“Thiên nhi?” Hiên Viên Cẩm Mặc lo lắng nhìn đệ đệ đang trầm mặc, không biết trong hồ lô Diêu Bách Tùng bán cái gì, lại đi công khai chỉ định y như vậy.

Phượng Ly Thiên hừ lạnh một tiếng, mình đang định tìm hắn, hắn lại tự dâng mình lên cửa a. Vốn định giả vờ giết trưởng lão Hàn Cốc để dụ họ Diêu xuất hiện, ai ngờ hắn lại tự xuất hiện trước, còn bắt mất Bình An, làm như vậy, sẽ chiếm tiên cơ, nhưng mà…… Hắn nhếch môi cười trào phúng, kéo ca ca ở bên cạnh vào lòng, vươn ngón tay xoa giãn mi tâm nhíu chặt của y: “Diêu Trường Thanh chắc chắn biết ta đã trở về, nên muốn chấm dứt tất cả mọi chuyện đây mà.”

“Hắn đã có mưu tình, thì sao mấy tháng này không hành động mà lại chờ ngươi trở về?” Trong mấy tháng này quả thật mỗi ngày y đều có chút lo lắng đề phòng, sợ Diêu Bách Tùng đột nhiên xuất hiện.

Phượng Ly Thiên cười khẽ, mổ một cái lên chóp mũi đáng yêu kia: “Ngốc quá, sao ta có thể để ngươi gặp nguy hiểm được, mấy tháng này xung quanh ngươi luôn có bảy mươi hai Tuyệt sát theo sát, nếu tiểu tử kia dám đến thì nhất định sẽ băm hắn thành thịt nát.” Bởi vì năm giác quan của Phượng Ly Thiên vô cùng nhạy bén, sát thủ ẩn nấp xung quanh sẽ làm ảnh hưởng giấc ngủ của hắn, cho nên lúc hắn trở về đã thu người lại hết, Mặc có hắn ở bên cạnh là đủ rồi.

“Bảy mươi hai người?” Hiên Viên Cẩm Mặc có hơi kinh ngạc, y nhớ rõ là Lam Cẩn chỉ giao cho y tám người thôi nha!

“À thì……” Phượng Ly Thiên sờ sờ cái mũi, không định thừa nhận sự thật là mình lén nhét thêm người bên cạnh y.

Hiên Viên Cẩm Mặc liếc hắn trắng mắt, nhưng cũng lười so đo: “Vậy giờ phải làm sao?” Con nối dõi của y vốn không nhiều lắm, về sau tuyệt đối cũng không có thêm, y đã định xem Đại hoàng tử là Thái tử để bồi dưỡng rồi, không thể để nó xảy ra chuyện gì được.

“Diêu Bách Tùng muốn chúng ta giờ Thìn đến đó, vẫn còn hai canh giờ nữa, còn kịp.” Phượng Ly Thiên nhìn thoáng qua sắc trời, mặt trời còn chưa ló dạng, buổi sáng mùa đông vẫn một màu đen kịt.

“Thiên nhi, giờ ngươi ra cung điều động nhân thủ Phượng Cung đi, ta cũng đi triệu tập binh mã sắp xếp thời gian hành động.” Hiên Viên Cẩm Mặc cũng tỉnh táo lại, bắt đầu thầm tính toán nghĩ sách lược cứu Đại hoàng tử về.

Phượng Ly Thiên gật gật đầu, trước khi đi phải điều tra rõ tình hình bên sườn dốc phía Tây và viện trợ Diêu Bách Tùng mời đến, nếu chuyện này có những môn phái khác tham gia thì có vẻ khó giải quyết hơn, đám ngụy quân tử ra vẻ đạo mạo kia không chừng sẽ giở trò bỉ ổi nào đó, vì vậy trước khi mọi chuyện xảy ra hắn phải bàn bạc với Lam Cẩn tìm ra vài trò càng bỉ ổi hơn.

Trên người còn mặc vương phục hoa lệ, lướt qua giữa không trung tựa như vẽ lên đó một đường ánh sáng tường hòa, Phượng Ly Thiên nhảy ra cửa sổ, lại nhanh chóng ló đầu vào hô: “Mặc, nhớ ăn điểm tâm đó nha.”

“Biết rồi.” Hiên Viên Cẩm Mặc bật cười bất đắc dĩ.

Nghe y cam đoan xong, hắn mới rút đầu ra vừa lòng rời đi.

Hiên Viên Cẩm Mặc xoay người đi đến Ngự Thư phòng, đầu tiên là hạ lệnh phong tỏa tin tức trong cung, sau đó viết một đạo mật chỉ, giao cho Si Mị xuất quỷ nhập thần. Thống lĩnh Ngự Lâm quân bị gọi vào Ngự Thư phòng, mật đàm nửa canh giờ mới được thả ra, khi đi ra vẻ mặt rất nghiêm túc, dù kẻ nào hỏi thăm cũng không lộ ra một chữ. Đức Phúc không hiểu ra sao nhìn thống lĩnh rời đi, xoay người phủ thêm một lớp áo choàng cho Hoàng Thượng: “Hoàng Thượng, nên dùng bữa thôi.”

“Ừ.” Hiên Viên Cẩm Mặc đáp một tiếng, đi đến điện Bàn Long, trong giày có lót một lớp lông thật dày, bước trên tuyết có một loại cảm giác bồng bềnh không thật.

“Hoàng Thượng, ngài đi bên này, đi trên tuyết sẽ đau chân đó.” Đức Phúc có chút khẩn trương bước lên dìu tay y.

“Không sao đâu.” Hiên Viên Cẩm Mặc lắc lắc đầu, tối qua Thiên nhi sưởi ấm chân cho y suốt một đêm, tới bây giờ vẫn ẩn ẩn cảm thấy có dòng Lưu hỏa đang vận hành trong gân mạch, trên đùi vô cùng ấm áp có lực.

Trở lại trong điện Bàn Long, vừa đi hai bước, Hiên Viên Cẩm Mặc chợt khựng người lại. Trong đình viện có chút khác lạ, thị vệ cầm đao, cung nữ quét tuyết, thái giám bưng thực hạp, tất cả mọi người đều duy trì động tác vốn có, không hề nhúc nhích. Đức Phúc hoảng sợ quay đầu, nhìn thấy trên mặt thị vệ đi bên cạnh phủ một tầng sương lạnh, run rẩy vươn ngón tay chọt một cái, thị vệ kia lập tức ngã cái rầm xuống đất.

“A!!!!!” Đức Phúc khàn giọng hét toáng lên.

“Biệt lai vô dạng, Mặc của ta.” Giọng nói quen thuộc từ trên trời giáng xuống, một bóng người màu trắng tức khắc xuất hiện trước mặt Hiên Viên Cẩm Mặc.

“Diêu Bách Tùng.” Hiên Viên Cẩm Mặc thản nhiên gọi tên người tới, tính toán thời gian thị vệ tuần tra tiếp theo.

Diêu Bách Tùng mặc quần áo màu trắng, khoanh tay mà đứng, trên mặt hiện lên một nụ cười ngại ngùng, chỉ là vết sẹo thật dài bên mặt trái đã phá hủy sạch hiệu quả chỉnh thể, trông có vẻ rất dữ tợn.

“Ta đã khống chế hơn phân nửa võ lâm, ít ngày nữa là có thể đánh bại Phượng Cung, hơn nữa trước khi đại sư huynh lâm chung đã truyền hết sáu mươi năm công lực cho ta, muốn đánh bại Phượng Ly Thiên quả thật là dễ như trở bàn tay.” Trong giọng nói như có rót vào ma lực, Diêu Bách Tùng vừa nói, vừa đi từng bước về phía Hiên Viên Cẩm Mặc, chậm rãi vươn tay ra với y, “Mặc, theo ta đi đi.”

Tay trái Hiên Viên Cẩm Mặc nắm chặt bội kiếm bên hông, theo bản năng lùi về sau một bước.

“Chữ Mặc này, ngươi có thể gọi được sao?” Âm thanh trong trẻo như tiếng suối giống như giễu cợt vang lên, một trận trời xoay đất chuyển, Hiên Viên Cẩm Mặc đã rơi vào một cái ôm ấm áp, bay xa ra mấy trượng.

“Phượng Ly Thiên!” Vẻ mặt như đã tính toán kỹ càng của Diêu Bách Tùng xuất hiện vết rách, một chiêu điệu hổ ly sơn kia sao lại không thành công chứ? Không thể nào, rõ ràng đám người kia đã mang theo Đại hoàng tử chờ ở sườn dốc phía Tây rồi mà, nhất định có thể quấn lấy tên chết tiệt này, “Sao ngươi lại trở về?”

Phượng Ly Thiên thả người trong lòng xuống, vô tội chớp mắt mấy cái: “Về ăn điểm tâm đó.”

Hiên Viên Cẩm Mặc không khỏi bật cười, Phượng Ly Thiên nghiêm túc nói: “Suỵt, không cho cười.”

Diêu Bách Tùng ngưng tụ khí băng hàn trong lòng bàn tay, hai tay nắm chặt vang lên tiếng ‘răng rắc’: “Phượng Ly Thiên, một khi đã vậy, hôm nay chúng ta kết thúc ngay tại đây đi.” Độ ấm quanh người chợt giảm xuống, chân khí cường đại dao động khiến cho băng tuyết dưới chân nhanh chóng xoay tròn cuộn lên.

“Ta nghĩ ngươi tính sai rồi.” Ánh vàng kim trong mắt phượng yêu dã lưu chuyển thật nhanh, ngoại sam hoa mỹ không gió tự bay, cánh môi nhếch lên một nụ cười giễu cợt băng lãnh: “Là ngươi kết thúc tại đây, không phải chúng ta.”

Diêu Bách Tùng hừ lạnh một tiếng, bay lên không đánh tới, hai tay ở không trung liên tục biến hóa ra ba thủ thế, mang theo hàn khí mạnh mẽ điên cuồng quét tới, hơi nước trong không trung đều bị kết thành băng, quanh người hắn bốc lên sương băng màu trắng. Đúng là ỷ vào nội lực sáu mươi năm, muốn một chiêu quyết định thắng thua.

Phượng Ly Thiên ôm lấy Hiên Viên Cẩm Mặc, cả người bật lên như chim bay, đằng không lên mấy trượng, khéo léo né tránh một chưởng đằng đằng sát khí, nhẹ nhàng đứng trên nóc nhà cao cao của điện Bàn Long, đặt người trong lòng lên trên đó.

“Thiên nhi, đừng bận tâm đến ta.” Hiên Viên Cẩm Mặc nhíu mày, chỉ thấy Diêu Bách Tùng lấy chưởng đánh xuống đất, thoáng chốc đã trở người phóng tới nóc nhà, vọt thẳng lại đây.

“Ta nói rồi, ta sẽ không bỏ ngươi lại nữa.” Phượng Ly Thiên dịu dàng nói, Lưu hỏa diễm sắc xoay tròn quanh người, cái né tránh vừa rồi đã thoát được mũi nhọn của Diêu Bách Tùng, người bị đánh kế tiếp không phải là hắn nữa.

Phượng Ly Thiên vươn hai tay, vẽ hai nửa vòng tròn trước ngực, hỏa diễm cực nóng khác biệt hoàn toàn với ánh lửa nhỏ bé trước kia, giống như đã bao bọc hết toàn thân hắn, điểm nhẹ mũi chân, phóng tới nghênh đón song chưởng lạnh lẽo tàn bạo của Diêu Bách Tùng.

Hiên Viên Cẩm Mặc chỉ nhìn thấy một đoàn hỏa diễm màu đỏ đang nhằm về phía một lốc xoáy sương trắng, sau đó là tiếng nổ rung trời động đất, y nhanh chóng xoay người nhảy khỏi nóc nhà, mái ngói lưu ly vàng óng của điện Bàn Long bị kình khí cường đại làm nổ bay. Khác với tiếng kêu phút chốc lụi tàn trước kia, tiếng phượng kêu lần này trong trẻo mà lâu dài, vang tận trời xanh, làm giật mình chim bay trong mấy dặm.

Diêu Bách Tùng bị văng ra, ngã mạnh xuống đất, hai tay chống lên muốn đất dậy, nhưng lại chỉ phun ra ngụm máu lớn rồi ngã xuống. “Cạch cạch” đội tên giáp bạc được huấn luyện nghiêm chỉnh được Hiên Viên Cẩm Mặc gọi tới đã xuất hiện, đồng loạt vây kín đầu tường, mũi tên sáng bạc cùng nhắm vào Diêu Bách Tùng ở giữa đình viện, lần này là mọc cánh cũng khó thoát.

Phượng Ly Thiên đứng trên nóc nhà bị phá hư, chậm rãi tán đi Lưu hỏa đang chậm rãi khuếch tán sau lưng mình, phảng phất như một đôi cánh hoa mỹ diễm sắc, ánh lên gương mặt tinh xảo đến mức yêu dã kia, đẹp đến mức khiến người ta không thở nổi. Hiên Viên Cẩm Mặc nhìn đến có chút ngây người, theo truyền thuyết, khi luyện tới đỉnh phong của Lưu Hỏa thần công, thì có thể đạp đất thành thần, trong chớp nhoáng này, y có một loại lỗi giác là hắn sẽ mọc cánh bay đi.

“Thiên nhi……” Hiên Viên Cẩm Mặc gọi khẽ một tiếng, nếu ngươi cứ vậy mà biến mất, thì ta phải làm sao bây giờ? “Mặc!” Phượng Ly Thiên đột nhiên hét lớn một tiếng, Diêu Bách Tùng nằm trên đất hai mắt đỏ đậm, ngưng tụ tất cả nội lực trên người, cách không đánh một chưởng về phía Hiên Viên Cẩm Mặc cách xa mình mấy bước. Nếu không chiếm được, vậy cùng nhau chết đi, Phượng Ly Thiên, ngươi cũng nếm thử tư vị mất đi người thân nhất xem.

Sáu mươi năm nội lực hùng hậu, khiến chưởng lực khuếch trương ra hơn cả trượng, khí băng hàn tạo thành ba hình cung như sóng triều đánh tới, Hiên Viên Cẩm Mặc dĩ nhiên không tránh kịp, một chưởng liều mạng, dù cách không mà ra, nhưng tuyệt đối có thể lấy mạng y. Phượng Ly Thiên nhún người lao tới, vì nâng cao tốc độ, không thể không dùng Lưu hỏa kích thích gân mạch, nháy mắt như tên rời cung, kéo Hiên Viên Cẩm Mặc vào trong lòng bảo hộ chặt chẽ: “Ư…” Chưởng lực mạnh mẽ tụ lại đánh vào người Phượng Ly Thiên, khiến hắn không khỏi rên lên một tiếng, phun mạnh ra một ngụm máu tươi.

“Vút vút vút!” Vạn tên cùng phóng, nháy mắt đã bắn Diêu Bách Tùng thành con nhím.

“Thiên nhi!” Máu tươi nóng hổi nhiễm đỏ long bào màu vàng sáng, Hiên Viên Cẩm Mặc trở tay ôm Phượng Ly Thiên vào lòng, lo lắng gọi tên hắn.

“Khụ khụ……” Phượng Ly Thiên ho khan vài tiếng, chậm rãi điều chỉnh nội tức, hóa giải Hàn Băng chưởng cường đại, vốn muốn giả chết chọc y một chút, nhưng nhìn thấy màn nước lóng lánh trong mắt ca ca, rốt cuộc cũng không đành lòng, hắn vuốt nhẹ hai má hơi lạnh của Hiên Viên Cẩm Mặc, “Không sao đâu, đừng sợ.”

“Nô tài hộ giá chậm trễ, xin Hoàng Thượng giáng tội.” Thị vệ tuần tra lúc này mới chạy tới, quỳ gối bên chân Hiên Viên Cẩm Mặc thỉnh tội. Đội tên giáp bạc cũng thu tên biến mất ở đầu tường.

“Thiên nhi, bị thương nghiêm trọng không?” Hiên Viên Cẩm Mặc không quan tâm tới những người khác, lấy chiếc khăn gấm màu vàng sáng trong ngực ra, cẩn thận lau đi máu tươi bên khóe miệng Phượng Ly Thiên.

Phượng Ly Thiên thở phào một hơi, tạm thời ngăn chặn hàn khí trong cơ thể, chờ lúc yên tĩnh sẽ chậm rãi hóa giải. Hắn đứng dậy phủi phủi tuyết trên người, Hiên Viên Cẩm Mặc theo đó đứng lên đỡ lấy hắn.

“Dọn sạch nơi này đi.” Nâng mắt thấy Đức Phúc đã sớm sợ đến mức ngất ở một góc, Hiên Viên Cẩm Mặc bất đắc dĩ thở dài, “Tìm Thái y đến xem cho Đức Phúc.”

“Dạ!” Nhóm thị vệ lập tức đứng dậy làm việc.

“Mặc, ta không sao.” Phượng Ly Thiên cười khẽ, trấn an vỗ vỗ bàn tay đang đỡ bên hông, “Chúng ta đến sườn dốc phía Tây đi.”

Ngoài thành, sườn dốc phía Tây.

Hiên Viên Bình An sùng bái nhìn người áo lam đón gió mà đứng: “Thúc thúc, người thật lợi hại!”

“Lam Cẩn, đã giao tiểu tử kia cho ngươi rồi, mau thả con gái của ta ra!” Chưởng môn Kì Sơn phẫn nộ quát.

“Ma đầu, mau thả con ta ra!” Vài người có danh vọng trong võ lâm cũng la lên theo, thì ra, Phượng Ly Thiên đã đoán được chuyện này ắt có mấy môn phái khác tham gia, cho nên hắn ra lệnh cho Thiên Cơ Lâu dùng tốc độ nhanh nhất tìm ra con cái đang ở tạm trong kinh thành của những tên này, sau đó điều động sát thủ của Bích Huyết Các đến bắt lại hết, khiến cho sát trận bọn họ bày ra để tróc nã Phượng Ly Thiên thoáng cái tan tành.

“Chư vị sẽ nhanh chóng đoàn viên với người nhà thôi.” Thống lĩnh Ngự Lâm quân dẫn theo hơn vạn Ngự Lâm quân kịp thời đuổi tới, Hiên Viên Cẩm Mặc quả nhiên tính đúng thời gian, binh lính mang đầy đủ vũ trang ba vòng trong ba vòng ngoài vây chặt sườn dốc phía Tây không một khe hở, “Chư vị bắt giữ Hoàng tử, ý đồ bất minh, mời chư vị theo ta đến Hình bộ một chuyến, nói rõ sự tình hôm nay.”

Sắc mặt nhóm người danh môn chính phái lập tức trở nên rất khó coi, dù cho võ công cao tới đâu, cũng không đánh lại thiên quân vạn mã của hoàng thành.

Trong rừng cây xa xa, một chiếc xe ngựa hoa lệ đang nhàn nhã đậu ở ven đường, người trên xe dùng một tay vén màn xe lên, xem náo nhiệt ở xa xa.

“Cho rằng thành lập một môn phái nho nhỏ là có thể đối địch với triều đình sao?” Hiên Viên Cẩm Mặc lạnh lùng nói.

“Chính là vậy đó, cho nên ta mới nhanh chóng chạy về triều đình, xin cái chức Vương gia để làm đó.” Phượng Ly Thiên chân chó phụ họa.

Hiên Viên Cẩm Mặc trừng hắn một cái, buông màn xe, nói với thị vệ đánh xe: “Hồi cung.”

Xe ngựa hoa lệ chậm rãi quay đầu, thong dong đi xuống sườn dốc phía Tây.

“Thiên nhi, nghe nói luyện tới tầng thứ chín của Lưu Hỏa thần công, là có thể đạp đất thành thần, có phải là thật hay không?”

“Không biết, ta chỉ mới luyện xong sơ cảnh, vừa mới bước vào trung cảnh mà thôi, ai biết được sau này sẽ thế nào.”

“Nếu như…… thật sự có thể thành tiên, ngươi……” Ngươi sẽ trở về trên chín tầng trời, bỏ ta mà đi sao?

“Yên tâm đi, cho dù thành tiên, ta cũng sẽ về nhà ăn cơm đúng giờ.”

“Ha ha, không có tiền đồ.”

“Sao chứ? Bộ là thần tiên thì không cho ăn cơm hả? Đúng rồi, ta còn chưa có ăn cơm đâu, nè, bảo ngựa chạy nhanh lên, bổn vương muốn dùng thiện!”

……

Mặc, cho dù có vứt bỏ vinh hoa phú quý của cửu thiên thập địa, cho dù phải dùng tất cả sức lực mãi đến khi thịt nát xương tan, ta cũng sẽ phá tan chín tầng trời cao, trở về bên cạnh ngươi……
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện