Trác Thiếu Hằng cứ thúc ngựa đi như vậy, Trầm Thư Kính tuy muốn nói chuyện với hắn nhưng ngại trên đường phố đông đúc, vẫn một mực im lặng.
Cuối cùng Trác Thiếu Hằng dừng ngựa trước cửa Tàng Thực các, tung người nhảy xuống ngựa, sau đó ngửa đầu vươn tay về phía Trầm Thư Kính:
“Kính Kính, nàng nhảy xuống, ta đỡ nàng”.
Tuy là trên đường cái đông người qua lại, trong Tàng Thực các cũng có không ít người chú ý, nhưng Trầm Thư Kính lúc này thật sự rất hạnh phúc, làm sao còn để ý đến ánh mắt của người khác. Nhanh chóng khoát chân, ở trên yên ngựa nhảy xuống, nhào vào trong lòng Trác Thiếu Hằng.
Dưới ánh nắng, nụ cười của Trầm Thư Kính rực rỡ đến chói mắt, chiếu thẳng vào tim của Trác Thiếu Hằng. Hắn ôm chầm lấy Trầm Thư Kính, khéo léo dùng áo choàng của chiến bào che đi nàng, đi vào trong Tàng Thực các.
Hai người vừa đi đến chân cầu thang, chân trước vừa bước lên bậc thang đầu tiên thì một thanh âm nũng nịu đột nhiên vang lên:
“Trấn Quốc vương gia xin dừng bước, tiểu nữ có vài câu cần nói với người a”.
Vốn dĩ Trác Thiếu Hằng không muốn đứng lại, nhưng Trầm Thư Kính ở trong áo choàng của hắn thì lại rất hứng thú kéo ống tay áo của hắn.
Hôm nay nàng ra cửa hình như quên xem ngày rồi, một lúc liền gặp hai cái người thật là đặc biệt a.
Thanh âm vừa dứt, đối diện Trác Thiếu Hằng cũng xuất hiện một người.
Người đó có khuôn mặt rất đẹp. Vầng trán trơn bóng như trứng gà luộc, đôi mày sắc bén nhưng không anh khí như nam nhân lúc này đang nhếch lên, đuôi mắt dài như lông đuôi phượng khẽ nheo lại vì cười, chỉ cần chớp một cái liền kinh đảo nhân tâm. Đồng tử đen như mực nước, mang theo chút kiều mị phóng khoáng. Mũi nho nhỏ như tạc, môi mỏng đỏ tươi diễm lệ ướt át, bên khoé môi đang giương cao có một nốt chu sa bé như hạt tiêu, càng thêm khuynh đảo.
Áo lụa bạc mặc trên người làm từ sa lụa đắt đỏ thêu hoa Hồng đỏ rực, viền tay áo thêu chữ “Châu” bằng kim tuyến quý báu. Thân dưới mặc váy lụa dài màu đỏ tươi, làn váy thêu một ít lá của hoa Hồng, tỉ mỉ sắc nét. Bên hông đeo một chiếc ngọc bội hình cái quạt màu trắng khắc chữ “Giả”, đuôi ngọc bội có một chuỗi tua rua màu trắng tinh khiết.
Trầm Thư Kính “trốn” dưới lớp áo choàng của Trác Thiếu Hằng, chỉ chừa một đôi mắt để quan sát “địch nhân*”.
Là Giả Bích Châu- Tam tiểu thư dòng chính phủ Giả thừa tướng- một trong Tứ Đại mỹ nhân Bình Tây quốc. Lúc trước vốn chỉ có Tam, nhưng sau khi yến tiệc tẩy trần kia kết thúc, Phượng Nghiên quận chúa Trầm Thư Kính nàng vinh quang được đặt vào danh sách này, nâng Tam thành Tứ Đại mỹ nhân.
Khác với Trầm Thư Kính sắc sảo thông minh, trên người luôn mang theo nhàn nhạt sự kiêu ngạo, nhìn thấu sự đời như một đoá Mạn Châu Sa Hoa kiệt ngạo bất tuân- Giả Bích Châu lại chính là thần thái yêu mị mê hoặc như hồ ly, như một đoá Mân Côi hoa* đầy gai góc, vừa dũng mãnh vừa yêu nghiệt.
Giả Bích Châu ung dung khẽ nâng làn váy đi đến trước mặt Trác Thiếu Hằng, không quên quy củ hành một cái lễ rồi không đợi hắn mở miệng đã nhanh chóng đứng lên. Nàng ta nâng khăn tay cũng một màu đỏ dụ hoặc như y phục của chính mình, cười nói:
“Tiểu nữ vốn ngưỡng mộ đại danh vương gia đã lâu nhưng vẫn chưa thấy được người ở khoảng cách gần như thế này bao giờ, vương gia quả thật là công tử như ngọc nha”.
Nhìn sự loè loẹt của Giả Bích Châu, lại so sánh với y phục đơn giản nhưng dung mạo vẫn không thua kém Giả Bích Châu một bậc nào của Trầm Thư Kính, mi tâm Trác Thiếu Hằng nhăn càng thêm sâu. Nữ nhân này thật phiền toái.
Nhưng Giả Bích Châu vẫn luôn mị nhãn như tơ nhìn chằm chằm Trầm Thư Kính trong áo choàng của Trác Thiếu Hằng, trong đầu đang suy tính đối sách để biết được thân phận của Trầm Thư Kính, làm sao phát giác được ánh mắt chán ghét của Trác Thiếu Hằng. Chỉ có hai tì nữ sau lưng nàng ta đã sớm phát hiện ra, nhưng lại ngại tính tình hung hăng của chủ tử mình, vẫn không dám tiến lên nói với nàng ta.
“Nếu có chuyện quan trọng thì mau nói, không còn thì cút sang một bên, đừng làm phiền bản vương”, Trác Thiếu Hằng lạnh giọng nói, Xích Ám Xích Nguy cũng tiến lên một bước, chỉ cần vương gia gật đầu, họ liền động thủ nhấc “mỹ nữ suồng sã” này lên ném ra ngoài ngay lập tức.
Dường như Giả Bích Châu lại không bị khí thế của Trác Thiếu Hằng doạ lắm, nụ cười trên mặt vẫn tươi rói, nhưng Trầm Thư Kính đã để ý thấy khăn trong tay nàng ta vừa xuất hiện một vết rách. Giả Bích Châu cúi đầu hạ xuống nụ cười, rồi tiến lên một bước cố tình lớn tiếng nói:
“Trấn Quốc vương gia a, người làm như thế là không nên đâu. Một tháng nữa là đến lễ thành thân của người cùng Phượng Nghiên quận chúa rồi, sao người không ở trong phủ chuẩn bị này nọ đi? Không phải ban đầu vương gia còn đưa lễ Nạp Cát sớm đến hai tháng hay sao, sao lúc này lại chán rồi? Nếu không sao lại cùng người khác hai tay ôm ấp ngoài đường cơ chứ?”.
Lời Giả Bích Châu vừa dứt, ánh mắt của mọi người dứơi sảnh liền như mưa dao mà phóng tới bên người Trác Thiếu Hằng, muốn nhìn rõ người hắn giữ trong áo choàng là ai.
Trùng hợp thay hôm nay Trầm Thư Kính ra cửa chỉ ăn mặc đơn giản, tóc còn cột cao, nên có người nhìn như nam tử, có người lại đoán rằng là nữ phẫn nam trang.
Từ sớm Trác Thiếu Hằng đã nhận ra thân phận của Giả Bích Châu, kiên nhẫn dành cho nàng ta giờ khắc này cũng đã đến cực hạn, hắn cau đôi mày anh khí, lộ ra một cỗ uy phong khó tả.
Ở đối diện Trác Thiếu Hằng, Giả Bích Châu còn loáng thoáng cảm nhận được một luồng khí lạnh cắt da cắt thịt, tuy không biết nó là gì, nhưng trực giác cho nàng ta biết- rất nguy hiểm, cực kì nguy hiểm.
Bước chân không tự chủ được lùi về sau mấy bước, mặt Giả Bích Châu vụt một cái mất đi huyết sắc, khuôn mặt trắng bệch cùng đôi môi tô màu đỏ tươi quả thật khủng bố người nhìn.
Trên hành lang tầng trên nhanh chóng xuất hiện hai thân ảnh màu hoàng kim. Kim quan trên đầu nam tử dùng mặc ngọc* nguyên chất tạo thành trâm cài xuyên qua, y phục thêu rồng tứ trảo, đai lưng bằng lụa quý khảm mặc ngọc đắt tiền. Trên nữu khấu* bên phải đeo kim bài bằng vàng nguyên chất- khắc ba chữ “Hoàng thái tử”, đại diện cho thân phận cao quý của y.
Hắn nhìn thoáng qua Giả Bích Châu sắc mặt trắng bệch bên dưới, tựa tiếu phi tiếu* cất lời:
“Khi nào thì chuyện riêng tư của vương gia lại nhọc quý nữ gia tộc lên tiếng bàn luận vậy? Bản cung quả thật là lau mắt mà nhìn đó”.
Giả Bích Châu ngẩng đầu lên, trông thấy trên hành lang đứng hai người vô cùng hoà hợp, trong đôi mắt đẹp ánh lên tia phẫn hận nhưng vẫn không quên lễ tiết, cúi người hành một cái lễ với thân ảnh nam tử bên trên:
“Thái tử điện hạ vạn an. Châu nhi chỉ là muốn thay Phượng Nghiên quận chúa hỏi một chút thôi, chứ Châu nhi nào dám vọng ngôn nghị luận hoàng thất chứ. Thái tử điện hạ phải hiểu cho Châu nhi”.
“Ngông cuồng”, Trác Thiếu Khanh chán ghét nhíu mày, tức giận phất vạt áo bước lên lầu, nhưng trước khi đi vẫn cho tâm phúc lưu lại bảo hộ nữ tử một thân quý khí kia.
—Chú thích—
*Địch nhân: kẻ thù
*Nữu khấu: nút, cúc áo. Mặc ngọc: ngọc đen.
*Tựa tiếu phi tiếu: cười như không cười.
Cuối cùng Trác Thiếu Hằng dừng ngựa trước cửa Tàng Thực các, tung người nhảy xuống ngựa, sau đó ngửa đầu vươn tay về phía Trầm Thư Kính:
“Kính Kính, nàng nhảy xuống, ta đỡ nàng”.
Tuy là trên đường cái đông người qua lại, trong Tàng Thực các cũng có không ít người chú ý, nhưng Trầm Thư Kính lúc này thật sự rất hạnh phúc, làm sao còn để ý đến ánh mắt của người khác. Nhanh chóng khoát chân, ở trên yên ngựa nhảy xuống, nhào vào trong lòng Trác Thiếu Hằng.
Dưới ánh nắng, nụ cười của Trầm Thư Kính rực rỡ đến chói mắt, chiếu thẳng vào tim của Trác Thiếu Hằng. Hắn ôm chầm lấy Trầm Thư Kính, khéo léo dùng áo choàng của chiến bào che đi nàng, đi vào trong Tàng Thực các.
Hai người vừa đi đến chân cầu thang, chân trước vừa bước lên bậc thang đầu tiên thì một thanh âm nũng nịu đột nhiên vang lên:
“Trấn Quốc vương gia xin dừng bước, tiểu nữ có vài câu cần nói với người a”.
Vốn dĩ Trác Thiếu Hằng không muốn đứng lại, nhưng Trầm Thư Kính ở trong áo choàng của hắn thì lại rất hứng thú kéo ống tay áo của hắn.
Hôm nay nàng ra cửa hình như quên xem ngày rồi, một lúc liền gặp hai cái người thật là đặc biệt a.
Thanh âm vừa dứt, đối diện Trác Thiếu Hằng cũng xuất hiện một người.
Người đó có khuôn mặt rất đẹp. Vầng trán trơn bóng như trứng gà luộc, đôi mày sắc bén nhưng không anh khí như nam nhân lúc này đang nhếch lên, đuôi mắt dài như lông đuôi phượng khẽ nheo lại vì cười, chỉ cần chớp một cái liền kinh đảo nhân tâm. Đồng tử đen như mực nước, mang theo chút kiều mị phóng khoáng. Mũi nho nhỏ như tạc, môi mỏng đỏ tươi diễm lệ ướt át, bên khoé môi đang giương cao có một nốt chu sa bé như hạt tiêu, càng thêm khuynh đảo.
Áo lụa bạc mặc trên người làm từ sa lụa đắt đỏ thêu hoa Hồng đỏ rực, viền tay áo thêu chữ “Châu” bằng kim tuyến quý báu. Thân dưới mặc váy lụa dài màu đỏ tươi, làn váy thêu một ít lá của hoa Hồng, tỉ mỉ sắc nét. Bên hông đeo một chiếc ngọc bội hình cái quạt màu trắng khắc chữ “Giả”, đuôi ngọc bội có một chuỗi tua rua màu trắng tinh khiết.
Trầm Thư Kính “trốn” dưới lớp áo choàng của Trác Thiếu Hằng, chỉ chừa một đôi mắt để quan sát “địch nhân*”.
Là Giả Bích Châu- Tam tiểu thư dòng chính phủ Giả thừa tướng- một trong Tứ Đại mỹ nhân Bình Tây quốc. Lúc trước vốn chỉ có Tam, nhưng sau khi yến tiệc tẩy trần kia kết thúc, Phượng Nghiên quận chúa Trầm Thư Kính nàng vinh quang được đặt vào danh sách này, nâng Tam thành Tứ Đại mỹ nhân.
Khác với Trầm Thư Kính sắc sảo thông minh, trên người luôn mang theo nhàn nhạt sự kiêu ngạo, nhìn thấu sự đời như một đoá Mạn Châu Sa Hoa kiệt ngạo bất tuân- Giả Bích Châu lại chính là thần thái yêu mị mê hoặc như hồ ly, như một đoá Mân Côi hoa* đầy gai góc, vừa dũng mãnh vừa yêu nghiệt.
Giả Bích Châu ung dung khẽ nâng làn váy đi đến trước mặt Trác Thiếu Hằng, không quên quy củ hành một cái lễ rồi không đợi hắn mở miệng đã nhanh chóng đứng lên. Nàng ta nâng khăn tay cũng một màu đỏ dụ hoặc như y phục của chính mình, cười nói:
“Tiểu nữ vốn ngưỡng mộ đại danh vương gia đã lâu nhưng vẫn chưa thấy được người ở khoảng cách gần như thế này bao giờ, vương gia quả thật là công tử như ngọc nha”.
Nhìn sự loè loẹt của Giả Bích Châu, lại so sánh với y phục đơn giản nhưng dung mạo vẫn không thua kém Giả Bích Châu một bậc nào của Trầm Thư Kính, mi tâm Trác Thiếu Hằng nhăn càng thêm sâu. Nữ nhân này thật phiền toái.
Nhưng Giả Bích Châu vẫn luôn mị nhãn như tơ nhìn chằm chằm Trầm Thư Kính trong áo choàng của Trác Thiếu Hằng, trong đầu đang suy tính đối sách để biết được thân phận của Trầm Thư Kính, làm sao phát giác được ánh mắt chán ghét của Trác Thiếu Hằng. Chỉ có hai tì nữ sau lưng nàng ta đã sớm phát hiện ra, nhưng lại ngại tính tình hung hăng của chủ tử mình, vẫn không dám tiến lên nói với nàng ta.
“Nếu có chuyện quan trọng thì mau nói, không còn thì cút sang một bên, đừng làm phiền bản vương”, Trác Thiếu Hằng lạnh giọng nói, Xích Ám Xích Nguy cũng tiến lên một bước, chỉ cần vương gia gật đầu, họ liền động thủ nhấc “mỹ nữ suồng sã” này lên ném ra ngoài ngay lập tức.
Dường như Giả Bích Châu lại không bị khí thế của Trác Thiếu Hằng doạ lắm, nụ cười trên mặt vẫn tươi rói, nhưng Trầm Thư Kính đã để ý thấy khăn trong tay nàng ta vừa xuất hiện một vết rách. Giả Bích Châu cúi đầu hạ xuống nụ cười, rồi tiến lên một bước cố tình lớn tiếng nói:
“Trấn Quốc vương gia a, người làm như thế là không nên đâu. Một tháng nữa là đến lễ thành thân của người cùng Phượng Nghiên quận chúa rồi, sao người không ở trong phủ chuẩn bị này nọ đi? Không phải ban đầu vương gia còn đưa lễ Nạp Cát sớm đến hai tháng hay sao, sao lúc này lại chán rồi? Nếu không sao lại cùng người khác hai tay ôm ấp ngoài đường cơ chứ?”.
Lời Giả Bích Châu vừa dứt, ánh mắt của mọi người dứơi sảnh liền như mưa dao mà phóng tới bên người Trác Thiếu Hằng, muốn nhìn rõ người hắn giữ trong áo choàng là ai.
Trùng hợp thay hôm nay Trầm Thư Kính ra cửa chỉ ăn mặc đơn giản, tóc còn cột cao, nên có người nhìn như nam tử, có người lại đoán rằng là nữ phẫn nam trang.
Từ sớm Trác Thiếu Hằng đã nhận ra thân phận của Giả Bích Châu, kiên nhẫn dành cho nàng ta giờ khắc này cũng đã đến cực hạn, hắn cau đôi mày anh khí, lộ ra một cỗ uy phong khó tả.
Ở đối diện Trác Thiếu Hằng, Giả Bích Châu còn loáng thoáng cảm nhận được một luồng khí lạnh cắt da cắt thịt, tuy không biết nó là gì, nhưng trực giác cho nàng ta biết- rất nguy hiểm, cực kì nguy hiểm.
Bước chân không tự chủ được lùi về sau mấy bước, mặt Giả Bích Châu vụt một cái mất đi huyết sắc, khuôn mặt trắng bệch cùng đôi môi tô màu đỏ tươi quả thật khủng bố người nhìn.
Trên hành lang tầng trên nhanh chóng xuất hiện hai thân ảnh màu hoàng kim. Kim quan trên đầu nam tử dùng mặc ngọc* nguyên chất tạo thành trâm cài xuyên qua, y phục thêu rồng tứ trảo, đai lưng bằng lụa quý khảm mặc ngọc đắt tiền. Trên nữu khấu* bên phải đeo kim bài bằng vàng nguyên chất- khắc ba chữ “Hoàng thái tử”, đại diện cho thân phận cao quý của y.
Hắn nhìn thoáng qua Giả Bích Châu sắc mặt trắng bệch bên dưới, tựa tiếu phi tiếu* cất lời:
“Khi nào thì chuyện riêng tư của vương gia lại nhọc quý nữ gia tộc lên tiếng bàn luận vậy? Bản cung quả thật là lau mắt mà nhìn đó”.
Giả Bích Châu ngẩng đầu lên, trông thấy trên hành lang đứng hai người vô cùng hoà hợp, trong đôi mắt đẹp ánh lên tia phẫn hận nhưng vẫn không quên lễ tiết, cúi người hành một cái lễ với thân ảnh nam tử bên trên:
“Thái tử điện hạ vạn an. Châu nhi chỉ là muốn thay Phượng Nghiên quận chúa hỏi một chút thôi, chứ Châu nhi nào dám vọng ngôn nghị luận hoàng thất chứ. Thái tử điện hạ phải hiểu cho Châu nhi”.
“Ngông cuồng”, Trác Thiếu Khanh chán ghét nhíu mày, tức giận phất vạt áo bước lên lầu, nhưng trước khi đi vẫn cho tâm phúc lưu lại bảo hộ nữ tử một thân quý khí kia.
—Chú thích—
*Địch nhân: kẻ thù
*Nữu khấu: nút, cúc áo. Mặc ngọc: ngọc đen.
*Tựa tiếu phi tiếu: cười như không cười.
Danh sách chương