Phượng Ly Thiên ngẩn người, dịu dàng an ủi: “Không sao, con mèo kia đã sống mười mấy năm rồi, cũng đến lúc thọ chung chính tẩm.”

(Thọ chung chính tẩm –寿终正寝: sống thọ và chết tại nhà – Theo QT)

“Ừm……” Hiên Viên Cẩm Mặc ừm một tiếng, vẫn không nhúc nhích, muốn lặng lẽ lau đi giọt lệ tràn mi.

Vốn định ôm nhiều thêm một chốc, chỉ là vết thương thật sự rất đau, Phượng Ly Thiên đành phải nhẹ nhàng đẩy người trong lòng ra, vuốt nhẹ lên tuấn nhan trước mặt, dùng ngón cái lau đi giọt lệ đang yên lặng chảy xuống: “Sao lại nhảy xuống vực?”

Hiên Viên Cẩm Mặc mím môi, trừng mắt nhìn hắn: “Ngươi nói xem vì sao?” Tận mắt thấy ngươi trọng thương rơi xuống vực, suốt một tháng không có tin tức, hằng đêm mất ngủ, ngày ngày nhớ nhung, lý trí gần như bị cắn nuốt sạch sẽ. Đau đớn tận xương như vậy, y đã không thể chịu đựng nổi nữa. Hiên Viên Cẩm Mặc giận dỗi xoay người chừa cho hắn cái bóng lưng.

“Chỉ vì lão mèo chết mà ngươi nghĩ quẩn sao? Sao ngươi có thể vô trách nhiệm như vậy?” Phượng Ly Thiên nghiêm trang khiển trách.

“Ngươi……” Hiên Viên Cẩm Mặc lật người lại, trừng to đôi mắt xinh đẹp, tức giận đối diện với mắt phượng của tên kia.

Trừng mắt nhìn nhau hồi lâu, Phượng Ly Thiên mới nhếch khóe môi, chậm rãi kề sát vào, mổ nhẹ một cái trên chóp mũi y.

“Ha……” Hiên Viên Cẩm Mặc rốt cuộc cũng không nhịn nổi nữa, bật cười khẽ, âu sầu trong lòng cứ vậy mà trở thành hư không.

“Qua mấy ngày nữa để ta bắt cho ngươi con mèo con giống vậy được không?” Phượng Ly Thiên cọ đầu vào cổ ca ca, làm nũng.

“Không cần, ngày nào đó sẽ chết.” Hiên Viên Cẩm Mặc thở dài, y cũng không thích mấy động vật nho nhỏ đó, bởi vì những vật nhỏ ấy giống như búp bê sứ vậy, rất dễ vỡ, y vốn không có kiên nhẫn trông coi bọn nó, duy nhất chỉ vì con mèo kia là của Thiên nhi, cho nên y mới có thể chăm sóc nó nhiều năm đến vậy.

“Vậy ta bắt cho ngươi một con linh hồ không chết nha.” Phượng Ly Thiên đổi tư thế thoải mái nằm yên, đã thật lâu không được cùng Mặc nằm trên giường vui vẻ trò chuyện, hắn có rất nhiều rất nhiều lời muốn nói với y, nói đến cả đời cũng chưa hết. “Mặc, ngươi biết không, núi Thiên Hàn này có một truyền thuyết.”

“Là gì?” Hiên Viên Cẩm Mặc theo đó đáp lại, y cũng rất thích trò chuyện thế này.

“Theo truyền thuyết, chủ nhân của Tản Tuyết Cốc khi xưa là một con hồ tiên, cho nên tuyết hồ trên núi này đều có linh tính, sống cũng lâu hơn hồ ly bình thường.” Phượng Ly Thiên gác chân lên đùi Hiên Viên Cẩm Mặc, thích ý phe phẩy chân.

“Vậy chủ nhân của núi Phượng Hoàng năm xưa chẳng phải là Phượng hoàng trên chín tầng trời sao?” Hiên Viên Cẩm Mặc gạc chân hắn xuống, sau đó gác chân mình lên.

“Đúng đó, trong sách sử Phượng Cung viết như vậy đó.” Đối với chuyện chân mình bị ném xuống rồi đè lên, Phượng Ly Thiên chỉ có thể uất ức bĩu môi, toàn thân đều là thương tích, không cách nào đấu tranh cho vị trí của mình.

“Tà giáo.” Hiên Viên Cẩm Mặc khinh thường nói.

“Không phải đâu, ta đây là môn phái đứng đắn.” Phượng Ly Thiên nghĩa chính ngôn từ phản bác.

“Phải không đó?” Hiên Viên Cẩm Mặc nheo mắt lại, “Nếu người trong giang hồ biết cung chủ Phượng Cung là nhất phẩm thân vương triều đình, không biết sẽ nghĩ thế nào nhỉ?”

“Ngươi đang uy hiếp ta sao?” Phượng Ly Thiên nghiêng qua, Hiên Viên Cẩm Mặc phối hợp giang tay ra, hắn liền thuận thế gối đầu lên đó.

“Đúng vậy, cho nên ngươi phải ngoan ngoãn nghe lời nha.” Hiên Viên Cẩm Mặc cười ha ha, vươn tay điểm điểm chóp mũi của hắn.

“Ha hả, câu này ta nói với ngươi mới đúng……”

Mộc Miên Hoa nghe thấy tiếng cười vui vẻ trong phòng, cắn cắn môi, nâng tay gõ cửa: “Ly Thiên, ngươi dậy rồi sao?”

Tiếng cười trong phòng ngưng lại, Phượng Ly Thiên không vui nhíu mày, biết rõ còn cố hỏi, hắn không thèm quan tâm. Hiên Viên Cẩm Mặc cũng giật mình, y vốn tưởng rằng trong sơn cốc này chỉ có một mình Phượng Ly Thiên, tưởng rằng hắn bị nhốt trong vách núi cao vạn trượng không thể liên lạc với bên ngoài, ai ngờ ở đây lại còn có người khác.

“Còn chưa, có việc gì sao?” Nhận lấy ánh mắt suy tư của ca ca, Phượng Ly Thiên có chút luống cuống đáp lại.

“Sư thúc còn chưa dậy, ta có chuẩn bị điểm tâm……”

“Đặt ở cửa đi.” Phượng Ly Thiên không kiên nhẫn nói, hắn cũng không có hơi sức đâu mà để ý tới Mộc Miên Hoa, hiện giờ bên cạnh hắn đang có một con sư tử đang bị vây trong làn ranh tức giận, phải nhanh chóng vuốt lông mới được.

Đây là giọng của Mộc Miên Hoa, Hiên Viên Cẩm Mặc nhận ra. Nếu Mộc Miên Hoa ở đây, vậy tất nhiên có thể liên lạc với bên ngoài, y cũng không cho rằng Mộc Miên Hoa này cũng bị rớt từ vách núi xuống đâu.

“Đây là chuyện gì?” Hiên Viên Cẩm Mặc thản nhiên nhìn cái tên đang gối đầu trên tay mình, chờ hắn giải thích.

“Ly Thiên, sư phụ bảo ta hỏi một chút, ca ca ngươi tỉnh chưa.” Phượng Ly Thiên đang định nói gì đó, lại bị Mộc Miên Hoa cắt lời.

“Mặc, là thế này, nơi này kỳ thật là Vô Hoa Cốc.” Phượng Ly Thiên mở to hai mắt vô tội nhìn ca ca, “Ngày đó ta được sư phụ ta cứu……”

“Sư phụ ngươi?” Hiên Viên Cẩm Mặc chậm rãi siết chặt nắm tay, hít sâu một hơi, gằn từng chữ nói, “Nếu cả sư phụ ngươi cũng ở đây thì vì sao không truyền tin tức cho ta? Nhìn ta nhảy xuống vực ngươi thấy vui lắm có phải không?” Mặc kệ lấy cớ gì, nhưng suốt một tháng này hắn quả thật không hề truyền tin tức cho y, khiến y ở trong hoàng cung ngày ngày chịu đau đớn như bị moi tim, còn hắn thì căn bản không nhớ đến phải báo với người đang lo cho hắn một tiếng.

“Mặc, ngươi nghe ta nói đã……”

Hiên Viên Cẩm Mặc rút tay ra, nhanh chóng đứng dậy, phủ thêm áo khoác đi ra ngoài, không chú ý thấy Phượng Ly Thiên vừa bắt được góc áo của mình.

“Ca ca…… A……” Hắn nắm chặt góc áo Hiên Viên Cẩm Mặc, với theo người đang căm giận đi ra ngoài, trên người lại chẳng chút sức lực, vì thế Phượng Ly Thiên thuận đà bị kéo ngã xuống đất, sàn nhà bằng trúc phát ra tiếng ken két, “Hức…… Ca ca……”

Hiên Viên Cẩm Mặc vội quay đầu lại, nhìn thấy người phía sau đang cuộn mình trên đất, có vẻ rất khổ sở, chậm rãi nâng khuôn mặt tinh xảo nhưng tái nhợt lên nhìn mình, run rẩy há miệng thở dốc, phát ra lại là tiếng rên rỉ khiến người ta đau lòng: “Ư…… Đau……”

“Thiên nhi!” Hiên Viên Cẩm Mặc vội ngồi xổm xuống, ôm Phượng Ly Thiên vào lòng, kéo áo hắn ra, hàng mi đẹp lập tức nhíu chặt. Trên bờ ngực tinh tráng quấn đầy băng trắng, vệt máu đỏ thẫm từ nhiều miệng vết thương trào ra, thấm ướt băng vải. Sao y lại quên mất, hắn vì mình mà bị thương rất nặng! “Miên Hoa, mau đi gọi sư phụ ngươi đến, vết thương của Thiên nhi bị vỡ!” Hiên Viên Cẩm Mặc quát lớn ra cửa.

“Ly Thiên!” Mộc Miên Hoa đẩy cửa lao vào, “Để hắn lên giường, đây là xương cốt bị đứt, đừng đè lên miệng vết thương!”

“Ngươi còn thất thần làm gì, mau đi gọi Hạt Mã Tiền!” Hiên Viên Cẩm Mặc bế người đang đau đến run rẩy lên, mình thì ngồi lên giường làm chỗ dựa cho hắn.

Mộc Miên Hoa bị quát mà sửng sốt, khẽ cắn môi xoay người chạy ra ngoài.

“Ca ca, thực xin lỗi……”

“Có chuyện lát nữa nói sau.” Hiên Viên Cẩm Mặc đau lòng vuốt ve tuấn nhan trắng bệch như tờ giấy kia.

“Một tháng này, ta rất nhớ ngươi…… nhớ đến…… sắp điên rồi…… Ta…… có nhờ Miên Hoa…… truyền tin tức cho ngươi………… Ư……” Hắn nhếch môi, bộ dáng cố nén đau đớn khiến người ta đau lòng không thôi.

“Thiên nhi, đừng nói nữa, xin ngươi.” Hiên Viên Cẩm Mặc ôm chặt hắn, mình thật là đáng chết, mỗi lần Thiên nhi bị thương, ở bên cạnh mình vết thương sẽ càng thêm nặng.

Khi nói chuyện, Hạt Mã Tiền đã cùng Hiên Viên Triệt quần áo lộn xộn hoang mang chạy vào, hai người vừa thầm oán, vừa ba chân bốn cẳng xử lý vết thương. Phượng Thanh Tuyệt theo tới chỉ nhàn nhã khoanh tay đứng ở cạnh cửa, liếc mắt nhìn đồ đệ nửa chết nửa sống trên giường. Mấy cái loại ngoại thương này kỳ thật không nghiêm trọng đến vậy, lúc trước khi luyện võ tranh đấu, Phượng Ly Thiên cũng đã chịu không ít, lần này hắn chỉ có nội thương là nghiêm trọng nhất, mấy cái ngoại thương vốn chẳng đáng quan tâm.

Rõ ràng đang giả bộ đáng thương! Phượng Thanh Tuyệt nheo mắt phượng, quấy rầy buổi sáng tốt đẹp của hắn, món nợ này phải nhớ cho kỹ, chờ Phượng Ly Thiên có thể đi lại rồi mới giáo huấn hắn một chút.

Phượng Ly Thiên lén liếc mắt nhìn sư phụ một cái, sau khi đối diện với một đôi mắt phượng chất chứa oán niệm, lập tức thu tầm mắt lại, có một loại dự cảm không tốt a!

Đợi băng bó vết thương xong, Phượng Ly Thiên đã đổ đầy mồ hôi lạnh, suy yếu thở hào hển.

“May mà xương cốt không xảy ra vấn đề gì, không được lộn xộn nữa. Ngươi nằm trên giường tịnh dưỡng ba ngày cho ta, không cho xuống giường!” Hiên Viên Triệt quăng băng vải dính máu xuống, tức giận mắng.

“Ngài là, Triệt hoàng thúc?” Hiên Viên Cẩm Mặc rốt cuộc hồi phục tinh thần, kinh ngạc nhìn người giống như đúc phụ hoàng trước mặt.

“Ngươi biết ta?” Hiên Viên triệt có chút kinh ngạc.

“Từng nghe phụ hoàng nói là ông ấy còn có một huynh đệ song sinh.” Hiên Viên Cẩm Mặc cẩn thận đặt Phượng Ly Thiên lên giường, sau đó đứng dậy hành lễ, lại đột nhiên thấy choáng váng mặt mày.

Hạt Mã Tiền nhanh chóng đỡ lấy Hiên Viên Cẩm Mặc: “Ai nha, hành lễ gì chứ, tiểu tử này có gì ra dáng hoàng thúc đâu, cháu ngoại ngoan mau về giường nằm đi, bị phong hàn nặng như vậy, cũng không thể ra gió nữa.”

“Mặc……” Đợi ca ca bị Hạt Mãn Tiền ấn nằm lên giường, Phượng Ly Thiên đau lòng cọ cọ qua, hai người dựa sát vào nhau. Phượng Ly Thiên mím môi, hữu khí vô lực nhìn Mộc Miên Hoa nói: “Miên Hoa, dù thế nào, cầu ngươi trả lại ta mấy bức thư ta viết cho Mặc đi, ta không thể mất y……” Mắt phượng không còn kim quang yếu ớt khiến người thương tiếc, không đành lòng cự tuyệt.

“Ủa sao vậy? Mấy bức thư đó không phải đều được gửi đi rồi sao?” Hạt Mã Tiền tò mò hỏi.

Hiên Viên Triệt nhướn mày, không định xen vào.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện