ღ Chương 166: Cúi người báo thù ღ



Edit: Quần bay theo gió



Beta: Pey



Ban đêm dọc theo bờ đê, Lư Oanh nắm tay của hắn có chút lành lạnh, nhiệt độ cơ thể nàng luôn thấp, rất được yêu thích khi vào mùa hè.



Lưu Cương từ từ cúi đầu.



Trăng tròn vành vạnh, hắn nhìn ngón tay đan xen vào tay hắn, có chút trầm mặc, chẳng qua là không hiểu tại sao, Lư Oanh cảm giác hắn có hơi vui vẻ hơn.



Nhìn tay nàng, giọng hắn trầm thấp truyền đến: "Lư thị A Oanh vẫn to gan lớn mật như ngày nào!", dám nói cái câu 'đại nghịch bất đạo' như 'nếu ta có quyền thế, mấy nữ nhân như ngươi đừng hòng lại gần hắn quá trăm bước!'.



Từ lúc nào mà hắn đã dung túng nàng thành cái dạng này?



Dĩ nhiên hắn cũng biết, lần trước hai bên đạt được hiệp nghị, mục đích muốn mượn cơ hội này, hướng hắn tuyên cáo rằng nàng ngang ngược độc chiếm mạnh mẽ đấy. Không chịu thì lui!



Rõ ràng hẳn là chuyện bực mình, hắn nghĩ đi nghĩ lại, vẫn thấp giọng cười ra tiếng...



Nhẹ nhàng kéo cánh tay nàng, hắn đứng lại ở bờ đê, quay đầu nhìn ánh trăng tại sông Lạc, Lưu Cương chậm rãi hỏi: "Nghe nói trước khi đến Lạc Dương, ở sông Trường Giang đã gặp người quen cũ?".



Lư Oanh ngẩng đầu nhìn hắn.



Bốn mắt nhìn nhau, nàng nhìn đôi mắt tối tăm của hắn, dửng dưng đáp: "Người kỳ lạ này đeo mặt nạ, lại chưa từng nhắc chuyện cũ với ta, không chắc có phải là người quen cũ hay không".



"Hắn là người quen cũ của nàng", Lưu Cương từ tốn nói: "Là Âm Triệt".



Nói lời này, hắn chăm chăm nhìn biểu cảm của Lư Oanh.



Lư Oanh có cứng đờ chút, hồi lâu sau nàng nhỏ tiếng hỏi: "Chỉ qua một năm mà hắn đã thay đổi nhiều như vậy? Thật là trớ trêu".



Câu cuối cùng nàng nói cho hắn biết, thế gian tạo hoá trêu người, bất tri bất giác hết thảy cũng không như trước kia nữa, cho nên không có gì để nói.



Trung thành chỉ thể hiện bề ngoài, chuyện trước kia cũng đã qua.



Lưu Cương nhếch môi, hắn tự tay vỗ nhẹ lên mái tóc của Lư Oanh, trầm mặc nắm tay đi về phía trước.



Một lát sau, Lư Oanh không nhịn được mà hỏi thăm: "Chủ công, gần đây ngài vẫn ổn chứ?".



Lưu Cương mỉm cười nói: "Những năm nay ngày nào cũng vậy, không có gì khác biệt cả".



Lư Oanh "ừm" một cái, trong bụng thầm nghĩ: Có thể do tính cách của ngươi, lúc rời khỏi Vũ Hán không nên vội vàng như thế. Còn nữa rõ ràng vừa tới Vũ Hán, cái người này chuẩn bị thủ đoạn dụ dỗ, từng bước đạt được mục đích. Nhưng sau đó lại dùng phương pháp đơn giản, gấp gáp bại lộ thân phận mình rồi lại vội vàng chạy về Lạc Dương.



Tuy nhiên lời này hắn không muốn nàng biết thì nàng giả vờ ngây ngốc.



"Đi thôi", hắn nắm tay nàng, tiếp tục đi về phía trước.












Nàng cứ như vậy nắm tay hắn, ban đêm đi dạo ở bờ đê, gió sông thổi mát mẻ, không biết do đâu hai người đều cảm thấy thật yên tĩnh.



Thời khắc yên bình này lặng lẽ trôi qua...



Mãi sau Lưu Cương mới lên tiếng phá vỡ không khi yên tĩnh: "Lần này phải chăm sóc bản thân thật tốt, công việc của ta bận rộn, chỉ có thể bớt thời gian tới gặp nàng một vài lần".



Hửm?



Thì ra đột nhiên xuất hiện tại đây, chỉ qua muốn đợi nàng?



Nếu như tối nay nàng không ra ngoài thì sao?



Lư Oanh ngẩn ngơ rồi cũng đáp lại "ừm".



Lúc này, một Thanh Y Vệ từ trong bóng tối đi ra, gã đến bên cạnh Lưu Cương, nhỏ giọng bẩm báo cái gì đó.



Lưu Cương cau mày lại, rồi để lại một câu với Lư Oanh "chiếu cố bản thân thật tốt", rồi dứt khoát rời đi.



Nhìn bóng lưng hắn, Lư Oanh vẫn không nhúc nhích.



Nàng biết hắn rất bề bộn công việc, chỉ có trích nửa canh giờ nghỉ ngơi ra ngoài tản bộ giải sầu



Lư Oanh vừa đi vừa suy nghĩ đi về phía trước.



Không may đụng phải một người, do Lư Oanh cúi đầu suy nghĩ không chú ý phía cho nên đụng phải người nọ, nàng mới ngẩng đầu lên nhìn.



Va chạm đụng choáng cả đầu, mới ngẩng đầu lên liền bị một lực đẩy xuống sông, Lư Oanh bất ngờ không kịp đề phòng, cả người ngã xuống nước, người hầu theo sát nàng vội vàng nhảy xuống sông vớt người lên.



Bọn người hầu động tác nhanh nhẹn lưu loát, xung quanh vừa thốt lên "Có người rơi xuống nước! Có người rơi xuống nước!", thì Lư Oanh đã được cứu lên bờ rồi.



Lư Oanh được cứu lên, nàng gục ở trên người hầu ho khụ khụ liên tục, đến khi ho hết nước trong phổi ra, nàng mới bình tĩnh lại.



Đang lúc này, một giọng nói bên cạnh nói: "Xin lỗi, đệ đệ nhà ta chạy nhanh quá, va phải vào lang quân làm ngài rơi xuống sông".



Là giọng của một thiếu nữ, thanh thuý không kém phần kiêu căng, vừa nghe liền biết người này có "gốc to" đấy.



Lư Oanh ngước mắt lên nhìn.



Bày tỏ xin lỗi là người có dung mạo thanh lệ, độ tuổi tầm mười bảy mười tám, có đôi mắt giống với Lư Oanh.



Lư Oanh quan sát nàng ta và người nọ không yếu thế mà quan sát ngược lại. Nhìn mấy người hầu vây quanh Lư Oanh, không có một hộ vệ nào cả, mà người này yếu đuối không có sức lực nào hết, trong bụng thầm nghĩ: Nhìn mặt thì lạ, hẳn là lang quân nhà bình thường dân dã.



Nghĩ thông suốt, nàng ta nở nụ cười tươi sáng mang thêm chân thành xin lỗi, kéo kéo bé trai bên cạnh: "Xin lỗi, đệ đệ ta không cố ý". Nói tới đây nàng ta còn trừng mắt nhìn bé trai một cái.



Cu cậu liền hừ giọng mũi một phát, cũng không nói lời xin lỗi, bướng bỉnh quay đầu đi. Là cậu bé mới mười ba mười bốn tuổi, trên mặt còn sót lại tức giận, hiển nhiên đang đắm chìm trong suy nghĩ bản thân. Đối với kẻ xúi quẩy xa lạ bị mình tông vào, không có nửa điểm hối lỗi.






Nữ nhân bên cạnh lôi lôi kéo kéo, thấy thằng bé phụng phịu không làm, nàng quay đầu hướng Lư Oanh thở dài nói: "Hổ thẹn!". Nói tới đây nàng ta chăm chăm nhìn Lư Oanh, "Không biết lang quân đây là người ở đâu? Ta xuất thân từ Lư thị Phạm Dương, sự việc va đụng đêm nay, hôm nào đó ta sẽ tới cửa tạ lỗi?".



Lại là Lư thị Phạm Dương?



Đúng là duyên phận không cạn thật nha, Lư Oanh nhướng mày nhìn.



Người trước mặt này luôn miệng nói xin lỗi, nhưng thái độ hay ngữ điệu đều không có ý đó, luôn mang hơi hướng cao quý vô cùng. Cuối cùng thốt ra thân phận của mình, đè ép người khác.



Hơn nữa nữ nhân này hiển nhiên đối với thân phận Phạm Dương Lư thị cực kỳ siêu việt. Nói ra thân phận ấy, cái cằm nàng ta hất lên cao, nói cách khác là hiện tại biết bà cô đây là ai rồi chứ? Còn không kinh sợ chạy lại chỗ ta nói vài câu nể nan rồi chuyện lớn hoá nhỏ chuyện nhỏ hoá không, mọi người vui vẻ quên đi chuyện này.



Đây mới là chân chính sự kiêu ngạo của quý nữ sĩ tộc, lời nói cử chỉ khí thế đều toát ra từ trong xương, ngôn từ không thất lẽ lại không chút che giấu cao ngạo bản thân, chèn ép thân phận đối phương xuống.



Đụng Lư Oanh văng hẳn xuống sông, còn không có chút tội lỗi. Đúng rồi, người như vậy, chưa bao giờ nói là thành ý mà là quyền thế.



Nước sông từng giọt chảy từ trên trán nhỏ giọt xuống, Lư Oanh bình thản nhìn nữ nhân trước mắt này.



Nàng từ tốn cong môi hỏi: "Xin hỏi danh tánh của quý phu nhân?", nàng nhìn qua thằng nhãi "trẻ trâu" nho nhã chắp tay hỏi: "Còn có vị lang quân này?".



Lư Oanh hỏi chuyện vẫn ưu nhã mà thong thả, tuy rằng cả người ướt nhẹp. Phong độ vẫn luôn trong chế độ online.



Vừa hay có người cầm cây đuốc đang cháy tới, chiếu sáng chỗ hiện trường tai nạn này, gương mặt tuấn tú của Lư Oanh được mọi người nhìn rõ.



Nữ nhân kia lúc này mới giật mình.



Không tự chủ được trong lòng thầm kinh hãi. Bất quả nàng ta liền ngạo mạn bắt bẻ lại: "Ô, lang quân còn tính chuẩn bị lại nhà tính sổ?".



Lư Oanh nhàn nhã cười đáp: "Không dám, hai vị khuyên can mãi cũng xem như có duyên với nhau, nếu giới thiệu tên họ hẳn không khó đi?", nàng nhướng mày hỏi: "Thế nào, các ngươi không dám?".



"Ai nói không dám?", thiếu niên kia lập tức tiếp lời: "Nghe cho kỹ đây, ta tên là Lư Thanh, còn đây là tỷ tỷ của ta, là chính thất phu nhân của Thập Nhị lang nhà họ Dương, Dương Lư thị". Sau đó còn trừng mắt, lạnh giọng nói: "Ngươi tưởng muốn tính sổ sao? Có gan thì làm đi".



Tự tin cực kỳ đấy.



"Không dám", Lư Oanh vẫn giữ thái độ như cũ, cười tao nhã, "Chỉ là hỏi một chút mà thôi". Nói tới đây, nàng xoay người nói: "Đã trễ rồi, chúng ta về thôi".



"Tuân lệnh".



Mấy người hầu vội vã đi theo.



Nhìn Lư Oanh như quý tử thế gia ăn học đàng hoàng, Dương Lư thị có chút bất an, thằng gấu con gây chuyện xong nhân cơ hội tỷ tỷ không chú ý tới lén chạy trốn thật xa, nàng ta vội vàng vứt chuyện đang nghĩ vội vàng chạy theo thằng bé.






*****



Ở chỗ tối khác, Lư Oanh dừng bước chân.



Nàng quay đầu nhìn hướng hai người nọ rời đi, chậm rì hỏi: "Bên cạnh ta có ám vệ?".



Người hầu gần sát nàng ngẩn ra, sau đó linh hoạt hiểu ra, cúi đầu bẩm: "Vâng, có".



Lư Oanh gật đầu, lạnh lùng ra lệnh: "Làm cho ta một chuyện... Hai tỷ đệ vừa rồi, lập tức cho họ ở dưới sông cọ rửa một phen đi. Thuận tiện động tay động chân lên xe ngựa bọn họ, làm hai người này ở dưới sông chơi lâu một chút. Để bọn họ ướt đẫm cả người đi bộ về nhà". Nàng không có ngồi xe ngựa đi tới, cho nên nàng không hy vọng có kẻ hưởng thụ đặc quyền khi dễ nàng xong mà còn thoải mái về nhà.



Trong góc nào đó, có tiếng người nam nhân đáp lại, "Tuân lệnh".



Lư Oanh nghe được tâm tình liền tốt hẳn, nàng thong thả về nhà.



Bên kia Dương Lư thị đuổi theo thằng bé nhà mình, thấy xung quanh vẫn còn có người nàng ta chợt ngẩn ra dừng lại, thấy bản thân vội vàng chạy như vậy thật không ra gì. Xụ mặt xuống phân phó người hầu: "Mau đi bắt tiểu lang quân về".



"Vâng ạ", mấy người hầu đuổi theo.



Bỗng Dương Lư thị nghe tiếng người hầu phía trước kêu thảm thiết: "Không hay rồi, tiểu lang quân rơi xuống nước!'.



Cái gì?



Dương Lư thị cả kinh, bỏ qua phong thái quý nữ, kéo váy lên cao chạy về phía trước.



Quả nhiên đệ đệ thì không thấy, mấy người hầu đã theo sau nhảy xuống sông tìm kiếm người khắp nơi.



Dương Lư thị ở trên bờ tim đập nhanh, sau đó một người hầu mừng như điên hô lớn: Ở chỗ này, ở chỗ này!". Rốt cuộc cũng nhìn thấy người hầu vớt người lên, tay ấn vào huyệt nhân trung k1ch thích người tỉnh lại.



Lúc này Dương Lư thị mới thả lỏng, nàng ta vội vàng lại chỗ Lư Thanh, vừa tức vừa lo kêu: "A Thanh, A Thanh, đệ thấy sao rồi? Đệ nói gì đi".



Nàng muốn đỡ đệ đệ lên, đột nhiên có vật nặng nào đó bắn trúng chân trái nàng!



Khiến nàng khuỵu gối không kịp giữ thăng bằng, Dương Lư thị cả người theo hướng bắn mà lọt hẳn xuống sông, "bùm" một tiếng, lại thêm một người té sông...



Biến cố này người hầu vây quanh cả kinh. Nghe hô hoán liền lần nữa nhảy xuống cứu người.



Không lâu sau cả hai vị chủ tử đều ướt sũng hết, hoàn toàn xụi lơ ở trên bờ.



Dựa vào tỳ nữ bên cạnh ho khan một trận, trải qua chuyện này Dương Lư thị dần tỉnh táo lại, nhìn bản thân ướt đẫm, đường cong lả lướt bị quần áo dính sát vào người làm lộ ra hết, nhìn ánh mắt bốn phía thỉnh thoảng có ánh mắt bỉ ổi, dâm tục dán lên lên người nàng, vì thế nàng ta thẹn quá hóa giận, quát tháo người hầu: "Còn đứng đó làm cái gì? Không mau dẫn xe ngựa lại đây!".



"Vâng, vâng", hai người hầu vội chạy đi.



Chân trước vừa đi, bên này có không ít người xem náo nhiệt vây quanh, thậm chí Dương Lư thị nghe được có người cười nói: "Tốt nhất là ném ra giữa sông luôn đi, thật là mất mặt".






Có một người khác nói: "Ô, người đó là ai vậy? Trông rất quen mặt".



"Người đó có vẻ giống Lư thị, thiếu phu nhân nhà họ Dương".



"Chu cha, nghe nói Dương Lư thị là người đẹp yêu kiều đấy, bị rơi xuống nước trôi hết lớp trang điểm trông chả khác gì gà nhúng nước vậy ha ha".



"Dáng người rất tốt, lớn lên thì... chậc chậc, có thể so sánh với Mạn nương ở Túy Hoa Lâu".



Tiếng quần chúng ăn dưa nghị luận càng khó nghe hơn. Đối với Dương Lư thị tâm cao khí ngạo, đây quả là nỗi nhục nhã lớn nhất đời nàng ta. Còn có người dám đem nàng ta đi so sánh với kỹ nữ đê tiện nhất!



Nàng ta cắn chặt hàm răng đang va lập cập, hết lần này tới lần khác cái gì cũng không làm được.



Ở Lạc Hà này không chỉ có quý tộc có thể tới chơi, xung quanh gần đây thứ dân cũng có thể xuất hiện tại nơi này. Nghĩ đến chính mình bị đem bàn tán dáng người bởi những thứ dân đen từ đầu đến chân, nghĩ đến ngày mai sẽ nghe những lời châm biếm từ các quý phu nhân đồng trang lứa cùng tầng lớp thì mặt mũi Dương Lư thị càng xanh tím.



Nàng ta nhịn đến đau tức cả ngực thì hai người hầu đi kéo xe ngựa đã chạy tới. Thấy bọn họ nhưng xe thì không, Dương Lư thị càng đem lửa giận trút lên người họ, nghiến răng nghiến lợi mắng to: "Ngu xuẩn, xe ngựa đâu?".



Một người hầu vẻ mặt như đưa đám mà nói: "Phu nhân ơi, không hay rồi, bánh xe bị mấy thằng ranh nào trộm đi một bên...".



Cái gì nữa chứ? Dương Lư thị đã và đang tức chướng đỏ mặt rồi, nàng ta vừa mới đứng lên, chợt phát hiện nhiều ánh mắt nóng bỏng trần trụi nhìn mình, liền co người lại lấy tay che trước ngực.



Cắn răng tức giận quát người hầu: "Khóc cái gì mà khóc? Ngươi nhìn xung quanh có ai quen biết rồi mượn xe ngựa người ta để đi về phủ", quay đầu nhìn một người hầu khác ra thêm mệnh lệnh: "Còn ngươi lập tức chạy về trong phủ, kêu một người khác đánh xe tới đây đón chúng ta trở về".



"Vâng, vâng".



Hai người hầu được chỉ định chạy đi, Dương Lư thị phát hiện đám người hóng hớt chuyện có tầm bốn mươi đến năm mươi người đàn ông, vừa nhìn đã biết lũ dân đen thô kệch ăn chơi rồi, ánh mắt bọn chúng nhìn chằm chằm nàng, đầy dâm hèn tục tĩu vô sỉ, khiến nàng cảm thấy muốn móc hết những con mắt đó ra.



Nhưng giờ nàng có thể làm được?



Dương Lư thị đau khổ đành cúi đầu chịu đựng ghê tởm ấy, cố gắng co rút người lại.



May mắn là lần này ra đường nàng ta dẫn theo một hộ vệ và hai tỳ nữ, bọn họ trước sau trái phải che chắn, mặc dù không che hết nhưng cũng không để đám đê tiện ấy lại quá gần. Dương Lư thị chỉ hận bản thân mang quá ít người, nếu không có thể đuổi đám người này hoặc làm nhiều việc hơn.



Càng hận nhất chính là đám đê tiện này không chỉ dùng ánh mắt cợt nhả nàng mà còn lớn tiếng bàn tán về nàng: "Chậc chậc, nhìn vòng eo mảnh khảnh làm sao? Thật không nghĩ tới, nữ nhân bị dội nước so với không mặc xiêm y cũng không kém là bao ha ha".



Lúc này khí trời nóng bức, dĩ nhiên y phục ra đường của Dương Lư thị thiên về mỏng rồi, lần đầu tiên trong đời Dương Lư thị cúi đầu nhìn bộ dạng của mình, máu thì nghẹn trong lồ ng ngực suýt nữa dẫn đến hôn mê bất tỉnh.



Có người nói: "Mau gọi Nhị tiểu tử ra đây xem, những quý nhân tai to mặt lớn này, xưa nay một đám đều hất cằm lên trời. Giờ chính thất phu nhân nhà họ Dương này có đánh chết một tỳ nữ cũng không chớp mắt. Mà giờ đây nàng ta như vậy, thân thể như tr@n truồng cho người khác nhìn thì phải nhìn nhiều một chút".



Nghe thế Dương Lư thị muốn ngất xỉu. Không cần dùng cái đầu nghĩ cũng biết, bản thân nàng nhìn rất thảm, rất thảm... Điều này làm cho quý phu nhân như nàng còn ưỡn ngực ngẩng cao đầu làm người nữa?



Rồi chủ đề này trở thành nhàn thoại tán mạn giữa các quý phu nhân khác, ánh mắt như tìm niềm vui trong thống khổ kẻ khác nàng cũng tưởng tượng ra được hình ảnh ấy.



Trong một góc tối, Lư Oanh nhàn nhã thưởng thức một màn này.



Nhìn Dương Lư thị không giữ dáng vẻ đắc ý ngạo mạn vừa rồi, thân mình còn run rẩy lung lay trước gió, cố gượng chống đỡ không bất tỉnh, nàng nhếch môi xoay người rời đi.



Khác với dáng vẻ chật vật của Dương Lư thị, đã có thói quen giả nam như Lư Oanh, vòng ngực đã được quấn vải, áo bào nam so với váy nữ có ngắn hơn. Tuy bị ướt nhưng vẫn nhìn ra là nam tử. Vì vậy cũng không ai rảnh rỗi vây xem nàng.



Nhẹ nhàng rời đi, Lư Oanh dù ướt đẫm vẫn đi bộ một mạch về tận nhà. Còn bên Dương Lư thị thì chật vật bị người khác dòm ngó.



Tối nay đêm trăng tròn, dân cư đến Lạc Hà quá đông, cũng không phải chỗ vui chơi của quý tộc. Cho nên bọn người hầu Dương Lư thị đi khắp một vòng cũng không có tìm được xe ngựa của người quen cả.



Trì hoãn rất lâu, người hầu chạy lại bẩm báo sự việc, phát hiện đám thứ dân vây xem gần một trăm người.



Ở nơi đó toàn những lời chỉ trỏ, ngôn từ bình luận của đám người này làm cho người hầu khiếp sợ, gã cũng không dám nhích lại gần, xoay người rời đi tiếp tục tìm kiếm xe ngựa cho chủ tử. Gã nghĩ, không tìm được người quen cho mượn xe ngựa, chỉ cần có xe dù là ai đi chăng nữa, nói mấy câu dễ nghe một chút, cho một ít tiền có thể tìm được.



Ôm lấy cái ý nghĩ này, hai khắc sau quả thật tìm được một chiếc xe lừa. Gã người hầu vội vàng đánh xe tới, Dương Lư thị đã bị mấy tên đàn ông thối vây xem gần một canh giờ.



Lúc này Dương Lư thị còn chê xe lừa? Dĩ nhiên không, nàng ta vội vàng chui vào xe ngay.



Dương Lư thị bị nhiễm lạnh và bị hoảng sợ thời gian dài, chân trước vừa bước vào phủ, chân sau đã bệnh. Sốt cao mấy ngày, thật vất vả mới bò từ giường xuống, thì nghe được người hầu nói chuyện mới biết sự việc đêm đó đang được lan truyền rộng rãi. Cả thành Lạc Dương này ai ai cũng biết Dương thiếu phu nhân như nàng bị mất mặt! Bị nhiều thứ dân thấp kém quay quanh chỉ trỏ thốt ra những lời bẩn thỉu trắng trợn nhìn nàng bán loã.



*****



Ngày úp: 09/09/2022



Cái chương quỷ này dài gấp đôi chương trước T_T

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện