Chuyện Hạ thị không khó giải quyết! Lộ Ánh Tịch tạm thời không để ý, thản nhiên đến thiên lao thăm Nam Cung Uyên!
Mặc dù trên mặt nàng ung dung, nhưng thật ra đáy lòng nàng luôn thấp thoáng dự cảm không rõ, không biết xuất phát từ đâu, chỉ là cảm thấy bồn chồn, khiến người ta không yên.
Bầu trời về chiều tươi sáng vô cùng, nhưng lao ngục lại âm u, quanh năm chỉ thắp nến, hỗn trộn nhiều mùi khác nhau, hôi thối bẩn thỉu.
“Sư phụ.” Nàng khẽ gọi, phất tay cho bốn tên cai ngục lui xuống.
“Sao lại đến đây?” Nam Cung Uyên mỉm cười điềm đạm, diện mạo anh tuấn, đôi mắt đen ôn hòa.
“Sư phụ, bọn họ có dùng cực hình không?” Nàng nhỏ giọng, không yên tâm nên phải cẩn thận xem xét khắp người y. Thật may mắn, trừ những vết roi từ trước, không có thêm nhiều vết thương nữa.
“Không có, đừng lo lắng.” Hai chân khốn khổ Nam Cung Uyên bị xích, tiếng “leng keng’ của xích sắt vang vọng trong nhà lao. Cho dù y đã đứng lâu trong ngục tù, vẻ mặt y vẫn trầm lặng bình thản như mọi khi.
“Hoàng thượng đã đích thân tới đây?” Lộ Ánh Tịch hơi nhíu mày, cảm thấy âm thanh của gông xích kia cực kỳ chói tai. Sư phụ không phải trọng phạm, lại bị giam cầm cẩn thận như vậy. Rõ ràng Mộ Dung Thần Duệ nhất định không muốn thả tự do cho sư phụ.
Nam Cung Uyên gật đầu, cười nhạt, nói: “Hắn đã đến, cho ta uống thuốc.”
Lộ Ánh Tịch không kiềm nổi kinh sợ, vội la lên: “Thuốc gì?”
“Chỉ là Khư công tán mà thôi.” Thấy thần sắc nàng căng chặt. Giọng điệu của Nam Cung Uyên càng dịu dàng hơn, khuyên nhủ: “Ánh Tịch, ngươi cứ lo lắng cho ta như vậy, ta lại thành gánh nặng của ngươi. Ngươi phải biết đây là chuyện ta không muốn nhìn thấy nhất.”
“Sư phụ.” Lộ Ánh Tịch thấp giọng gọi, trong đôi mắt sáng hiện lên chút yếu đuối. Nếu có khả năng, nàng muốn cướp ngục cứu sư phụ ngay tức khắc. Từ nay về sau, dù phải trốn chạy tới chân trời góc biển, nàng cũng cam tâm tình nguyện. Nhưng sư phụ là một người thanh cao, nàng làm sao có thể hại y mang tiếng nhơ là bỏ trốn cùng Hoàng hậu? “Ánh Tịch, ta ở chỗ này, không muốn liên lụy tới ngươi.” Trong đáy mắt sâu thẳm như giếng nước của Nam Cung Uyên dậy sóng, vừa như thương tiếc lại như bất đắc dĩ, “Mệnh ngươi trời sinh tôn quý khác thường, nhưng tương lai ngươi sẽ gặp một kiếp nạn lớn. Ta ở đây, là muốn giúp ngươi lánh kiếp nạn này.” Nói cách khác, giúp nàng ngăn cản hung thần. Y mong muốn chống đỡ nỗi đau khổ mà nàng không biết kia, chỉ cần nàng bình an hạnh phúc.
Lộ Ánh Tịch nhíu chặt mày suốt từ đầu đến giờ, cúi đầu nói: “Sư phụ, người uống Khư công tán, nội lực không còn, Ánh Tịch không yên lòng…” Nàng lo ngộ nhỡ ngày nào đó, Mộ Dung Thần Duệ muốn kiên quyết xuống tay, sư phụ không còn cách nào thoát thân. Khư công tán vốn không phải độc kịch liệt, không tổn hại sức khỏe, chỉ phong bế kinh mạch quan trọng trong cơ thể, nhưng không có thuốc giải, chỉ có thể chờ qua ba tháng công hiệu của thuốc sẽ tự mất đi.
“Ánh Tịch, ta nói cho ngươi một bí mật.” Nam Cung Uyên cười ấm áp như làn gió xuân hây hẩy, phả vào ruột gan.
“Bí mật?” Lộ Ánh Tịch ngờ vực nhìn y.
Ý cười trong mắt y không giảm, chậm rãi nói: “Ta nhất định sẽ không chết trong hoàng cung này. Như vậy người có thể bỏ xuống nỗi lo canh cánh trong lòng rồi chứ?”
Ánh mắt y đầy bình yên, nàng cuối cùng cười, gật mạnh đầu.
Lúc này, bên ngoài nhà lao vang lên vài câu đối thoại không rõ. Lộ Ánh Tịch biến sắc, lắng tai chú ý nghe.
“Hoàng Quý phi, Hoàng hậu nương nương ở bên trong….”
“Vì sao Bổn cung không thể vào?”
“Người tha tội. Nhưng mà….”
“Tránh ra!”
Một tiếng quát chói tai vang lên, cửa lao bị đẩy hẳn ra. Lộ Ánh Tịch xoay ngươi nhìn, thản nhiên nói: “Thân thể muội muội còn chưa khỏe, sao lại tới nơi ẩm thấp lạnh lẽo này?”
Sắc mặt Hạ Như Sương thực sự tái nhợt như tờ giấy, thân hình mảnh mai khẽ chao đảo, chống tay lên tường lao mới có thể đứng vững. Nàng ta lấy lại khẩu khí, đảo mắt, nói: “Hoàng hậu tỷ tỷ, Như Sương hổ thẹn. Nếu lúc trước Như Sương không nghi ngờ Không Huyền tử thần y, sẽ không phải… Hết thảy đều là Như Sương bạc phước….”
Lộ Ánh Tịch đến gần nàng ta, nhẹ nhàng đỡ cánh tay nàng ta, cảm giác được cổ tay trắng ngần dưới ống tay áo lụa âm ỷ run rẩy, hệt như chủ nhân của thân thể yếu ớt đang không thể chịu nổi, nhưng lại làm ra vẻ đang dốc hết sức lực kiềm chế ưu buồn kia.
“Hoàng hậu tỷ tỷ… Như sương tới thăm Không Huyền tử thần y, là muốn hỏi thần y…” Trong đôi mắt của Hạ Như Sương hằn lên những tơ máu, sắc mặt hốc hác mệt mỏi, rõ ràng là do quá mức đau buồn mà không ngủ được vào đêm.
Lộ Ánh Tịch cảm thông, giọng nói mềm mại hẳn: “Ngươi muốn hỏi sư phụ chuyện gì?”
Hạ Như Sương chực trào nước mắt, nghẹn ngào nói: “Như Sương muốn hỏi, thần y có thể không so đo những chuyện phật ý trước đây, cứu lấy Như Sương được không?”
Lộ Ánh Tịch hơi ngạc nhiên, lòng nàng cũng lay động, như chợt hiểu ra điều gì, tay nàng lần xuống mạch cổ tay của Hạ Như Sương, bắt mạch kỹ càng, rồi không tránh khỏi mà thở dài.
“Hoàng hậu tỷ tỷ?” Hạ Như Sương run rẩy tuyệt vọng, xụt xịt lên tiếng hỏi, “Có phải không cứu được?”
“Có thể cứu chữa.” Lộ Ánh Tịch quả quyết trả lời.
“Thực sự?” Trong mắt Hạ Như Sương tức khắc tràn ngập ánh sáng rực rỡ của hy vọng, khẩn thiết hỏi cho ra nhẽ, “Hoàng hậu tỷ tỷ biết chữa trị như thế nào sao?”
Lộ Ánh Tịch lắc đầu, nói: “Chỉ có sư phụ mới có thể trị.” Nàng mặc dù kế thừa y bát* của sư phụ, nhưng về phương diện y thuật, nàng còn rất xa mới có thể bì kịp sư phụ.
*Y bát: phương pháp chữa bệnh truyền từ đời này sang đời khác
Hạ Như Sương dõi mắt về phía Nam Cung Ngự đang ở trong nhà lao, bỗng quỳ gối, rưng rưng khẩn cầu: “Mong thần y tha thứ cho Như Sương trước đây không biết gì mà xấc xược vô lễ, xin thần y ra tay cứu giúp!”
“Hoàng Quý phi xin hãy đứng lên.” Giọng nói Nam Cung Uyên ôn hòa, ánh mắt bình thản, “Có người cầu thầy trị bệnh, ta sẽ cố gắng hết bổn phận của người thầy thuốc, Hoàng Quý phi không cần hành lễ như vậy.”
Hạ Như Sương mặt lộ vẻ ngạc nhiên vui mừng, đứng lên, luôn miệng cảm ơn.
Lộ Ánh Tịch đến gần cũi giam, lấy nội công truyền âm tới tai Nam Cung Uyên, Hạ Như Sương sẽ không nghe được lời nàng: “Sư phụ, thai huyết của đứa nhỏ chưa hết, mầm thai vẫn còn sót lại. Nếu xử lý không đích đáng, e rằng suốt đời nàng ta không thể mang thai lần nữa. Nàng ta tới đây cầu cứu, nhất định là vì ngự y trong cung đã vô pháp cứu chữa. Sư phụ có lòng tin trị liệu chứ? Nếu sư phụ tự tin, vậy sau khi trị hết cho Hạ Như Sương, sư phụ nhất định phải dùng công lao này hướng Mộ Dung Thần Duệ mà đòi lại tự do.”
Chân khí của Nam Cung Uyên bị phong toả, chỉ có thể nghe, không thể trả lời, nên chỉ gật nhẹ đầu.
Lộ Ánh Tịch âm thầm thở dài một hơi, mới quay đầu nói với Hạ Như Sương, “Tình trạng của muội muội hiện giờ, phải chữa trị ngay. Trì hoãn một khắc, sẽ thêm một phần nguy hiểm.”
“Vâng! Được!” Hạ Như Sương vội vàng lên tiếng trả lời, “Như Sương đi tìm Hoàng thượng, cầu Hoàng thượng xá tội cho Không Huyền Tử thần y rời khỏi thiên lao!”
“Ái phi vội vã muốn gặp Trẫm?” Thình lình, một giọng nói trầm thấp từ bên ngoài truyền đến.
Lộ Ánh Tịch nghe giọng điệu này, cảm thấy có chuyện bất thường. Nàng cúi đầu suy tư, chẳng lẽ, Hoàng đế không để chuyện của Hạ Như Sương lọt ra ngoài là vì muốn đề phòng cô và sư phụ? Hắn sớm đã đoán được cô sẽ mượn cơ hội này để giúp sư phụ thoát thân? Nếu đúng như nàng nghĩ, thế thì Hoàng đế từ lâu quyết tâm hy sinh Hạ Như Sương. Tình huống trước mắt, các ngự y có thể giữ lại tính mệnh của nàng ta, nhưng rất khó cam đoan tương lai nàng ta còn khả năng mang long thai nối dõi hay không. Nếu cả đời không thể sinh con, với một nữ nhân mà nói, nhất là với phi tần hậu cung, là chuyện tàn nhẫn biết bao! Mộ Dung Thần Duệ, lòng dạ ngươi thật độc ác!
“Hoàng hậu cũng ở đây?” Hoàng đế bước vào cửa lao, liếc mắt liền nhìn thấy Lộ Ánh Tịch đang cúi đầu trầm tư. Hắn thầm cười khẩy, bộ dạng vô cùng đau khổ, thất vọng của nàng thật sự rất chướng mắt. Nếu hắn quyết tâm muốn phong tỏa tin tức, Như Sương há có thể đến thiên lao dễ dàng ư? Hắn chẳng qua chỉ không tin, tất cả ngự y trong cung đều thua kém Nam Cung Uyên. Nhưng cuối cùng đã chứng minh đúng như vậy, đương nhiên hắn sẽ không khăng khăng cố chấp.
“Hoàng thượng thánh an.” Lộ Ánh Tịch cũng nhìn lại, cúi thấp người, rồi lặng im không nói. Có lẽ nàng xúc động quá mức, nhưng nàng không tin hắn chưa từng có suy nghĩ này.
Hoàng đế cũng trầm mặc, nhưng trong mắt chất chứa hung ác nham hiểm nhắm thẳng vào nàng. Cho dù trong đầu hắn từng hiện lên suy nghĩ đó, nhưng như vậy thì sao? Khi nào thì đến phiên nàng đến xen vào!
Lộ Ánh Tịch khẽ nhếch miệng, không chút chùn chân, khẽ mỉa mai trong đôi mắt trong trẻo nhưng lạnh lùng, bình tĩnh đối mắt với hắn.
Chỉ cách nhau mười bước, hai ánh mắt đối đầu xa xăm, hiện rõ chế nhạo, lạnh lẽo đến thấu xương, giao vào nhau trong không gian tĩnh mịch, như đang toé ra lửa!
Hết chương 11-
Mặc dù trên mặt nàng ung dung, nhưng thật ra đáy lòng nàng luôn thấp thoáng dự cảm không rõ, không biết xuất phát từ đâu, chỉ là cảm thấy bồn chồn, khiến người ta không yên.
Bầu trời về chiều tươi sáng vô cùng, nhưng lao ngục lại âm u, quanh năm chỉ thắp nến, hỗn trộn nhiều mùi khác nhau, hôi thối bẩn thỉu.
“Sư phụ.” Nàng khẽ gọi, phất tay cho bốn tên cai ngục lui xuống.
“Sao lại đến đây?” Nam Cung Uyên mỉm cười điềm đạm, diện mạo anh tuấn, đôi mắt đen ôn hòa.
“Sư phụ, bọn họ có dùng cực hình không?” Nàng nhỏ giọng, không yên tâm nên phải cẩn thận xem xét khắp người y. Thật may mắn, trừ những vết roi từ trước, không có thêm nhiều vết thương nữa.
“Không có, đừng lo lắng.” Hai chân khốn khổ Nam Cung Uyên bị xích, tiếng “leng keng’ của xích sắt vang vọng trong nhà lao. Cho dù y đã đứng lâu trong ngục tù, vẻ mặt y vẫn trầm lặng bình thản như mọi khi.
“Hoàng thượng đã đích thân tới đây?” Lộ Ánh Tịch hơi nhíu mày, cảm thấy âm thanh của gông xích kia cực kỳ chói tai. Sư phụ không phải trọng phạm, lại bị giam cầm cẩn thận như vậy. Rõ ràng Mộ Dung Thần Duệ nhất định không muốn thả tự do cho sư phụ.
Nam Cung Uyên gật đầu, cười nhạt, nói: “Hắn đã đến, cho ta uống thuốc.”
Lộ Ánh Tịch không kiềm nổi kinh sợ, vội la lên: “Thuốc gì?”
“Chỉ là Khư công tán mà thôi.” Thấy thần sắc nàng căng chặt. Giọng điệu của Nam Cung Uyên càng dịu dàng hơn, khuyên nhủ: “Ánh Tịch, ngươi cứ lo lắng cho ta như vậy, ta lại thành gánh nặng của ngươi. Ngươi phải biết đây là chuyện ta không muốn nhìn thấy nhất.”
“Sư phụ.” Lộ Ánh Tịch thấp giọng gọi, trong đôi mắt sáng hiện lên chút yếu đuối. Nếu có khả năng, nàng muốn cướp ngục cứu sư phụ ngay tức khắc. Từ nay về sau, dù phải trốn chạy tới chân trời góc biển, nàng cũng cam tâm tình nguyện. Nhưng sư phụ là một người thanh cao, nàng làm sao có thể hại y mang tiếng nhơ là bỏ trốn cùng Hoàng hậu? “Ánh Tịch, ta ở chỗ này, không muốn liên lụy tới ngươi.” Trong đáy mắt sâu thẳm như giếng nước của Nam Cung Uyên dậy sóng, vừa như thương tiếc lại như bất đắc dĩ, “Mệnh ngươi trời sinh tôn quý khác thường, nhưng tương lai ngươi sẽ gặp một kiếp nạn lớn. Ta ở đây, là muốn giúp ngươi lánh kiếp nạn này.” Nói cách khác, giúp nàng ngăn cản hung thần. Y mong muốn chống đỡ nỗi đau khổ mà nàng không biết kia, chỉ cần nàng bình an hạnh phúc.
Lộ Ánh Tịch nhíu chặt mày suốt từ đầu đến giờ, cúi đầu nói: “Sư phụ, người uống Khư công tán, nội lực không còn, Ánh Tịch không yên lòng…” Nàng lo ngộ nhỡ ngày nào đó, Mộ Dung Thần Duệ muốn kiên quyết xuống tay, sư phụ không còn cách nào thoát thân. Khư công tán vốn không phải độc kịch liệt, không tổn hại sức khỏe, chỉ phong bế kinh mạch quan trọng trong cơ thể, nhưng không có thuốc giải, chỉ có thể chờ qua ba tháng công hiệu của thuốc sẽ tự mất đi.
“Ánh Tịch, ta nói cho ngươi một bí mật.” Nam Cung Uyên cười ấm áp như làn gió xuân hây hẩy, phả vào ruột gan.
“Bí mật?” Lộ Ánh Tịch ngờ vực nhìn y.
Ý cười trong mắt y không giảm, chậm rãi nói: “Ta nhất định sẽ không chết trong hoàng cung này. Như vậy người có thể bỏ xuống nỗi lo canh cánh trong lòng rồi chứ?”
Ánh mắt y đầy bình yên, nàng cuối cùng cười, gật mạnh đầu.
Lúc này, bên ngoài nhà lao vang lên vài câu đối thoại không rõ. Lộ Ánh Tịch biến sắc, lắng tai chú ý nghe.
“Hoàng Quý phi, Hoàng hậu nương nương ở bên trong….”
“Vì sao Bổn cung không thể vào?”
“Người tha tội. Nhưng mà….”
“Tránh ra!”
Một tiếng quát chói tai vang lên, cửa lao bị đẩy hẳn ra. Lộ Ánh Tịch xoay ngươi nhìn, thản nhiên nói: “Thân thể muội muội còn chưa khỏe, sao lại tới nơi ẩm thấp lạnh lẽo này?”
Sắc mặt Hạ Như Sương thực sự tái nhợt như tờ giấy, thân hình mảnh mai khẽ chao đảo, chống tay lên tường lao mới có thể đứng vững. Nàng ta lấy lại khẩu khí, đảo mắt, nói: “Hoàng hậu tỷ tỷ, Như Sương hổ thẹn. Nếu lúc trước Như Sương không nghi ngờ Không Huyền tử thần y, sẽ không phải… Hết thảy đều là Như Sương bạc phước….”
Lộ Ánh Tịch đến gần nàng ta, nhẹ nhàng đỡ cánh tay nàng ta, cảm giác được cổ tay trắng ngần dưới ống tay áo lụa âm ỷ run rẩy, hệt như chủ nhân của thân thể yếu ớt đang không thể chịu nổi, nhưng lại làm ra vẻ đang dốc hết sức lực kiềm chế ưu buồn kia.
“Hoàng hậu tỷ tỷ… Như sương tới thăm Không Huyền tử thần y, là muốn hỏi thần y…” Trong đôi mắt của Hạ Như Sương hằn lên những tơ máu, sắc mặt hốc hác mệt mỏi, rõ ràng là do quá mức đau buồn mà không ngủ được vào đêm.
Lộ Ánh Tịch cảm thông, giọng nói mềm mại hẳn: “Ngươi muốn hỏi sư phụ chuyện gì?”
Hạ Như Sương chực trào nước mắt, nghẹn ngào nói: “Như Sương muốn hỏi, thần y có thể không so đo những chuyện phật ý trước đây, cứu lấy Như Sương được không?”
Lộ Ánh Tịch hơi ngạc nhiên, lòng nàng cũng lay động, như chợt hiểu ra điều gì, tay nàng lần xuống mạch cổ tay của Hạ Như Sương, bắt mạch kỹ càng, rồi không tránh khỏi mà thở dài.
“Hoàng hậu tỷ tỷ?” Hạ Như Sương run rẩy tuyệt vọng, xụt xịt lên tiếng hỏi, “Có phải không cứu được?”
“Có thể cứu chữa.” Lộ Ánh Tịch quả quyết trả lời.
“Thực sự?” Trong mắt Hạ Như Sương tức khắc tràn ngập ánh sáng rực rỡ của hy vọng, khẩn thiết hỏi cho ra nhẽ, “Hoàng hậu tỷ tỷ biết chữa trị như thế nào sao?”
Lộ Ánh Tịch lắc đầu, nói: “Chỉ có sư phụ mới có thể trị.” Nàng mặc dù kế thừa y bát* của sư phụ, nhưng về phương diện y thuật, nàng còn rất xa mới có thể bì kịp sư phụ.
*Y bát: phương pháp chữa bệnh truyền từ đời này sang đời khác
Hạ Như Sương dõi mắt về phía Nam Cung Ngự đang ở trong nhà lao, bỗng quỳ gối, rưng rưng khẩn cầu: “Mong thần y tha thứ cho Như Sương trước đây không biết gì mà xấc xược vô lễ, xin thần y ra tay cứu giúp!”
“Hoàng Quý phi xin hãy đứng lên.” Giọng nói Nam Cung Uyên ôn hòa, ánh mắt bình thản, “Có người cầu thầy trị bệnh, ta sẽ cố gắng hết bổn phận của người thầy thuốc, Hoàng Quý phi không cần hành lễ như vậy.”
Hạ Như Sương mặt lộ vẻ ngạc nhiên vui mừng, đứng lên, luôn miệng cảm ơn.
Lộ Ánh Tịch đến gần cũi giam, lấy nội công truyền âm tới tai Nam Cung Uyên, Hạ Như Sương sẽ không nghe được lời nàng: “Sư phụ, thai huyết của đứa nhỏ chưa hết, mầm thai vẫn còn sót lại. Nếu xử lý không đích đáng, e rằng suốt đời nàng ta không thể mang thai lần nữa. Nàng ta tới đây cầu cứu, nhất định là vì ngự y trong cung đã vô pháp cứu chữa. Sư phụ có lòng tin trị liệu chứ? Nếu sư phụ tự tin, vậy sau khi trị hết cho Hạ Như Sương, sư phụ nhất định phải dùng công lao này hướng Mộ Dung Thần Duệ mà đòi lại tự do.”
Chân khí của Nam Cung Uyên bị phong toả, chỉ có thể nghe, không thể trả lời, nên chỉ gật nhẹ đầu.
Lộ Ánh Tịch âm thầm thở dài một hơi, mới quay đầu nói với Hạ Như Sương, “Tình trạng của muội muội hiện giờ, phải chữa trị ngay. Trì hoãn một khắc, sẽ thêm một phần nguy hiểm.”
“Vâng! Được!” Hạ Như Sương vội vàng lên tiếng trả lời, “Như Sương đi tìm Hoàng thượng, cầu Hoàng thượng xá tội cho Không Huyền Tử thần y rời khỏi thiên lao!”
“Ái phi vội vã muốn gặp Trẫm?” Thình lình, một giọng nói trầm thấp từ bên ngoài truyền đến.
Lộ Ánh Tịch nghe giọng điệu này, cảm thấy có chuyện bất thường. Nàng cúi đầu suy tư, chẳng lẽ, Hoàng đế không để chuyện của Hạ Như Sương lọt ra ngoài là vì muốn đề phòng cô và sư phụ? Hắn sớm đã đoán được cô sẽ mượn cơ hội này để giúp sư phụ thoát thân? Nếu đúng như nàng nghĩ, thế thì Hoàng đế từ lâu quyết tâm hy sinh Hạ Như Sương. Tình huống trước mắt, các ngự y có thể giữ lại tính mệnh của nàng ta, nhưng rất khó cam đoan tương lai nàng ta còn khả năng mang long thai nối dõi hay không. Nếu cả đời không thể sinh con, với một nữ nhân mà nói, nhất là với phi tần hậu cung, là chuyện tàn nhẫn biết bao! Mộ Dung Thần Duệ, lòng dạ ngươi thật độc ác!
“Hoàng hậu cũng ở đây?” Hoàng đế bước vào cửa lao, liếc mắt liền nhìn thấy Lộ Ánh Tịch đang cúi đầu trầm tư. Hắn thầm cười khẩy, bộ dạng vô cùng đau khổ, thất vọng của nàng thật sự rất chướng mắt. Nếu hắn quyết tâm muốn phong tỏa tin tức, Như Sương há có thể đến thiên lao dễ dàng ư? Hắn chẳng qua chỉ không tin, tất cả ngự y trong cung đều thua kém Nam Cung Uyên. Nhưng cuối cùng đã chứng minh đúng như vậy, đương nhiên hắn sẽ không khăng khăng cố chấp.
“Hoàng thượng thánh an.” Lộ Ánh Tịch cũng nhìn lại, cúi thấp người, rồi lặng im không nói. Có lẽ nàng xúc động quá mức, nhưng nàng không tin hắn chưa từng có suy nghĩ này.
Hoàng đế cũng trầm mặc, nhưng trong mắt chất chứa hung ác nham hiểm nhắm thẳng vào nàng. Cho dù trong đầu hắn từng hiện lên suy nghĩ đó, nhưng như vậy thì sao? Khi nào thì đến phiên nàng đến xen vào!
Lộ Ánh Tịch khẽ nhếch miệng, không chút chùn chân, khẽ mỉa mai trong đôi mắt trong trẻo nhưng lạnh lùng, bình tĩnh đối mắt với hắn.
Chỉ cách nhau mười bước, hai ánh mắt đối đầu xa xăm, hiện rõ chế nhạo, lạnh lẽo đến thấu xương, giao vào nhau trong không gian tĩnh mịch, như đang toé ra lửa!
Hết chương 11-
Danh sách chương