Phẫn Nộ Thất Vĩ Long nặng nề rơi xuống đất, Tư Mã Quy Yến cũng bị rơi đến mức đầu váng mắt hoa nhưng hắn cũng không để ý mà vội vàng thu lại lôi điện trên người Cự Long nhằm tránh gây tổn thương cho người khác.
Băng Linh Huyễn Điểu vốn muốn bay tới cứu Hoàng Bắc Nguyệt nhưng thấy Thái tử Chiến Dã đi trước một bước nên cũng thở phào một tiếng, vỗ cánh bay lên không trở lại.
Tai nạn bất ngờ này mặc dù có gây chút tổn thất cho Hào Quang Điện nhưng may thay cũng không có người bị thương. Sau khi mọi người có chút ổn định lại, Hoàng Thượng lập tức lên tiếng hỏi, trong giọng nói mang theo chút khiếp sợ: “Tư Mã khanh, ngươi…ngươi không có việc gì chứ?”
Cũng phải thôi, đường đường là Bất Bại Tướng Quân của Nam Dực quốc, ai mà ngờ được hắn lại thua thảm hại như thế đâu! Cả người lẫn thú đều bị đánh cho bầm dập cả mình.
Tư Mã Quy Yến quỳ một gối trên mặt đất, cúi đầu, từng giọt từng giọt mồ hôi to như hạt đậu từ trên trán hắn chảy xuống, đây là do hắn bị luồng uy áp cường đại kia đè ép mạnh mẽ.
“Thần không có việc gì.” Tư Mã Quy Yến chán nản lắc đầu, nửa ngày sau mới ngẩng đầu lên, hướng về phía hắc y nhân trên lưng Băng Linh Huyễn Điểu nói: “Ta thua.”
Hắc y nhân thấy vậy cũng không nói gì, thản nhiên phất phất tay, rồi tiêu sái khống chế Băng Linh Huyễn Điểu rời đi.
“Hí Thiên các hạ….” Hoàng thượng vốn muốn giữ lại nhưng tốc độ của Băng Linh Huyễn Điểu quá nhanh, lời của hắn còn chưa dứt thì bóng trắng kia đã biến mất khỏi chân trời.
Thấy vậy, Hoàng Thượng không khỏi có chút thất vọng.
Hoàng Bắc Nguyệt âm thầm lo lắng, Đông Lăng rời đi gấp như vậy e rằng nàng đã bị hàn khí củaBăng Linh Huyễn gây thương tổn rất lớn.
Hơn nữa lúc nãy Chiến Dã lại xuất thủ cứu giúp làm nàng vô cùng kinh ngạc. Trong ấn tượng của nàng, Thái tử Chiến Dã cùng Hoàng Bắc Nguyệt cơ hồ là không có giao tình gì quá mức a.
Thật ra Chiến Dã cũng không biết tại sao mình lại có hành động như vậy nữa. Khi hắn nhìn thấy thân thể gầy yếu nàng sắp bị Phẫn Nộ Thất Vĩ Long rơi xuống đè, hắn gần như không chút suy nghĩ liền triệu hồi ra Tử Diễm Hỏa Kỳ Lân cứu giúp. “ Có thể là vì nàng là đứa con duy nhất của Hoàng Cô đi.” Trong lòng Chiến Dã thầm tự nhủ.
Bất quá hành động này của hắn đã làm cho rất nhiều người trong Hào Quang Điện chú ý tới, đặc biệt là người của Tiêu gia.
Tiêu Linh tức giận đến mức đấm ngực dậm chân. Ngay lúc biến cố phát sinh, nàng rõ ràng cũng ngồi bên cạnh Hoàng Bắc Nguyệt, vậy mà Thái tử điện hạ chỉ cứu Hoàng Bắc Nguyệt, hoàn toàn không để mắt đến nàng.
Tiêu Vận cũng lạnh lùng hừ một tiếng, trong lòng có chút tiếc nuối tại sao lúc nãy Phẫn Nộ Thất Vĩ Long rơi xuống không đè chết Hoàng Bắc Nguyệt đi cho rồi.
Thái tử điện hạ tại sao lại đi cứu tên phế vật này, sợ rằng cũng chỉ có Thái tử điện hạ mới biết đáp án thôi.
Tử Diễm Hỏa Kỳ Lân chậm rãi đáp xuống mặt đất, Chiến Dã thấp giọng nói: “ Thất lễ.” Chưa chờ nàng phản ứng, hắn đã vòng tay qua thắt lưng của nàng, ôm nàng nhảy xuống, sau khi vững vàng tiếp đất mới buông nàng ra.
Một cảm giác ấm áp tràn ngập trong lòng Hoàng Bắc Nguyệt. Nàng biết Thái tử Chiến Dã sở dĩ triệu hồi ra Tử Diễm Hỏa Kỳ Lân đi cứu nàng là vì nghĩ rằng nàng không có võ công, hơn nữa thân thể lại ốm yếu.
Mặc kệ điều đó xuất phát từ thân tình đối với Huệ Văn Trưởng công chúa hay là có tình cảm với nàng, tóm lại hảo cảm của nàng với vị thiếu niên lãnh khốc này đã tăng lên rất nhiều.
Không chỉ là Cửu Tinh Triệu hoán sư trẻ tuổi nhất trên Tạp Nhĩ Tháp đại lục mà tướng mạo và nội tâm của vị Thái tử tôn quý này đều không phải thứ đám người kia có thể so sánh được.
Chiến Dã buông Hoàng Bắc Nguyệt xong, một câu cũng không nói đã xoay người đi về phía Hoàng Thượng cùng Hoàng Hậu. Hoàng Bắc Nguyệt nhìn bóng lưng của hắn, khóe môi gợi lên ý cười.
“Thái tử điện hạ chẳng qua là tiện tay mới cứu ngươi mà thôi, ngươi cũng đừng có mơ mộng viễn vông làm gì.” Tiêu Vận có chút ghen ghét nói.
Băng Linh Huyễn Điểu vốn muốn bay tới cứu Hoàng Bắc Nguyệt nhưng thấy Thái tử Chiến Dã đi trước một bước nên cũng thở phào một tiếng, vỗ cánh bay lên không trở lại.
Tai nạn bất ngờ này mặc dù có gây chút tổn thất cho Hào Quang Điện nhưng may thay cũng không có người bị thương. Sau khi mọi người có chút ổn định lại, Hoàng Thượng lập tức lên tiếng hỏi, trong giọng nói mang theo chút khiếp sợ: “Tư Mã khanh, ngươi…ngươi không có việc gì chứ?”
Cũng phải thôi, đường đường là Bất Bại Tướng Quân của Nam Dực quốc, ai mà ngờ được hắn lại thua thảm hại như thế đâu! Cả người lẫn thú đều bị đánh cho bầm dập cả mình.
Tư Mã Quy Yến quỳ một gối trên mặt đất, cúi đầu, từng giọt từng giọt mồ hôi to như hạt đậu từ trên trán hắn chảy xuống, đây là do hắn bị luồng uy áp cường đại kia đè ép mạnh mẽ.
“Thần không có việc gì.” Tư Mã Quy Yến chán nản lắc đầu, nửa ngày sau mới ngẩng đầu lên, hướng về phía hắc y nhân trên lưng Băng Linh Huyễn Điểu nói: “Ta thua.”
Hắc y nhân thấy vậy cũng không nói gì, thản nhiên phất phất tay, rồi tiêu sái khống chế Băng Linh Huyễn Điểu rời đi.
“Hí Thiên các hạ….” Hoàng thượng vốn muốn giữ lại nhưng tốc độ của Băng Linh Huyễn Điểu quá nhanh, lời của hắn còn chưa dứt thì bóng trắng kia đã biến mất khỏi chân trời.
Thấy vậy, Hoàng Thượng không khỏi có chút thất vọng.
Hoàng Bắc Nguyệt âm thầm lo lắng, Đông Lăng rời đi gấp như vậy e rằng nàng đã bị hàn khí củaBăng Linh Huyễn gây thương tổn rất lớn.
Hơn nữa lúc nãy Chiến Dã lại xuất thủ cứu giúp làm nàng vô cùng kinh ngạc. Trong ấn tượng của nàng, Thái tử Chiến Dã cùng Hoàng Bắc Nguyệt cơ hồ là không có giao tình gì quá mức a.
Thật ra Chiến Dã cũng không biết tại sao mình lại có hành động như vậy nữa. Khi hắn nhìn thấy thân thể gầy yếu nàng sắp bị Phẫn Nộ Thất Vĩ Long rơi xuống đè, hắn gần như không chút suy nghĩ liền triệu hồi ra Tử Diễm Hỏa Kỳ Lân cứu giúp. “ Có thể là vì nàng là đứa con duy nhất của Hoàng Cô đi.” Trong lòng Chiến Dã thầm tự nhủ.
Bất quá hành động này của hắn đã làm cho rất nhiều người trong Hào Quang Điện chú ý tới, đặc biệt là người của Tiêu gia.
Tiêu Linh tức giận đến mức đấm ngực dậm chân. Ngay lúc biến cố phát sinh, nàng rõ ràng cũng ngồi bên cạnh Hoàng Bắc Nguyệt, vậy mà Thái tử điện hạ chỉ cứu Hoàng Bắc Nguyệt, hoàn toàn không để mắt đến nàng.
Tiêu Vận cũng lạnh lùng hừ một tiếng, trong lòng có chút tiếc nuối tại sao lúc nãy Phẫn Nộ Thất Vĩ Long rơi xuống không đè chết Hoàng Bắc Nguyệt đi cho rồi.
Thái tử điện hạ tại sao lại đi cứu tên phế vật này, sợ rằng cũng chỉ có Thái tử điện hạ mới biết đáp án thôi.
Tử Diễm Hỏa Kỳ Lân chậm rãi đáp xuống mặt đất, Chiến Dã thấp giọng nói: “ Thất lễ.” Chưa chờ nàng phản ứng, hắn đã vòng tay qua thắt lưng của nàng, ôm nàng nhảy xuống, sau khi vững vàng tiếp đất mới buông nàng ra.
Một cảm giác ấm áp tràn ngập trong lòng Hoàng Bắc Nguyệt. Nàng biết Thái tử Chiến Dã sở dĩ triệu hồi ra Tử Diễm Hỏa Kỳ Lân đi cứu nàng là vì nghĩ rằng nàng không có võ công, hơn nữa thân thể lại ốm yếu.
Mặc kệ điều đó xuất phát từ thân tình đối với Huệ Văn Trưởng công chúa hay là có tình cảm với nàng, tóm lại hảo cảm của nàng với vị thiếu niên lãnh khốc này đã tăng lên rất nhiều.
Không chỉ là Cửu Tinh Triệu hoán sư trẻ tuổi nhất trên Tạp Nhĩ Tháp đại lục mà tướng mạo và nội tâm của vị Thái tử tôn quý này đều không phải thứ đám người kia có thể so sánh được.
Chiến Dã buông Hoàng Bắc Nguyệt xong, một câu cũng không nói đã xoay người đi về phía Hoàng Thượng cùng Hoàng Hậu. Hoàng Bắc Nguyệt nhìn bóng lưng của hắn, khóe môi gợi lên ý cười.
“Thái tử điện hạ chẳng qua là tiện tay mới cứu ngươi mà thôi, ngươi cũng đừng có mơ mộng viễn vông làm gì.” Tiêu Vận có chút ghen ghét nói.
Danh sách chương