Đinh Chiêu Dung đứng đợi ở bên ngoài một lúc lâu, chỉ nghe thấy tiếng người hò nhau đốt lửa, liền vội vàng phái một tiểu thái giám đi hỏi thăm. Lúc về, tên tiểu thái giám dè dặt bẩm báo:

– Nương nương, là do tiểu quý nhân trong đó đòi…… đòi đốt long bào.

Đinh Chiêu Dung cả kinh. Tiểu thái giám thấp giọng khuyên răn:

– Nương nương chớ nên giận dữ. Thời điểm này, ai được tối sủng ái trong cung chứ? Đừng nói là long bào, ngay cả bảo Hoàng thượng tự thiêu cũng……

Đinh Chiêu Dung vo chặt tấm khăn trong tay:

– Chẳng lẽ không ai quản được cái tên không biết đạo trời, không thấu vương pháp này sao!

– Đừng nói vậy chứ nương nương, một mỹ nhân thanh xuân phơi phới như nương nương, sao lại có thể – tiểu thái giám lén nhìn xung quanh, rồi thấp giọng nói tiếp, – có thể so sánh với cái tên phế nhân đến đầu óc cũng điên loạn đó được? Vừa dứt lời, cung nhân đứng bên ngoài cửa dài giọng truyền:

– Hoàng thượng giá lâm!

Đinh Chiêu Dung đứng phắt dậy, sửa sang áo quần, thướt tha đi đến cửa chuẩn bị nghênh giá, mấy cung nhân tiến đến cung kính mở cửa. Kiền Vạn Đế tiến nhanh vào.

– Thần thiếp cung nghênh Hoàng thượng, Hoàng thượng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế!

Kiền Vạn Đế ngồi xuống, sắc mặt âm trầm, lạnh lùng hỏi:

– Chiêu Dung đến có chuyện gì?

Đinh Chiêu Dung nhìn sắc mặt hắn chẳng có vẻ gì là hoan hỉ, cũng chẳng biết nguyên nhân tại sao, trong lòng cảm thấy hồi hộp lạ thường.

Thanh Trinh điện là nơi ở của một người điên, trong cung có nhiều lời đồn đại về chuyện này, người thì mơ hồ không rõ nguyên nhân, người thì đinh ninh cho rằng y bị bức đến phát điên, nhưng cũng có người nghi ngờ liệu y có điên thật hay không. Nhiều người không tiếc tiền của hối lộ người trong cung để dò la tin tức, nghe nói tiểu quý nhân kia cả ngày chỉ nằm ườn trên giường, nói năng cũng chẳng nên lời, hết ăn rồi lại ngủ, ăn uống cũng không vào, thuốc thang châm cứu cũng vô ích, thời gian còn lại trên cõi đời này cũng chẳng còn nhiều.

Một số người lại nói tiểu mỹ nhân này trời sinh hư hỏng, bị Hoàng thượng quản sít sao, ép bức đến mức không biết đúng sai gì nữa, sau đó mới phát điên. Lại có rất nhiều người vui sướng khi nghe tin y gặp họa, làm sao có chuyện Hoàng thượng vẫn sẽ yêu thích cái tên tiểu mỹ nhân đầu gỗ điên loạn ấy chứ? Ngày một ngày hai còn có thể sủng ái, nhưng liệu có thể kéo dài cả một đời được hay không.

Hiền phi cũng tin vậy. Khi nàng ta nói với Đinh Chiêu Dung điều đó, ả ta chỉ cười cười, cũng chẳng đồng ý.

Hiền phi rốt cuộc vẫn chỉ là một nữ tử xuất thân từ một gia đình nông dân nghèo, còn Đinh Chiêu Dung lại xuất thân từ một danh gia vọng tộc, mấy đời làm quốc thích, sở thích của đấng quân vương đều nắm rõ trong lòng bàn tay. Ban đầu Hoàng đế để tâm đến ngươi vì ngươi thông minh. Nhưng nếu ngươi cứ tiếp tục thông minh, lanh lợi, còn sắc đẹp lại lụi tàn, thì hắn sẽ chẳng thèm liếc mắt nhìn ngươi nữa. Đối với Hoàng đế, mỹ nhân chính là một đóa hoa, hắn chẳng quan tâm đóa hoa này có điên, có ngốc hay không, chỉ cần hoa đẹp thì hắn vẫn sẽ giữ lại bên mình.

Huống chi Minh Đức lúc thanh tỉnh cũng chẳng phải tốt đẹp gì, giờ hóa điên rồi chỉ biết ngoan ngoãn nghe lời, chỉ sợ Hoàng đế sẽ càng yêu thích y thêm mà thôi.

Ả ta biết thời điểm bây giờ chính là cơ hội ngàn năm có một, không thể để lỡ. Hơn nữa, cung nhân ả quen biết sau buổi triều hôm nay cũng đã về bẩm báo với ả, Hoàng thượng đã công khai chất vấn Đinh Hoảng ngay giữa chính thái điện ‘Xem ra trẫm không xứng với nữ nhân nhà khanh nên ngươi có vẻ căm tức đúng không!’. Hay nói cách khác, nếu ả ta không tỏ rõ thái độ ngay từ bây giờ, thì chẳng sớm thì muộn ả cũng bị đem ra làm bia đỡ để giết gà dọa khỉ.

Ả hít một hơi sâu, miễn cưỡng mỉm cười:

– Hoàng thượng, lần này thần thiếp đến cầu kiến cũng vẫn là về chuyện lập hậu. Nước không thể có một không Hậu, vị trí mẫu nghi thiên hạ này, thần thiếp xin tiến cử một người.

Kiền Vạn Đế không lên tiếng, để xem ả ta định nói gì.

– Thần thiếp không dám can thiệp đến chuyện hậu cung của Hoàng thượng, đây chỉ là ý kiến cá nhân của thần thiếp mà thôi. Nếu Hoàng thượng thấy không hợp ý, thì cứ việc giáo huấn thần thiếp.

Đinh Chiêu Dung lén nhìn sắc mặt Kiền Vạn Đế, vẫn thấy vẻ mặt hắn trầm như nước, không đoán được cảm xúc, liền vội vàng cúi đầu nói tiếp:

– …… Thần thiếp nghĩ rằng Hiền phi tỷ tỷ tài đức hơn người, tấm lòng nhân hậu, suốt thời gian qua đã chinh phục được lòng người trên dưới trong cung. Nếu tỷ ấy được phong hậu, có thể nói đó là nguyện vọng của trăm họ……

Kiền Vạn Đế thực sự có chút ngạc nhiên.

Chuyện phong hậu cho Hiền phi hắn đã tính toán từ trước, việc này cũng đồng thời chặn họng được đám nữ nhân hậu cung, và cũng tạo điều kiện cho hắn thay xà đổi cột. Thế nhưng cho dù là ai nói ra, hắn cũng không ngờ rằng đó lại là Đinh Chiêu Dung. Ham muốn trở thành quốc trượng của Đinh Hoảng giống như suy nghĩ của Tư Mã Chiêu, ai ai cũng có thể nhận ra.

– Hoàng thượng, – Đinh Chiêu Dung thấp giọng nói. – Có phải thần thiếp lỡ miệng……

– Không sao. Ngươi nói vậy dù sao cũng là vì dân vì nước.

Kiền Vạn Đế đứng lên, giọng nói cũng dịu đi vài phần:

– Nếu không còn chuyện gì khác, Chiêu Dung nên hồi cung nghỉ ngơi đi.

Ý tứ đuổi khéo rất rõ ràng, Đinh Chiêu Dung cắn chặt răng, kính cẩn đáp:

– Thần thiếp cáo lui.

Sau cơn náo loạn trong hưng phấn, Minh Đức nằm uể oải trên ghế dựa, dường như đang lim dim ngủ, nhưng vừa nhìn thấy Kiền Vạn Đế tiến đến, liền tỉnh như sáo, chỉ hơi rụt người về, cũng không né tránh.

Y dường như nhận ra rằng Kiền Vạn Đế đến đây chỉ để bồi y ăn cơm, dẫn y đi chơi, dù y không muốn cũng phải nhận, vì thế địch ý cũng giảm đi phần nào. Ban đầu giống như chuột thấy mèo, cứ nhìn thấy là trốn còn bây giờ đối mặt cũng chỉ hơi né tránh một chút.

Kiền Vạn Đế nửa quỳ trên ghế, thấp giọng nói:

– Xem thích không?

Minh Đức nhìn hắn, vẻ mặt bối rối, hiển nhiên không hiểu hắn đang nói đến chuyện gì.

– Ngươi xem đốt quần áo có thích không?

Minh Đức nghĩ nghĩ rồi gật gật.

– Đêm nay có tiệc chiêu đãi Nguyệt Thị sứ thần từ phương Bắc xuống, ngươi có muốn tham dự không?

Minh Đức hơi sửng sốt, rồi ngáp nhẹ một cái, một lúc lâu cũng chẳng có phản ứng gì. Trước kia, y vẫn khao khát bỏ trốn khỏi nơi đây, nhưng giờ đây suốt ngày chỉ thấy buồn ngủ, ngay cả cửa cũng lười chẳng muốn bước chân qua.

Kiền Vạn Đế lẳng lặng dõi theo bờ vai gầy yếu của y, nhìn thật lâu, thật lâu. Hoa viên cảnh xuân tràn ngập, cây cối đâm chồi, chim chóc hót vang, bươm bướm lượn quanh, ánh mặt trời dát vàng cả dòng suối trong xanh, hòa với tiếng chảy róc rách tựa như vô số giọt vàng vỡ tan. Mái tóc Minh Đức ban đầu còn êm mượt, sau bị thổi tung bởi một cơn gió, vài sợi bay phất phơ rồi rơi xuống bờ vai trắng như tuyết, một vài sợi hạ cánh xuống tấm ngực phập phồng chậm rãi.

Y đã say ngủ từ lúc nào.

– …… Minh Đức. – Lý Ký cúi đầu hỏi, thanh âm cơ hồ vùi lấp trong tiếng gió. – …… Ngươi có nguyện…… trở thành Hoàng hậu của ta không?……

Minh Đức ngủ rất say, đôi mắt phượng dài thi thoảng khẽ run lên, tựa như cánh bướm nhỏ khẽ động trong gió thoảng.

Quý công tử nhà ai đang say ngủ, đêm xuân hũ rượu chùm nho đỏ. Tuổi trẻ cuồng nhiệt tựa ánh mặt trời chiếu rọi nhành hoa mới nhú, chợt nghe thấy tiếng chim én nỉ non liền tỉnh lại, hóa ra chỉ là một giấc mộng.

Màn đêm buông xuống, Nguyệt Thị quốc vương tử Cừu Đa dẫn sứ thần đến yết kiến cùng tiến cống, đại tiệc náo nhiệt, ba trăm bàn tiệc, ca cơ xinh đẹp nô nức khắp nơi, cả sảnh đường ngợp trong vàng son xa hoa trụy lạc.

Nguyệt Thị quốc là một quốc gia du mục cường thịnh nhất vùng Tây Bắc, ngày trước từng chạy đến vùng Thiên Sơn, sau lại bị Thiên triều phát binh trục xuất, vì thế nên mới cúi đầu khuất phục, hàng năm đều cống nạp vàng bạc trâu bò vải vóc nhiều không đếm xuể.

Thiên triều cố tình thu phục một nước thuộc địa như vậy, hàng năm sứ đoàn đến tiến cống cũng đều mở tiệc chiêu đãi, ngoài ra còn ban thưởng rất nhiều bảo vật trân quý. Năm nay nghe đồn Nguyệt Thị quốc vương đang lâm trọng bệnh, khó lòng qua khỏi, vì thế mới phái người thừa kế Nguyệt Thị tương lai là vương tử Cừu Đa đến yết kiến, ý tứ muốn duy trì quan hệ ẩn trong đó khỏi cần nói cũng đoán ra được.

Vương tử Cừu Đa là nam nhân điển hình cho dân du mục phương Bắc, thanh âm nói chuyện sang sảng, tính tình hào phóng, lúc gặp Hoàng đế cũng không quỳ. Kiền Vạn Đế thấy vậy liền cười lớn, ban đặc ân cho hắn hành lễ theo phong tục của bổn quốc, còn ban thưởng rượu cùng mỹ nhân hầu rượu cho hắn. Giữa lúc tiệc tùng, quân thần cũng có chút ngà ngà say, Cừu Đa thừa dịp đó mà cười nói với Kiền Vạn Đế:

– Hoàng đế bệ hạ! Lần này ta đến, còn mang cho ngài một lễ vật đặc biệt nữa!

Kiền Vạn Đế mỉm cười:

– Vậy sao?

Cừu Đa đứng lên, phất tay ra sau:

– Mời bệ hạ thưởng thức!

Đại môn ầm ầm mở ra, xe ngựa của Nguyệt Thị chở theo một loạt mỹ nữ Nguyệt Thị. Các nàng hầu hết đều mặc váy dài truyền thống, tiên diễm mà xinh đẹp, tựa như một đóa hoa muôn màu muôn sắc.

– Bệ hạ! – Cừu Đa chỉ vào đoàn nữ nhân. – Đây là hai mươi nữ nhân xinh đẹp nhất Nguyệt Thị chúng ta, phụ vương có lòng tặng cho ngài!

Không hiểu vì sao, tuy đây đúng là chuyện tốt, nhưng Hoàng đế đang ngồi trên cao cao tại thượng kia lại hơi nhíu mày, vẻ không hài lòng có lướt qua gương mặt kia.

Kỳ thật chuyện này cũng chẳng phải bất ngờ gì, việc các nước thuộc địa tặng nữ nhân đã trở thành truyền thống, những mỹ nữ này nếu được sủng ái, thì có thể được phong phi sinh con, chỉ là con cái họ không thể phong Thái tử mà thôi. Hơn nữa, cho dù không được phong phi, thì họ cũng như một cảnh đẹp trong cung, không Hoàng đế nào lại có thể cự tuyệt một hậu cung đông đúc cả.

Cừu Đa lập tức phát hiện thấy vẻ không hài lòng của Kiền Vạn Đế, liền hỏi:

– Bệ hạ chê các nàng không đẹp sao?

Kiền Vạn Đế cười cười, đánh trống lảng:

– Uống rượu! Uống rượu nào!

Ngụ ý gì, ai ai cũng hiểu.

Cừu Đa có chút không phục. Hắn vô cùng tin tưởng vào con mắt thẩm mỹ của mình cũng như mị lực của nữ tử Nguyệt Thị, tại sao vị Hoàng đế kia lại có thể từ chối được.

– Bệ hạ thực sự cảm thấy các nàng không vừa mắt sao? Chẳng lẽ hậu cung của bệ hạ có người còn đẹp hơn sao?

Lời vừa nói ra, những người không biết thì cảm thấy khó xử, còn người biết thì ý tứ che miệng lại, coi như mình chưa nghe thấy gì. Kiền Vạn Đế chẳng có vẻ gì là vui vẻ, chỉ nâng cốc rồi uống cạn sạch, chẳng nói gì.

Cừu Đa quay sang nhìn thuộc hạ, thấy y lắc đầu, đành cúi đầu lầm lỳ uống rượu. Càng uống càng say, từng tốp từng tốp vũ cơ đến rồi đi, tất cả đều mặc áo voan mỏng, thay nhau kính rượu các vị khách. Đến thời điểm này, ngay cả ngài Ngự sử luôn giữ gìn lễ phép cũng có những hành vi phóng đãng. Tiếng hoan hô, tiếng cười đùa cùng tiếng pháo hoa đì đùng ngoài điện vang dội trong làn khói pháo hoa mờ ảo giữa bầu trời đêm.

Giữa lúc náo nhiệt, Trương Khoát xách quần chạy nhanh đến chỗ Kiền Vạn Đế, thì thầm với hắn điều gì đó. Kiền Vạn Đế đập cốc xuống, quát:

– Sao lại thế? Thanh Trinh điện to như vậy, chẳng lẽ không ai ngăn y lại được sao?

Trương Khoát thấp giọng nói:

– Bẩm Hoàng thượng, làm gì có ai dám ngăn cản tiểu quý nhân? Ngoài Thanh Trinh điện có bắn pháo hoa, mỗi lần nghe thấy tiếng nổ, tiểu quý nhân sợ đến mức chạy loạn cả lên……

Kiền Vạn Đế cũng có thể lý giải được hành vi của y. Lúc này, ngoài cửa điện lấp ló một bóng người, rồi lại biến mất, Kiền Vạn Đế bất chấp cái nhìn của mọi người, vội vàng đứng dậy tiến ra đón.

Minh Đức chỉ khoác một tấm áo bông, bên trong là bộ áo ngủ, chân trần, đang lấp la lấp ló đầu ngó vào trong, thấy nhiều người thì sợ không dám bước vào. Cung nữ cầm giầy với áo lông cừu chạy theo sau, sợ hãi muốn khóc thét lên, nhưng tiểu tổ tông kia chẳng thèm để ý đến các nàng. Ép y mặc thì tiểu tổ tông này lại cáu gắt không bắt y mặc, y lại chạy lung tung, hét toáng lên, chẳng may bị ốm thì phải làm sao?

Kiền Vạn Đế vội vàng cầm lấy tấm áo lông chồn trắng quấn quanh người Minh Đức, ngồi xổm xuống ôm y vào lòng, không ngừng hỏi:

– Chạy đến đây làm gì? Có bị thương không? Đã ăn gì chưa? Bọn nô tài ngu dốt các ngươi! Không biết ngăn y lại sao!

Thanh âm Minh Đức hơi run rẩy, đúng lúc đó một chùm pháo hoa phóng vút lên trời rồi nổ tung thành muôn màu rực rỡ, tiểu tử kia lập tức rụt đầu về, giấu mặt trong lòng Kiền Vạn Đế, sợ đến phát run:

– Cháy…… Cháy……

Kiền Vạn Đế vừa ôm y lên, vừa quay vào trong đại điện, luôn miệng an ủi:

– Không phải cháy, không phải cháy, là pháo hoa, đừng sợ, đừng sợ……

– Cháy…… Cháy…… Đốt……

Kiền Vạn Đế không nghe rõ, thấp giọng hỏi:

– Đốt cái gì?

– Đốt…… Thái học điện……

Kiền Vạn Đế khựng lại, một nỗi đau như trăm ngàn kim châm nhói lên trong lòng khiến hắn không thể thốt lên lời.

Lúc ấy…… hắn đã rất đắc ý…… khi nghĩ ra ý tưởng đó……

Minh Đức không chịu ngồi yên ổn trên long ỷ, quay bên này quay bên nọ trong ***g ngực Kiền Vạn Đế, mãi cho đến khi tiếng pháo hoa dứt hẳn mới chịu ló đầu ra, giương ánh mắt tò mò nhìn mọi người trong sảnh đường.

Kiền Vạn Đế một tay ôm chặt y lại, không cho y nhảy ra ngoài, một tay ép y ăn cơm, không cho y nhìn người khác. Dù sao Minh Đức cũng chẳng thấy đám người kia có gì thú vị, nên ngoan ngoãn quay đầu lại, hắn đút gì thì ăn nấy.

Hầu hết những người ngồi đây đều lần đầu tiên nhìn thấy y, lại thấy y được chính tay Hoàng đế bế vào, không nhìn rõ mặt, chỉ nhìn thấy một bàn chân trắng nõn thò ra từ trong tấm áo lông chồn, bàn chân ấy trắng cơ hồ như trong suốt, giống như chỉ cần chạm nhẹ thì sẽ vỡ tan. Đợi đến khi khuôn mặt kia ló ra từ trên long ỷ, y nhìn mọi người, mọi người cũng nhìn lại y, tuy vậy điều đó là thú vị với y, nhưng lại là một cử chỉ điên rồ với những người khác.

Cừu Đa thì thào:

– Đây…… Đây là…… Đây là hài tử nhà ai?

Tên nội điện thái giám được giao nhiệm vụ đón tiếp sứ đoàn đứng bên cạnh nghe thấy, liền cười nói:

– Điện hạ chắc đã nghe nói về y. Con người này vô cùng khó lường, một năm trước đã từng xông đến tận chân núi Thiên Sơn diệt sạch lũ quân phản loạn.

Cừu Đa cả kinh:

– Chẳng phải là thiếu niên tướng quân đó sao?

Hắn vẫn nhớ rõ thời điểm thuộc hạ chạy về bẩm báo, kể lại rằng có một thiếu niên tướng quân cưỡi bạch mã, tư thế hùng dũng hiên ngang, võ công vô cùng siêu phàm. Cừu Đa là một người có tinh thần thượng võ, lúc đó đã sai người mời thiếu niên tướng quân đó đến uống chén rượu, nhưng thuộc hạ lại quay về bẩm báo rằng thiếu niên kia đã thúc ngựa đi mất rồi.

Lúc ấy, hắn đã rất tiếc nuối, định bụng dịp nào đến Thiên triều nhất định phải gặp bằng được thiếu niên tướng quân này, cùng nhau bàn luận một lần. Hôm nay lúc mới đến, hắn nhìn ngó khắp nơi mà chẳng thấy bóng dáng y đâu, còn tưởng rằng y sẽ không xuất hiện, ai ngờ lại gặp được chân nhân trong tình cảnh này.

Mỹ nhân, quả là mỹ nhân, thế nhưng trước kia là một tướng quân đầu đội trời chân đạp đất, tại sao bây giờ lại rơi vào hoàn cảnh này?

Tên thái giám đứng cạnh cười khanh khách, vẻ mặt đầy mờ ám:

– Điện hạ thấy ngạc nhiên sao? Hắc hắc, tiểu chủ tử này rất to gan, sau khi hồi kinh liền dẫn binh bao vây hoàng cung…… Không chỉ vậy, tiểu chủ tử này nghe nói còn có máu mủ ruột thịt với cố Hoàng hậu. Vì thế lúc Hoàng thượng trấn áp loạn quân, huyết tẩy hoàng cung đã cố tình giữ lại y……

Cừu Đa kinh ngạc hỏi:

– Sao ta thấy thần trí y có vẻ bất thường?

– Cũng đúng thôi, ngày hôm ấy y đã bị Hoàng thượng bức đến phát điên rồi…… Bất quá dù có điên loạn, tiểu chủ tử này vẫn là một mỹ nhân được Hoàng thượng hết lòng sủng ái. Đáng tiếc y không phải là nữ nhân, nếu không……
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện