Túi hương hồng nhạt dùng chỉ bạc thêu lên một đôi uyên ương, lấp lánh dưới ánh mặt trời, thoang thoảng mùi son phấn, ngửi qua lại cảm thấy ngấy đến buồn nôn. Phượng Ly Thiên ghét bỏ dùng hai ngón tay bốc thứ trong tay Hiên Viên Cẩm Mặc lên: “Ngươi thấy đưa nó cho người chăn ngựa của Thượng Quan gia rồi lưu truyền vào võ lâm câu chuyện xưa cảm động của tiểu thư tư thông cùng hạ phó có được không?”

Hiên Viên Cẩm Mặc nhíu mày: “Ngươi biến thành đố phụ thâm cung hồi nào vậy?” Loại thủ đoạn hạ cấp này hình như là chiêu số trong cung thường dùng để tranh sủng thì phải? Phượng Ly Thiên vận nội lực vào lòng bàn tay, nắm rồi lại buông, tùy tay ném túi hương vào bếp lửa của quầy hàng ven đường, tránh dính mùi lên tay. Sau đó hắn xáp đến bên tai ca ca mình nhẹ giọng nói: “Chỉ trách Hoàng Thượng không ban cho vũ lộ đều đặn, thần đệ dục cầu bất mãn nên mới sinh lòng oán hận.”

(Vũ lộ: chỉ việc mây mưa đó ><) Không quan tâm đến việc Phượng Ly Thiên cố tình gây sự, y biết mình không nên tiếp lời Phượng Ly Thiên, nếu tiếp lời thì chỉ có y chịu thiệt mà thôi, vì thế Hiên Viên Cẩm Mặc thả ra mười ngón đang giao nhau của hai người, tự mình đi về trước. “Đùng đùng đùng đoàng” Sấm sét xé rách bầu trời, mưa to nhanh chóng trút xuống. Mưa phía Nam luôn nhẹ nhàng day dứt, mưa phương Bắc lại mạnh mẽ dữ dội, cho dù là giữa trưa, nhưng trời đất lại mờ mịt như hoàng hôn, hạt mưa lớn như hạt đậu rơi trên trần xe ngựa, vang lên tiếng “bốp bốp” nhịp nhàng, vào thời tiết như vậy, luôn khiến người ra sinh ra một chút bất an, nhưng nếu ở bên cạnh người trong lòng, thì lại có một loại cảm giác gắn kết, thuộc về nhau sâu sắc. Tựa như khi ngồi trên chiếc thuyền nhỏ bấp bênh, một mình ngồi trên thuyền vắng và cùng người yêu trôi nổi giữa dòng là hai loại cảm giác hoàn toàn khác biệt. Phượng Ly Thiên ngồi xe ngựa đi trong mưa chính là đang hưởng thụ loại cảm giác này, hắn ủ mình trong lòng ca ca, cầm bàn tay y chơi đến vui quên trời đất. Hiên Viên Cẩm Mặc mở ra ***g đậy dạ minh châu trên nóc xe, một tay để Phượng Ly Thiên chơi đùa, một tay thỉnh thoảng cầm lấy mấy miếng hoa quả cắt sẵn đút cho tên trong ngực ăn. “Mặc, sao lại chán ghét người của Thượng Quan gia như vậy?” Phượng Ly Thiên nuốt xuống miếng hoa quả ngọt ngào trong miệng, kéo một ngón tay của Hiên Viên Cẩm Mặc lên miệng cắn cắn, giống như đang kiểm tra độ mạnh yếu khi hạ miệng. Dù biết rõ Mặc chướng mắt Thượng Quan Đông Thần, nhưng hắn vẫn không thể không ghen được, kết quả là chọc ca ca không vui, còn nói không được gom y và người của Thượng Quan gia chung với nhau. Tuy rằng người của Thượng Quan gia thích giả mù sa mưa khiến người ta chán ghét, nhưng cũng chưa làm chuyện gì quá đáng, tốt xấu cũng là thân tộc chân chính của hai huynh đệ họ, dù Hiên Viên Cẩm Mặc không thích nhưng cũng không đến nỗi chán ghét đến vậy chứ. Tay cầm hoa quả của Hiên Viên Cẩm Mặc khựng lại, cúi đầu đối diện với đôi mắt tò mò như trẻ con, y khẽ thở dài, nhét một miếng táo lớn vào trong miệng Phượng Ly Thiên: “Năm xưa sau khi ngươi mất tích, mẫu hậu từng dẫn ta đến Thượng Kiếm Sơn Trang xin bọn họ giúp đỡ.” “Hửm?” Phượng Ly Thiên gian nan mấp máy đôi môi bị nhét cho căng tròn, dùng ánh mắt ra hiệu cho ca ca nói tiếp. “Bọn họ nghe tình hình xong, cảm thấy người mang ngươi đi là một thế lực đáng sợ trong giang hồ, nên lập tức lấy lí do mẫu hậu đã không còn là người của Thượng Quan gia mà từ chối giúp đỡ, thậm chí cả âm thầm điều tra cũng không chịu.” Nhớ đến vẻ mặt giả nhân giả nghĩa của Thượng Quan gia, Hiên Viên Cẩm Mặc lập tức tức giận, đệ đệ y xem như trân bảo, lại bị bọn họ nói là “một Hoàng tử có cũng không nhiều mà mất cũng không ít”. Phượng Ly Thiên nuốt miếng táo xuống, nhẹ nhàng vuốt ve bàn tay trong vô thức đã siết thành quyền của Hiên Viên Cẩm Mặc, những người đó đã khiến Hiên Viên Cẩm Mặc nho nhỏ khi đó chịu tổn thương không ít phải không? “Mặc, ta giao thế lực của Thượng Quan gia cho ngươi chịu không?” “Hả?” Hiên Viên Cẩm Mặc sửng sốt, “Thế lực của Thượng Quan gia sao lại do ngươi định đoạt?” Xấu xa nhếch môi lên, Phượng Ly Thiên nhấc một lọn tóc của mình lên quấn trên ngón tay y: “Thượng Quan Mộc Dương là đứa con trai độc nhất của Thượng Quan gia, nay lại chỉ là một tên nửa tàn phế, tuyệt đối không có khả năng leo lên chức gia chủ, mà nay con nối dòng của Thượng Quan gia, chỉ còn có mình ngươi.” Âm thanh du dương nhẹ nhàng như màn mưa ngoài cửa sổ, “Huống hồ, lúc cho bọn họ Niết Bàn Tham, Thượng Quan gia còn hứa sẽ làm cho ta một chuyện.” Hiên Viên Cẩm Mặc mở to hai mắt: “Thì ra ngươi đã trù tính từ sớm.” Không chữa thương cho Thượng Quan Mộc Dương, chỉ cho hắn Niết Bàn Tham trị được ngọn không trị được gốc, lại thừa cơ khiến Thượng Quan gia thiếu mình một món nợ. Ngay từ lúc đầu, Phượng Ly Thiên đã muốn đoạt lấy Thượng Quan gia, từng chiêu từng bước tưởng như không có liên quan, lại là cạm bẫy nối tiếp cạm bẫy. Phượng Ly Thiên ngồi dậy, nắm cằm Hiên Viên Cẩm Mặc: “Giờ mới nhận ra ta là một tên tiểu nhân âm hiểm, hối hận rồi sao?” Kim quang lưu chuyển trong mắt phượng khẽ nhếch, khuôn mặt tinh xảo bị nét cười tà tứ khiến cho yêu diễm lạ thường. Liếc mắt nhìn hắn, Hiên Viên Cẩm Mặc lạnh nhạt nói: “Họa thủy.” Hai mắt Phượng Ly Thiên cong lên, chậm rãi kề sát vào, nhẹ nhàng phủ lên hai cánh môi mềm mại kia: “Cho dù hối hận ngươi cũng trốn không thoát.” “Hu” Xe ngựa đột nhiên ngừng lại, đôi môi vì vậy mà dính chặt lấy nhau, Phượng Ly Thiên thuận thế vươn đầu lưỡi vào. “Chủ nhân, phía trước có người ngất xỉu.” Ám Nhất nói. “Đi vòng qua, việc này còn cần bản cung dạy ngươi sao?” Phượng Ly Thiên không kiên nhẫn nói, Ám Nhất trở nên lề mề từ khi nào vậy? Phượng Cung cũng không có thói quen cứu người. “Chủ nhân, người kia là Tướng quân của triều đình.” Ám Tam khoác áo tơi đến trước tra xét, tới gần cửa xe nói. “Hửm?” Hiên Viên Cẩm Mặc đẩy người phía trên ra, “Ta xuống xem thử.” Phượng Ly Thiên bĩu môi, đành phải đi theo ra ngoài. Ở nơi cách xe ngựa ước chừng một trượng có một người nằm sấp, trên người mặc chiến giáp quân đội, trong cơn mưa lầy lội cực kỳ thê thảm, không biết có còn sống hay không. Phượng Ly Thiên một tay bung dù, một tay ôm thắt lưng của Hiên Viên Cẩm Mặc, nhẹ nhàng nhảy lên tảng đá bên cạnh “thi thể”, tránh bị dính bùn. “Lật hắn qua đi.” Hiên Viên Cẩm Mặc nói với Ám Tam. Trên mặt người nọ dính đầy nước bùn, còn có vài miệng vết thương đang chảy máu, nhưng vẫn có thế thấy rõ dung mạo. Hiên Viên Cẩm Mặc và Phượng Ly Thiên đều giật mình, Diêu Trường Thanh! Không phải hắn và Thanh doanh đều mất tích ở núi Thiên Hàn sao? Ám Tam kiểm tra mạch tượng của hắn, nói với hai người: “Bị chút nội thương, nhưng không nghiêm trọng lắm, trên người có nhiều ngoại thương.” “Xử lý đơn giản một chút đừng để hắn chết, ném vào thùng xe đi.” Phượng Ly Thiên dứt khoát ra lệnh, ôm Hiên Viên Cẩm Mặc bay về xe ngựa. Căn cứ theo sự quan tâm đối với thần tử, Hiên Viên Cẩm Mặc vốn muốn để Diêu Trường Thanh nằm trong xe ngựa, nhưng lo đến cái tên nào đó là kẻ thường ăn bậy dấm chua, y đành phải từ bỏ, để mặc Ám Tam nhét người bị thương và hành lý chung một chỗ. “Điều tra rõ xem sao hắn lại xuất hiện ở đây.” Thả người trong lòng vào xe ngựa, Phượng Ly Thiên thu dù lại nói với Ám Nhất. “Dạ.” Ám Nhất cúi đầu đáp, lập tức truyền tin cho phân đường gần đây nhất của Thiên Cơ Lâu. Diêu Trường Thanh không thể nào vô duyên vô cớ xuất hiện ở đây được, còn trùng hợp là xuất hiện trước mặt họ nữa, nếu kẻ sau màn kia muốn dẫn dụ bọn họ đến núi Thiên Hàn, thì sao có thể vạch trần chân tướng ngay lúc này. Bỏ mặc Diêu Trường Thanh ở đây là có dụng ý gì? Mưa to tầm tã, đoàn người của Phượng Ly Thiên rốt cuộc đến được một trấn nhỏ trước khi trời tối, trong trấn nhỏ chỉ có một gian khách sạn, người qua lại cũng không nhiều, tăng thêm chút tiêu điều trong cảnh gió thảm mưa sầu lãnh lãnh thanh thanh. Hiên Viên Cẩm Mặc đối mặt với chiếc giường đơn sơ mà không khỏi nhíu mày, Phượng Ly Thiên không nói một câu đã kéo y xuống lầu ăn cơm. Món ăn của tiểu *** sơn dã dĩ nhiên không tốt được bao nhiêu, ở trên đường đã ăn chút điểm tâm hoa quả, Hiên Viên Cẩm Mặc cũng không thấy đói lắm, tùy tiện ăn mấy đũa cơm rồi không chịu ăn nữa. Phượng Ly Thiên lại không bắt bẻ gì nhiều, chậm rãi ăn hết cơm. Hiên Viên Cẩm Mặc ngồi ở bên cạnh chậm rãi uống trà, y đã sớm phát hiện tuy Phượng Ly Thiên có vài món yêu thích, nhưng lại không kén ăn, hơn nữa còn là không kén ăn trình độ cao, chỉ cần là thứ ăn được hắn đều có thể ăn. Y nhớ rõ lúc nhỏ hắn không phải như thế, luôn kén ăn đến độ khiến người ta đau đầu. “Làm sao vậy?” Phượng Ly Thiên ngẩng đầu nhìn y. “Ta đang nghĩ, sao ngươi lại không kén ăn?” Hiên Viên Cẩm Mặc vươn tay phủi hạt cơm dính trên khóe miệng hắn. Phượng Ly Thiên cười cười: “Lúc vừa bắt đầu học võ, chỉ khi nào hoàn thành nhiệm vụ ta mới có cơm ăn, khi đói bụng thì không còn bắt bẻ gì nữa. Sao vậy, trước đây ta kén ăn lắm sao?” “Đương nhiên rồi, mười loại thì có chín loại ngươi không ăn, Ngự Thiện phòng không thể nhớ nỗi, lần nào cũng do đầu bếp ở Khôn Ninh cung khai thực đơn cho ngươi.” Hiên Viên Cẩm Mặc ngoài miệng trêu chọc, trong lòng lại thấy chua xót, rốt cuộc mấy năm nay Thiên nhi của y đã phải chịu khổ đến mức nào? Rõ ràng là một người rất coi trọng hưởng thụ, nay lại trở nên dễ nuôi giống như động vật hoang dã. Phượng Ly Thiên thật ra cũng không quan tâm lắm, thời điểm tranh đoạt vị trí thiếu cung chủ năm xưa, ngay cả sâu trên núi Phượng Hoàng hắn cũng nếm qua rồi. Trở về phòng, chiếc giường trải chăn đệm thô kém kia đã được sửa sang ổn thỏa, phía trên trải hai lớp chăn bông mềm mại, chỉnh tề, còn phủ thêm một lớp tơ lụa khá lớn, đây đều là những thứ mang theo trên xe ngựa. Biết Hiên Viên Cẩm Mặc không ngủ quen ở mấy nơi này, khi xuống xe Phượng Ly Thiên đã dặn dò Ám Nhất thay đổi các vật dụng trên giường một lượt. Chui vào chiếc chăn thoang thoảng mùi nắng, Hiên Viên Cẩm Mặc hít một hơi thật sâu, khoan khoái ôm cái gối ôm sống bên cạnh chìm vào mộng đẹp. “Đùng đùng oành!” Nửa đêm, một tiếng tiếng sấm chớp nổ vang khiến Hiên Viên Cẩm Mặc bừng tỉnh, người bên cạnh trấn an vỗ vỗ lưng y. “Trước kia, nếu gặp phải loại thời tiết này, nhất định sẽ ngủ không ngon.” Hiên Viên Cẩm Mặc nhắm mắt lại, cảm khái thì thầm. Phượng Ly Thiên nghiêng qua, hôn hôn lên mắt y, Hiên Viên Cẩm Mặc ngẩng đầu, chủ động hôn lên môi hắn. ‘Thiên nhi, ngươi dưỡng hư ta rồi, về sau đừng hòng rời khỏi ta nữa.’ Hai người hôn hôn, nhiệt độ xung quanh bắt đầu tăng cao, nương theo không khí mưa đêm lãng mạn, từ từ triền miên. Phượng Ly Thiên nằm sấp trên người ca ca thở dốc, Hiên Viên Cẩm Mặc bởi vì lần tình sự kịch liệt vừa rồi mà còn đang run rẩy không thôi. Lúc này, ngoài cửa phát ra một tiếng “ầm” vang. “Làm gì vậy?” Ám vệ đứng ngoài cửa gác đêm nhỏ giọng hỏi. “Thực xin lỗi, ta đói bụng, đến nhà bếp tìm chút thức ăn.” Giọng nói có hơi suy yếu, đúng là Diêu Trường Thanh đang ở cách vách. Phượng Ly Thiên nhíu nhíu mày, đè lại Hiên Viên Cẩm Mặc đang muốn đứng dậy: “Ngày mai rồi hỏi hắn cũng không muộn.” Đùa sao, hiện giờ nhờ sự cố gắng của hắn mà Mặc hai má ửng hồng, trong đôi mắt xinh đẹp còn phủ sương mù, tuyệt đối không thể để kẻ khác nhìn thấy. Sau một loạt tiếng bước chân rất nhỏ, bên ngoài lại trở nên im lặng, chắc là ám vệ đã giải quyết xong xuôi. “Ọt” Một tiếng vang truyền ra từ trong bụng của Hiên Viên Cẩm Mặc, hậu quả xấu của việc không ăn cơm tối bây giờ mới xuất hiện. Hai mắt Phượng Ly Thiên cong lên, nhìn người bởi vì ngượng ngùng mà cúi đầu xoay sang chỗ khác, hôn hôn hai má y: “Đi thôi, chúng ta đi làm chút thức ăn.”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện