“Lão gia, việc này cần phải bàn bạc thật kĩ, ngàn vạn lần không thể có sai sót gì a.” Tuyết di nương đương nhiên không hy vọng Hoàng Bắc Nguyệt chết nhanh như vậy, không có nàng làm sao đi mượn sức Tiêu Dao Vương đây.

“ Tuyết nương, nhiều năm như vậy cũng cũng chỉ có ngươi hiểu ta nhất a, sự tình gì ta cũng chỉ có thể cùng ngươi thương lượng.”

Tiêu Viễn Trình quay đầu, nhìn Tuyết di nương vẫn xinh đẹp như hoa liền có chút xuân tâm nhộn nhạo, xao động khó nhịn, vội vàng kéo Tuyết di nương đè lên trên nhuyễn tháp (nhuyễn tháp ở đây nó vừa giống như salon gỗ dài mà cũng vừa giống như cái giường nhỏ vậy đó, xem hình để biết thêm chi tiết:3).

“Tâm can bảo bối của ta, ngươi luôn hiểu rõ ta như vậy, trách không được nhiều năm qua ta yêu thích nhất chính là ngươi a.”

Tiêu Viễn Trình nói, hai tay không thành thật đã dò xét tiến vào trong quần áo của Tuyết di nương, dùng sức xoa nắn.

Tuyết di nương bên ngoài mềm mại ngâm vài tiếng, hờn dỗi liếc hắn một cái: “ Chỉ giỏi lừa gạt ta!” nhưng trong lòng lại cười lạnh. Nếu ngươi thật sự yêu thích ta nhất thì làm sao lại để ả tiện nhân kia cưỡi lên đầu nàng biết bao lâu nay chứ.

Như cá uống nước, ấm lạnh chỉ có thể tự biết.

Trong gia tộc đấu đá lâu như vậy, Tuyết di nương sớm đã không phải là tiểu cô nương ngây thơ năm đó chỉ biết mê muội rơi vào lưới tình rồi! Nam nhân vĩnh viễn không đáng tin cậy! Chỉ có chính mình mới là đáng tin nhất!

**********Bắc Nguyệt Hoàng Triều**********

Tiêu Viễn Trình phái người đến, mấy lần thúc giục Hoàng Bắc Nguyệt dời đến Dong Nguyệt Hiên nhưng đều bị Hoàng Bắc Nguyệt từ chối.

Lưu Vân Các yên lặng, đúng là kiểu nàng thích, không có nhiều người rình mò xung quanh thì nàng mới dễ dàng làm việc được.

Rơi vào đường cùng, Tiêu Viễn Trình chỉ có thể chi ra một khoản để đám thợ đem Lưu Vân Các tu sửa một phen, ít nhất khí thế tuyệt đối không được thua một tòa biệt viện nào trong Trưởng công chúa trong phủ.

Cử động này không chỉ làm cho Cầm di nương không vui, mà ngay cả Hoàng Bắc Nguyệt cũng gần như tức đến mức hộc máu.

Nàng không chuyển qua Dong Nguyệt Hiên gì đó chính là vì không thích ồn ào, nào ngờ Tiêu Viễn Trình sợ lửa giận của Hoàng Thượng phát tác nên phái người tu sửa lại Lưu Vân Các của nàng. Công tượng (thợ xây)suốt ngày suốt đêm cứ đục đục đẽo đẽo, Hoàng Bắc Nguyệt không thể tĩnh tâm nghiên cứu hắc ngọc, chỉ đành chờ đợi đến ngày Linh Ương Học Viện khai giảng mà thôi.

Hai ngày này Tuyết di nương thử tới dò xét rất nhiều lần, muốn Hoàng Bắc Nguyệt đi Tiêu Dao Vương phủ cảm kích việc Tiêu Dao vương đã đưa tiễn ngày hôm đó. Ả nói sợ Hoàng Bắc Nguyệt rụt rè nên sẽ cho Tiêu Vận đi cùng. Tuyết di nương nói sẽ chuẩn bị một phần tạ lễ, để nàng đưa đi,…

Hoàng Bắc Nguyệt mỗi lần như vậy đều phải viện cớ thân thể không thoải mái để cự tuyệt, bởi vậy làm cho Tuyết di nương cùng Tiêu Vận rất mất hứng.

Tiêu Vận sốt ruột việc xin Tẩy Tủy Đan, lại chứng kiến Hoàng Bắc Nguyệt không hợp tác, oán khí trong lòng đối với nàng lại gia tăng một chút.

Hai ngày thấm thoát trôi qua, cuối cùng cũng tới ngày Linh Ương Học Viện khai giảng.

Hôm nay vừa hửng sáng, Đông Lăng đã giúp nàng chuẩn bị tốt các loại vật phẩm mang theo, hai người từ trong Lưu Vân Các đi tới tiền viện.

Năm nay Tiêu Trọng Lỗi cùng Tiêu Nhu đều tiến vào Linh Ương Học Viện, bởi vậy tất cả mọi người trong Tiêu gia đều đi ra đưa tiễn.

Tiêu Linh sắc mặt phi thường khó coi đứng ở cổng, nhìn thấy mọi người, ngay cả phế vật Hoàng Bắc Nguyệt đều có thể đi Linh Ương Học Viện, chỉ riêng nàng là không thể đi, oán niệm cũng dâng lên không ít.

Sau khi trải qua chuyện tình cung yến, Tiêu Viễn Trình đối xử với Hoàng Bắc Nguyệt rất tốt, giống như cảm kích ân tình ngày đó nàng không cáo trạng ở trước mặt Hoàng Thượng vậy.

Hoàng Bắc Nguyệt trong lòng phi thường rõ ràng thái độ của Tiêu Viễn Trình đối với nàng, thấy hắn giả mù sa mưa giả bộ làm ra vẻ người cha hiền lành, nàng cũng không vạch trần hắn, hắn nói gì, chính mình cũng đáp lại cái đấy.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện