Hiên Viên Cẩm Mặc tựa trên bờ hồ nước nóng, Phượng Ly Thiên xáp tới xum xoe chà lưng cho y, y cũng không màng tới, chỉ lẳng lặng trầm tư.
“Thiên nhi, ngươi thật sự muốn đến núi Thiên Hàn sao?” Âm thanh trầm thấp du dương như trêu chọc trái tim của Phượng Ly Thiên, khiến hắn nhịn không được cúi đầu, cắn lên cần cổ mảnh khảnh trước mắt.
“Không phải vừa rồi ngươi đã xem mật chiết rồi sao? Ta vốn cũng phải đến đó một chuyến.” Vừa lòng liếm liếm dấu răng mình vừa ấn xuống, bên phương Bắc vốn không có nhiều phân bộ Phượng Cung, nhưng gần đây lại bị một thế lực bất minh tẩy trừ, thương vong nghiêm trọng, hơn nữa cả Lam Cẩn cũng bị thương, phải đình trệ tại bảy quận phương Bắc.
Hiên Viên Cẩm Mặc hừ lạnh một tiếng, đẩy cái tên đang dính trên người mình ra, nhấc chân rời khỏi hồ nước.
“Hoàng Thượng, Hộ bộ Thượng thư cầu kiến.”
Phượng Ly Thiên bơi lội trong hồ nước mênh mông ở điện Bàn Long, nghe Hộ bộ Thượng thư ở bên ngoài nói cái gì mà phiên bang ghé thăm, ngày mai vào kinh. Phiên bang hẳn là đang chỉ Hung Nô ở biên cảnh Tây Bắc, bởi vì tân hoàng đăng cơ ngay tiết đầu xuân, đó là lúc phương Bắc bị đại tuyết phong sơn, cho nên sứ thần đưa hạ lễ mới chậm chạp chưa tới. Chẳng qua như vầy có hơi trễ quá rồi nhỉ? Giờ đã là đầu hạ. Hơn nữa hiện giờ trong triều vừa mới xảy ra chuyện, đám người này sẽ càng khiến người ta nhức đầu, nhìn thế nào cũng thấy có một mùi âm mưu phảng phất đâu đây.
Phượng Ly Thiên rời khỏi hồ nước, tùy ý khoác một lớp quần áo rồi đi ra ngoài. Hộ bộ Thượng thư đã lui xuống, Hiên Viên Cẩm Mặc ngồi trên nhuyễn tháp, tay nhẹ nhàng vuốt ve con mèo đang ngủ khò khò bên cạnh, đôi mắt như thủy tinh đen trầm tĩnh như nước, nhìn không ra y đang suy nghĩ gì. Nhìn thấy Phượng Ly Thiên đi ra, y ngoắc ngoắc tay gọi hắn lại, kẻ nào đó lập tức hớn hở chạy tới, đẩy cục lông trong tay Hiên Viên Cẩm Mặc ra, tự mình thế vào vị trí kia.
“Nói đi, ngươi muốn mang theo cái gì?” Hiên Viên Cẩm Mặc nhìn hắn, ẩn ẩn biết được Phượng Ly Thiên đang có chủ ý gì, nhưng hiện giờ trong triều đang có một đống chuyện, Hung Nô lại tới thăm, hẳn là không thể cùng hắn ra ngoài.
Trong mắt Phượng Ly Thiên lại bắt đầu lưu chuyển kim quang, che khuất cảm xúc dao động trong mắt: “Ngươi có còn nhớ chiếc nhẫn ta đưa cho ngươi lúc trước không.”
Hiên Viên Cẩm Mặc hơi sửng sốt, đứng dậy đi đến long sàng, giấu đi thất vọng trong phút chốc. Xem ra là mình lo lắng nhiều, hắn vốn dĩ không hề quan tâm đến việc phải xa nhau sao? Y mở ngăn bí mật trên giường, lấy ra một cái hộp gấm, mở ra, bên trong có vài viên đá lấp lánh, một con rối bằng gỗ, một chiếc nhẫn huyết ngọc và một tờ giấy Tuyên Thành dùng để viết chữ đã ố vàng. Phượng Ly Thiên tò mò đoạt lấy tờ giấy kia, phía trên có một chữ “Mặc” viết xiêu xiêu vẹo vẹo, đây là chữ đầu tiên mà năm xưa Hiên Viên Cẩm Thiên biết viết.
“Mặc, ngươi……” Ngươi thế nhưng lại cẩn thận giữ gìn mỗi một món đồ ta đưa cho ngươi, hơn nữa còn đặt ở một nơi cách ngươi gần như vậy. Phượng Ly Thiên ngây ngốc cầm chặt trang giấy không biết đã được vuốt ve bao nhiêu lần kia, lẳng lặng nhìn Hiên Viên Cẩm Mặc vừa gượng gạo dời ánh mắt đi.
“Rõ ràng cả tên mình cũng không biết viết, vậy mà lại đòi học chữ này đầu tiên, không biết khi nó ngươi nghĩ cái gì nữa.” Hiên Viên Cẩm Mặc đoạt lại tờ giấy Tuyên Thành, xếp lại ngay ngắn cất vào, sau đó nhét chiếc nhẫn vào trong tay Phượng Ly Thiên rồi nhanh chóng đóng hộp gấm cất vào ngăn bí mật.
Hai mắt Phượng Ly Thiên cong lên, kéo Hiên Viên Cẩm Mặc vào trong lòng, ôm chặt lấy, thật lâu sau cũng không chịu buông ra.
Huyết ngọc lấp lánh dưới ánh mặt trời tỏa ra hồng quang hoặc nhân, phượng linh trên đó trông cực kỳ sống động. Chiếc nhẫn này là do năm xưa Ngũ hoàng tử Hiên Viên Cẩm Thiên đào được ở Ngự Hoa viên, Nghi thái phi từng tìm nó như điên. Bởi vì Thượng Quan Nhan nói thứ này là vật của Phượng Cung, không thể để ai thấy, cho nên nó mới được cất giấu ở chỗ Hiên Viên Cẩm Mặc nhiều năm như vậy.
“Ngươi muốn mang chiếc nhẫn này theo sao? Nó thật sự là vật của Phượng Cung?” Từ lúc cùng Phượng Ly Thiên nhận nhau, Hiên Viên Cẩm Mặc liền ném chuyện định nương theo chiếc nhẫn này để điều tra tung tích của Hiên Viên Cẩm Thiên ra sau đầu, cũng không còn nhớ tới cái nhẫn này nữa.
Phượng Ly Thiên gật gật đầu, vì sao muốn mang theo chiếc nhẫn này kỳ thật hắn cũng không biết, chỉ là vị sư phụ mất tích đã lâu kia đột nhiên truyền tin tức cho hắn, muốn hắn đến khu vực núi Thiên Hàn điều tra hướng đi của Hàn Cốc, hơn nữa còn phải mang theo cái nhẫn này. Các phương diện thế lực dường như đều bị những nguyên nhân khác nhau hấp dẫn mà tụ họp tại núi Thiên Hàn, nơi đó rốt cuộc đang ẩn giấu cái gì? “Thiên nhi, năm đó sư phụ ngươi xuất hiện ở Hoàng cung, có phải vì chiếc nhẫn này không?” Hiên Viên Cẩm Mặc có chút trầm tư, tất cả mọi chuyện có vẻ đã đột nhiên sáng tỏ, năm xưa Liễu Vô Phong vào cung, Hiên Viên Cẩm Thiên bị mang đi, những việc này có lẽ không phải là ngẫu nhiên.
Phượng Ly Thiên trấn an vỗ vỗ lưng người trong lòng: “Cũng không phải đâu, Liễu Vô Phong vào cung quả thật là để tìm chiếc nhẫn này, nhưng còn có vài nhiệm vụ khác, phát hiện ra ta chỉ là do ngẫu nhiên thôi.”
“Vậy Nghi thái phi là sao?”
“Nàng là thám tử của Phượng Cung.” Phượng Ly Thiên vô tội nhún nhún vai, đơn giản mà khai thám tử nhà mình ra.
Hiên Viên Cẩm Mặc mở to đôi mắt xinh đẹp, gương mặt đáng yêu tới nỗi khiến Phượng Ly Thiên bật cười, hắn giống như biến thành một con chó to mà liếm một vòng quanh đôi mắt xinh đẹp kia, đồng thời cầm chiếc nhẫn trên tay đeo vào ngón tay Hiên Viên Cẩm Mặc.
“Ngươi đây là?” Hiên Viên Cẩm Mặc nhìn chiếc nhẫn trên tay, phần mất mát nơi đáy ***g đột nhiên được lấp đầy, vẻ mặt y vẫn rất trầm tĩnh, trong lòng lại mang theo vài phần chờ mong.
Phượng Ly Thiên nhức đầu: “Ta không tiện mang theo, cho nên ngươi đeo đi.” Mắt phượng xinh đẹp lóe lên ý cười giảo hoạt.
“Ta còn chưa nói sẽ đi cùng ngươi mà.” Hiên Viên Cẩm Mặc cả giận nói, sao người này có thể tự cho là đúng như vậy chứ.
Phượng Ly Thiên chớp mắt mấy cái: “Ngươi cũng chưa nói không đi mà.” Nói xong, chạy như chớp ra ngoài chẳng còn tăm hơi.
Bởi vì một hồi tình sự kịch liệt ngay tại Ngự Thư phòng buổi sáng, sau khi Hiên Viên Cẩm Mặc phê xong tấu chương trở về điện Bàn Long liền ngồi dựa trên nhuyễn tháp đọc sách, nhân tiện còn phải xoa xoa cái eo đau nhức của mình. Phượng Ly Thiên đã mất tích cả buổi chiều, đến tối cũng chưa thấy trở về. Nghe nói hắn đến An Bình cung nên Hiên Viên Cẩm Mặc cũng không cho người đi thúc giục, mãi đến lúc qua giờ cơm chiều, hắn mới thong dong nhàn nhã lết trở về, lao thẳng tới người đang nằm trên nhuyễn tháp.
“Sao tâm trạng đột nhiên tốt vậy?” Túm cái đầu xù đang cọ loạn xạ trước ngực lên, Hiên Viên Cẩm Mặc nhướn mày nhìn hắn.
Phượng Ly Thiên không nói gì, chỉ mỉm cười, ôm y bay lên giường, phất tay ra hiệu cho ám vệ ẩn ở một nơi bí mật gần đó lui ra, buông xuống la trướng minh hoàng.
“Tên khốn, ban ngày vừa mới…… A……”
Đêm quá giờ Tý, trong gió chỉ còn lại tiếng côn trùng đầu hạ kêu vang, một bóng đen lao nhanh như cắt qua màn trời đen thẫm, đột ngột xuất hiện trên ngói lưu ly kim sắc của hoàng cung, lướt nhanh trên đó. Nhẹ nhàng dừng lại trên nóc điện Bàn Long, vô thanh vô tức bay xuống, lấy tốc độ nhanh như sét đánh điểm huyệt thị vệ canh giữ trước điện. Đẩy cửa sổ xoay người mà vào, lặng yên đi đến gần long sàng, chậm rãi đẩy ra màn giường mềm mại, ánh trăng dịu dàng chiếu lên thụy nhan anh tuấn của Hiên Viên Cẩm Mặc, hô hấp nhịp nhàng của hắc y nhân lập tức hỗn loạn.
Giữa cao thủ, hỗn loạn trong nháy mắt cũng chính là trí mạng, Phượng Ly Thiên từ đỉnh giường lao xuống, hỏa diễm trong lòng bàn tay cuồn cuộn đánh về phía tên thích khách không sợ chết kia. Người nọ lập tức hoàn hồn, vội vã lui về phía sau, đồng thời xuất chưởng đối kháng.
“Oành!” Hai người cùng bị bật ra, Phượng Ly Thiên lộn người đáp xuống trước long sàng, mà hắc y nhân kia bởi vì không kịp phòng bị mà liên tục lui lại ba bước, còn chưa đợi ổn định thân hình, hắn đã nương theo lực đẩy mà bước lên trụ rồng phía sau, như đi trên đất bằng. Phượng Ly Thiên dĩ nhiên sẽ không để hắn chiếm được chỗ cao, hắn bật người lên, ở giữa không trung cùng người nọ so đấu hơn mười chiêu. Lúc hai người đang rơi xuống đất, Phượng Ly Thiên nhấc chân đá qua, người nọ dùng quyền chặn lại, tiếp đó là một tiếng nổ mạnh, người kia bị phản lực đập mạnh lên thân cột sau lưng, Phượng Ly Thiên cũng bị văng ra, ngã thật mạnh xuống đất.
Phượng Ly Thiên đập một chưởng, nhanh chóng bật dậy, hắc y nhân cũng không dám ham chiến, vội lui về bên cửa sổ, đánh vỡ cửa sổ khắc hoa nhảy ra ngoài. Tiếng “leng keng” vang lên, chờ hắn ở bên ngoài là hai ám vệ. Phượng Ly Thiên cũng nhảy ra, đánh về phía tên hắc y nhân bị hai ám vệ giữ chân, trong khoảnh khắc đầu ngón tay đến gần người nọ, chỉ đao lập tức bật ra. Người nọ nhanh chóng xoay người, khó khăn tránh thoát, nhưng bị chỉ đao cắt mạnh lên mặt, khăn che mặt suýt nữa rơi xuống. Người nọ lập tức xoay người, tung ra một viên đạn khói rồi nhanh chóng nhảy lên nóc nhà bỏ trốn. Hai ám vệ nhanh chóng đuổi theo, Phượng Ly Thiên lại không đuổi theo mà chỉ khoanh tay đứng ở trước điện, hắn không thể để Hiên Viên Cẩm Mặc ở lại điện Bàn Long một mình.
Đèn trong điện nhanh chóng sáng lên, Hiên Viên Cẩm Mặc khác một tầng ngoại bào đi ra, thị vệ canh giữ bên ngoài nhanh chóng vọt tới trước điện, tiếc là chỉ có thể bất lực hô lên một câu “Hộ giá đến chậm”.
“Thích khách bị bổn vương cắt qua má trái, lập tức điều tra những người trong thành có vết thương trên mặt.” Phượng Ly Thiên cao giọng nói với Cấm Vệ quân bên dưới.
“Vâng!” Cấm Vệ quân lập tức lui xuống truyền lệnh, lưu lại một bộ phận canh giữ ngoài điện Bàn Long.
Phượng Ly Thiên xoay người đi vào nội thất, ngồi xếp bằng trên giường, điều tức nội lực có hơi hỗn loạn. Ước chừng qua thời gian nửa chén trà nhỏ, hắn mới mở mắt ra, lập tức nhìn thấy Hiên Viên Cẩm Mặc đang lo lắng nhìn mình và hai ám vệ vừa nãy đuổi theo thích khách đang quỳ trên mặt đất.
“Thiên nhi, bị thương sao?” Thấy hắn mở mắt, Hiên Viên Cẩm Mặc mới thở phào được một hơi, đưa tay xoa lên hai má phủ một lớp mồ hôi mỏng của hắn.
Phượng Ly Thiên nghiêng đầu qua, hôn lên lòng bàn tay ấm áp của người nọ: “Ta không sao, chỉ là đã lâu không dùng đến nội lực nên có chút không quen.”
“Chủ nhân, không đuổi kịp.” Ám vệ dùng âm thanh không cảm xúc hồi báo.
“Ta biết rồi.” Phượng Ly Thiên khoát tay, việc này cũng nằm trong dự kiến của hắn, võ công người nọ ngang bằng với hắn, nếu không phải hắn chiếm được tiên cơ, ai thắng ai thua còn chưa biết được, ám vệ không đuổi kịp mới là bình thường, “Đêm nay là ai trực?”
“Hồi chủ nhân, là Ám Lục.”
“Đi xung quanh tìm Ám Lục đi.” Phượng Ly Thiên mím môi, chỉ sợ Ám Lục là lành ít dữ nhiều.
“Thiên nhi, võ công người nọ rất cao sao?” Hiên Viên Cẩm Mặc ngồi xuống bên cạnh Phượng Ly Thiên, ôm hắn vào trong lòng.
Phượng Ly Thiên thuận thế dựa qua: “Trên cả Cực Hàn song tuyệt.”
Hiên Viên Cẩm Mặc nhíu mày, Cực Hàn song tuyệt ở trên giang hồ đã là khó có địch thủ, nay thích khách lợi hại như vậy có thể dễ dàng trà trộn vào Hoàng cung, rốt cuộc là ai mà có thể mua chuộc được tuyệt thế cao thủ như vậy?
Phượng Ly Thiên mở bàn tay ra, rồi lại nắm chặt lại, một chưởng vừa rồi hàn khí bức người, có thể đối kháng cùng lưu hỏa, rõ ràng chính là, Hàn Băng chưởng!
“Thiên nhi, ngươi thật sự muốn đến núi Thiên Hàn sao?” Âm thanh trầm thấp du dương như trêu chọc trái tim của Phượng Ly Thiên, khiến hắn nhịn không được cúi đầu, cắn lên cần cổ mảnh khảnh trước mắt.
“Không phải vừa rồi ngươi đã xem mật chiết rồi sao? Ta vốn cũng phải đến đó một chuyến.” Vừa lòng liếm liếm dấu răng mình vừa ấn xuống, bên phương Bắc vốn không có nhiều phân bộ Phượng Cung, nhưng gần đây lại bị một thế lực bất minh tẩy trừ, thương vong nghiêm trọng, hơn nữa cả Lam Cẩn cũng bị thương, phải đình trệ tại bảy quận phương Bắc.
Hiên Viên Cẩm Mặc hừ lạnh một tiếng, đẩy cái tên đang dính trên người mình ra, nhấc chân rời khỏi hồ nước.
“Hoàng Thượng, Hộ bộ Thượng thư cầu kiến.”
Phượng Ly Thiên bơi lội trong hồ nước mênh mông ở điện Bàn Long, nghe Hộ bộ Thượng thư ở bên ngoài nói cái gì mà phiên bang ghé thăm, ngày mai vào kinh. Phiên bang hẳn là đang chỉ Hung Nô ở biên cảnh Tây Bắc, bởi vì tân hoàng đăng cơ ngay tiết đầu xuân, đó là lúc phương Bắc bị đại tuyết phong sơn, cho nên sứ thần đưa hạ lễ mới chậm chạp chưa tới. Chẳng qua như vầy có hơi trễ quá rồi nhỉ? Giờ đã là đầu hạ. Hơn nữa hiện giờ trong triều vừa mới xảy ra chuyện, đám người này sẽ càng khiến người ta nhức đầu, nhìn thế nào cũng thấy có một mùi âm mưu phảng phất đâu đây.
Phượng Ly Thiên rời khỏi hồ nước, tùy ý khoác một lớp quần áo rồi đi ra ngoài. Hộ bộ Thượng thư đã lui xuống, Hiên Viên Cẩm Mặc ngồi trên nhuyễn tháp, tay nhẹ nhàng vuốt ve con mèo đang ngủ khò khò bên cạnh, đôi mắt như thủy tinh đen trầm tĩnh như nước, nhìn không ra y đang suy nghĩ gì. Nhìn thấy Phượng Ly Thiên đi ra, y ngoắc ngoắc tay gọi hắn lại, kẻ nào đó lập tức hớn hở chạy tới, đẩy cục lông trong tay Hiên Viên Cẩm Mặc ra, tự mình thế vào vị trí kia.
“Nói đi, ngươi muốn mang theo cái gì?” Hiên Viên Cẩm Mặc nhìn hắn, ẩn ẩn biết được Phượng Ly Thiên đang có chủ ý gì, nhưng hiện giờ trong triều đang có một đống chuyện, Hung Nô lại tới thăm, hẳn là không thể cùng hắn ra ngoài.
Trong mắt Phượng Ly Thiên lại bắt đầu lưu chuyển kim quang, che khuất cảm xúc dao động trong mắt: “Ngươi có còn nhớ chiếc nhẫn ta đưa cho ngươi lúc trước không.”
Hiên Viên Cẩm Mặc hơi sửng sốt, đứng dậy đi đến long sàng, giấu đi thất vọng trong phút chốc. Xem ra là mình lo lắng nhiều, hắn vốn dĩ không hề quan tâm đến việc phải xa nhau sao? Y mở ngăn bí mật trên giường, lấy ra một cái hộp gấm, mở ra, bên trong có vài viên đá lấp lánh, một con rối bằng gỗ, một chiếc nhẫn huyết ngọc và một tờ giấy Tuyên Thành dùng để viết chữ đã ố vàng. Phượng Ly Thiên tò mò đoạt lấy tờ giấy kia, phía trên có một chữ “Mặc” viết xiêu xiêu vẹo vẹo, đây là chữ đầu tiên mà năm xưa Hiên Viên Cẩm Thiên biết viết.
“Mặc, ngươi……” Ngươi thế nhưng lại cẩn thận giữ gìn mỗi một món đồ ta đưa cho ngươi, hơn nữa còn đặt ở một nơi cách ngươi gần như vậy. Phượng Ly Thiên ngây ngốc cầm chặt trang giấy không biết đã được vuốt ve bao nhiêu lần kia, lẳng lặng nhìn Hiên Viên Cẩm Mặc vừa gượng gạo dời ánh mắt đi.
“Rõ ràng cả tên mình cũng không biết viết, vậy mà lại đòi học chữ này đầu tiên, không biết khi nó ngươi nghĩ cái gì nữa.” Hiên Viên Cẩm Mặc đoạt lại tờ giấy Tuyên Thành, xếp lại ngay ngắn cất vào, sau đó nhét chiếc nhẫn vào trong tay Phượng Ly Thiên rồi nhanh chóng đóng hộp gấm cất vào ngăn bí mật.
Hai mắt Phượng Ly Thiên cong lên, kéo Hiên Viên Cẩm Mặc vào trong lòng, ôm chặt lấy, thật lâu sau cũng không chịu buông ra.
Huyết ngọc lấp lánh dưới ánh mặt trời tỏa ra hồng quang hoặc nhân, phượng linh trên đó trông cực kỳ sống động. Chiếc nhẫn này là do năm xưa Ngũ hoàng tử Hiên Viên Cẩm Thiên đào được ở Ngự Hoa viên, Nghi thái phi từng tìm nó như điên. Bởi vì Thượng Quan Nhan nói thứ này là vật của Phượng Cung, không thể để ai thấy, cho nên nó mới được cất giấu ở chỗ Hiên Viên Cẩm Mặc nhiều năm như vậy.
“Ngươi muốn mang chiếc nhẫn này theo sao? Nó thật sự là vật của Phượng Cung?” Từ lúc cùng Phượng Ly Thiên nhận nhau, Hiên Viên Cẩm Mặc liền ném chuyện định nương theo chiếc nhẫn này để điều tra tung tích của Hiên Viên Cẩm Thiên ra sau đầu, cũng không còn nhớ tới cái nhẫn này nữa.
Phượng Ly Thiên gật gật đầu, vì sao muốn mang theo chiếc nhẫn này kỳ thật hắn cũng không biết, chỉ là vị sư phụ mất tích đã lâu kia đột nhiên truyền tin tức cho hắn, muốn hắn đến khu vực núi Thiên Hàn điều tra hướng đi của Hàn Cốc, hơn nữa còn phải mang theo cái nhẫn này. Các phương diện thế lực dường như đều bị những nguyên nhân khác nhau hấp dẫn mà tụ họp tại núi Thiên Hàn, nơi đó rốt cuộc đang ẩn giấu cái gì? “Thiên nhi, năm đó sư phụ ngươi xuất hiện ở Hoàng cung, có phải vì chiếc nhẫn này không?” Hiên Viên Cẩm Mặc có chút trầm tư, tất cả mọi chuyện có vẻ đã đột nhiên sáng tỏ, năm xưa Liễu Vô Phong vào cung, Hiên Viên Cẩm Thiên bị mang đi, những việc này có lẽ không phải là ngẫu nhiên.
Phượng Ly Thiên trấn an vỗ vỗ lưng người trong lòng: “Cũng không phải đâu, Liễu Vô Phong vào cung quả thật là để tìm chiếc nhẫn này, nhưng còn có vài nhiệm vụ khác, phát hiện ra ta chỉ là do ngẫu nhiên thôi.”
“Vậy Nghi thái phi là sao?”
“Nàng là thám tử của Phượng Cung.” Phượng Ly Thiên vô tội nhún nhún vai, đơn giản mà khai thám tử nhà mình ra.
Hiên Viên Cẩm Mặc mở to đôi mắt xinh đẹp, gương mặt đáng yêu tới nỗi khiến Phượng Ly Thiên bật cười, hắn giống như biến thành một con chó to mà liếm một vòng quanh đôi mắt xinh đẹp kia, đồng thời cầm chiếc nhẫn trên tay đeo vào ngón tay Hiên Viên Cẩm Mặc.
“Ngươi đây là?” Hiên Viên Cẩm Mặc nhìn chiếc nhẫn trên tay, phần mất mát nơi đáy ***g đột nhiên được lấp đầy, vẻ mặt y vẫn rất trầm tĩnh, trong lòng lại mang theo vài phần chờ mong.
Phượng Ly Thiên nhức đầu: “Ta không tiện mang theo, cho nên ngươi đeo đi.” Mắt phượng xinh đẹp lóe lên ý cười giảo hoạt.
“Ta còn chưa nói sẽ đi cùng ngươi mà.” Hiên Viên Cẩm Mặc cả giận nói, sao người này có thể tự cho là đúng như vậy chứ.
Phượng Ly Thiên chớp mắt mấy cái: “Ngươi cũng chưa nói không đi mà.” Nói xong, chạy như chớp ra ngoài chẳng còn tăm hơi.
Bởi vì một hồi tình sự kịch liệt ngay tại Ngự Thư phòng buổi sáng, sau khi Hiên Viên Cẩm Mặc phê xong tấu chương trở về điện Bàn Long liền ngồi dựa trên nhuyễn tháp đọc sách, nhân tiện còn phải xoa xoa cái eo đau nhức của mình. Phượng Ly Thiên đã mất tích cả buổi chiều, đến tối cũng chưa thấy trở về. Nghe nói hắn đến An Bình cung nên Hiên Viên Cẩm Mặc cũng không cho người đi thúc giục, mãi đến lúc qua giờ cơm chiều, hắn mới thong dong nhàn nhã lết trở về, lao thẳng tới người đang nằm trên nhuyễn tháp.
“Sao tâm trạng đột nhiên tốt vậy?” Túm cái đầu xù đang cọ loạn xạ trước ngực lên, Hiên Viên Cẩm Mặc nhướn mày nhìn hắn.
Phượng Ly Thiên không nói gì, chỉ mỉm cười, ôm y bay lên giường, phất tay ra hiệu cho ám vệ ẩn ở một nơi bí mật gần đó lui ra, buông xuống la trướng minh hoàng.
“Tên khốn, ban ngày vừa mới…… A……”
Đêm quá giờ Tý, trong gió chỉ còn lại tiếng côn trùng đầu hạ kêu vang, một bóng đen lao nhanh như cắt qua màn trời đen thẫm, đột ngột xuất hiện trên ngói lưu ly kim sắc của hoàng cung, lướt nhanh trên đó. Nhẹ nhàng dừng lại trên nóc điện Bàn Long, vô thanh vô tức bay xuống, lấy tốc độ nhanh như sét đánh điểm huyệt thị vệ canh giữ trước điện. Đẩy cửa sổ xoay người mà vào, lặng yên đi đến gần long sàng, chậm rãi đẩy ra màn giường mềm mại, ánh trăng dịu dàng chiếu lên thụy nhan anh tuấn của Hiên Viên Cẩm Mặc, hô hấp nhịp nhàng của hắc y nhân lập tức hỗn loạn.
Giữa cao thủ, hỗn loạn trong nháy mắt cũng chính là trí mạng, Phượng Ly Thiên từ đỉnh giường lao xuống, hỏa diễm trong lòng bàn tay cuồn cuộn đánh về phía tên thích khách không sợ chết kia. Người nọ lập tức hoàn hồn, vội vã lui về phía sau, đồng thời xuất chưởng đối kháng.
“Oành!” Hai người cùng bị bật ra, Phượng Ly Thiên lộn người đáp xuống trước long sàng, mà hắc y nhân kia bởi vì không kịp phòng bị mà liên tục lui lại ba bước, còn chưa đợi ổn định thân hình, hắn đã nương theo lực đẩy mà bước lên trụ rồng phía sau, như đi trên đất bằng. Phượng Ly Thiên dĩ nhiên sẽ không để hắn chiếm được chỗ cao, hắn bật người lên, ở giữa không trung cùng người nọ so đấu hơn mười chiêu. Lúc hai người đang rơi xuống đất, Phượng Ly Thiên nhấc chân đá qua, người nọ dùng quyền chặn lại, tiếp đó là một tiếng nổ mạnh, người kia bị phản lực đập mạnh lên thân cột sau lưng, Phượng Ly Thiên cũng bị văng ra, ngã thật mạnh xuống đất.
Phượng Ly Thiên đập một chưởng, nhanh chóng bật dậy, hắc y nhân cũng không dám ham chiến, vội lui về bên cửa sổ, đánh vỡ cửa sổ khắc hoa nhảy ra ngoài. Tiếng “leng keng” vang lên, chờ hắn ở bên ngoài là hai ám vệ. Phượng Ly Thiên cũng nhảy ra, đánh về phía tên hắc y nhân bị hai ám vệ giữ chân, trong khoảnh khắc đầu ngón tay đến gần người nọ, chỉ đao lập tức bật ra. Người nọ nhanh chóng xoay người, khó khăn tránh thoát, nhưng bị chỉ đao cắt mạnh lên mặt, khăn che mặt suýt nữa rơi xuống. Người nọ lập tức xoay người, tung ra một viên đạn khói rồi nhanh chóng nhảy lên nóc nhà bỏ trốn. Hai ám vệ nhanh chóng đuổi theo, Phượng Ly Thiên lại không đuổi theo mà chỉ khoanh tay đứng ở trước điện, hắn không thể để Hiên Viên Cẩm Mặc ở lại điện Bàn Long một mình.
Đèn trong điện nhanh chóng sáng lên, Hiên Viên Cẩm Mặc khác một tầng ngoại bào đi ra, thị vệ canh giữ bên ngoài nhanh chóng vọt tới trước điện, tiếc là chỉ có thể bất lực hô lên một câu “Hộ giá đến chậm”.
“Thích khách bị bổn vương cắt qua má trái, lập tức điều tra những người trong thành có vết thương trên mặt.” Phượng Ly Thiên cao giọng nói với Cấm Vệ quân bên dưới.
“Vâng!” Cấm Vệ quân lập tức lui xuống truyền lệnh, lưu lại một bộ phận canh giữ ngoài điện Bàn Long.
Phượng Ly Thiên xoay người đi vào nội thất, ngồi xếp bằng trên giường, điều tức nội lực có hơi hỗn loạn. Ước chừng qua thời gian nửa chén trà nhỏ, hắn mới mở mắt ra, lập tức nhìn thấy Hiên Viên Cẩm Mặc đang lo lắng nhìn mình và hai ám vệ vừa nãy đuổi theo thích khách đang quỳ trên mặt đất.
“Thiên nhi, bị thương sao?” Thấy hắn mở mắt, Hiên Viên Cẩm Mặc mới thở phào được một hơi, đưa tay xoa lên hai má phủ một lớp mồ hôi mỏng của hắn.
Phượng Ly Thiên nghiêng đầu qua, hôn lên lòng bàn tay ấm áp của người nọ: “Ta không sao, chỉ là đã lâu không dùng đến nội lực nên có chút không quen.”
“Chủ nhân, không đuổi kịp.” Ám vệ dùng âm thanh không cảm xúc hồi báo.
“Ta biết rồi.” Phượng Ly Thiên khoát tay, việc này cũng nằm trong dự kiến của hắn, võ công người nọ ngang bằng với hắn, nếu không phải hắn chiếm được tiên cơ, ai thắng ai thua còn chưa biết được, ám vệ không đuổi kịp mới là bình thường, “Đêm nay là ai trực?”
“Hồi chủ nhân, là Ám Lục.”
“Đi xung quanh tìm Ám Lục đi.” Phượng Ly Thiên mím môi, chỉ sợ Ám Lục là lành ít dữ nhiều.
“Thiên nhi, võ công người nọ rất cao sao?” Hiên Viên Cẩm Mặc ngồi xuống bên cạnh Phượng Ly Thiên, ôm hắn vào trong lòng.
Phượng Ly Thiên thuận thế dựa qua: “Trên cả Cực Hàn song tuyệt.”
Hiên Viên Cẩm Mặc nhíu mày, Cực Hàn song tuyệt ở trên giang hồ đã là khó có địch thủ, nay thích khách lợi hại như vậy có thể dễ dàng trà trộn vào Hoàng cung, rốt cuộc là ai mà có thể mua chuộc được tuyệt thế cao thủ như vậy?
Phượng Ly Thiên mở bàn tay ra, rồi lại nắm chặt lại, một chưởng vừa rồi hàn khí bức người, có thể đối kháng cùng lưu hỏa, rõ ràng chính là, Hàn Băng chưởng!
Danh sách chương