Hoàng Hậu một lần nữa đánh giá lại Hoàng Bắc Nguyệt, tâm tư khẽ nhúc nhích.
Cơn ác mộng bốn năm trước tựa hồ lại tiếp tục tái diễn.
“ Hoàng thượng, hôm nay cũng không còn sớm nữa, thân thể Bắc Nguyệt quận chúa yếu ớt như vậy, không bằng trước hết để cho nàng về nghỉ ngơi đi.”
Hoàng Hậu đi tới ôn nhu nói, dưới vẻ đẹp đoan trang đó, không ai nhìn thấy sắc mặt có chút tái nhợt của nàng.
“ Đúng, hôm nay cũng không còn sớm nữa, Trẫm có chút lo lắng Bắc Nguyệt trở về một mình.” Hoàng Thượng ngẩng đầu nhìn một vòng, ánh mắt rơi vào trên người Thái tử: “ Chiến Dã, con…”
“ Hoàng thượng.” Tiêu Dao Vương đột nhiên lên tiếng, ngăn trở hành động hoang đường của Hoàng Thượng. Ai lại để cho đường đường Thái tử lại đi hộ tống Bắc Nguyệt quận chúa về phủ? Nếu lời này đưa ra, không biết sẽ có bao nhiêu người trong triều sẽ ngầm khiển trách Hoàng Bắc Nguyệt, nói nàng không biết phân biệt tôn ti trật tự, mà trong lòng Hoàng Hậu cùng Thái tử chỉ sợ cũng sẽ sinh lòng bất mãn đối với nàng.
Hắn cũng không muốn để nàng tuổi còn nhỏ đã đắc tội với nhiều đại nhân vật như vậy.
“ Thần vừa lúc cũng muốn xuất cung, không bằng để thần hộ tống Bắc Nguyệt quận chúa hồi phủ đi.”
Hoàng Thượng cũng ý thức được nếu để cho Thái tử hộ tống thì chuyện bé xé ra to, cho nên khi nghe thấy Tiêu Dao Vương chủ động xin đi giết giặc, Hoàng Thượng tự nhiên lập tức đáp ứng.
Hoàng Bắc Nguyệt tạ ơn Hoàng Thượng, trong lòng nhẹ nhõm thở dài một hơi, cử động lúc nãy của vị hoàng đế này xém tí đã hù chết nàng rồi.
Tuy nhiên, đại khái chắc là do huyết thống thân tình đi, vị Hoàng Thượng này mang đến cho nàng cảm giác rất tốt, chỉ cần dựa vào kí ức lúc nhỏ là có thể thấy được hắn là thật tâm yêu thích Hoàng Bắc Nguyệt.
Đối với người như vậy, nàng sau này cũng sẽ tận sức báo đáp hắn!
Lúc rời cung cũng giống với lúc đến, nàng cùng Tiêu Vận ngồi chung một chiếc xe ngựa, bất quá lần này Tiêu Vận cũng không còn kiêu ngạo như lúc tới cứ khoe khoang khoác lác nữa.
Trong xe ngựa bầu không khí phi thường an tĩnh, Hoàng Bắc Nguyệt nhắm mắt dưỡng thần, Tiêu Vận nhìn nàng, trong lòng rất muốn một đao đâm chết nàng nhưng lại nghĩ tới sự tức giận của Hoàng Thượng khi nãy thì lại có chút sợ hãi.
“Tam muội, ngươi đã ngủ chưa?” Tiêu Vận thử thăm dò mở miệng.
Hôm nay Hoàng Bắc Nguyệt không có cáo trạng với Hoàng Thượng làm cho Tiêu Vận rất là khó hiểu, nàng chẳng lẽ thật sự ngu như vậy?
Không giống mà, Hoàng Bắc Nguyệt hiện tại một chút cũng không giống tên phế vật nhu nhược ngu ngốc trước kia a! Trong lòng Tiêu Vận mơ hồ có cảm giác bất an, nhưng suy nghĩ mãi vẫn không biết tại sao.
“ Chưa.” Hoàng Bắc Nguyệt thản nhiên đáp, vẫn không mở mắt.
Trải qua sự tình hôm nay, nàng cũng biết Tiêu Vận được truyền thừa không chỉ là huyết thống Triệu hồi sư của Tiêu gia lão gia tử còn có sự thông minh của hắn nữa.
Buổi nói chuyện hôm nay làm cho nàng có chút bất ngờ, không nghĩ đến tâm tư của ả Tiêu Vận này cũng kín đáo như vậy, gặp nguy không loạn.
Sợ rằng lúc đó ngay cả Tiêu Trọng Kỳ cũng đã run cầm cập như Tiêu Viễn Trình rồi, Tiêu Linh ngay cả thở mạnh một cái cũng không dám.
Tiêu Vận cố nặn ra vẻ tươi cười, nói: “ Qua vài ngày Linh Ương Học Viện sẽ khai giảng, ngươi tiến vào Quốc Tử Giám học tập thì không cần khảo hạch, nhưng phải mua một chút dụng cụ học tập, ta sẽ để nương sai người đưa tới cho ngươi.”
Tiêu Vận này rõ ràng đang lấy lòng Hoàng Bắc Nguyệt để nàng giúp ả thỉnh cầu Tiêu Dao Vương luyện chế Tẩy Tủy Đan, hơn nữa một phần cũng là vì Hoàng Thượng ra oai phủ đầu lúc nãy.
“ Ân.” Hoàng Bắc Nguyệt cũng không cự tuyệt, đây đều là xài tiền của Tiêu Vận, nàng dại gì mà từ chối chứ.
Nàng nhận nhưng điều này cũng không có nghĩa là nàng sẽ thiếu nhân tình với bọn họ, càng không có ý định sẽ giúp Tiêu Vận.
Thấy nàng tiếp nhận, Tiêu Vận cũng hơi chút yên tâm, xem ra Hoàng Bắc Nguyệt quả thật là cảm kích mẫu thân nàng mỗi ngày đều đem thuốc tới.
Trong cả Trưởng công chúa trong phủ cũng chỉ có một mình mẫu thân nàng giả mù sa mưa, Hoàng Bắc Nguyệt không cảm kích bọn họ mới là lạ đấy!
Nghĩ tới đây, lo lắng trong lòng của Tiêu Vận cũng đều tan biến đi hết.
Cơn ác mộng bốn năm trước tựa hồ lại tiếp tục tái diễn.
“ Hoàng thượng, hôm nay cũng không còn sớm nữa, thân thể Bắc Nguyệt quận chúa yếu ớt như vậy, không bằng trước hết để cho nàng về nghỉ ngơi đi.”
Hoàng Hậu đi tới ôn nhu nói, dưới vẻ đẹp đoan trang đó, không ai nhìn thấy sắc mặt có chút tái nhợt của nàng.
“ Đúng, hôm nay cũng không còn sớm nữa, Trẫm có chút lo lắng Bắc Nguyệt trở về một mình.” Hoàng Thượng ngẩng đầu nhìn một vòng, ánh mắt rơi vào trên người Thái tử: “ Chiến Dã, con…”
“ Hoàng thượng.” Tiêu Dao Vương đột nhiên lên tiếng, ngăn trở hành động hoang đường của Hoàng Thượng. Ai lại để cho đường đường Thái tử lại đi hộ tống Bắc Nguyệt quận chúa về phủ? Nếu lời này đưa ra, không biết sẽ có bao nhiêu người trong triều sẽ ngầm khiển trách Hoàng Bắc Nguyệt, nói nàng không biết phân biệt tôn ti trật tự, mà trong lòng Hoàng Hậu cùng Thái tử chỉ sợ cũng sẽ sinh lòng bất mãn đối với nàng.
Hắn cũng không muốn để nàng tuổi còn nhỏ đã đắc tội với nhiều đại nhân vật như vậy.
“ Thần vừa lúc cũng muốn xuất cung, không bằng để thần hộ tống Bắc Nguyệt quận chúa hồi phủ đi.”
Hoàng Thượng cũng ý thức được nếu để cho Thái tử hộ tống thì chuyện bé xé ra to, cho nên khi nghe thấy Tiêu Dao Vương chủ động xin đi giết giặc, Hoàng Thượng tự nhiên lập tức đáp ứng.
Hoàng Bắc Nguyệt tạ ơn Hoàng Thượng, trong lòng nhẹ nhõm thở dài một hơi, cử động lúc nãy của vị hoàng đế này xém tí đã hù chết nàng rồi.
Tuy nhiên, đại khái chắc là do huyết thống thân tình đi, vị Hoàng Thượng này mang đến cho nàng cảm giác rất tốt, chỉ cần dựa vào kí ức lúc nhỏ là có thể thấy được hắn là thật tâm yêu thích Hoàng Bắc Nguyệt.
Đối với người như vậy, nàng sau này cũng sẽ tận sức báo đáp hắn!
Lúc rời cung cũng giống với lúc đến, nàng cùng Tiêu Vận ngồi chung một chiếc xe ngựa, bất quá lần này Tiêu Vận cũng không còn kiêu ngạo như lúc tới cứ khoe khoang khoác lác nữa.
Trong xe ngựa bầu không khí phi thường an tĩnh, Hoàng Bắc Nguyệt nhắm mắt dưỡng thần, Tiêu Vận nhìn nàng, trong lòng rất muốn một đao đâm chết nàng nhưng lại nghĩ tới sự tức giận của Hoàng Thượng khi nãy thì lại có chút sợ hãi.
“Tam muội, ngươi đã ngủ chưa?” Tiêu Vận thử thăm dò mở miệng.
Hôm nay Hoàng Bắc Nguyệt không có cáo trạng với Hoàng Thượng làm cho Tiêu Vận rất là khó hiểu, nàng chẳng lẽ thật sự ngu như vậy?
Không giống mà, Hoàng Bắc Nguyệt hiện tại một chút cũng không giống tên phế vật nhu nhược ngu ngốc trước kia a! Trong lòng Tiêu Vận mơ hồ có cảm giác bất an, nhưng suy nghĩ mãi vẫn không biết tại sao.
“ Chưa.” Hoàng Bắc Nguyệt thản nhiên đáp, vẫn không mở mắt.
Trải qua sự tình hôm nay, nàng cũng biết Tiêu Vận được truyền thừa không chỉ là huyết thống Triệu hồi sư của Tiêu gia lão gia tử còn có sự thông minh của hắn nữa.
Buổi nói chuyện hôm nay làm cho nàng có chút bất ngờ, không nghĩ đến tâm tư của ả Tiêu Vận này cũng kín đáo như vậy, gặp nguy không loạn.
Sợ rằng lúc đó ngay cả Tiêu Trọng Kỳ cũng đã run cầm cập như Tiêu Viễn Trình rồi, Tiêu Linh ngay cả thở mạnh một cái cũng không dám.
Tiêu Vận cố nặn ra vẻ tươi cười, nói: “ Qua vài ngày Linh Ương Học Viện sẽ khai giảng, ngươi tiến vào Quốc Tử Giám học tập thì không cần khảo hạch, nhưng phải mua một chút dụng cụ học tập, ta sẽ để nương sai người đưa tới cho ngươi.”
Tiêu Vận này rõ ràng đang lấy lòng Hoàng Bắc Nguyệt để nàng giúp ả thỉnh cầu Tiêu Dao Vương luyện chế Tẩy Tủy Đan, hơn nữa một phần cũng là vì Hoàng Thượng ra oai phủ đầu lúc nãy.
“ Ân.” Hoàng Bắc Nguyệt cũng không cự tuyệt, đây đều là xài tiền của Tiêu Vận, nàng dại gì mà từ chối chứ.
Nàng nhận nhưng điều này cũng không có nghĩa là nàng sẽ thiếu nhân tình với bọn họ, càng không có ý định sẽ giúp Tiêu Vận.
Thấy nàng tiếp nhận, Tiêu Vận cũng hơi chút yên tâm, xem ra Hoàng Bắc Nguyệt quả thật là cảm kích mẫu thân nàng mỗi ngày đều đem thuốc tới.
Trong cả Trưởng công chúa trong phủ cũng chỉ có một mình mẫu thân nàng giả mù sa mưa, Hoàng Bắc Nguyệt không cảm kích bọn họ mới là lạ đấy!
Nghĩ tới đây, lo lắng trong lòng của Tiêu Vận cũng đều tan biến đi hết.
Danh sách chương