm lầm sải bước về phía xa giá cao ngất ngưởng, chỉ vất lại sau lưng một mệnh lệnh ngắn gọn: “Về đến nơi hãy truyền chỉ, Hoàng hậu từ giờ bị cấm túc!”



Minh Đức nằm dưỡng bệnh tại hành cung ngoại ô non nửa tháng mới có thể rời giường. Những tưởng đứa nghiệt tử kia đã vĩnh viễn biệt tăm biệt tích, Trương thị khoái trá ra mặt, hớn hở ngồi buôn chuyện với thằng con cả của mụ: “Trời cao quả nhiên có mắt, thứ hạ tiện đó nhất định đã lang chạ trộm cắp khắp nơi rồi bị thiên hạ đập chết, chả thể trở về gây trở ngại cho mối nhân duyên tốt đẹp giữa nhà ta với Hạ Tể tướng được nữa…”

Biết tính mụ vốn ác nghiệt hung tợn, thằng kia vội vã gật gù hùa theo: “Mẫu thân nói chí phải ạ!”

Ai ngờ vài ngày sau bỗng thấy Minh Đức lù lù trở về, lại còn được đích thân Đông Dương Vương Tấn Nguyên đưa về! Thượng Quan Thị lang chưa bao giờ được chứng kiến cảnh tượng một nhân vật quyền quý bậc nhất kinh thành lại hạ cố giá lâm tại phủ mình, vội vã gom góp toàn thể gia quyến ra quỳ trước cửa để nghênh tiếp. Từ xa xa đã thấy một rừng đầu người lô nhô sì sụp, vui mắt chết được…

Đông Dương Vương Lý Tấn Nguyên chính là hoàng đệ của đương kim Hoàng đế, tuy đã bị phỗng tay trên ngôi vị Thái tử, hắn rốt cuộc vẫn là một Thân vương có chút thực quyền. Người này mỗi lần xuất hành đều phải có mười hai con tuấn mã ngất ngưởng mở đường, theo sau là dàn nghi trượng đỏ chói chang ồn ào náo nhiệt cùng một hàng dài dằng dặc lễ vật thượng đẳng các loại, tiếp đến lại là bốn con tuấn mã kéo một cỗ xe tím biếc đính lông kỳ lân chầm chậm ngừng trước đại môn của phủ đệ Thượng Quan gia. Tấn Nguyên hất nhẹ màn xe, liếc nhìn cả trăm con người nhất tề phủ phục trước mắt, quay đầu mỉm cười với người ngồi cạnh: “Minh Đức công tử, cảm thấy thế nào?”

Thượng Quan Minh Đức vẫn ngồi ngay ngắn, mắt vẫn nhìn thẳng, giọng vẫn lạnh băng: “ —— Người đời ai mà chẳng ngưỡng mộ phong thái của Vương gia? Minh Đức hôm nay được thấy, chỉ biết sâu sắc cảm phục.”

Tấn Nguyên vỗ tay tán thưởng: “Hoàng huynh nói chẳng sai chút nào, ngươi quả nhiên là kẻ ương ngạnh tột bậc!” [5] 

“Vương gia nếu thấy phiền chán, cứ việc ném thần ra khỏi xe.”

Tấn Nguyên cười lạnh một tiếng: “Bản vương dám sao…? Tiền tuyến tám trăm dặm cấp báo ngay lập tức trở về ngự thư phòng, chỉ để hoàng huynh hạ lệnh ‘nhờ’ đưa ngươi hồi phủ. Một khi đã đón nhận nhiệm vụ tối trọng đại này, bản vương nhất định phải khiến ngươi vinh vinh quang quang mà trở về. Ném ngươi ra khỏi xe? E rằng sau đó, kẻ bị ném khỏi hoàng cung chính là bản vương.”

Minh Đức khoan thai đứng dậy, cung kính hành lễ: “Thần không dám.”

Tấn Nguyên ngấm ngầm đánh giá y, nửa điểm sai lầm cũng chưa có, cực kỳ ý tứ [6] khôn khéo, nói năng hành xử nhất nhất hoàn mỹ, tối phù hợp với lễ nghi của thần tử. Tuy nhiên, y lại chính là kẻ đang độc chiếm trái tim của đế vương, hành động đã tàn ác, tâm tư lại nhỏ mọn, nếu không thể thu phục để sử dụng, sau này ắt hẳn sẽ trở thành một nhân vật [7] khó nhằn.

Hắn nghĩ đoạn, chồm người về phía trước mà hạ giọng: “Hoàng huynh bảo ngươi vốn khí huyết tích tụ, tâm sự ngổn ngang… Minh Đức à, hoàng huynh từ khi có được ngươi đã chẳng màng đến hậu cung, hắn đối đãi với ngươi có tốt hay không?”

—— Có tốt hay không?

…Thản nhiên chiếm đoạt, tùy ý xâm phạm, cướp mất tự do, thích gì làm nấy… [8] Đêm đêm buộc phải đón nhận ‘quân ân’ một cách thô bạo… có gọi là ‘không bị bạc đãi’ hay không?

Tấn Nguyên giọng càng lúc càng lả lơi trầm thấp: “Bệ hạ có chỗ nào chưa tốt với ngươi, cứ việc nói ra… bản vương sẽ bổ khuyết chỗ đó, ngươi chịu không nào…?”

Một tiếng ‘chát’ khô khốc đột ngột vang lên, Minh Đức chậm rãi thu tay về, nhìn nửa bên mặt sưng đỏ của Đông Dương Vương mà lạnh lùng đáp: “ —— Tiên hoàng ở trên cao, thần thay mặt tổ tông giáo huấn Đông Dương Vương gia: nghiêm khắc kiềm chế bản thân, tự trân tự trọng chính mình. Vương gia không cần tạ ơn thần.”

Tấn Nguyên đứng bật dậy, rút kiếm cái roẹt: “Thượng Quan Minh Đức!!”

Minh Đức mặt không chút đổi sắc: “Vương gia hà tất thẹn thùng xấu hổ như thế?”

Thân vương điện hạ thừa biết nếu dám chém xuống một nhát, Kiền Vạn Đế chắc chắn sẽ tự tay băm vằm hắn đến lúc nhuyễn nhừ mới thôi. Nhưng mà… một vị Vương gia kim tôn ngọc quý như hắn, đâu lý gì phải chịu nhục nhã quá mức thế này??

Cánh tay hắn vẫn đang siết chặt chuôi kiếm thì cỗ xe bỗng dừng hẳn lại, rồi giọng truyền lanh lảnh của một tên Thái giám chợt vang lên ngân nga: “Vương gia —— giá lâm ——!”

Tiếp đến là giọng của từng tên từng tên thị vệ cùng Thái giám nối nhau không ngớt: “Vương gia —— ” “Vương gia ——” “Giá lâm —— ” “Giá lâm ——!”

Tưởng như đất rung núi chuyển, như một đám đào kép trong lớp tuồng đang gân cổ xướng âm.



Đông Dương Vương bước xuống, xoay người vươn tay kéo Thượng Quan Minh Đức ra khỏi xe. Thượng Quan Thị lang dẫn đầu đám người đang quỳ gối ở trước cổng, đầu vừa ngẩng lên, mặt đã tái nhợt.

Tiểu tử này làm sao có thể kết giao cùng Vương gia như thế? Chuyện xảy ra khi nào? Tại sao cả đám con lão không thằng nào có được cái vận may chết tiệt đó?! [9] 

Thượng Quan Thị lang cả đời không có sở thích gì tiêu biểu ngoại trừ ham hố sân si công danh lợi lộc, thế nhưng, luồn cúi nịnh nọt thượng cấp vốn là một việc khổ cực vô cùng. Nếu biết được thằng nghiệt tử tiền đồ không có chí hướng không mang kia chẳng những chưa cần phí sức đã có thể dây dưa mắc mứu với Vương gia, mà còn dám thay mặt tổ tông hoàng thất, ‘ban cho’ Vương gia một bạt tai giáo huấn, ắt hẳn lão sẽ té xỉu ngay tại chỗ.

Minh Đức đi ngang qua bọn người đang quỳ kia, mặt không biểu cảm, vờ như chưa từng quen biết bất kỳ ai. Tinh thần vẫn chưa khá lên bao nhiêu, y hầu như trưng ra vẻ bất cần trước mớ lễ nghi dài dòng nhàm chán thường nhật. Kiền Vạn Đế vốn lo sợ y sẽ biến khỏi tầm mắt mình, đã phái Trương Khoát bám theo canh chừng. Trong từ đường của tổ tông Thượng Quan gia, tổng quản Thái giám đại nội trang trọng mở thánh chỉ ra, cất giọng sang sảng tuyên đọc: “…Ấu tử Minh Đức của Thượng Quan gia, có công cứu giá lúc nguy cấp, một lòng một dạ trung thành… khiến trẫm hết sức vui mừng… Nay ban thưởng ngọc như ý [10] hai thanh, gấm vóc lụa là trăm súc, vàng một trăm nén, bạc hai ngàn thoi… Lại ban cho học vị Đồng Cử nhân xuất thân [11], ân chuẩn tham dự kỳ thi đầu xuân…”

Minh Đức cúi đầu quỳ trên mặt đất, dáng điệu cực kỳ cung kính nhu thuận, thế nhưng khóe môi lại lạnh lẽo nhếch cười.

Tên nam nhân kia quả thực đã quyết tâm một tay che cả bầu trời! Một thằng con quan tầm thường ngẫu nhiên nổi hứng quên mình cứu đệ đệ Đông Dương Vương vốn được Hoàng đế bệ hạ tối sủng ái thoát khỏi vó ngựa điên cuồng, bản thân bị trọng thương hôn mê bất tỉnh, phải nằm dưỡng bệnh trong cung suốt nửa tháng nay, bởi vậy không cách chi trở về hồi báo với toàn thể gia quyến. Hoàng đế vui mừng cảm động khôn xiết, vì thế ban thưởng cho vị trung thần có công xả thân cứu giá một danh hiệu Cử nhân, lại còn đặc cách y được tham gia xuân vi năm nay.

Tất thảy đều được giải thích hợp lý kinh khủng, lưu loát kinh hoàng.

Thánh chỉ đọc xong, toàn tộc quỳ xuống, Minh Đức cũng trịnh trọng khấu đầu hành lễ: “Thần tiếp chỉ ——!”

Trương Khoát khúm na khúm núm truyền thánh chỉ cho tiểu quý nhân, sau đó vội vã nâng y dậy, hạ giọng nhỏ rí: “Công tử cần gì làm vậy, bệ hạ từ khi nào lại bắt công tử phải dập đầu quỳ lạy? Thật là hại chết nô tài mà…”

Minh Đức không hề ngẩng đầu, ánh mắt thập phần kính cẩn: “Công công cảm thấy ba mươi trượng kia vẫn còn quá ít phải không?”

Trương Khoát ngay lập tức câm nín, ngoan ngoãn khép nép đứng sang một bên.

Thượng Quan Thị lang thấy mọi người đã lục tục đứng dậy hết cả, bèn tất tả phóng đến bên cạnh đại quý nhân của mình, bày ra một nụ cười tươi hơn hoa mới nở: “Vương gia! Hạ quan đã lâu không thấy Vương gia thượng triều, quả thật mong nhớ khôn nguôi, đáng tiếc công vụ quấn thân, bằng không nhất định hạ quan đã đến quý phủ để bái phỏng[12] Vương gia… Quý thể của Vương gia vẫn khang kiện chứ ạ? Trên đường đến đây có gì bất trắc không ạ? Người đâu, còn không mau bày tiệc!?”

Đông Dương Vương đắc ý cười toe toét, mặc cho chúng nhân xun xoe bợ đỡ mình đến chiếc thủ tọa trang trọng nhất, ngay lập tức được ái nữ xinh đẹp Thượng Quan Hàn của Trương thị nãy giờ vẫn thẹn thùng chầu chực cạnh bên, tình tứ dâng lên một bình Nữ Nhi Hồng mười tám năm. Tấn Nguyên nhìn thấy bình rượu kia, chợt thoáng nhếch cười. 

Mỗi khi trong nhà có một bé gái được sinh ra, cha mẹ nó sẽ chôn xuống đất một hũ Nữ Nhi Hồng, đợi đến khi cô nương ấy xuất giá sẽ lại đào lên, hũ rượu ủ lâu năm phút chốc sẽ biến thành rượu mừng… Có thể nói, đó chính là thứ rượu tối trọng yếu trong đời nữ tử.

Vào dịp đại hôn, hắn cũng đã từng nếm qua Nữ Nhi Hồng của Đông Dương Vương phi, đến khi nạp thêm thê thiếp cũng vậy, thế nhưng vẫn có cảm giác thứ rượu do ái nữ của tứ phẩm quan viên dâng lên này… có điều hay ho thú vị…

Đông Dương Vương tựa như chỉ là tiện tay, đưa thẳng chén rượu vừa rót kia cho Minh Đức sau đó vẫn như đang tiện tay, tự rót cho mình một chén rượu khác, giơ lên mà sang sảng nói cười: “Thượng Quan công tử, bản vương cùng ngươi vốn tâm đầu ý hợp, ta lại vừa được ngươi ra tay cứu giúp, hôm nay xem như ta kính ngươi một chén!”

Trương thị cùng Thượng Quan Hàn sắc mặt bỗng chốc hóa ra trắng bệch, ngay cả Thượng Quan Thị lang cũng phải xiêu xiêu vẹo vẹo đứng lên: “Vương gia, thế này thì…”

Tấn Nguyên vẫn thản nhiên nâng chén mời chào: “Để bản vương cạn trước vậy!” Nói xong ngửa đầu uống hết nhẵn chén rượu trong tay mình, đoạn hướng Minh Đức nở một nụ cười đầy ẩn ý.

Minh Đức nhìn chằm chằm chén rượu trước mặt trong chốc lát, rồi thong thả cầm lên, đặt lại giữa bàn: “Vương gia thứ tội.”

Đông Dương Vương ra vẻ sửng sốt hết sức: “Minh Đức làm gì vậy, không nể mặt bản vương hay sao?”

Minh Đức lãnh đạm đáp: “Thần xưa nay không uống rượu.”

Thượng Quan Thị lang vội vàng nhào đến: “Nghiệt tử! Ngươi sao có thể ăn nói như thế trước mặt Vương gia —— ”

“Ái chà, Thị lang không cần làm vậy!” Đông Dương Vương phất tay ngăn trở người cha hiền từ đang rất mực căm phẫn đứa con không biết điều, nụ cười trên mặt vẫn chói sáng: “Nhất định là vì Minh Đức uống không quen thứ rượu nhẹ nhàng thế này… Thôi được, để bản vương mời ngươi Thiêu Đao Tử [13] hảo hạng! Đấy mới là thứ rượu dành cho nam nhi phương Bắc uống!”

Dứt lời bèn khoát tay ra hiệu cho bọn người hầu khiêng hai chiếc vò nồng nàn hương rượu mạnh vào, lại thân thủ mở nắp rót tràn một chén, cứng rắn dúi vào tay Minh Đức. Sắc mặt trầm xuống chút ít nhưng đầu mày khóe mắt lại ẩn hiện nét cười, y bèn dịu dàng cất tiếng: “Vương gia rượu vẫn chưa nhấp môi, tại sao khuôn mặt đã đỏ bừng, như thể cây đón gió xuân?”

Tấn Nguyên theo phản xạ vội đưa tay sờ sờ bên mặt mới nãy được ‘tặng’ một cái tát vừa đau râm ran vừa tức anh ách của mình…

Minh Đức những tưởng Vương gia điện hạ sẽ nổi trận lôi đình, ai ngờ người này da mặt dày còn hơn đít nồi, vẫn tỉnh bơ nói nói cười cười: “Bản vương gặp được Minh Đức, lòng hốt nhiên vui sướng ngập tràn đấy mà…”

Nghe phải những lời gớm tởm không gì sánh bằng, Minh Đức đánh liều nhắm chặt mắt, ngửa đầu uống một nhát cạn sạch chén rượu.

Đông Dương Vương hồ hởi vỗ tay bôm bốp: “Giỏi lắm! Công tử tửu lượng rất cao!” Tiếp đến lại tự nghiêng vò, rót cho mình một chén đầy tràn.

Thượng Quan Thị lang mừng đến mức không còn biết trời trăng mây nước gì nữa, đường đường một mệnh quan triều đình lại như phát khùng, hí hửng chạy tới đoạt phắt vò rượu trong tay tên người hầu mà rót lấy rót để. Tấn Nguyên thấy thế bật cười sảng khoái, vừa mạnh mẽ kéo tay Minh Đức, vừa ngửa cổ uống hết bay chén rượu của mình: “Tốt! Tốt lắm! Hoàng triều chúng ta có được một thiếu niên anh hào kiệt xuất thế này, chắc chắn sẽ tồn tại thiên thu vạn đại như thánh như thần!”

Minh Đức kỳ thực hoàn toàn không muốn uống. Tửu lượng của y vốn rất kém, chỉ mới một chén nhỏ mà mạch máu ngay huyệt Thái Dương [14] đã đập thình thịch. Nhưng nếu y lần nữa khước từ, tên Vương gia chết giẫm kia thể nào cũng sẽ gièm pha rằng: Rượu này nhằm cung chúc hoàng triều chúng ta thiên thu vạn đại! Ngươi không chịu uống, chẳng lẽ… tâm ngươi có điều bất chính?

Minh Đức nghiến răng, lại ngửa đầu uống cạn chén rượu, sau đó dứt khoát buông tay bỏ chén: “Vương gia thứ lỗi, thần không thể bồi tiếp được nữa.”

Dứt lời quay lưng định bỏ đi, ai dè Đông Dương Vương kia ‘công phu’ mặt dày không ai bì kịp, vẫn trâng tráo phóng lại túm chặt y mà kéo về bàn: “Ái chà chà, mọi người đang rất cao hứng, Minh Đức lại bỏ đi là thế nào? Ngươi bỏ đi nghĩa là không nể mặt bản vương đó nha! Người đâu! Mau thêm rượu!”

Trương Khoát trông sắc mặt Minh Đức, cảm thấy có điều không ổn, vội vàng tiến đến nhỏ giọng khuyên can: “Vương gia, việc này…”

Đông Dương Vương vung tay lên: “Cổ nhân cắt máu ăn thề, nhất định phải uống ba chén rượu, Minh Đức chỉ uống hai chén thì đâu có được? Lại đây lại đây, hôm nay ngươi nhất định phải uống hết chén này!”

Minh Đức bị hắn lôi kéo, trầm giọng bực bội: “Thần không hề muốn làm đồng minh với Vương gia.”

Đông Dương Vương bật cười, thanh âm khàn khàn quái dị: “ —— Minh Đức, ngươi thà cam tâm dụng sắc tiến thân, chứ nhất quyết không chịu noi theo Ngụy Trưng [15] ngày xưa, trở thành khai quốc công thần?”

Minh Đức đã chếnh choáng say, đầu óc mơ hồ lẫn lộn, nhưng vừa nghe những lời hắn thốt ra, đột nhiên cảm thấy… không hiểu sao giọng nói khàn khàn này có phần quen thuộc…

CHÚ THÍCH:

[1] nguyên bản “quan gia tử đệ” = con cái nhà quan = công tử ^^

[2] Đế đô phú: bài phú về đế đô [phú là một thể văn có vần, thường dùng để tả cảnh và tự sự, thịnh hành thời Hán, Ngụy và Lục Triều]

[3] nguyên bản “nhĩ tấn tư ma”: nghĩa đen: tóc mai chạm vào vành tai – nghĩa bóng: luôn luôn quấn quýt bên nhau, ý chỉ sự ân ái đôi đôi lứa lứa…:”>

[4] nguyên bản “Đông Sơn tái khởi”: thành ngữ dân gian, nói về Tể tướng Tạ An thời Đông Tấn, một người văn hay chữ tốt, cực kỳ tài giỏi (thời trẻ ông là bạn thân của Vương Hy Chi tiên sinh). Ông gần như là đệ nhất trụ cột của triều đình, nhưng vì chán ngán thế sự nên đã từ quan về ở ẩn khi mới ngoài ba mươi. Tuy nhiên thế lực nhà Tấn khi đó hết sức suy yếu, trong nước rối ren loạn lạc khắp nơi, nên Tạ An cứ quy ẩn ở Đông Sơn một thời gian thì lại phải trở về triều đình gánh vác trọng trách, lần sau chức cao hơn lần trước… [“Đông Sơn tái khởi” tạm hiểu là sau khi thoái ẩn lại trở về đảm nhận chức vị quan trọng, cũng có thể hiểu là sau khi thất thế thì lại được khôi phục địa vị…]
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện