Y thuật của Hạt Mãn Tiền thật sự rất tốt, có thể cứu lại ngũ tạng bị thương tổn và ba cọng xương sườn bị chặt đứt của Phượng Ly Thiên, nhưng luận về việc điều dưỡng thân thể và hồi sức thì so ra vẫn kém Hiên Viên Triệt. Cho nên, Phượng Ly Thiên mỗi ngày được thay thuốc trị thương tốt nhất, còn được dùng dược thiện ngon lành của Hiên Viên Triệt, chưa được mười ngày, hắn đã từ cái trạng thái nửa sống nửa chết khôi phục lại chút ít. Ít nhất việc nói chuyện, ăn cơm đã không còn là vấn đề, còn có thể hoạt động được một chút, ngay cả Hạt Mãn Tiền cũng ghen ghét nói tiểu tử này nhờ thức ăn ngon nên mới khôi phục được như vậy, ông chỉ khác sư đệ vẻn vẹn ở một điểm, đó là ông không biết nấu cơm, chỉ biết ăn mà thôi.

Vô Hoa Cốc cũng không lớn, ngồi trước căn nhà trúc duy nhất trong cốc đã có thể thấy được tận cùng sơn cốc. Phượng Ly Thiên thoải mái cuộn người trong ghế nằm trên đài trúc, dùng tay trái lành lặn ăn cơm bệnh nhân ngon lành do hoàng thúc làm cho. Tay nghề của Hiên Viên Triệt vô cùng tốt, bánh ngọt được hấp tới căng tròn mọng nước, mặn lạt vừa đủ, Phượng Ly Thiên hệt như một đứa trẻ, cầm muỗng say sưa ăn từng chút một.

Hạt Mã Tiền ở một bên nhìn mà thèm, xáp qua muốn nếm thử một miếng, Phượng Ly Thiên liếc mắt nhìn ông, múc một muỗng bánh ngọt lên, cười xấu xa đút vào trong miệng mình.

“Ê, tiểu tử, ngươi có muốn biết chuyện của hai người kia không?” Hạt Mã Tiền nháy mắt nói. Mấy ngày nay, Hạt Mãn Tiền luôn âm mưu dùng mấy tin bát quái mình biết để đổi đồ ăn với Phượng Ly Thiên, chỉ là Phượng Ly Thiên bị thương quá nặng, không còn lòng dạ mà nghe ông huyên thuyên, giờ rốt cuộc đã đỡ hơn nhiều, nhưng lại vẫn mang bộ dáng không mấy hứng thú.

Phượng Ly Thiên giương mắt, nhìn hai người xa xa.

“Cắm cái cọc kia vào đây.” Hiên Viên Triệt dùng chân vẽ một ký hiệu lên mặt đất, chỉ tay năm ngón với Phượng Thanh Tuyệt.

Phượng Thanh Tuyệt im lặng giơ chân, nhấc một cái cọc gỗ lên, xoay người đá một cái, chuẩn xác cắm vào ký hiệu kia.

Hiên Viên Triệt cầm một thanh xà ngang bằng gỗ rộng bằng hai ngón tay, đưa cho Phượng Thanh Tuyệt một cây búa, chuẩn bị đóng nó ngang qua hai cọc gỗ.

“Phiền phức!” Phượng Thanh Tuyệt nhíu mày, đoạt lấy thanh xà ngay kia, nâng tay đánh một chưởng, “vèo” một cái cắm xuyên qua hai cọc gỗ.

“Như vầy không đủ cao.” Hiên Viên Triệt bất mãn, “Đi ngang qua sẽ đụng đầu.”

“Vừa tầm là được rồi.” Phượng Thanh Tuyệt bực mình nói.

Nhìn hai người cãi nhau cùng dựng giàn nho, Phượng Ly Thiên không khỏi nhếch môi. Không ngờ vị sư phụ mặt lạnh tâm nóng này lại có một ngày bị kêu đến gọi đi bắt dựng giàn nho như vậy, hơn nữa dù phải dựng tới trưa cũng không hề tức giận.

Kỳ thật, ở đây mấy ngày, thông qua đôi câu vài lời, Phượng Ly Thiên đại khái đã nắm bắt được câu chuyện xưa kia.

Mọi chuyện khái quát là thế này, năm xưa lúc Phượng Thanh Tuyệt vừa mới trở thành cung chủ Phượng Cung, bởi vì cuộc chiến tranh giành vị trí cung chủ mà bị trọng thương, đúng lúc được Hiên Viên Triệt ra ngoài du ngoạn cứu giúp. Hai người ngây ngốc ở bên nhau nửa tháng, sau đó Phượng Thanh Tuyệt giao lại chiếc nhẫn huyết ngọc tượng trưng thân phận cung chủ cho Hiên Viên Triệt, mình thì về Phượng Cung giải quyết sự vụ, ước định ngày sau gặp lại.

Thứ điêu khắc trên nhẫn huyết ngọc chính là sợi lông đuôi quan trọng nhất trên người Phượng hoàng, theo truyền thuyết, Phượng hoàng tặng cho người mình yêu nhất sợi lông đuôi này, là vì biểu đạt tình yêu, chiếc nhẫn của Phượng Cung cũng có ý nghĩa như vậy, chỉ có thể đưa cho người mình yêu nhất.

Sau khi Hiên Viên Triệt biết được hàm nghĩa của chiếc nhận liền chạy đi tìm Phượng Thanh Tuyệt, trùng hợp là khi đó mẫu thân của Quân Mạc Sầu cũng dẫn theo hắn tìm tới Phượng Cung, đắc ý đòi làm phượng hậu. Hiên Viên Triệt ném lại chiếc nhẫn cho Phượng Thanh Tuyệt rồi biến mất. Lúc ấy Phượng Thanh Tuyệt cũng không biết thân phận của Hiên Viên Triệt, nên dù tra thế nào cũng không tìm được y.

Sau đó, tình cờ gặp được Hiên Viên Ấp đang cải trang vi hành, Phượng Thanh Tuyệt tính tình nóng nảy tất nhiên không thèm hỏi rõ xanh đỏ trắng đen đã lập tức giải thích một tràng rồi đòi mang người đi. Hiên Viên Ấp dĩ nhiên không chịu, bởi vì hai người tính khí bất hòa, chẳng ai hiểu ai, nên Phượng Thanh Tuyệt liền kiên quyết nhét nhẫn cho người ta, sau đó xoay người dứt khoát rời đi.

Vài năm sau, khi Phượng Thanh Tuyệt rốt cuộc cũng nhận ra mình đã phạm phải một sai lầm ngu xuẩn đến mức nào thì lập tức phái mật thám lẻn vào hoàng cung để tìm lại chiếc nhất. Mà sau khi Nghi phi mất hết sức chín trâu hai bò trộm được nhẫn ra thì lại bị Hiên Viên Cẩm Thiên nghịch ngợm lấy đi mất. Sau đó hắn lại phái Liễu Vô Phong đến tiếp ứng cho Nghi phi, mang nhẫn ra, ai ngờ nhẫn thì không tìm được, lại tìm được kỳ tài là Hiên Viên Cẩm Thiên.

Chuyện về sau thì cũng đã biết, chỉ là đến tận lúc này Hiên Viên Ấp vẫn còn luôn áy náy, nghĩ là do mình cự tuyệt Phượng Thanh Tuyệt nên mới khiến hắn ghi hận trong lòng, bắt con mình đi, nhờ vậy mới miễn cưỡng chấp nhận chuyện của huynh đệ hai người. Đúng là…… lầm to mà!

Khi Phượng Ly Thiên ăn xong muỗng bánh ngọt cuối cùng, Hạt Mãn Tiền cũng ngưng lại cái miệng thao tháo bất tuyệt của mình. Phượng Ly Thiên cầm chén và muỗng đưa cho Hạt Mãn Tiền, chớp chớp đôi mắt phượng xinh đẹp: “Ông ngoại ơi, con muốn ăn trái cây.”

Hạt Mã Tiền ngẩn người, xù lông mà nhảy cẫn lên: “Tiểu tử xấu xa này, không chừa cho ta một miếng nữa!” Nói xong liền hầm hừ đứng dậy, đi lấy trái cây.

“Ôi trời, ngốc chết đi được, cái này phải đặt nghiêng mới không đổ!”

“Để thẳng ta cũng đóng vào được!”

“Nói nhảm, để ngang cũng đóng vào được vậy, nhưng sẽ đổ đó!”

Nhìn hai người đang cãi nhau ồn ào đằng kia, Phượng Ly Thiên hơi rũ mi xuống, không biết giờ Mặc đang làm gì, sau khi nhận được tin tức, có đến tìm hắn không? “Miên Hoa.” Phượng Ly Thiên gọi Mộc Miên Hoa đang cầm dược liệu đi qua lại, “Mặc có truyền tin tức đến không?”

Trong mắt phượng yêu dã lấp lánh hy vọng khiến người ta không đành lòng đánh nát, Mộc Miên Hoa vội tránh né ánh mắt của hắn: “Không có.” Sau đó nhanh chóng bỏ đi.

Còn chưa có tin tức sao? Không phải Mặc của hắn tức giận rồi đó chứ? Phượng Ly Thiên mím môi, phải làm thế nào để chọc y vui lên đây? Hắn nhìn quanh một vòng, ánh mắt dừng lại trên người hoàng thúc đang sai sử sư phụ làm việc, có lẽ hắn nên học nấu ăn với hoàng thúc, không thể cứ làm một nồi canh thập cẩm cho Mặc ăn được. Nghĩ tới đây, Phượng Ly Thiên không khỏi cong cong hai mắt, sau này mỗi ngày đều phải dậy sớm làm một cái bánh ngọt hoặc nấu một nồi cháo thơm ngọt cho Mặc, nhìn y ngoan ngoãn ăn hết xong mới thả y đi tảo triều.

“Miên Hoa, lấy giấy và bút đến dùm ta đi.” Phượng Ly Thiên nói với Mộc Miên Hoa vừa đi vào nhà.

“Xương vai phải của ngươi đều đứt hết rồi, sao viết chữ được?” Hạt Mã Tiền bưng một mâm dưa hấu cắt sẵn tới.

“Không phải còn tay trái sao.” Phượng Ly Thiên há miệng, ý bảo Hạt Mãn Tiền đút dưa hấu cho mình.

“Không phải ngươi có tay sao?” Hạt Mã Tiền xù lông.

“Xương vai của ta đứt rồi.” Phượng Ly Thiên vô tội nói.

Trước nhà trúc có trồng một gốc hoa thụ không biết tên, cao vượt cả nhà trúc, gió thổi bay mái tóc dài như mực của Phượng Ly Thiên, vài cánh hoa hồng nhạt lẫn cùng ánh nắng ấm áp, xuyên qua hoa thụ rơi trên thảm nhung tuyết trắng. Tay trái Phượng Ly Thiên cầm bút, cong cong vẹo vẹo viết ra một hàng chữ: “Ca ca, ta nhớ ngươi.”

“Thế này sao hắn nhìn ra được là do ngươi viết?” Hiên Viên Triệt tò mò xáp tới xem.

Phượng Ly Thiên cười mà không đáp.

“Đương nhiên có thể.” Phượng Thanh Tuyệt cắm xong cọc gỗ cuối cùng rồi đi tới, “Hai tay của hắn viết chữ như nhau.”

Vì huấn luyện sự nhanh nhẹn và cân bằng hai bên trái phải, Phượng Thanh Tuyệt bồi dưỡng đồ đệ, dù là cầm đao hay viết chữ, đều phải luyện cả hai tay. Mà Phượng Ly Thiên từ nhỏ đã không thích viết chữ dĩ nhiên dùng hầu hết thời gian để luyện đao.

Phượng Ly Thiên ho nhẹ một tiếng, giao tờ giấy cho Mộc Miên Hoa: “Nhất định phải truyền cho Mặc.”

“À, được.” Mộc Miên Hoa hàm hồ đáp.

Đảo mắt một tháng đã trôi qua, thời tiết đã bắt đầu chuyển lạnh, tiếng ve sầu kêu vang bất tri bất giác đã không còn, nhưng rốt cuộc vẫn không thu được tin tức của Phượng Ly Thiên. Đại quân san bằng Hàn Cốc, bắt bốn người trong thất tuyệt, nhưng không tìm được Thiên Xu và Diêu Bách Tùng.

Ngày hôm nay, lập thu. Hiên Viên Cẩm Mặc hạ triều trở về, nhìn thấy lão mèo béo ú vẫn còn đang ngủ trên nhuyễn tháp. Y lấy làm lạ đi tới, không phải tối qua cũng ngủ ở đây sao? Sao lại không chịu dậy ăn sáng? Y vươn tay ôm lấy lão mèo, lạnh ngắt không còn ấm áp thường ngày……

Lão mèo đã chết, chết ở đầu năm thứ mười ba.

Hiên Viên Cẩm Mặc ôm cục lông xù tròn vo vào lòng, lẳng lặng ôm lấy. Những ngày không có Thiên nhi, chỉ có con mèo này ở cạnh y, giờ cả mèo cũng không còn……

Cung nữ xung quanh không dám phát ra tiếng động, sợ Hoàng thượng đem cái chết của mèo trút lên đầu mình. Hiên Viên Cẩm Mặc không nói câu nào, chỉ ôm mèo lặng lẽ đi đến sau hoa viên, đặt mèo dưới tàng cây ngô đồng, thân thể y theo thân cây chậm rãi trượt xuống, y dựa vào thân cây thô ráp, ngồi trên những nhánh rể cây um tùm mà nhìn tán cây rậm rạp.

“Thiên nhi, mèo của ngươi chết rồi, là ngươi dẫn nó đi sao? Mang theo ta với, có được không?” Y nhẹ nhàng nhắm mắt lại, đau đớn tận xương tủy đã nhấn chìm y, những ngày tháng thế này y không muốn tiếp tục nữa.

“Cẩm Mặc……” Giọng Thượng Quan Nhan vang lên từ đỉnh đầu.

Hiên Viên Cẩm Mặc không mở mắt, lẳng lặng không nói câu gì.

“Ra cung giải sầu đi, phụ hoàng thay con trông coi triều chính một tháng.” Hiên Viên Ấp thở dài, kéo Thái hậu đang thầm rơi lệ rời đi.

Vẫy lui thị vệ phía sau, Hiên Viên Cẩm Mặc dắt ngựa một mình đi lên núi. Gió trên núi tuyết vốn lạnh, đến thu lại càng lạnh thấu xương, thổi đến da cũng đau rát. Y buông dây ngựa ra, chậm rãi đi đến bên bờ vực, ngẩng đầu nhìn tảng đá lớn nhô ra bên kia, vết máu trên đó đã bị gió tuyết tẩy đi, chỉ để lại một vết lõm sâu chứng minh những khổ sở mà Phượng Ly Thiên đã trải qua.

Vách núi cao ngất sâu không thấy đáy, chỉ có gió núi gào khóc trên không.

Ta sớm nên tin vào sự thật, vì sao lại cứ luôn lừa mình dối người rằng ngươi vẫn còn sống. Thật xin lỗi, ngươi ở bên cầu Nại Hà chờ vất vả lắm phải không?

“Thiên nhi!!! Thiên nhi!!!!!!” Hiên Viên Cẩm Mặc tê tâm liệt phế gào xuống sơn cốc.

Phượng Ly Thiên đang ở trên đài trúc tập đi đột nhiên ngẩng đầu: “Mặc!”

“Tiểu Thiên, làm sao vậy?” Hiên Viên Triệt khó hiểu nhìn hắn.

“Mặc, ở bên bờ vực gọi ta, sư phụ!” Phượng Ly Thiên vội chạy đi, thân thể lại không chống đỡ nổi, chỉ phải tựa vào lan cao gấp gáp gọi Phượng Thanh Tuyệt.

Phượng Thanh Tuyệt nhíu nhíu mày, không nói gì chỉ phóng nhanh đến đáy vực.

“Thật sao? Sao ta không nghe thấy?” Hiên Viên Triệt bĩu môi, cảm thấy ganh tị với sự phối hợp ăn ý của thầy trò bọn họ, tên đầu gỗ ngốc kia chưa bao giờ vì một ánh mắt của y mà hiểu y muốn làm gì.

“Thiên nhi, lên trời xuống đất, ta đều cùng ngươi, đừng chỉ mang mèo đi, đừng bỏ lại một mình ta……” Nhẹ giọng thì thầm, tựa như đang dịu dàng tâm tình với người bên gối. Hiên Viên Cẩm Mặc chậm rãi nhắm mắt lại, thả người nhảy xuống vực thẳm.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện