Thấy Trầm Thư Kính được Tô Tịch cùng Tôn mẹ hỗ trợ nâng về, trên lưng còn đẫm một hồi máu thịt, Túc Tình cùng Hỷ Tình cũng là bị doạ mất nửa cái mạng.
Tô Tịch thấy hai người luống cuống, cũng mau chóng bình tĩnh lại. Đưa Trầm Thư Kính vào phòng, lại chỉ huy mọi người mang nước ấm, thuốc và vải sạch đến băng bó cho nàng.
Túc Tình thân là ám vệ, đối với việc xử lý vết thương đã sớm làm đến quen thuộc, nhanh chóng đem vết thương của Trầm Thư Kính băng bó thật tốt. Ở một bên Tô Tịch cùng Tôn mẹ nhìn nhau, không ngoài ý muốn đều thấy trong mắt nhau ánh lên sự kinh ngạc.
Trầm Thư Kính tuy bị thương nhưng nàng sớm đã được Vệ Quân thần y điều dưỡng thân thể rất tốt, nên dẫu vết thương có hơi doạ người nhưng sắc mặt hiện tại vẫn khá ổn.
Tô Tịch nhìn nàng luôn trấn an mình, mắt cũng nhịn không được đỏ lên, bà đau lòng nói:
"Kính nhi, sao con lại đỡ thay Ngôn nhi chứ? Con xem, hại mình ra như vậy rồi. Ca ca con dù gì cũng là nam tử hán, vài vết sẹo trên người cũng chẳng sao, nhưng con thì khác. Nếu lỡ chăm sóc không tốt, để lại sẹo trên người thì phải làm sao bây giờ?".
Trầm Thư Kính vì bị thương ở lưng nên phải nằm sấp, bất đắc dĩ cười nói, trấn an mẫu thân đã muốn khóc:
"Mẫu thân, con không sao. Chỉ là vết thương ngoài da thôi. Túc Tình đã chăm sóc rất tốt rồi, còn dùng thuốc tốt nữa, người không cần lo lắng, nhất định không để lại sẹo đâu".
Tôn mẹ nhìn máu đỏ thấm qua băng vải, vẫn là rất xót xa. Bà cũng tính là nhìn thấy Trầm Thư Kính lớn lên, tình cảm cũng bằng một nửa Tô Tịch, xót xa lên tiếng:
"Tam tiểu thư a, người đó, lão nô cũng không biết nói gì với người bây giờ. Người không thấy được phía sau đâu, thật sự rất doạ người. Gia pháp Trầm gia quả thật là nặng nề".
Trầm Thư Kính mặc dù biết hai người vẫn là lo cho nàng, nhưng mà nàng cũng không cảm thấy có gì quá lớn a. Thế là hết cách, đành phải khổ sở nhìn Túc Tình, ý muốn nàng mở miệng giúp đỡ.
Tuy là rất tức giận việc Trầm Thư Kính "mang thương tích về nhà" như vậy, song Túc Tình cũng đã sớm hình thành thói quen nghe lời, không thể làm gì hơn ngoài thở dài chấp thuận. Nàng tiến lên, trước tiên phúc thân với Tô Tịch, mới cười nói:
"Phu nhân, nô tì là Túc Tình, là nha hoàn cận thân của chủ tử. Nô tì mạn phép thay chủ tử nói chuyện, mong người không trách phạt. Nô tì biết người rất lo cho chủ tử, nhưng người nhìn xem, nô tì cũng đã băng bó cho chủ tử rất tốt, vả lại tinh thần của chủ tử cũng không bị ảnh hưởng gì. Thời gian cũng không còn sớm nữa, hay phu nhân trước trở về Mẫu Đơn viện dùng bữa tối, chủ tử đã có chúng nô tì lo liệu, nếu thật sự có việc nhất định sẽ đến báo với người trước tiên".
Tuy là nghe Túc Tình nói cũng có lý, nhưng đối với Tô Tịch Trầm Thư Kính là tâm can, bà làm sao dễ dàng trở về như vậy. Thấy bà như thế, Trầm Thư Kính cũng mở miệng khuyên. Khuyên đi khuyên lại, cam kết hàng vạn lần có chuyện sẽ đến Mẫu Đơn viện báo ngay, Tô Tịch mới cùng Tôn mẹ và Tôn Vu trở về viện tử. Trước khi đi còn dặn dò Túc Tình Hỷ Tình thật nhiều thật nhiều.
Tô Tịch nói nhiều như vậy nhưng Trầm Thư Kính vẫn luôn im lặng nghe. Đối với nàng mà nói, mẫu thân ngày nào còn ở bên cạnh nàng nói a nói, ngày đó nàng càng cảm giác chân thật sự sống của Tô Tịch. Với người đã một lần mất đi tất cả, thì cơ hội lần thứ hai trở lại này mới thật sự quý giá.
Tô Tịch vừa rời đi hai khắc, Trầm Ngôn đã chạy đến Hoà Kính viên. Vết thương trên người hắn đã băng bó tốt, rượu cũng đã tỉnh từ lâu. Trông thấy muội muội thân thuộc của mình phải chịu đựng đau đớn như vậy, lại khó tránh sẽ để lại sẹo, Trầm Ngôn chính là hối hận không thôi.
Hắn vì tình ái mà bỏ bê công việc, lại rượu chè be bét, cuối cùng còn rước hoạ vào thân muội muội của mình. Hắn quả thật là tệ hại mà.
Từ khi Trầm Ngôn bước vào phòng, vẫn luôn im lặng nhìn mình, Trầm Thư Kính mới lên tiếng:
"Thế nào? Ca ca có thấy xót cho muội không?".
Trầm Ngôn bị điểm danh, mới giật mình ngẩng đầu. Thấy muội muội cũng không có ý định trách mình, hắn càng thêm hối hận cùng thương xót:
"Kính nhi, muội nói cái gì vậy? Giờ khắc này còn đùa giỡn được. Muội nhìn xem kìa, nếu để lại sẹo, sau này làm sao mà gả cho người được đây?".
Trên đầu chảy xuống ba vạch hắc tuyến, Trầm Thư Kính bất mãn bĩu môi, sao ai cũng nghĩ đến việc gả của nàng vậy? Tuy vậy, nàng vẫn là cần nói chuyện với Trầm Ngôn. Ra hiệu cho Hỷ Tình cùng Túc Tình đỡ mình dậy, Trầm Thư Kính lúc này mới thật sự nghiêm túc nói chuyện với Trầm Ngôn:
"Ca, huynh cũng biết tại sao phụ thân đánh huynh đi? Thế thì huynh ở đây nói thật cho muội biết, từ khi nào và vì sao huynh rượu chè say khướt, lại còn tự ý bỏ việc quân doanh? Có phải có chuyện gì rồi hay không? Ca ca, huynh, huynh không phải là thất tình chứ?".
Tô Tịch thấy hai người luống cuống, cũng mau chóng bình tĩnh lại. Đưa Trầm Thư Kính vào phòng, lại chỉ huy mọi người mang nước ấm, thuốc và vải sạch đến băng bó cho nàng.
Túc Tình thân là ám vệ, đối với việc xử lý vết thương đã sớm làm đến quen thuộc, nhanh chóng đem vết thương của Trầm Thư Kính băng bó thật tốt. Ở một bên Tô Tịch cùng Tôn mẹ nhìn nhau, không ngoài ý muốn đều thấy trong mắt nhau ánh lên sự kinh ngạc.
Trầm Thư Kính tuy bị thương nhưng nàng sớm đã được Vệ Quân thần y điều dưỡng thân thể rất tốt, nên dẫu vết thương có hơi doạ người nhưng sắc mặt hiện tại vẫn khá ổn.
Tô Tịch nhìn nàng luôn trấn an mình, mắt cũng nhịn không được đỏ lên, bà đau lòng nói:
"Kính nhi, sao con lại đỡ thay Ngôn nhi chứ? Con xem, hại mình ra như vậy rồi. Ca ca con dù gì cũng là nam tử hán, vài vết sẹo trên người cũng chẳng sao, nhưng con thì khác. Nếu lỡ chăm sóc không tốt, để lại sẹo trên người thì phải làm sao bây giờ?".
Trầm Thư Kính vì bị thương ở lưng nên phải nằm sấp, bất đắc dĩ cười nói, trấn an mẫu thân đã muốn khóc:
"Mẫu thân, con không sao. Chỉ là vết thương ngoài da thôi. Túc Tình đã chăm sóc rất tốt rồi, còn dùng thuốc tốt nữa, người không cần lo lắng, nhất định không để lại sẹo đâu".
Tôn mẹ nhìn máu đỏ thấm qua băng vải, vẫn là rất xót xa. Bà cũng tính là nhìn thấy Trầm Thư Kính lớn lên, tình cảm cũng bằng một nửa Tô Tịch, xót xa lên tiếng:
"Tam tiểu thư a, người đó, lão nô cũng không biết nói gì với người bây giờ. Người không thấy được phía sau đâu, thật sự rất doạ người. Gia pháp Trầm gia quả thật là nặng nề".
Trầm Thư Kính mặc dù biết hai người vẫn là lo cho nàng, nhưng mà nàng cũng không cảm thấy có gì quá lớn a. Thế là hết cách, đành phải khổ sở nhìn Túc Tình, ý muốn nàng mở miệng giúp đỡ.
Tuy là rất tức giận việc Trầm Thư Kính "mang thương tích về nhà" như vậy, song Túc Tình cũng đã sớm hình thành thói quen nghe lời, không thể làm gì hơn ngoài thở dài chấp thuận. Nàng tiến lên, trước tiên phúc thân với Tô Tịch, mới cười nói:
"Phu nhân, nô tì là Túc Tình, là nha hoàn cận thân của chủ tử. Nô tì mạn phép thay chủ tử nói chuyện, mong người không trách phạt. Nô tì biết người rất lo cho chủ tử, nhưng người nhìn xem, nô tì cũng đã băng bó cho chủ tử rất tốt, vả lại tinh thần của chủ tử cũng không bị ảnh hưởng gì. Thời gian cũng không còn sớm nữa, hay phu nhân trước trở về Mẫu Đơn viện dùng bữa tối, chủ tử đã có chúng nô tì lo liệu, nếu thật sự có việc nhất định sẽ đến báo với người trước tiên".
Tuy là nghe Túc Tình nói cũng có lý, nhưng đối với Tô Tịch Trầm Thư Kính là tâm can, bà làm sao dễ dàng trở về như vậy. Thấy bà như thế, Trầm Thư Kính cũng mở miệng khuyên. Khuyên đi khuyên lại, cam kết hàng vạn lần có chuyện sẽ đến Mẫu Đơn viện báo ngay, Tô Tịch mới cùng Tôn mẹ và Tôn Vu trở về viện tử. Trước khi đi còn dặn dò Túc Tình Hỷ Tình thật nhiều thật nhiều.
Tô Tịch nói nhiều như vậy nhưng Trầm Thư Kính vẫn luôn im lặng nghe. Đối với nàng mà nói, mẫu thân ngày nào còn ở bên cạnh nàng nói a nói, ngày đó nàng càng cảm giác chân thật sự sống của Tô Tịch. Với người đã một lần mất đi tất cả, thì cơ hội lần thứ hai trở lại này mới thật sự quý giá.
Tô Tịch vừa rời đi hai khắc, Trầm Ngôn đã chạy đến Hoà Kính viên. Vết thương trên người hắn đã băng bó tốt, rượu cũng đã tỉnh từ lâu. Trông thấy muội muội thân thuộc của mình phải chịu đựng đau đớn như vậy, lại khó tránh sẽ để lại sẹo, Trầm Ngôn chính là hối hận không thôi.
Hắn vì tình ái mà bỏ bê công việc, lại rượu chè be bét, cuối cùng còn rước hoạ vào thân muội muội của mình. Hắn quả thật là tệ hại mà.
Từ khi Trầm Ngôn bước vào phòng, vẫn luôn im lặng nhìn mình, Trầm Thư Kính mới lên tiếng:
"Thế nào? Ca ca có thấy xót cho muội không?".
Trầm Ngôn bị điểm danh, mới giật mình ngẩng đầu. Thấy muội muội cũng không có ý định trách mình, hắn càng thêm hối hận cùng thương xót:
"Kính nhi, muội nói cái gì vậy? Giờ khắc này còn đùa giỡn được. Muội nhìn xem kìa, nếu để lại sẹo, sau này làm sao mà gả cho người được đây?".
Trên đầu chảy xuống ba vạch hắc tuyến, Trầm Thư Kính bất mãn bĩu môi, sao ai cũng nghĩ đến việc gả của nàng vậy? Tuy vậy, nàng vẫn là cần nói chuyện với Trầm Ngôn. Ra hiệu cho Hỷ Tình cùng Túc Tình đỡ mình dậy, Trầm Thư Kính lúc này mới thật sự nghiêm túc nói chuyện với Trầm Ngôn:
"Ca, huynh cũng biết tại sao phụ thân đánh huynh đi? Thế thì huynh ở đây nói thật cho muội biết, từ khi nào và vì sao huynh rượu chè say khướt, lại còn tự ý bỏ việc quân doanh? Có phải có chuyện gì rồi hay không? Ca ca, huynh, huynh không phải là thất tình chứ?".
Danh sách chương