Có lẽ trong điện này quá mức ấm áp, ngoại sam Phượng Ly Thiên mở rộng, cổ áo nội sam cũng bị hắn kéo ra, ánh nến chiếu vào đường cong tuyệt đẹp, chiếu trên cơ ngực bóng loáng khỏe mạnh, từ chỗ xương quai xanh mê người chiếu vào bên trong, khiến người ta không khỏi suy nghĩ vẩn vơ.
“Đêm nay bản điện hạ không gọi người thị tẩm!” Bàn tay đặt sau lưng Hiên Viên Cẩm Mặc siết chặt thành quyền, vốn đã đầy ngập lửa giận lại bị Phượng Ly Thiên quậy đến không có chỗ phát tiết, “Ngươi đi đi.” Y cần một mình yên lặng một chút, nghĩ kỹ lại những chuyện hoang đường mấy ngày nay, lý trí nói cho y biết không thể cứ tiếp tục như vậy.
Phượng Ly Thiên nhếch môi, xáp đến ôm lấy thắt lưng rắn chắc của Hiên Viên Cẩm Mặc: “Đừng lo, ta chủ động đến thị tẩm mà.”
“Ngươi……” Nói chuyện với Phượng Ly Thiên, đề tài thường xuyên bị lệch khỏi quỹ đạo trọng điểm, luôn có một cảm giác như tay sắt đánh vào bông gòn. Người này tuyệt đối là cố ý!
“A, ta biết rồi!” Phượng Ly Thiên tủi thân nói, “Thái tử điện hạ nhất định đã bị sắc đẹp của tiểu thư nhà Thượng Quan mê hoặc, định bỏ ta mà đi. Đáng thương ta cưỡi ngựa chạy suốt cả đêm, chỉ để trở về bị ngươi vứt bỏ sao?”
Nghe Phượng Ly Thiên nhắc tới tiểu thư nhà Thượng Quan, Hiên Viên Cẩm Mặc thầm rùng mình, sao hắn lại biết? Tin tức của Phượng Cung linh thông đến mức này sao? Trong nháy mắt, trăm loại suy nghĩ xẹt qua trong lòng.
“Đủ rồi!” Y phiền não đưa tay đẩy người quấn trên lưng ra, “Đùa giỡn ta như vậy rất thú vị sao?”
“Mặc?” Phượng Ly Thiên chống một tay trên giường, ngơ ngác nhìn Hiên Viên Cẩm Mặc lấy kiếm chỉ vào mình.
“Rốt cuộc ngươi muốn gì?” Hiên Viên Cẩm Mặc nhìn đôi mắt phượng lưu chuyển kim quang kia, thấy không rõ những suy nghĩ che giấu trong đó, thói quen nắm mọi chuyện trong tay khiến y càng thêm phiền não. Đêm nay sở dĩ đồng ý đến dự tiệc, cũng chỉ để kiểm tra xem giữa mình và mẫu hậu rốt cuộc còn bao nhiêu tình cảm, kết quả, giữa bọn họ ngoại trừ quốc sự thì không còn gì khác. Có lẽ thứ gọi là tin tưởng, đã sớm biến mất theo thiên sứ nhỏ bé kia rồi. Ngay cả mẫu thân ruột thịt còn không đáng tin, huống chi là một cung chủ Ma cung chỉ vừa quen biết mới hai tháng chứ!
Vẫn không tin sao? Nụ cười bên môi dần nhạt đi, Phượng Ly Thiên thu lại nội lực hộ thể, lưu quang trong mắt lập tức tắt đi, trong đôi mắt đen láy như vực sâu phản chiếu bóng dáng cao ngất của Hiên Viên Cẩm Mặc và lưỡi kiếm lấp lánh ánh sáng lạnh: “Ta không muốn gì cả, ta chỉ muốn ngươi.”
Hiên Viên Cẩm Mặc cười lạnh một tiếng, mũi kiếm lại nhích về trước thêm ba tấc, đặt trên da thịt co giãn bên ngực trái của hắn, thông qua thân kiếm, truyền đến một tiếng tim đập hữu lực: “Chúng ta chỉ vừa mới quen, mà ngươi đã đối tốt với ta như vậy, ngươi dám nói trước đây lúc ngươi tiếp cận ta không có mục đích không?”
Nói như vậy nếu chỉ đơn thuần là người yêu nghe xong, tất nhiên sẽ rất đau lòng, vấn đề là trước kia Phượng Ly Thiên quả thật đã sớm có mưu tính, thầm nghĩ không phải y đã đoán được cái gì rồi chứ, vì vậy cũng không lập tức phản bác. Ai ngờ hành động này trong mắt Hiên Viên Cẩm Mặc lại chính là cam chịu. Phượng Ly Thiên lẳng lặng nhìn vào ánh mắt Hiên Viên Cẩm Mặc, phát hiện nơi đó có phẫn nộ, có nghi hoặc, nhiều hơn hết là sự cô độc thật lâu, không thể tin bất cứ kẻ nào.
Phượng Ly Thiên vươn tay, chỉ là bảo kiếm dài hơn cánh tay hắn, vì thế hắn ngồi thẳng người, mặc cho mũi kiếm đang từng tấc từng tấc đâm vào thân thể, chậm rãi xoa lên hai má Hiên Viên Cẩm Mặc: “Đừng sợ, ta không phải vì mục đích gì mới tiếp cận ngươi đâu, mà tất cả những gì ta làm đều chỉ để tiếp cận ngươi thôi.”
Hiên Viên Cẩm Mặc bị động tác của Phượng Ly Thiên làm sợ ngây người, từng giọt từng giọt máu tươi nhiễm đỏ vạt áo tuyết sắc, vẽ nên hoa văn yêu dã, y thậm chí nghe được cả tiếng xé rách da thịt, theo mũi kiếm truyền đến rất rõ ràng. Nhanh chóng rút kiếm ra, nghe thấy Phượng Ly Thiên tiếng rên rỉ, Hiên Viên Cẩm Mặc cũng không quản nhiều nữa, vọt tới bên giường ôm Phượng Ly Thiên vào lòng, một tay ôm người, một tay đè lại miệng vết thương, hét vọng ra cửa: “Truyền Thái y!”
Cảm thấy cánh tay ôm mình đang run nhè nhẹ, Phượng Ly Thiên thở dài, nắm lấy bàn tay trước ngực: “Đồ ngốc, truyền Thái y làm gì? Dùng Quỳnh lộ…… Là có thể……” Đau đớn nơi miệng vết thương lúc này mới trở nên kịch liệt, khiến câu nói Phượng Ly Thiên không thể nào liền mạch.
“Câm miệng!” Hiên Viên Cẩm Mặc để Phượng Ly Thiên tựa vào người, đưa ra một tay tìm kiếm Quỳnh lộ. Tất cả phẫn nộ, ngờ vực, tại một khắc này hóa thành hư không, lúc này thật sự sợ hãi, sợ người trong lòng xảy ra chuyện gì đó, sợ thứ ấm áp duy nhất trên đời này cứ vậy mà biến mất.
May là Hiên Viên Cẩm Mặc vẫn luôn mang theo Quỳnh lộ bên người, bật ra nắp bình rồi lập tức đổ lên miệng vết thương, nhưng bị người trong lòng nắm lại: “Sẽ chết đó……” Phượng Ly Thiên dở khóc dở cười, Hiên Viên Cẩm Mặc rời xa hắn nhiều năm như vậy, đã sớm quên mất cách chăm sóc người khác, cái cách đổ thuốc như vậy, chưa nói đến quá lãng phí, chỉ riêng tác dụng phụ của Quỳnh lộ thôi còn không đau chết hắn sao.
Hiên Viên Cẩm Mặc có chút quẫn bách rút tay ra, dùng đầu ngón tay dính chút Quỳnh lộ rồi cẩn thận bôi lên miệng vết thương, thân thể trong lòng hơi run rẩy, nhưng không phát ra tiếng động nào. Hiên Viên Cẩm Mặc lo lắng cúi đầu, muốn xem thử tình trạng của Phượng Ly Thiên, lại bị Phượng Ly Thiên đồng thời ngẩng đầu hôn trúng. Nụ hôn như chuồn chuồn lướt nước lại khiến trong lòng dâng lên gợn sóng, Hiên Viên Cẩm Mặc mê muội nhìn vài đôi mắt phượng biết cười kia, thật lâu cũng không dời đi được.
“Sao lại làm như vậy?” Hiên Viên Cẩm Mặc nhẹ giọng hỏi, trong lòng có rất nhiều nghi hoặc. Vì sao lại đối tốt với y? Vì sao lại thích y? Vì sao lại nhận một kiếm của y? “Bởi vì……”
“Điện hạ,” Tiếng thông báo của Đức Phúc cắt ngang câu trả lời của Phượng Ly Thiên, “Thái y đến.”
Để Thái y biết Thái tử hét gọi Thái y là vì nam nhân trong lòng, không biết sẽ xảy ra náo loạn gì đây. Phượng Ly Thiên trêu tức nhìn Hiên Viên Cẩm Mặc, bộ dáng xem kịch vui. Nào biết Hiên Viên Cẩm Mặc cũng không có ý vẫy lui Thái y, mà trực tiếp bảo Thái y đi đến.
Bởi vì Hiên Viên Cẩm Mặc gọi quá gấp, nên Đức Phúc nghĩ có lẽ Thái tử đã xảy ra chuyện gì, cảm thấy lo lắng, lập tức kéo Thái y đến. Người vào là thủ tọa (người đứng đầu) Thái Y viện, người này họ Đoàn, đã ở trong cung mấy chục năm, tình cảnh nào mà chưa từng thấy qua? Nhưng, lúc nhìn thấy Thái tử đang cẩn thận ôm một nam nhân có vóc người tương đương mình, ông vẫn sững người tại chỗ. Nhưng thật ra Đức Phúc, tuy rằng mắt đậu xanh có trừng to thành đậu phụ, nhưng cũng hoàn hồn rất nhanh, vội đóng cửa điện lại, chỉ huy các cung nữ thái giám theo vào bưng trà rót nước.
Đoạn Thái y ngẩng đầu nhìn gương mặt âm trầm của Thái tử, cũng không dám đưa tay lau mồ hôi trên trán, thành thành thật thật đáp lời: “Khởi bẩm thái tử, công tử chỉ bị thương da thịt, không tổn thương đến tâm mạch, huống hồ đã dùng qua thuốc trị thương tốt nhất, nghỉ ngơi mấy ngày thì không còn gì đáng ngại nữa. Lão thần viết đơn thuốc, bồi bổ huyết khí cho công tử là được.”
Nghe không bị tổn thương đến tâm mạch, Hiên Viên Cẩm Mặc mới yên lòng. Phượng Ly Thiên lại không để ý chút nào, với hoàn cảnh trưởng thành của mình, hắn tất nhiên biết cách khiến mũi kiếm không đâm trúng chỗ yếu hại, hắn cũng không định dùng mạng để dỗ Hiên Viên Cẩm Mặc vui vẻ đâu.
Hiên Viên Cẩm Mặc nhận lấy khăn ấm cung nữ đưa tới, cẩn thận lau đi vết máu trước ngực Phượng Ly Thiên, giương mắt nhìn người trong điện, chậm rãi nói: “Đức Phúc, chuyện đêm nay, bản điện hạ không hy vọng sẽ nghe thấy bất cứ lời không hay nào.”
“Nô tài hiểu rõ.”
Lời này nghe qua là đang nói với Đức Phúc, nhưng những người trong điện đều biết mình nên làm thế nào, tất cả đều phải suy nghĩ vì cái đầu trên cổ.
Đợi mọi người thối lui, Hiên Viên Cẩm Mặc vừa định tiếp tục lời chưa nói xong, lại bị cái tên bị thương trong lòng ấn ngã trên giường.
“Ngươi làm gì…… ưm……”
Phượng Ly Thiên tà tà liếm môi: “Thị tẩm a.” Nói xong, bắt đầu không thèm khách khí mà cởi ra trang phục Thái tử.
“Hỗn đản,” Hiên Viên Cẩm Mặc muốn đẩy hắn ra, lại sợ đụng tới miệng vết thương của hắn, “Ngươi vừa bị thương……”
“Đúng rồi, ta bị thương,” Vươn móng vuốt, xoa xoa vòm ngực rộng lớn kia, “Cho nên làm chút chuyện thoải mái để giảm bớt đau đớn thôi.”
“Ngươi…… ưm……” Những lời còn lại khi cánh môi ấm áp kia chạm vào điểm yếu ớt của thân thể, lập tức biến mất khỏi đầu Hiên Viên Cẩm Mặc.
Ngón tay linh hoạt thon dài châm lên từng ngọn hỏa diễm trên da thịt màu lúa mạch, chính xác chạm vào mỗi một điểm mẫn cảm, Phượng Ly Thiên vùi đầu giữa hai chân Hiên Viên Cẩm Mặc, vừa lòng nghe được tiếng thở dốc ồ ồ biến thành tiếng rên rỉ ngọt lịm. Lấy ra thuốc mỡ được chuẩn bị tốt từ sớm, từ từ đẩy vào.
Dù sao cũng không phải nơi trời sinh thừa nhận cự vật, Hiên Viên Cẩm Mặc không thể tránh khỏi đau đớn lúc đầu mà nhíu lại hàng mày đẹp. Phượng Ly Thiên cố chịu đựng không dám vọng động, chậm rãi tác động, nhẹ nhàng hôn lên mồ hôi trên trán người dưới thân, mãi đến khi Hiên Viên Cẩm Mặc khó chịu động đậy thắt lưng, thì mới yên tâm mà rong ruổi.
Đức Phúc vừa bưng dược phẩm bổ máu nấu xong tới, đành bất đắc dĩ đứng ở trước điện, nghe trong điện mơ hồ truyền đến thanh âm, “Mau, mau một chút……” “Hỗn đản…… Chậm một chút…… A……” Đức Phúc thở dài, phất tay bảo tiểu thái giám bưng thuốc xuống, thầm nghĩ: “Điện hạ, ngài kiềm chế chút đi, trên người công tử còn có thương tích đó……” Lắc đầu cũng đi ngủ.
Động tác quá mức kịch liệt, khiến cho sau khi dừng lại, thân thể Hiên Viên Cẩm Mặc còn chịu không nổi mà run rẩy. Phượng Ly Thiên ôm Hiên Viên Cẩm Mặc vào lòng, trấn an thân thể khó chịu run rẩy của y, đợi cho người trong lòng chậm rãi bình tĩnh lại, mới nhỏ giọng nói: “Mặc, hiện tại có một số việc ta không thể nói với ngươi, ngươi chỉ cần tin rằng, ta vĩnh viễn sẽ không làm tổn thương ngươi là được, vậy là đủ rồi.”
“Ta dựa vào cái gì để tin ngươi?” Thanh âm vừa lấy lại sức có chút khàn khàn, lộ ra ba phần lười biếng bảy phần gợi cảm, vô cùng mê người.
Phượng Ly Thiên nhíu mày mỉm cười, không trả lời, chỉ vùi đầu vào cổ Hiên Viên Cẩm Mặc nhắm mắt lại ngủ. Hiên Viên Cẩm Mặc nhìn Phượng Ly Thiên quấn lấy mình giống như bạch tuộc mà ngủ mất, cũng từ từ đưa tay ôm lấy lưng hắn, không tin thì phải làm sao chứ, y đã nghiện phần ấm áp này mất rồi……
“Đêm nay bản điện hạ không gọi người thị tẩm!” Bàn tay đặt sau lưng Hiên Viên Cẩm Mặc siết chặt thành quyền, vốn đã đầy ngập lửa giận lại bị Phượng Ly Thiên quậy đến không có chỗ phát tiết, “Ngươi đi đi.” Y cần một mình yên lặng một chút, nghĩ kỹ lại những chuyện hoang đường mấy ngày nay, lý trí nói cho y biết không thể cứ tiếp tục như vậy.
Phượng Ly Thiên nhếch môi, xáp đến ôm lấy thắt lưng rắn chắc của Hiên Viên Cẩm Mặc: “Đừng lo, ta chủ động đến thị tẩm mà.”
“Ngươi……” Nói chuyện với Phượng Ly Thiên, đề tài thường xuyên bị lệch khỏi quỹ đạo trọng điểm, luôn có một cảm giác như tay sắt đánh vào bông gòn. Người này tuyệt đối là cố ý!
“A, ta biết rồi!” Phượng Ly Thiên tủi thân nói, “Thái tử điện hạ nhất định đã bị sắc đẹp của tiểu thư nhà Thượng Quan mê hoặc, định bỏ ta mà đi. Đáng thương ta cưỡi ngựa chạy suốt cả đêm, chỉ để trở về bị ngươi vứt bỏ sao?”
Nghe Phượng Ly Thiên nhắc tới tiểu thư nhà Thượng Quan, Hiên Viên Cẩm Mặc thầm rùng mình, sao hắn lại biết? Tin tức của Phượng Cung linh thông đến mức này sao? Trong nháy mắt, trăm loại suy nghĩ xẹt qua trong lòng.
“Đủ rồi!” Y phiền não đưa tay đẩy người quấn trên lưng ra, “Đùa giỡn ta như vậy rất thú vị sao?”
“Mặc?” Phượng Ly Thiên chống một tay trên giường, ngơ ngác nhìn Hiên Viên Cẩm Mặc lấy kiếm chỉ vào mình.
“Rốt cuộc ngươi muốn gì?” Hiên Viên Cẩm Mặc nhìn đôi mắt phượng lưu chuyển kim quang kia, thấy không rõ những suy nghĩ che giấu trong đó, thói quen nắm mọi chuyện trong tay khiến y càng thêm phiền não. Đêm nay sở dĩ đồng ý đến dự tiệc, cũng chỉ để kiểm tra xem giữa mình và mẫu hậu rốt cuộc còn bao nhiêu tình cảm, kết quả, giữa bọn họ ngoại trừ quốc sự thì không còn gì khác. Có lẽ thứ gọi là tin tưởng, đã sớm biến mất theo thiên sứ nhỏ bé kia rồi. Ngay cả mẫu thân ruột thịt còn không đáng tin, huống chi là một cung chủ Ma cung chỉ vừa quen biết mới hai tháng chứ!
Vẫn không tin sao? Nụ cười bên môi dần nhạt đi, Phượng Ly Thiên thu lại nội lực hộ thể, lưu quang trong mắt lập tức tắt đi, trong đôi mắt đen láy như vực sâu phản chiếu bóng dáng cao ngất của Hiên Viên Cẩm Mặc và lưỡi kiếm lấp lánh ánh sáng lạnh: “Ta không muốn gì cả, ta chỉ muốn ngươi.”
Hiên Viên Cẩm Mặc cười lạnh một tiếng, mũi kiếm lại nhích về trước thêm ba tấc, đặt trên da thịt co giãn bên ngực trái của hắn, thông qua thân kiếm, truyền đến một tiếng tim đập hữu lực: “Chúng ta chỉ vừa mới quen, mà ngươi đã đối tốt với ta như vậy, ngươi dám nói trước đây lúc ngươi tiếp cận ta không có mục đích không?”
Nói như vậy nếu chỉ đơn thuần là người yêu nghe xong, tất nhiên sẽ rất đau lòng, vấn đề là trước kia Phượng Ly Thiên quả thật đã sớm có mưu tính, thầm nghĩ không phải y đã đoán được cái gì rồi chứ, vì vậy cũng không lập tức phản bác. Ai ngờ hành động này trong mắt Hiên Viên Cẩm Mặc lại chính là cam chịu. Phượng Ly Thiên lẳng lặng nhìn vào ánh mắt Hiên Viên Cẩm Mặc, phát hiện nơi đó có phẫn nộ, có nghi hoặc, nhiều hơn hết là sự cô độc thật lâu, không thể tin bất cứ kẻ nào.
Phượng Ly Thiên vươn tay, chỉ là bảo kiếm dài hơn cánh tay hắn, vì thế hắn ngồi thẳng người, mặc cho mũi kiếm đang từng tấc từng tấc đâm vào thân thể, chậm rãi xoa lên hai má Hiên Viên Cẩm Mặc: “Đừng sợ, ta không phải vì mục đích gì mới tiếp cận ngươi đâu, mà tất cả những gì ta làm đều chỉ để tiếp cận ngươi thôi.”
Hiên Viên Cẩm Mặc bị động tác của Phượng Ly Thiên làm sợ ngây người, từng giọt từng giọt máu tươi nhiễm đỏ vạt áo tuyết sắc, vẽ nên hoa văn yêu dã, y thậm chí nghe được cả tiếng xé rách da thịt, theo mũi kiếm truyền đến rất rõ ràng. Nhanh chóng rút kiếm ra, nghe thấy Phượng Ly Thiên tiếng rên rỉ, Hiên Viên Cẩm Mặc cũng không quản nhiều nữa, vọt tới bên giường ôm Phượng Ly Thiên vào lòng, một tay ôm người, một tay đè lại miệng vết thương, hét vọng ra cửa: “Truyền Thái y!”
Cảm thấy cánh tay ôm mình đang run nhè nhẹ, Phượng Ly Thiên thở dài, nắm lấy bàn tay trước ngực: “Đồ ngốc, truyền Thái y làm gì? Dùng Quỳnh lộ…… Là có thể……” Đau đớn nơi miệng vết thương lúc này mới trở nên kịch liệt, khiến câu nói Phượng Ly Thiên không thể nào liền mạch.
“Câm miệng!” Hiên Viên Cẩm Mặc để Phượng Ly Thiên tựa vào người, đưa ra một tay tìm kiếm Quỳnh lộ. Tất cả phẫn nộ, ngờ vực, tại một khắc này hóa thành hư không, lúc này thật sự sợ hãi, sợ người trong lòng xảy ra chuyện gì đó, sợ thứ ấm áp duy nhất trên đời này cứ vậy mà biến mất.
May là Hiên Viên Cẩm Mặc vẫn luôn mang theo Quỳnh lộ bên người, bật ra nắp bình rồi lập tức đổ lên miệng vết thương, nhưng bị người trong lòng nắm lại: “Sẽ chết đó……” Phượng Ly Thiên dở khóc dở cười, Hiên Viên Cẩm Mặc rời xa hắn nhiều năm như vậy, đã sớm quên mất cách chăm sóc người khác, cái cách đổ thuốc như vậy, chưa nói đến quá lãng phí, chỉ riêng tác dụng phụ của Quỳnh lộ thôi còn không đau chết hắn sao.
Hiên Viên Cẩm Mặc có chút quẫn bách rút tay ra, dùng đầu ngón tay dính chút Quỳnh lộ rồi cẩn thận bôi lên miệng vết thương, thân thể trong lòng hơi run rẩy, nhưng không phát ra tiếng động nào. Hiên Viên Cẩm Mặc lo lắng cúi đầu, muốn xem thử tình trạng của Phượng Ly Thiên, lại bị Phượng Ly Thiên đồng thời ngẩng đầu hôn trúng. Nụ hôn như chuồn chuồn lướt nước lại khiến trong lòng dâng lên gợn sóng, Hiên Viên Cẩm Mặc mê muội nhìn vài đôi mắt phượng biết cười kia, thật lâu cũng không dời đi được.
“Sao lại làm như vậy?” Hiên Viên Cẩm Mặc nhẹ giọng hỏi, trong lòng có rất nhiều nghi hoặc. Vì sao lại đối tốt với y? Vì sao lại thích y? Vì sao lại nhận một kiếm của y? “Bởi vì……”
“Điện hạ,” Tiếng thông báo của Đức Phúc cắt ngang câu trả lời của Phượng Ly Thiên, “Thái y đến.”
Để Thái y biết Thái tử hét gọi Thái y là vì nam nhân trong lòng, không biết sẽ xảy ra náo loạn gì đây. Phượng Ly Thiên trêu tức nhìn Hiên Viên Cẩm Mặc, bộ dáng xem kịch vui. Nào biết Hiên Viên Cẩm Mặc cũng không có ý vẫy lui Thái y, mà trực tiếp bảo Thái y đi đến.
Bởi vì Hiên Viên Cẩm Mặc gọi quá gấp, nên Đức Phúc nghĩ có lẽ Thái tử đã xảy ra chuyện gì, cảm thấy lo lắng, lập tức kéo Thái y đến. Người vào là thủ tọa (người đứng đầu) Thái Y viện, người này họ Đoàn, đã ở trong cung mấy chục năm, tình cảnh nào mà chưa từng thấy qua? Nhưng, lúc nhìn thấy Thái tử đang cẩn thận ôm một nam nhân có vóc người tương đương mình, ông vẫn sững người tại chỗ. Nhưng thật ra Đức Phúc, tuy rằng mắt đậu xanh có trừng to thành đậu phụ, nhưng cũng hoàn hồn rất nhanh, vội đóng cửa điện lại, chỉ huy các cung nữ thái giám theo vào bưng trà rót nước.
Đoạn Thái y ngẩng đầu nhìn gương mặt âm trầm của Thái tử, cũng không dám đưa tay lau mồ hôi trên trán, thành thành thật thật đáp lời: “Khởi bẩm thái tử, công tử chỉ bị thương da thịt, không tổn thương đến tâm mạch, huống hồ đã dùng qua thuốc trị thương tốt nhất, nghỉ ngơi mấy ngày thì không còn gì đáng ngại nữa. Lão thần viết đơn thuốc, bồi bổ huyết khí cho công tử là được.”
Nghe không bị tổn thương đến tâm mạch, Hiên Viên Cẩm Mặc mới yên lòng. Phượng Ly Thiên lại không để ý chút nào, với hoàn cảnh trưởng thành của mình, hắn tất nhiên biết cách khiến mũi kiếm không đâm trúng chỗ yếu hại, hắn cũng không định dùng mạng để dỗ Hiên Viên Cẩm Mặc vui vẻ đâu.
Hiên Viên Cẩm Mặc nhận lấy khăn ấm cung nữ đưa tới, cẩn thận lau đi vết máu trước ngực Phượng Ly Thiên, giương mắt nhìn người trong điện, chậm rãi nói: “Đức Phúc, chuyện đêm nay, bản điện hạ không hy vọng sẽ nghe thấy bất cứ lời không hay nào.”
“Nô tài hiểu rõ.”
Lời này nghe qua là đang nói với Đức Phúc, nhưng những người trong điện đều biết mình nên làm thế nào, tất cả đều phải suy nghĩ vì cái đầu trên cổ.
Đợi mọi người thối lui, Hiên Viên Cẩm Mặc vừa định tiếp tục lời chưa nói xong, lại bị cái tên bị thương trong lòng ấn ngã trên giường.
“Ngươi làm gì…… ưm……”
Phượng Ly Thiên tà tà liếm môi: “Thị tẩm a.” Nói xong, bắt đầu không thèm khách khí mà cởi ra trang phục Thái tử.
“Hỗn đản,” Hiên Viên Cẩm Mặc muốn đẩy hắn ra, lại sợ đụng tới miệng vết thương của hắn, “Ngươi vừa bị thương……”
“Đúng rồi, ta bị thương,” Vươn móng vuốt, xoa xoa vòm ngực rộng lớn kia, “Cho nên làm chút chuyện thoải mái để giảm bớt đau đớn thôi.”
“Ngươi…… ưm……” Những lời còn lại khi cánh môi ấm áp kia chạm vào điểm yếu ớt của thân thể, lập tức biến mất khỏi đầu Hiên Viên Cẩm Mặc.
Ngón tay linh hoạt thon dài châm lên từng ngọn hỏa diễm trên da thịt màu lúa mạch, chính xác chạm vào mỗi một điểm mẫn cảm, Phượng Ly Thiên vùi đầu giữa hai chân Hiên Viên Cẩm Mặc, vừa lòng nghe được tiếng thở dốc ồ ồ biến thành tiếng rên rỉ ngọt lịm. Lấy ra thuốc mỡ được chuẩn bị tốt từ sớm, từ từ đẩy vào.
Dù sao cũng không phải nơi trời sinh thừa nhận cự vật, Hiên Viên Cẩm Mặc không thể tránh khỏi đau đớn lúc đầu mà nhíu lại hàng mày đẹp. Phượng Ly Thiên cố chịu đựng không dám vọng động, chậm rãi tác động, nhẹ nhàng hôn lên mồ hôi trên trán người dưới thân, mãi đến khi Hiên Viên Cẩm Mặc khó chịu động đậy thắt lưng, thì mới yên tâm mà rong ruổi.
Đức Phúc vừa bưng dược phẩm bổ máu nấu xong tới, đành bất đắc dĩ đứng ở trước điện, nghe trong điện mơ hồ truyền đến thanh âm, “Mau, mau một chút……” “Hỗn đản…… Chậm một chút…… A……” Đức Phúc thở dài, phất tay bảo tiểu thái giám bưng thuốc xuống, thầm nghĩ: “Điện hạ, ngài kiềm chế chút đi, trên người công tử còn có thương tích đó……” Lắc đầu cũng đi ngủ.
Động tác quá mức kịch liệt, khiến cho sau khi dừng lại, thân thể Hiên Viên Cẩm Mặc còn chịu không nổi mà run rẩy. Phượng Ly Thiên ôm Hiên Viên Cẩm Mặc vào lòng, trấn an thân thể khó chịu run rẩy của y, đợi cho người trong lòng chậm rãi bình tĩnh lại, mới nhỏ giọng nói: “Mặc, hiện tại có một số việc ta không thể nói với ngươi, ngươi chỉ cần tin rằng, ta vĩnh viễn sẽ không làm tổn thương ngươi là được, vậy là đủ rồi.”
“Ta dựa vào cái gì để tin ngươi?” Thanh âm vừa lấy lại sức có chút khàn khàn, lộ ra ba phần lười biếng bảy phần gợi cảm, vô cùng mê người.
Phượng Ly Thiên nhíu mày mỉm cười, không trả lời, chỉ vùi đầu vào cổ Hiên Viên Cẩm Mặc nhắm mắt lại ngủ. Hiên Viên Cẩm Mặc nhìn Phượng Ly Thiên quấn lấy mình giống như bạch tuộc mà ngủ mất, cũng từ từ đưa tay ôm lấy lưng hắn, không tin thì phải làm sao chứ, y đã nghiện phần ấm áp này mất rồi……
Danh sách chương