Cuộc sống dường như bắt đầu trở nên yên bình hơn.

Lộ Ánh Tịch là hậu phi cao nhất cũng là duy nhất vào ở trong Thần cung. Tất cả mọi người đều biết Hoàng đế sủng ái nàng chỉ có hơn chứ không giảm. Hơn nữa nàng đang mang thai, địa vị cao quý đương nhiên không thể lung lay, không ai có thể đụng vào.

Nhưng chính vì như vậy mà tình trạng hậu cung trống vắng càng thêm rõ rệt hơn. Bây giờ bốn vị trí tứ phi đã trống tới ba ghế. Có quần thần đưa ra kiến nghị phải làm đầy hậu cung lên với Hoàng đế, nhưng đều bị Hoàng đế lấy lý do “Thiên hạ chưa thái bình” mà gạt bỏ.

Từ lúc Lộ Ánh Tịch trở lại hoàng cung cũng chưa gặp Hàn Thục phi. Mà Hàn Thục phi cũng không đến yết kiến thỉnh an nàng, mơ hồ có ý lảng tránh không muốn gặp.

“Nương nương, Thái y viện đã trình lên một đơn thuốc dưỡng thai mới, xin nương nương xem qua.” Cung nữ Tình Thấm nhẹ bước vào bên trong tẩm cung, hai tay dâng lên một phong thư.

Lộ Ánh Tịch biếng nhác nằm trên giường, đưa tay qua nhận lấy. Nàng thờ ơ mở ra xem, sau khi xem xong lại nghiêm mặt ngồi dậy.

“Nương nương, đơn thuốc này có ổn không ạ?” Tình Thấm thấy sắc mặt nàng thay đổi, thắc mắc hỏi.

Ánh mắt Lộ Ánh Tịch trầm ngâm, suy tư một lát mới mở miệng nói: “Tiểu Thấm, ngươi thấy phẩm chất Hàn Thanh Vận ra sao?”

Tình Thấm hơi nhíu hàng mi thanh tú, trả lời đúng trọng tâm: “Theo như nô tỳ thấy, mặc dù tính nết Hàn Thục phi thanh cao, nhưng chung quy cũng chỉ là một nữ tử nhỏ bé, khó tránh khỏi có lúc so đo hẹp hòi.” Dừng lại một chút, nàng ta bỗng suy nghĩ ra điều gì, sửng sốt nói: “Chẳng lẽ Hàn Thục phi mua chuộc người của Thái y viện?”

Thấy nàng ta khẩn trương lo lắng, Lộ Ánh Tịch không khỏi nở nụ cười nhạt, mở miệng nói: “Nếu là như vậy, ngược lại không cần phải sợ hãi. Nhưng hết lần này tới lần khác nàng ta lại như án binh bất động, khó nhìn ra đầu mối, mới khiến người ta càng cảm thấy kì lạ.” Nói xong, nàng mới ra hiệu cho Tình Thấm xem bức thư, không muốn nhiều lời nữa.

Tình Thấm nghi ngờ không chắc, cẩn trọng xem thư, khó hiểu hỏi ngược lại: “Ở trên tờ giấy kê toa thuốc không có ký tên, nương nương biết là do ai viết sao?”

Lộ Ánh Tịch gật đầu, thản nhiên nói: “Đúng, là do Thẩm Dịch viết.”

“Hình bộ thượng thư Thẩm đại nhân?” Tình Thấm không biết nguyên cớ, lại nói: “Nếu ngài ấy phát hiện Hàn Thục phi có hành động khác thường, vì sao không báo cho Hoàng thượng biết mà lại lén lút kẹp vào trong bức văn kiện của Thái y viện?”

Lộ Ánh Tịch mím môi cười nhưng không có trả lời. Cách làm của Thẩm Dịch, nàng đương nhiên hiểu rất rõ. Thứ nhất, hắn ta vẫn chưa nắm được chứng cứ xác thực. Thứ hai, trong lòng hắn vẫn ngầm tồn tại ý xum xoe nịnh bợ nàng. Nhưng mà nếu hắn ta đã dám nói Hàn Thanh Vận có hành động khác thường, thì đương nhiên đó không phải là điều bịa đặt sáo rỗng.

Tình Thấm im lặng một lát, mới nhẹ giọng hỏi: “Vậy nương nương định làm thế nào?”

Lộ Ánh Tịch lại nằm xuống lần nữa, khôi phục bộ dạng lười nhác, nói: “Lấy tĩnh chế động.”

Tình Thấm giật giật khóe môi, vốn còn muốn nói cái gì đó. Nhưng nàng ta nghe thấy tiếng bước chân Hoàng đế hạ triều đang tới đây, thế là liền ngậm miệng, cung kính lui sang một bên.

Khuôn mặt của Mộ Dung Thần Duệ mệt mỏi, trán hơi nhăn lại. Hắn xua tay cho Tình Thấm lui ra ngoài, mới đến ngồi xuống giường. Hắn lại cầm tay Lộ Ánh Tịch, cả buổi cũng không hé răng.

“Thần, đã xảy ra chuyện gì?” Lộ Ánh Tịch trở tay nắm tay hắn, truyền chút ấm áp an ủi đến hắn, dịu dàng hỏi: “Có phải chiến sự khó giải quyết không?”

Mộ Dung Thần Duệ gật nhẹ đầu, ánh mắt u ám thâm trầm.

“Có phải liên quan tới Đoàn Đình Thiên?” Lộ Ánh Tịch nhìn hắn chăm chăm, suy đoán hỏi dò.

“Không hẳn vậy.” Mộ Dung Thần Duệ cũng nhìn nàng, giọng điệu nhẹ nhàng bình tĩnh, “Ánh Tịch, Nam Cung Uyên vẫn còn sống.”

Lộ Ánh Tịch ngẩn người, nhất thời không thể nói gì để đối đáp. Nàng đã sớm biết sư phụ bình an vô sự, nhưng không có nói thật cho hắn biết. Bây giờ nàng phải giả bộ mừng như điên sao? Mộ Dung Thần Duệ nhếch môi, ý cười nhè nhẹ, từ từ nói: “Xem ra nàng thực sự đã biết trước rồi. Nhưng nàng có biết rằng, Nam Cung Uyên đã dẫn đệ tử Huyền môn nghênh chiến với đại quân Hoàng Triều của ta?”

Lộ Ánh Tịch bỗng chốc run rẩy. Nàng ngồi bật dậy, nhìn thẳng vào hắn, vội hỏi lại: “Tình hình chiến sự ra sao?”

Trong đôi mắt Mộ Dung Thần Duệ phát ra tia sáng bén ngót, lạnh lùng nói: “Chỉ ngắn ngủi mấy ngày, đệ tử Huyền môn hợp tác với mười vạn tinh binh Lâm Quốc liền tấn công chiếm ba tòa thành của Hoàng Triều ta. Mấy nghìn tên đệ tử Huyền môn đều là kì tài quân sự. Đến hôm nay Trẫm mới được mở mang tầm mắt với thực lực chân chính của Huyền môn.”

Trái tim Lộ Ánh Tịch như bị điện giật, nghi ngờ nói: “Lâm Quốc ồ ạt tấn công, là vì đòi lại Đoàn Đình Thiên với Hoàng Triều?” Mà sư phụ hiện thân, có phải cũng là vì nguyên nhân đó?

Mộ Dung Thần Duệ hơi nheo mắt, bình tĩnh nói: “Đệ tử Huyền môn đủ ngăn chặn mấy chục ngàn đại quân. Nếu như Huyền môn không can dự vào, Hoàng Triều ta tuyệt đối không mất thành.”

Lộ Ánh Tịch rủ mi mắt không nói. Thật ra trước đây nàng cũng cho rằng Huyền môn vẫn luôn giấu diếm thực lực, chuyên tâm đợi thời cơ để đánh một tiếng trống rung chuyển đất trời.

Mộ Dung Thần Duệ tiếp tục nói: “Nam Cung Uyên tung tin Hoàng Triều ta đã giam cầm Thái tử Lâm Quốc, kích động lòng căm phẫn của chúng tướng sĩ Lâm Quốc. Còn bản thân y lại am hiểu binh pháp như thần. Lần này y dốc toàn lực đánh nước của chúng ta, chỉ cần một mình y cũng đã đủ giữ quan ải, có thể đối dầu với mười ngàn quân địch rồi.”

Lộ Ánh Tịch trầm mặc một lúc, mới thấp giọng nói: “Sư phụ mang trên lưng trách nhiệm của sư tổ Huyền môn để lại, có thể người cũng không thể làm khác được.”

Mộ Dung Thần Duệ nhếch mày, bình thản gật đầu nói: “Tiền bối Huyền môn đích thân tóm Nam Cung Uyên ném ra ngoài sáng, có lẽ Nam Cung Uyên cũng không có lựa chọn nào khác.”

Lộ Ánh Tịch thở dài một hơi, cố lắng động tâm tình, mới ngước mắt nhìn hắn: “Thần, trong lòng chàng có kế hoạch gì sao?”

Mộ Dung Thần Duệ cũng ngắm nhìn nàng, thong thả nhả từng câu chữ: “Hoàng đế Lâm Quốc đã đưa tin, nếu Trẫm bằng lòng thả Đoàn Đình Thiên, thì có thể trực tiếp trao đổi với ba thành trì kia. Thế nhưng, phải là đích thân Trẫm đưa Đoàn Đình Thiên về nước.”

Lộ Ánh Tịch sững sờ: “Lâm Quốc lại đưa ra yêu cầu như vậy sao?”

Mộ Dung Thần Duệ chuyển dời tầm nhìn, ánh mắt trông về nơi phương xa không biết tên, khóe môi cong lên tạo thành nụ cười nhạt: “Thái tử Lâm Quốc bị bắt, đương nhiên là trở thành nỗi nhục nhã lớn của Lâm Quốc. Thế là bọn họ muốn ăn miếng trả miếng, muốn Trẫm đích thân đến chiến trường, dẫn binh đối đầu với Nam Cung Uyên. Bọn họ muốn mọi người khắp thiên hạ này thấy rằng, Trẫm bại trận khốn chạy, không đỡ nổi một trận. Và từ đó về sau, Hoàng Triều sẽ khó mà tập hợp lòng quân lẫn lực lượng.”

“Lẽ nào cuối cùng không tránh việc phải đối đầu trực diện được hay sao…” Lộ Ánh Tịch sợ hãi thì thào.

“Hơn một lần Trẫm giao đấu với Nam Cung Uyên, thắng được đối phương nhưng không mấy anh hùng. Vào lúc này đây, Trẫm muốn y tâm phục khẩu phục.”

Mộ Dung Thần Duệ dùng giọng nói lành lạnh, ánh mắt đã cố gắng thu lại tia bén nhọn, nhưng có thể nhận ra sự ngạo nghễ kiêu hãnh lạnh thấu xương.

“Không làm như vậy không được sao?” Yết hầu Lộ Ánh Tịch thít chặt, dần dần nói không ra tiếng. Nàng sao lại không biết được chứ, Lâm Quốc cố ý tung tin khắp nơi, là vì để Mộ Dung Thần Duệ khó có thể âm thầm rút lui. Nếu Mộ Dung Thần Duệ không tiếp nhận lời khiêu chiến này, hắn sẽ bị người trong thiên hạ này chê cười. Còn nếu hắn tiếp nhận, thì nguy hiểm khó lường.

Mộ Dung Thần Duệ liếc mắt nhìn nàng, không đáp lời. Hắn tự nhiên xoay người lại, nằm xuống theo chiều rộng của chiếc giường.

Ngón tay Lộ Ánh Tịch đang cài vào với ngón tay hắn, nên bị hắn thuận thế kéo ngã theo, tựa vào lòng hắn.

Nhiệt độ ấm áp của hai người giao hòa với nhau, nhưng trong lòng đều đang lạnh lẽo.

Mộ Dung Thần Duệ lo âu nhắm mắt lại, vẫn nắm chặt tay nàng. Đáy lòng hắn không khỏi lên tiếng thắc mắc: “Ánh Tịch, nếu như chỉ có một người còn sống, nàng hy vọng đó là ai?

Nhưng cuối cùng hắn vẫn không mở miệng hỏi, chỉ lặng im ôm nàng vào lòng.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện