Khi đó Hoàng Bắc Nguyệt tuổi rất nhỏ, vừa nhát gan lại vừa nhu nhược, chỉ biết khóc thút thít, cũng không biết Tiêu Dao Vương lúc đó nói gì với nàng.

Tuy nhiên có thể xác định một điều: Hoàng Bắc Nguyệt cùng hắn không thân thiết.

Xác định như vậy, trên mặt nàng thần sắc thủy chung vẫn bảo trì vẻ lãnh đạm, đối với lời trêu chọc của hắn một chút cũng không phản ứng, không vui mừng sợ hãi, không tức giận, cũng không ngượng ngùng.

Tiêu Dao Vương không khỏi có chút buồn bực, chẳng lẽ mị lực của hắn đã không còn mạnh mẽ như ngày trước? “Nguyệt nhi, thân thể ngươi không khỏe đại khái cũng là do từ nhỏ ít rèn luyện, hơn nữa năm nay ngươi cũng tới tuổi đi học rồi, ngươi có muốn đi Linh Ương Học Viện học tập hay không?”

Linh Ương Học Viện?

Cái tên này đối với Hoàng Bắc Nguyệt cũng không xa lạ, có thể nói đây là học viện tốt nhất ở Nam Dực quốc. Cả nước chỉ cần ai có thực lực cùng năng lực đều có thể tiến vào Học Viện học tập.

Học Viện chuyên môn rèn luyện Triệu hồi sư, Võ giả, Luyện dược sư, Huyễn thuật sư. Bình thường ngươi chỉ cần thông qua khảo hạch của Học Viện liền có thể trúng tuyển.

Địa vị của Linh Ương Học Viện ở Nam Dực quốc chỉ thấp hơn hoàng thất, hoàn toàn áp đảo các đại gia tộc, bên trong cao thủ như mây, cũng là nơi “sản xuất” nhân tài phi thường trọng yếu của Nam Dực quốc.

Hàng năm quốc gia đều sẽ chuyển vào đại lượng tiền bạc, bởi vậy lúc chiêu sinh cùng khảo hạch, đệ tử các nơi trên cả nước đến đây chỉ cần có thể tiến vào Linh Ương Học Viện, cơ bản không cần quan tâm đến vấn đề tiền nong, hơn nữa tương lai cũng có thể có nghề nghiệp phi thường tốt, nói không chừng còn có thể làm quan.

Đây chính là giấc mộng của mỗi một người trẻ tuổi.

“Cái gì? Hoàng Bắc Nguyệt là một phế vật a! Nàng làm sao có thể tiến vào Linh Ương Học Viện học tập được?” Tiêu Linh đang đứng một bên đột nhiên chỉ vào Hoàng Bắc Nguyệt hét ầm lên, trên khuôn mặt hiện ra vẻ chán ghét không chút che dấu.

Tên phế vật kia có tư cách gì tiến vào Linh Ương Học Viện chứ? Đó là nơi chỉ những người có thiên phú cường hãn mới có thể đi vào!

Tiêu Vận cùng Tiêu Trọng Kỳ đều là đệ tử bên trong Linh Ương Học Viện, hơn nữa năm nay Tiêu Trọng Lỗi cùng Tiêu Nhu cũng có thể lấy thân phận Võ giả tiến vào.

Chỉ có Tiêu Linh là không được đi, nàng thậm chí ngay cả năng lực của Võ giả còn không có, cùng Hoàng Bắc Nguyệt không sai biệt lắm.

Nàng vẫn cảm thấy chỉ cần có Hoàng Bắc Nguyệt đứng nơi đầu sóng thì chính mình cũng không phải là phế vật, nhưng là hiện tại tên phế vật này cũng có thể vào Linh Ương Học Viện học tập, trong lòng của nàng thoáng cái đã mất thăng bằng!

“ Linh nhi!” Tiêu Viễn Trình nghiêm khắc quát:

“ Câm miệng!”

Mới vừa rồi bị Phong Liên Dực ngăn cản thì hắn cũng đã thanh tỉnh lại rồi!

Tiêu Dao Vương là ai? Đây chính là Luyện dược sư số một số hai trên đại lục! Địa vị hắn tới chỗ nào cũng đều vô cùng cao quý.

Đắc tội hắn, so với việc làm Hoàng Thượng tức giận còn đáng sợ hơn! Nha đầu Tiêu Linh này tính tình nông nổi, ngay cả quyết định của Tiêu Dao Vương cũng dám tùy tiện nghi vấn, không muốn sống nữa sao?

“ Phụ thân, ngay cả ta cũng không có tư cách tiến vào Linh Ương Học Viện mà, sao nàng ta có thể…” Tiêu Linh không cam lòng, hung hăng trừng mắt nhìn Hoàng Bắc Nguyệt.

“Tư cách?” Tiêu Dao Vương luôn ôn nhu nho nhã đột nhiên hừ lạnh lùng một tiếng, khuôn mặt tuấn tú đột nhiên âm trầm xuống: “ Nàng không có tư cách, chẳng lẽ ngươi có ư? Là ai dạy dỗ khiến ngươi không biết quy củ như vậy!”

“Tiêu Dao Vương thứ tội!” Tiêu Viễn Trình toát mồ hôi hột, sợ đến mức sắc mặt tái nhợt, vội vàng ấn Tiêu Linh quỳ xuống: “Tiểu nữ ngạo mạn, không biết cấp bậc lễ nghĩa, đều do mạt tướng không quản giáo kĩ lưỡng!”

Tiêu Viễn Trình là Phò mã, trong quân có chức quan là Đô úy, nhưng những thứ đó ở trước mặt Tiêu Dao Vương cũng không đáng một xu.

“Tiêu Phò mã dạy dỗ nữ nhi thật tốt a!” Tiêu Dao Vương chậm rãi nói, ngữ khí mang theo châm chọc.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện