Tiếng gõ cửa dồn dập trong màn mưa mùa xuân không ngừng vang lên, khiến cho người ta cảm thấy nôn nóng đến nỗi nói không nên lời.
Lư Oanh nhíu mày, bước đến gần cửa.
Cửa vừa mở, nàng đã thấy một nhà Bình thị đang đứng.

Đi đầu là ngoại tổ mẫu của nàng, Bình lão phu nhân.

Kế đến là Tam cữu phụ, Tam cữu mẫu và Tứ cữu mẫu.

Đứng ở bên phải là Hoàng tẩu tử.

Sau lưng những người này còn có hơn mười người hầu cùng với tỳ nữ.

Mặc dù có che ô, nhưng vì gió thổi mạnh, mưa bụi lất phất, váy áo và giày các nàng đều ướt cả.

Bọn họ ở Hán Dương hoành hành ngang ngược quen thói, giờ phút này trông chật vật đến tội nghiệp.

Cách đó không xa là vài chiếc xe bò cùng xe lừa.
Lại là những con người này!
Lư Oanh theo bản năng, đồng tử co rụt lại, thầm kêu không tốt, nhưng đảo mắt một cái, sắc mặt nàng đã trở nên trầm tĩnh.
Vẻ mặt Lư Oanh biến hóa rất nhanh, những người kia cũng không để ý.

Bình lão phu nhân được tỳ nữ đỡ, lướt qua Lư Oanh, vừa quan sát gian phòng nho nhỏ, vừa nhíu mày nói: "Mới có một gian phòng nhỏ con đã đắc ý sao? Con vui vẻ ở nơi như thế này, thậm chí nhà ngoại con cũng không thèm đến?" Nói đoạn, Bình lão phu nhân quay đầu lại, nhìn chằm chằm Lư Oanh rồi liếc một cái thật nhanh, không thèm để ý tới nàng, "Đi, vào đó thu dọn hết cho ta, nhớ cho kỹ những quyển sách kia là vật trân quý, nếu có tổn thất, ta sẽ lấy mạng các ngươi!"
Bình lão phu nhân vừa ra lệnh, đám nô bộc lập tức đáp: "Dạ!" Bọn chúng sau đó liền đồng loạt xông vào phòng.
Sắc mặt Lư Oanh tối sầm lại, nàng nhìn chằm chằm Bình lão phu nhân, buông lời lạnh lùng, "Lão phu nhân có ý gì? Đến lục soát nhà ta sao?"

Lời nàng vừa thốt ra, Bình lão phu nhân liền ho một trận.

Đám tỳ nữ vội vỗ vỗ lưng, bà ta mới ổn định lại hơi thở của mình.
Vừa mới bớt ho, Bình lão phu nhân liền quay đầu qua nhìn Lư Oanh.

Ánh mắt đầy vẻ thất vọng, thở dài, "A Oanh, mẫu thân con dạy con như vậy à?"
Không đợi cho Lư Oanh kịp đáp lời, Hoàng tẩu tử đã bước lên phía trước, nhìn Lư Oanh cười híp mắt rồi nói: "A Oanh, ngươi lần này đã hiểu lầm ngoại tổ mẫu rồi.

Bà ấy thấy tỷ đệ các ngươi ở tại nơi này rất cô đơn đó sao? Ngươi nghĩ xem, ngươi chỉ là tiểu cô nương, một thân một mình đi ra đi vào, thậm chí cửa cũng không có người canh, vạn nhất gặp phải hái hoa tặc thì phải làm sao?"
Đôi mắt Lư Oanh đen thăm thẳm, toát ra hàn khí lạnh như băng, Hoàng tẩu tử cười càng lúc càng có vẻ miễn cưỡng, lặng lẽ lau lấy lòng bàn tay đầy mồ hôi, lại nói, "Ngoại tổ mẫu lo lắng cho tỷ đệ hai người nên đón hai người về Bình phủ ở."
Muốn đón nàng và đệ đệ về Bình phủ à?
Lư Oanh nhất thời thông suốt.

Xem ra, chuyện mình và quý nhân gặp mặt ngày đó đã bị tiết lộ ra bên ngoài.

Bình phủ cùng đường liền muốn nắm lấy nàng để dâng lên quý nhân.

Lư Oanh nàng hóa ra chẳng khác gì cọng rơm ngọn cỏ cuối cùng của bọn họ! Thậm chí, vì muốn giữ chặt nàng, họ mặc kệ nàng muốn gì, nghĩ gì.

Bọn họ đã quyết định, trước tiên mang người trở về trước rồi hãy nói tiếp.

Chỉ cần đưa Lư Oanh về Bình phủ, bọn họ có thể khiến cho đứa nhỏ không cha không mẹ này phải nghe theo sự sắp đặt của họ.

Mà lần này còn là Bình lão phu nhân đích thân đến đón Lư Oanh, tức là đã cho nàng mặt mũi.


Sau này người ta có muốn nói thế nào, Bình phủ cũng có đạo lý mà cãi lại.
Lư Oanh cười lạnh thầm nghĩ, họ quả là chưa từ bỏ ý định đó!
Nhìn thấy hàn ý trên mặt Lư Oanh, Bình lão phu nhân âm thầm lộ ra vẻ chán ghét.

Cố đ è xuống trong lòng nỗi căm hận, Bình lão phu nhân hiền lành nói, "Đứa nhỏ này, vẻ mặt con như vậy là thế nào? Chúng ta không phải người thân của con sao? Ta đến đón con hồi phủ để hưởng phúc, con cảm thấy không phải là chuyện tốt à?" Nói đến đây, bà thở dài, thất vọng, "Con vì chuyện từ hôn lúc trước mà ghi hận ngoại tổ mẫu đến bây giờ hay sao? Aiz...!mệt thay, ta còn tưởng rằng con đã sớm quên."
Lão phu nhân vừa nói xong, Tam cữu mẫu liền xen vào, "A Oanh à, đứa nhỏ này, con như vậy là muốn thế nào? Ngoại tổ mẫu đã đích thân đến đón các con, con còn ngỗ nghịch không nghe?"
Bên kia, Tứ cữu mẫu đứng cạnh Tam cữu mẫu cười nói, "Thôi thôi, ngày lành chúng ta không nói những chuyện cũ.

A Oanh, chúng ta tới đúng là có hơi gấp, nhưng không phải chúng ta nóng lòng để kịp ngày lành đó sao? A Oanh, nữ nhân sống trên đời không thể quá cứng rắn, càng không thể quá mạnh mẽ, nếu không có chút linh hoạt khéo léo, thậm chí người thân cũng không cần thì mai này dù có vinh hoa phú quý, e là cũng không lâu dài đâu."
Ba trưởng bối, mỗi người một lời theo một cách khác nhau, người thì âm trầm giọng thấp, người thì mang theo ý tứ cảnh cáo.
Ba người các nàng vừa nói xong, Hoàng tẩu tử tiến đến nắm lấy tay Lư Oanh, thân mật nói, "A Oanh à, ngươi cứ đứng lì ra như vậy, không nói gì cũng không cảm kích, như vậy là không đúng nha.

Ngoại tổ mẫu thực là muốn đón người về hưởng phúc.

Cô nương không biết đâu, thời gian qua bà ấy liên tục nhớ tới ngươi, luôn lo lắng hai tỷ đệ ở bên ngoài sống có tốt không, có bị người ta khi dễ hay không đấy."
Thấy mặt Lư Oanh lạnh như băng, vẫn không có vẻ bị thuyết phục, Bình Tam cữu liền bước tới.
Bình Tam cữu đến bên cạnh Lư Oanh, nhìn nàng hiền lành rồi nói, "A Oanh à, A Vân hắn..."
Lư Oanh ngẩng đầu lên.
Bình Tam cữu đón nhận ánh mắt của nàng, thở dài một hơi rồi nói, "Là thế này, cữu mẫu con thân là nữ nhân, có một số việc không thể nói rõ.

A Oanh, sở dĩ lần này chúng ta đến đón con vì con ở này thực sự không an toàn.

Đệ đệ con, A Vân, hắn bị người ta bắt đi!"

Chống lại cái nheo mắt của Lư Oanh, Tam cữu phụ bật ra lời nói vô cùng hòa khí, thân thiết, "Kẻ bắt cóc đệ đệ của con là một bọn cướp có tiếng trên giang hồ.

Nếu không phải bọn chúng phái người đến đòi tiền chuộc, cữu cữu cũng không biết, càng không có tới đây đích thân tìm con.

Trước tiên con không cần sợ, cứ về với cữu cữu trước, rồi chúng ta bàn tiếp."
Tam cữu phụ nói ra lời này vô cùng thành khẩn, nhìn đến ánh mắt Lư Oanh, trong mắt đầy vẻ hiền lành xen lẫn chút ít mỉa mai hành vi ngỗ nghịch của nàng.
Tam cữu phụ nói xong, khóe môi của Bình lão phu nhân tràn đầy ý cười.

Mà Tam cữu mẫu cùng Tứ cữu mẫu, đều rất đồng tình.
Bình lão phu nhân cười xong, liền hướng người bên cạnh nháy mắt một cái, ý bảo hắn dựa theo lời của Tam cữu phụ mà làm, đó chính là: Lập tức đi bắt Lư Vân!
Lư Oanh vội nhìn thoáng qua, thu hết được ánh mắt của mọi người, trong lòng nàng đầy cảnh giác: Ông ta đang nói dối! Không tốt, nếu là như vậy, Lư Vân sẽ gặp nguy hiểm mất.

Đúng rồi, thái độ của mình khi nãy đã nhắc nhở bọn họ, chỉ sợ từ rày về sau họ sẽ nắm lấy Lư Vân, cho đến khi mình ngoan ngoãn nghe lời mới thôi!
Tam cữu phụ vừa nói ra, rõ ràng nàng thấy ý đồ ông ta vừa lóe lên.

Trong lòng Lư Oanh nổi lên sát khí bừng bừng.
Lư Oanh hít một hơi thật sâu, nhìn tên người hầu đang hướng cửa lớn ra ngoài, rồi quay đầu sang Bình Tam cữu, giọng nói nhẹ nhàng, "Tam cữu phụ đang đùa sao? A Vân hôm nay đâu có đi học!" Nàng vừa nói xong, tên người hầu kia liền ngừng bước.

Hắn quay đầu, nhìn Bình lão phu nhân, ngập ngừng.
Một câu nói đã khiến một người dừng bước, Lư Oanh nhìn chằm chằmTam cữu phụ, tiếp lời, "A Vân hôm nay ở trong phủ của Vương Thượng.

Có lẽ cữu cữu không biết, Vương Thượng và Âm Triệt giao hảo rất tốt, bọn họ cũng cùng nhau chỉ điểm A Vân học hành đấy.

A Vân trước khi qua đó còn nói với con, tối nay sẽ ở lại Vương phủ dùng bữa." Giọng nàng chậm rãi.

"Tam cữu phụ không biết đấy thôi, Vương Thượng là người rất có lai lịch, bọn cướp làm sao dám lại gần?"
Vương Thượng cùng Âm Triệt giống nhau, đều vừa mới tới thành Hán Dương không lâu.


Tuy rằng thường ngày không lộ mặt cũng không lộ ra danh tiếng nhưng Bình thị đương nhiên biết rồi, hai người kia có lai lịch không nhỏ.
Tam cữu phụ nhất thời nghẹn lời.

Ông không nghĩ tới mình kiếm cớ hoàn hảo như vậy, cuối cùng lộ ra cái lỗ hổng to tướng.
Biết rõ như vậy rồi, đành gượng gạo chống đỡ.

Tam cữu phụ ngay lập tức cau mày, xoay người lại, tát một cái trời giáng làm một người đứng sau hắn ngã xuống ngay tức khắc, nghiêm nghị quát lớn, "Chuyện này là sao? Không phải ngươi nói A Vân rơi vào tay bọn cướp à? Lập tức giải thích cho ta mọi chuyện rõ ràng!"
Tên người hầu tâm phúc bị tát một cái, nửa bên mặt đã sưng phù lên, lại bị té đau trên đất, nhưng hắn được cái nhanh trí, vội bám lấy Tam cữu phụ mà nói, "Oan uổng quá, tiểu nhân rõ ràng gặp bọn chúng, chúng còn dùng quần áo của biểu thiếu gia làm chứng." Nói đến đây, hắn liền thận trọng, "Không lẽ có chuyện xảy ra thực? biểu thiếu gia tuy đến nhà họ Vương, nhưng nếu bị bắt giữa đường thì sao?"
Giỏi lắm, lấy cớ hay lắm!
Hai mắt của Tam cữu phụ sáng lên, còn đang tính toán xem sẽ nói như thế nào thì đột nhiên, Lư Oanh hỏi, "Quần áo? Quần áo đó như thế nào?"
Nàng vừa hỏi, tên người hầu kia liền ngẩn ngơ.

Tròng mắt hắn chuyển vội, liền kêu lên, "Quần áo không phải do ta nhận ra, là do Tam phòng A Thanh nhận!" Hắn biết hai tỷ đệ từng có quan hệ với A Thanh nên vội lấy cớ này, sau đó hắn lại nói, "Tình thế cấp bách, biểu cô nương à, người không nên ở lại nữa kẻo không kịp!"
Hắn vừa giục, Tam cữu mẫu đã hướng đám người hầu quát lớn, "Còn ngẩn ra đó làm gì? Không thấy lão phu nhân ướt cả rồi sao? Làm nhanh tay lên!"
Đám người hầu vội thu dọn đồ nhanh hơn.

Nhìn thấy đồ đạc nhà mình bị người ta khuân ra ngoài, Lư Oanh đột nhiên nói một cách thầm kín, "Quý nhân kia..." Vừa nói ra lời này, mọi người đồng loạt nhìn về phía nàng.
Lư Oanh cúi đầu, vừa ra vẻ ngượng ngùng vừa ra vẻ không nói được, xen lẫn bất an, "Hắn...!hắn liên tục phái người đến theo dõi ta" Nàng dừng một chút, hồi lâu sau mới tiếp tục, "Và cả đệ đệ ta nữa."
Lại một lần nữa, nàng làm đám người hầu ngừng tay.

Lư Oanh lẳng lặng nhìn Tam cữu phụ, ánh mắt nàng vừa nhìn đã thấy ông vô cùng bối rối.
...!Nếu như lời của Lư Oanh là thật, nghĩa là việc làm của bọn họ ngày hôm nay đã bị quý nhân kia nắm trong tay.

Lư Oanh còn trẻ, bọn họ còn có thể dọa dẫm, nhưng nếu quý nhân kia nghe qua, sao có thể không biết là chủ ý của Bình thị muốn lừa bịp bám lấy nàng?
Trong khoảnh khắc, lưng áo của Tam cữu phụ đổ đầy mồ hôi lạnh, chảy ròng ròng.

.

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện