"Grrrrrrrrrrh..."
Chắc do không thích nhữ tiếng động ầm ĩ mà chúng tôi vừa gây ra, con sói vừa đưa bàn chân bị cắn rời cho tôi bắt đầu gầm gừ, lông dựng đứng lên.
Những con khác cũng hăm doạ không kém, đều để lộ hàm răng to đẹp.
Hung tàn, thật quá là hung tàn.
"Cái quái gì thế?"
"Chúng tàn sát đồng loại?"
"Không, trong số chúng có ai bị mất một bàn chân đâu."
Tôi ngập ngừng nhấc nàn chân đang lăn trên đất bẩn. Những tiếng gầm rung chuyển trời đất đột nhiên dừng lại.
"Ugh..."
Tôi nhìn bàn chân trong tay mình một lúc. Đột nhiên, hình ảnh của Enzo vụt qua tâm trí tôi. Chính xác hơn là cái đồng hồ anh ta đã từng mang ra cho tôi xem.
Viên ngọc đỏ sẫm huyền bí gắn trên miếng gỗ chạm khắc lạ mắt.
Viên ngọc mang lại vận may.
Đưa mắt về phí bầy sói, con đầu đàn vừa buồn bã giờ đã nhìn về phía này với vẻ đáng sợ hơn trước.
Tôi nghĩ là tôi đã biết lý do.
"Này..."
"Sao vậy, thưa Phu nhân?"
"Người đã biết được điều gì rồi?"
"Cái chân kia đã nói gì?"
(Chel: Đến lạy mấy ông =)))))))) cái chân bị cắt rời thì có miệng để nói được à?)
Những người này đang nghĩ mình là cái quái gì thế? Tôi lại nuốt lại tiếng thở dài và cẩn thận nói tiếp.
"Điều mê tín mà ngài nhắc đến trước đó, ta nghĩ là có ai đó đã bất chấp điều đó."
"Sao cơ?"
Mình nên giải thích như nào đây?
Tôi rời mắt khỏi con sói băng đầu đàn và lựa lời.
Khá là khó khăn để diễn tả một cách chính xác, nhưng dựa vào cảm giác của con sói đầu đàn ngay lúc này, tôi có thể biết được rõ ràng.
"Có lẽ chúng ở đây là vì muốn tìm chủ nhân của cái chân này."
"Ta đoán là chủ nhân của bàn chân vẫn đang đâu đó quanh đây. Ta không biết là nó còn sống hay không. Ta nghĩ đó là lý do đàn sói chỉ đe doạ thôi."
Đoàng, đùng đùng!
Ôi trời... Căn thời gian chuẩn quá.
Theo sau tiếng sấm xét xé toạc bầu trời là những tiếng tru dữ dội của bầy sói băng.
Ngay bây giờ, không khí trở nên kịch tính không cần thiết.
Ngài Galar nhìn về phía đồng đội, đưa tay che ngay trên đầu tôi.
"Có người thợ rèn đã mang chúng đi."
"... Bọn săn trộm chó chết đó có bán con sói đi không?"
Như thể một lời kết luận.
Tôi nghỉ ngơi ở lều gần đó trong lúc Ba chàng lính Ngự lầm kia đang lật tung cả vùng này lên để lôi đầu tên bất chấp điều mê tín đó.
Bầy sói băng vẫn quanh quẩn bên bờ sông như trước.
Tôi tự hỏi liệu con đầu đàn có ổn không. Nó có vẻ tức giận vô cùng, nhưng nếu mà chủ nhân của bàn chân đã chết...
"Ồ, cảm ơn..."
Ngay cả khi giọng nói yếu ớt của tôi cũng cùng cũng khàn đi một chút, cũng chẳng có ích gì..
Nụ cười hồn nhiên như thường lệ của Andymion lọt vào tròng mắt mất hồn của tôi.
Sao tự dưng cậu ấy lại đi ra từ đấy?
"Ôi, tôi không cố ý làm Phu nhân giật mình. chỉ là có vẻ như người đang trốn nên tôi không biết..."
Vẫn như mọi khi. Cậu ấy đến gặp anh mình sao? Không phải đang trong giờ làm ư? Nếu Andymion thực sự xuất hiện ở đây thì nghĩa là...
"Ối!"
Một cái gì đó bay đến, hạ cánh với một âm thanh cực lớn trên nền đất cứng.
Những con ngựa ở gần đó bị giật mình vì bị kích động bởi một tia sáng.
Andymion cũng sửng sốt. Cả hai chúng tôi đồng loạt quay lại, và thấy ngài Camu đang thẳng cẳng trên đất.
"Này, thằng khốn! Nghe ta đã... Này! Này! Đợi chút đã!"
"Bình tĩnh đi Izek! Đây không phải là nhà của ngài!"
Tôi có thể thấy được ánh mắt hằn học của ngài Camu đang hướng về phía tôi, tiếng kêu than xuyên thủng tai tôi. Và bỗng dưng tôi cảm thấy thật buồn.
A, không tốt chút nào khi mà trái tim tôi cứ đập như trống dồn thế này.
Tôi lặng lẽ bỏ mũ trùm xuống và vuốt mái tóc rối của mình.
Sau đó, tôi gạt ráo nước mưa dính trên tay áo ren và chân váy nâu, rồi giũ bùn khỏi giày với cành khô ở phía gần cuối túp lều.
Andymion và Camu im lặng quan sát tôi làm tất cả các thao tác ấy.
"Phu, Phu nhân!"
Cuối cùng, tôi đành phải bước ra khỏi túp lều, khi nghe thấy tiếng gọi mẹ của người lính đang thở hấp hối.
Đứng giữa trời mưa, tôi nhìn người chồng như một con quỷ đáng sợ của mình, cùng hai Hiệp sĩ đang bám vào hai chân anh.
Các ngài đang làm gì với chồng của ngừoi khác vậy?
Một khoảng lặng kéo dài.
Cách đó chừng 10 mét, đội bảo an thành phố lấp ló há hốc miệng theo dõi tình huống bất ngờ này.
Giờ thì chẳng có tác dụng gì nữa rồi. Ngay khi anh nhìn thấy ngài Ivan, số phận của tôi đã được định đoạt.
"Chồng yêu à."
"..."
"Ehehe, em đã năn nỉ họ dẫn em tới đây để xem sói băng đó, và họ đã đồng ý rồi."
Hãy tuyên dương màn kịch non nớt và ngu ngốc của tôi đi.
May mắn thay, những bảo an có vẻ không quan tâm đến tôi quá nhiều.
Họ đang bận nhìn những Hiệp sẽ đang bám vào chân Izek.
Izek nhìn nụ cười ngượng ngịu của tôi, từ từ hạ tay xuống.
Ngài Ivan đập xuống đất bằng gáy của mình.
Ngài Galar đang ghì chặt Izek từ sau lưng cũng buông tay ra.
Chà, nếu họ không xấu hổ thì họ đích thực lằ những con quái vật. Tôi bắt đầu sợ sệt.
Bụp, chiếc mũ sắt văng xuống đất. Mái tóc bạch kim của Izek tung bay.
Tôi nuốt khan, miệng lưỡi khô khốc và bước đến gần anh.
Thụp!
"... Thằng chó, ngài lại đánh ta!"
Ngài Camu chửi bới dữ dội vì bị thụi một cái không rõ lý do.
Nhưng Izek không thèm để tâm và giang tay về phía tôi. Cơ thể tôi ngay lập tức bị nâng lên không trung.
Ôi, lại làm gà con nữa.
"N - Ngài..."
Andymion cố để nói điều gì đó nhưng đã im lặng và bắt đầu đi theo.
Sau đó, ngài Ivan đang không ngừng chửi thề, và ngài Galar đang đỡ ngài Camu dậy cũng theo sau.
Bảo an theo dõi từ đầu đến cuối cuối cùng cũng quay mặt đi và nhìn nhau lắc đầu.
***
Làm một gián điệp phương Nam thật là thảm hại.
Thời tiết không lạnh như anh tưởng. Anh ta cứ nghĩ là trời sẽ nắng đẹp, nhưng những cơn mưa rào thoáng qua khá là khó chịu.
Không phải là anh ta bê tách trà của mình trong khi đeo tràng hạt và cầu vai và dạo quanh trong những thần điện huyền bí, tăm tối của Elendale.
Điều quan trọng phải nhớ cuộc tấn công bằng ma pháp ngay cả khi họ đã ẩn nấp.
May thay, anh ta là một kẻ kiên nhẫn.
Đôi mắt của người đàn ông đó lấp lánh ngay dười bầu trời âm u xanh thẳm.
Làm nhiệm vụ thất bại là sự khó chịu nhất, hơn tất thảy mọi thứ trên đời.
Rõ ràng anh ta đã phạm sai lầm khi gây rối với Rudbeckia trong bữa tiệc.
Anh ta không biết cô sẽ đi gặp Công tước ngày sau đó...
Không, thật không ngờ rằng Công tước đã đưa cô đi và biến mất luôn khỏi bữa tiệc.
Cặp đôi đã bốc hơi đó đã gây náo động rằng vì họ không khoẻ nên đã thôi lưu lại bữa tiệc.
Công tước Omerta đã ngay lập tức xuất hiện và trấn áp tình huống này, nên anh ta đã phải nhanh chóng lẩn đi.
Thế rồi, đêm đó đã đến, và ngày hôm say, đôi vợ chồng ấy đã sánh vai vào thần điện để tuyên thệ.
Anh ta cảm thấy như bị ai đó giáng mạnh một đòn vào đỉnh đầu vậy. Dù sao thì chủ nhân của anh ta cũng sẽ gây ra cảm giác tương tự như thế.
Có lẽ là ngay từ đầu đã thất bại rồi.
Trong những năm cúc cung tận tuỵ với Cesare. Pietro chưa bao giờ nói chuyện phép tắc với Rudbeckia.
Không, anh ta thật chí còn chưa bao giờ mặt đối mặt với cô.
Khi cả hai tiếp xúc với nhau, tất cả những gì anh ta làm là hộ tống cô, đứng trước cánh cửa bị khoá trái theo mệnh lệnh của chủ nhân, hoặc lén lút quan sát cô với những hôn phu từ phía xa.
Do đó, Pietro không rõ con người Rudbeckia là như nào, suy nghĩ của cô, những việc có thể xảy ra với cô và những điều cô có thể làm là gì.
Nếu biết trước thì việc nhìn ra hành động của cô sẽ dẽ dàng hơn nhiều, nhưng là do anh và chủ nhân đã sơ suất quá rồi.
Giờ thì có lẽ chủ nhân của anh ra cũng chẳng thể hiểu thấu người em gái đã lớn len trong vòng tay mình.
Anh ta đã nghĩ rằng cô hành động như một đứa trẻ con vắt mũi chưa sạch, nhưng sự phản kháng quyết liệt này...
Tất nhiên, vẫn còn quá sớm để kết luận.
Có vẻ như thiếu nữ mù quáng ấy đã phải lòng người chồng mới rồi.
Hoặc cũng có thể là người đàn ông ấy cứng nhắc như cục đá vậy. Công tước Omerta lạnh lùng đã rơi vào lưới tình cùng người vợ mong manh của mình.
Rất khó để vội vàng phỏng đoán điều gì đang xảy ra giữa một người đàn ông và một người phụ nữ.
Vì vậy, Pietro xoa xoa gáy mình và tích cực theo dõi Rudbeckia.
Anh ta không có việc gì phải làm cho đến khi Cesare đến đây.
Elendle đúng là một vùng đất nhàm chán.
Thậm chí những quán bar còn giống với thần điện hơn cả ở Romagna.
Đánh nhau với lũ côn đồ và bẻ cổ chúng chẳng có gì thú vị cả.
"Cô đang làm cái quái gì vậy?"
Một câu hỏi không đầu không đuôi trào lên khỏi cổ họng.
Càng tìm hiểu về người phụ nữ này thì càng nhiều gian nan hơn.
Anh ta tự hỏi tại sao cô lại cất công tới tận quận này cùng với các Hiệp sĩ. Cô đến để tận mắt nhìn thấy soi băng hay đại loại là thế sao?
Anh ta muốn đến gần cô hơn để quan sát nhưunxg gì cô làm, nhưng nếu tiến thêm thì sẽ bị mấy tên Hiệp sĩ chết tiệt kia lôi đầu ra mất.
Vậy nên, Pietro phải kiên nhẫn chờ đợi mục tiêu đã biến mất của mình xuất hiện trở lại sau bụi gai này.
Và đến cuối cùng khi cô lọt vào tầm mắt, tách khỏi mấy tên Hiệp sĩ đó, thì lại một mình vào trong túp lều cạnh đấy. anh ta đã cố chuyển chỗ để không vuột mất cơ hội của mình.
Tâm trí nói rằng chính là khoảnh khắc này.
"Thưa ngài, thưa ngài! Nếu ngài cứ như này mà đi thì sẽ doạ Phu nhân mất!"
Tiếng hét chói tai của một thiếu niên vang lên.
Ngay sau đó, một Hiệp sĩ phi ngựa như vừa bước ra từ một cơn bão khủng khiếp và một tập sự tóc đen đang cố bắt kịp lao đến đây, vó ngựa giẫm xuống con đường lầy lội.
"...Chết tiệt."
Pietro chắp tay cầu nguyện.
Thật xui xẻo. Cái tên hùng hục như vũ bão bất ngờ xuất hiện kia còn ai khác ngoài Công tước Omerta đâu cơ chứ.
Chỉ cần có sự xuất hiện của tên đó thì ngồi yên một chỗ cũng sẽ không còn an toàn nữa.
Như kiểu có thể nhận ra đối phương là loại người gì.
Trong đêm tiệc tại dinh thứ Omerta, lần đầu tiên Pietro nhìn thấy Công tước, anh ta ngay tức khắc nhận ra đây là một người đàn ông nguy hiểm.
Những đồn đoán cho rằng anh chỉ là một quý tộc trẻ gắt gỏng và kén cá chọn canh, và cái danh Hiệp sĩ mạnh nhất phương Bắc chẳng qua cũng chỉ là lời phóng đại như những điều thường thấy, nhưng không khí bao quanh anh thật sự vô cùng đáng sợ.
Tổ hợp của sự kiêu hãnh, ngông cuồng và điên rồ khiến anh ta không thể thích nghi nổi.
Không có vẻ gì cảu một tên đàn ông thô thiển man rợ.
Có phải là do tên đó là một quý tộc?
Liệu rằng tên đó có thể trấn áp mọi thứ bằng dòng máu cao quý đang chảy trong huyết quản của mình hay không?
Đó mà điều mà người xuất thân từ đáy sâu của xã hội như Pietro không bao giờ có được. Ngay cả người được tung hô trước mặt nhưng bị bàn tán là con ngoài giá thú như Hồng y Valentino cũng không thể thoát khỏi những phán xét.
Vì thế, Pietro đặt biệt phiền muộn với người đàn ông này.
Không chỉ vì hắn không phải là kẻ thù của anh ta, mà còn là chủ nhân.
Một kẻ tự cao chưa bao giờ cảm thấy thiếu thốn thứu gì trong cuộc sống, khiến anh ta thực sự khó chịu.
Cảm giác như sự căm ghét anh dành cho loài rồng của Wyvern.
Cảm giác này vẫn đang bị nén chặt này, chỉ cần cơ hội thần kỳ xuất hiện thôi.
Rũ bỏ cái gai dính trên vạt áo, Pietro lặng lẽ quay gót đi, như một bóng ma.
***