Đêm đến, Hoàng đế tuyên gọi Lộ Ánh Tịch đến Thần cung.
Cung điện to lớn, ánh đèn sáng trưng như ban ngày, nhưng lại có vẻ tĩnh mịch khó nói thành lời.
Lộ Ánh Tịch tiến vào thư phòng trong tẩm cung, càng cảm nhận sâu sắc không khí im phăng phắc không một tiếng động nhỏ nào. Nàng thấy Hoàng đế đang nằm ườn trên chiếc bàn dài, có lẽ do quá mệt mà ngủ thiếp đi. Hai núi tấu chương nhỏ chồng chất lên nhau, vài cái khác bày la liệt trên mặt bàn.
Lộ Ánh Tịch nhón chân bước nhẹ đến bên cạnh hắn.
Hoàng đế vô cùng cảnh giác, bỗng thức dậy, ngẩng phắt đầu lên.
“Hoàng thượng.” Lộ Ánh Tịch khom người chào, sau đó lẳng lặng nhìn hắn.
“Nàng đến rồi à.” Hoàng đế hoàn hồn, lo lắng đứng dậy.
“Hoàng thượng gặp ác mộng sao?” Ánh mắt Lộ Ánh Tịch lướt qua thái dương của hắn, mím môi cười nhạt, lấy một chiếc khăn lụa đưa cho hắn.
Hoàng đế không cầm khăn, tùy tiện lấy ống tay áo lau mồ hôi lạnh trên trán, nói sang chuyện khác: “Hôm nay có không ít tấu chương, nhưng không có ai có thể đưa ra kiến nghị có hiệu quả.”
Lộ Ánh Tịch than nhẹ: “Đề xuất đơn giản là vắt nước rễ cây xương bồ[1], để phòng ngừa người mắc bệnh ôn dịch càng nhiều càng tốt.” Cho dù là Hoa Đà[2] sống lại cũng không có thuốc tiên nào công hiệu. Tai họa này chỉ có thể cố gắng sống sót.
[1] Cây xương bồ: là một loại thuốc Đông y, được dùng để điều trị một số bệnh, ngâm rượu, hoạt hóa tâm lý, ngoài ra nó được dùng như một loại thuốc kích thích.
[2] Hoa Đà: là một vị lương y nổi tiếng thời Đông Hán trong lịch sử Trung Hoa, được xem như thần y, là một trong những ông tổ của Đông Y.
Mặt mũi Hoàng đế tối sầm, chắp hai tay đi về phía cửa sổ, đưa lưng về phía nàng. Ánh mắt sâu thẳm xuyên qua lớp mành xanh mỏng như cánh ve, nhìn chăm chăm bóng cây đung đưa bên mái hiên.
Một lúc sau, hắn đột nhiên cúi đầu nói: “Trẫm mơ thấy cảnh ban ngày. Bách tính chửi bới Trẫm, một bên lại cầm đá ném về phía tường thành. Trẫm bị bọn họ ném trúng, toàn thân đau đớn nhưng cũng không dám phát ra tí xíu âm thanh oán giận nào.” Sau đó cảnh lại chuyển đổi, tòa thành hóa bãi tha ma mênh mông, vô cùng thê lương. Hắn đứng sững giữa chốn đó, bốn phía đều là bia mộ nằm san sát nhau, hắn đếm từng cái từng cái, phát hiện có đủ một trăm bốn mươi cái mộ. Cũng chính là toàn bộ bách tính của Huy Thành.
“Hoàng thượng, mặc dù số người chết mỗi khi dịch bệnh đi qua thường cướp đi hàng chục ngàn người, thế nhưng chiến tranh còn tàn khốc hơn, động một tí là lấy đi hàng trăm ngàn.” Lộ Ánh Tịch nhìn chăm chú một bên mặt cô đơn, nghiêm nghị của hắn, thanh âm trầm tĩnh.
Hoàng đế chợt xoay người lại, ngưng mắt soi mói nàng: “Hai chuyện này sao giống nhau được? Chinh chiến chính là việc nhất định phải thế!”
Lộ Ánh Tịch cười nhẹ: “Việc nhất định phải thế? Không phải nó được tạo ra từ dã tâm ham muốn của con người sao?”
Hoàng đế mặt mày trầm ngâm, nói rành rọt: “Dã tâm của một người không đủ để tạo thành loạn thế. Huống hồ tình hình hiện nay đã quá hỗn loạn, chỉ có quét sạch những kẻ gây rối, mới có một thiên hạ dưới vòm trời bình an.”
Lộ Ánh Tịch hơi cúi đầu, không cho điều đó là đúng. Bất kể đó là người gây ra tai họa hay là người tự cho rằng mình là đấng cứu thế, đều tham dự vào trong mớ hỗn độn đó, thúc đẩy thế loạn lạc càng thêm náo loạn.
Hoàng đế lời lẽ lạnh lùng, chuyển đề tài: “Trẫm triệu nàng đến đây, là muốn hỏi nàng xem có phương thuốc đặc biệt nào không?”
Lộ Ánh Tịch liếc hắn một cái, lại lắc đầu lần nữa.
Hoàng đế cau chặt mày, vẻ mặt buồn bực sầu não, lại quay trở về ngồi sau bàn dài.
“Hoàng thượng, Thần thiếp muốn ngày mai đến Huy Thành.” Lộ Ánh Tịch đứng ở bên cạnh bàn, giọng nói trong trẻo cất lên: “Thần thiếp muốn mở một doanh y ở chỗ cổng thành, hễ người nào được chuẩn đoán là không có bệnh, thì từng người đều được thả ra khỏi Huy Thành. Chẳng hay Hoàng thượng có đồng ý hay không?”
“Chuyện này không cần nàng làm, tự có Bộ hộ và Thái y đi tiến hành.” Hoàng đế ngẩng đầu nhìn nàng, sắc mặt hờ hững, chỉ có đáy mắt có phần không vui.
“Thêm một người thì đỡ hơn một phần sức lực mà.” Lộ Ánh Tịch dịu dàng thuyết phục, “Thần thiếp muốn được gánh vác một phần khó khăn với Hoàng thượng, cũng hy vọng bách tính Huy Thành đều có thể vượt qua kiếp nạn này.”
Hoàng đế vặn vẹo hàng lông mày, mắt liếc sang ngang dòm nàng, miệng mấp máy muốn nói nhưng cuối cùng vẫn im lặng.
Lộ Ánh Tịch bày bộ dạng nghe lời với đầu cúi xuống, mi mắt rủ xuống, nhẹ nhàng thở dài. Hắn đang lo lắng nàng ở cùng một chỗ với sư phụ sao? Nhưng cho dù nàng và sư phụ cùng nhau chẩn mạch chữa bệnh, không có nghĩa là sẽ phát sinh chuyện gì không nên phát sinh.
“Trẫm không có cách gì tự đến đó.” Hoàng đế bỗng cảm thán, hơi đăm chiêu nói, “Nàng đại diện Trẫm đến đó cũng tốt, chỉ có điều nàng phải chú ý đến sức khỏe của chính mình.”
Lộ Ánh Tịch kinh ngạc nhìn hắn. Vì sao hắn lại thay đổi chủ ý trong nháy mắt vậy chứ? Hoàng đế từ từ mỉm cười, nụ cười nhạt nhưng đầy hàm ý sâu xa. Nàng với thân phận Hoàng hậu cao quý đích thân tới thành đang mang tai ương. Danh tiếng tốt đẹp như vậy, thành quả của nàng cũng là thành quả của hắn.
Lộ Ánh Tịch vẫn không sao rời mắt khỏi hắn, dần dần nàng cũng hiểu rõ những điều hắn nghĩ.
“Giả sử Thần thiếp thật đúng là bất hạnh bị nhiễm dịch bệnh, Hoàng thượng sẽ làm sao?” Nàng tươi cười trêu chọc hắn, “Đem Thần thiếp cách ly ở đâu mới tốt đây?”
Hoàng đế cũng cười theo, khuôn mặt vui vẻ trả lời: “Còn cách ly gì nữa, trực tiếp đem nàng thiêu đốt ở Huy Thành luôn. Để tránh nàng mang dịch bệnh về kinh thành.”
“Hoàng thượng thật là lòng dạ độc ác!” Lộ Ánh Tịch lấy tay chẹn ngực sợ hãi, vẻ mặt không dám tin nhìn hắn.
“Trái tim lang quân cứng như sắt, hôm nay nàng mới biết à?” Hoàng đế nghé mắt nhòm nàng, môi mang ý cười, đôi mắt như đầm sâu lạnh lẽo đã có chút sắc màu ấm áp.
Lộ Ánh Tịch buông tay làm bộ làm dáng xuống, nhìn hắn cùng cười.
Nhìn nhau hồi lâu, nàng mới thôi cười, mặt nghiêm lại nói: “Một lần chẩn đoán bệnh sợ rằng còn thiếu an toàn. Thần thiếp kiến nghị mỗi người dân đều phải trải qua ba ngày khám bệnh, mới được ra khỏi thành. Mà song song với việc Huy Thành dần trống không thì thành trấn xung quanh sẽ ngày càng nhiều lưu dân. Thần thiếp cho rằng triều đình nên sớm làm tốt công tác chuẩn bị, để ngừa việc xảy ra bất ổn do có quá nhiều người hành khất xuất hiện đầy đường.”
“Những điều nàng nói, Trẫm đều đã nghĩ đến.” Hoàng đế day vào hai bên thái dương, vầng trán hiện vẻ mệt mỏi, “Hiện nay biên cương đang chiến tranh, quốc khố đã tiêu tốn quá nhiều, bây giờ lại xảy ra chuyện này...” Một trăm ngàn quân ở biên cương, cộng thêm năm mươi ngàn quân Ô Quốc hỗ trợ phía sau, trường kỳ đóng quân ở cửa khẩu đòi hỏi phải tốn lương thảo vô cùng lớn. Hơn nữa đây là giằng co lâu dài, quốc khố ngàn vạn lần không thể trống rỗng.
Lộ Ánh Tịch nghĩ thầm trong lòng, ai bảo hắn muốn thống nhất thiên hạ xây dựng nghiệp bá, thật đáng đời. Nhưng gương mặt nàng vẫn dịu dàng đứng đắn, tiếp lời: “Trước mắt cũng không thể rút quân, chi bằng nghĩ cách hiệp thương với Lâm Quốc, mượn lương thực của họ. Tuy Lâm Quốc có binh lực yếu nhưng thổ nhưỡng màu mỡ, lại chú trọng canh tác ruộng vườn, nên có thể xem là một quốc gia giàu có.”
“Lâm Quốc?” Vẻ mặt Hoàng đế khẽ động, tỉnh bơ nói: “Không hẳn Lâm Quốc muốn đắc tội với Long Triêu.”
“Cho tới nay, thái độ của Lâm Quốc đều thiên về đứng trung lập, bây giờ chính là thời điểm để cho bọn họ tỏ rõ thái độ, đúng không?” Lộ Ánh Tịch cười mỉm, đôi mắt sáng trong như ẩn giấu bầu trời sao.
Hoàng đế chỉ cúi đầu không lên tiếng, hờ hững lật tới lật lui bản tấu chương. Sau một lúc, hắn mới ngẩng đầu lên, nói đều đều: “Dường như Hoàng hậu của Trẫm muốn can thiệp vào chuyện triều chính.”
Lộ Ánh Tịch sợ hãi tận đáy lòng, rủ mi xuống khẽ đáp: “Thần thiếp đã vượt quá khuôn phép, mong Hoàng thượng thứ tội.”
“Ừ.” Hoàng đế ôn hòa đáp một tiếng. Hắn đứng dậy đến gần vươn tay ôm eo nhỏ nhắn của nàng, “Trẫm mệt rồi, quay về phòng ngủ thôi.”
***
Hoàng đế cũng không vội đi ngủ sau khi tắm rửa thay quần áo xong, mà khoanh chân ngồi xếp bằng trên giường nhỏ bên cửa sổ.
Hắn chỉ mặc phong phanh một chiếc áo ngủ màu vàng. Chiếc mão kim quan để buộc tóc tiện tay tháo xuống để bên cạnh. Mái tóc dài đen rối tung sau vai, thỉnh thoảng lại bị cơn gió thổi bay. Cảnh tượng mê hoặc nhưng cô đơn trống vắng.
“Hoàng thượng, coi chừng bị nhiễm lạnh.” Lộ Ánh Tịch đến ngồi xuống bên một góc khác của chiếc giường, dịu ngọt khuyên nhủ, “Thời buổi rối ren, Hoàng thượng càng phải bảo trọng long thể, nghỉ ngơi đầy đủ nhất là bồi dưỡng tinh thần.
Hoàng đế quay đầu lại trông nàng, môi khẽ cười vui vẻ.
Lộ Ánh Tịch có cảm giác khó hiểu, cúi đầu xem xét váy ngủ của mình, vẫn không nhìn ra có điểm nào không ổn.
“Đúng là thời buổi rối rắm.” Hoàng đế cuối cùng cũng mở miệng, giọng điệu đặc biệt bình tĩnh cùng mềm mỏng, “Khoảng thời gian qua, Trẫm rất ít khi được ngủ ngon giấc. Nhưng những ngày nàng ở lại Thần cung, Trẫm lại ngủ ngon hơn.”
Lộ Ánh Tịch vô cùng kinh ngạc, giật mình ngơ ngác nhìn hắn.
“Trẫm cũng cảm thấy rất kỳ quái.” Hoàng đế nhìn thẳng nàng, rồi nói tiếp: “Trẫm vốn mang lòng cảnh giác cao độ, đề phòng có người nửa đêm ra tay với Trẫm. Nhưng mấy ngày đó Trẫm yên tâm cực kỳ, đa số thời gian đều có thể ngủ thẳng một giấc từ đêm đến sáng.”
“Không phải bình thường mỗi đêm Hoàng thượng đều ngủ một mạch đến sáng sớm sao?” Lộ Ánh Tịch ngạc nhiên hỏi. Mặc dù hắn luôn không ngủ sâu, nhưng cũng coi như yên ổn, lẽ nào không phải vậy?
“Trẫm có thói quen nửa đêm tỉnh lại vài lần.” Hoàng đế cười khổ mang theo vài phần tự chế giễu bản thân, “Đây là thói quen có từ lúc mới đăng cơ, sau này muốn sửa cũng sửa không được.”
Lộ Ánh Tịch chỉ giữ im lặng, âm thầm suy nghĩ. Quả thật lúc đó có không ít người có ý đồ muốn lấy mạng của hắn, mới làm hắn thần hồn nát thần tính mà không có cách nào an giấc.
“Hôm trước Trẫm ngắm nàng nằm ngủ ở tại Phượng Tê cung, mới chợt hiểu được vì sao Trẫm có thể an tâm ngủ bên cạnh nàng.” Hoàng đế hơi buông mi mắt, sau đó lại ngước lên, đáy mắt ngập tràn ý cười, “Dáng dấp khi nàng ngủ tựa như một đứa trẻ, có lúc bĩu môi, lúc lại lẩm bẩm, không giống chút nào với bộ dạng luôn lạnh nhạt thông minh thường ngày.”
“Đứa trẻ?” Lộ Ánh Tịch sửng sốt, cho đến bây giờ cũng chưa có người nào nói cho nàng biết bộ dạng lúc ngủ của nàng ra sao.
“Ngắm rất thích.” Ý cười trong mắt càng nở rộ, nhịn không được bật cười sảng khoái, “Mỗi ngày Trẫm đều không nỡ đánh thức nàng dậy, muốn nhìn xem nàng còn có trò gì vui không, biết đâu nàng chảy nước miếng giống trẻ con thì sao.”
Lộ Ánh Tịch đỏ mặt tía tai, cáu giận nói: “Làm gì mà chảy nước miếng chứ! Thần thiếp sao thất lễ như vậy được!” Đáy lòng có một dòng nhiệt ấm áp chảy qua, pha trong đó một ít chua xót, đắng chát không dễ nắm bắt được.
“Thỉnh thoảng thất lễ thì đã làm sao.” Hoàng đế cười dòm nàng.
Nàng bĩu môi không nói.
Hoàng đế đưa tay vuốt nhẹ lên gò má của nàng, bất thình lình hai ngón tay véo một cái lên gò má trắng nõn của nàng.
Lộ Ánh Tịch bị đau, trừng mắt hằm hằm nhìn hắn.
Nụ cười trên môi Hoàng đế càng lúc càng lớn, đột nhiên nhướng người tới đè lên thân thể nàng, ép nàng nằm trên giường nhỏ.
Tầm mắt hai người giao nhau, loáng một cái cả hai đều im lặng nhìn nhau. Hình như có một loại tình cảm mờ ám lượn lờ bao phủ lấy xung quanh, làm con người ta không khỏi thẹn thùng, trống ngực đập liên hồi.
“Hoàng thượng...” Nàng không được tự nhiên lắm, lúng ta lúng túng gọi hắn.
Nàng còn chưa kịp nói điều gì khác thì miệng đã bị bịt kín.
Miệng lưỡi ấm áp như ẩn chứa vô vàn tâm tình phức tạp, nhẹ nhàng trăn trở trên cánh môi ngọt ngào của nàng. Tâm trí nàng trong phút chốc trở nên trống rỗng. Rồi lại miên man suy nghĩ, không phải nụ hôn của hắn trước nay luôn ngang ngược không cho phép phản kháng sao?
Ý nghĩ này vừa mới nổi lên trong đầu thì môi hắn liền tăng thêm lực, đầu lưỡi mạnh mẽ và nóng bỏng tiến quân thần tốc vào trong khoang miệng của nàng.
“Đừng!” Nàng muốn đẩy hắn ra, nhưng hắn nhanh tay đè hai tay nàng lên đỉnh đầu.
Một mặt hắn hôn điên cuồng, mặt khác một tay của hắn xé xiêm y của nàng, động tác có chút thô bạo nhưng cũng có phần dịu dàng.
Nàng bị động để mặc hắn hôn, trong lòng vài suy nghĩ mông lung xẹt qua. Hắn không phải là kiểu người do chịu nhiều áp lực mà dùng phương thức hoan ái để giải quyết chứ? Nàng có nên ra sức cự tuyệt hay không? Mà hình như không có lý do để cự tuyệt...
“Ánh Tịch!” Hắn ngẩng đầu lên nhìn nàng một cái, khẽ gọi nhỏ. Sau đó hắn lại cúi xuống, cắn môi của nàng, “Nàng không được để thần trí ở đâu đâu trước mặt Trẫm!”
Nụ hôn của hắn liên tiếp rơi xuống, từ chiếc cổ mảnh khảnh trườn đến trước ngực căng tròn của nàng.
Nàng bắt đầu rung động nhưng cũng có phần do dự. Nàng đang cam tâm tình nguyện đem bản thân mình giao cho hắn ư? Nếu không phải, ân ái như thế này phỏng có ích gì? Nếu thế thì đúng là sỉ nhục cả hai. Nàng không muốn lại khó xử như lần trước.
Cung điện to lớn, ánh đèn sáng trưng như ban ngày, nhưng lại có vẻ tĩnh mịch khó nói thành lời.
Lộ Ánh Tịch tiến vào thư phòng trong tẩm cung, càng cảm nhận sâu sắc không khí im phăng phắc không một tiếng động nhỏ nào. Nàng thấy Hoàng đế đang nằm ườn trên chiếc bàn dài, có lẽ do quá mệt mà ngủ thiếp đi. Hai núi tấu chương nhỏ chồng chất lên nhau, vài cái khác bày la liệt trên mặt bàn.
Lộ Ánh Tịch nhón chân bước nhẹ đến bên cạnh hắn.
Hoàng đế vô cùng cảnh giác, bỗng thức dậy, ngẩng phắt đầu lên.
“Hoàng thượng.” Lộ Ánh Tịch khom người chào, sau đó lẳng lặng nhìn hắn.
“Nàng đến rồi à.” Hoàng đế hoàn hồn, lo lắng đứng dậy.
“Hoàng thượng gặp ác mộng sao?” Ánh mắt Lộ Ánh Tịch lướt qua thái dương của hắn, mím môi cười nhạt, lấy một chiếc khăn lụa đưa cho hắn.
Hoàng đế không cầm khăn, tùy tiện lấy ống tay áo lau mồ hôi lạnh trên trán, nói sang chuyện khác: “Hôm nay có không ít tấu chương, nhưng không có ai có thể đưa ra kiến nghị có hiệu quả.”
Lộ Ánh Tịch than nhẹ: “Đề xuất đơn giản là vắt nước rễ cây xương bồ[1], để phòng ngừa người mắc bệnh ôn dịch càng nhiều càng tốt.” Cho dù là Hoa Đà[2] sống lại cũng không có thuốc tiên nào công hiệu. Tai họa này chỉ có thể cố gắng sống sót.
[1] Cây xương bồ: là một loại thuốc Đông y, được dùng để điều trị một số bệnh, ngâm rượu, hoạt hóa tâm lý, ngoài ra nó được dùng như một loại thuốc kích thích.
[2] Hoa Đà: là một vị lương y nổi tiếng thời Đông Hán trong lịch sử Trung Hoa, được xem như thần y, là một trong những ông tổ của Đông Y.
Mặt mũi Hoàng đế tối sầm, chắp hai tay đi về phía cửa sổ, đưa lưng về phía nàng. Ánh mắt sâu thẳm xuyên qua lớp mành xanh mỏng như cánh ve, nhìn chăm chăm bóng cây đung đưa bên mái hiên.
Một lúc sau, hắn đột nhiên cúi đầu nói: “Trẫm mơ thấy cảnh ban ngày. Bách tính chửi bới Trẫm, một bên lại cầm đá ném về phía tường thành. Trẫm bị bọn họ ném trúng, toàn thân đau đớn nhưng cũng không dám phát ra tí xíu âm thanh oán giận nào.” Sau đó cảnh lại chuyển đổi, tòa thành hóa bãi tha ma mênh mông, vô cùng thê lương. Hắn đứng sững giữa chốn đó, bốn phía đều là bia mộ nằm san sát nhau, hắn đếm từng cái từng cái, phát hiện có đủ một trăm bốn mươi cái mộ. Cũng chính là toàn bộ bách tính của Huy Thành.
“Hoàng thượng, mặc dù số người chết mỗi khi dịch bệnh đi qua thường cướp đi hàng chục ngàn người, thế nhưng chiến tranh còn tàn khốc hơn, động một tí là lấy đi hàng trăm ngàn.” Lộ Ánh Tịch nhìn chăm chú một bên mặt cô đơn, nghiêm nghị của hắn, thanh âm trầm tĩnh.
Hoàng đế chợt xoay người lại, ngưng mắt soi mói nàng: “Hai chuyện này sao giống nhau được? Chinh chiến chính là việc nhất định phải thế!”
Lộ Ánh Tịch cười nhẹ: “Việc nhất định phải thế? Không phải nó được tạo ra từ dã tâm ham muốn của con người sao?”
Hoàng đế mặt mày trầm ngâm, nói rành rọt: “Dã tâm của một người không đủ để tạo thành loạn thế. Huống hồ tình hình hiện nay đã quá hỗn loạn, chỉ có quét sạch những kẻ gây rối, mới có một thiên hạ dưới vòm trời bình an.”
Lộ Ánh Tịch hơi cúi đầu, không cho điều đó là đúng. Bất kể đó là người gây ra tai họa hay là người tự cho rằng mình là đấng cứu thế, đều tham dự vào trong mớ hỗn độn đó, thúc đẩy thế loạn lạc càng thêm náo loạn.
Hoàng đế lời lẽ lạnh lùng, chuyển đề tài: “Trẫm triệu nàng đến đây, là muốn hỏi nàng xem có phương thuốc đặc biệt nào không?”
Lộ Ánh Tịch liếc hắn một cái, lại lắc đầu lần nữa.
Hoàng đế cau chặt mày, vẻ mặt buồn bực sầu não, lại quay trở về ngồi sau bàn dài.
“Hoàng thượng, Thần thiếp muốn ngày mai đến Huy Thành.” Lộ Ánh Tịch đứng ở bên cạnh bàn, giọng nói trong trẻo cất lên: “Thần thiếp muốn mở một doanh y ở chỗ cổng thành, hễ người nào được chuẩn đoán là không có bệnh, thì từng người đều được thả ra khỏi Huy Thành. Chẳng hay Hoàng thượng có đồng ý hay không?”
“Chuyện này không cần nàng làm, tự có Bộ hộ và Thái y đi tiến hành.” Hoàng đế ngẩng đầu nhìn nàng, sắc mặt hờ hững, chỉ có đáy mắt có phần không vui.
“Thêm một người thì đỡ hơn một phần sức lực mà.” Lộ Ánh Tịch dịu dàng thuyết phục, “Thần thiếp muốn được gánh vác một phần khó khăn với Hoàng thượng, cũng hy vọng bách tính Huy Thành đều có thể vượt qua kiếp nạn này.”
Hoàng đế vặn vẹo hàng lông mày, mắt liếc sang ngang dòm nàng, miệng mấp máy muốn nói nhưng cuối cùng vẫn im lặng.
Lộ Ánh Tịch bày bộ dạng nghe lời với đầu cúi xuống, mi mắt rủ xuống, nhẹ nhàng thở dài. Hắn đang lo lắng nàng ở cùng một chỗ với sư phụ sao? Nhưng cho dù nàng và sư phụ cùng nhau chẩn mạch chữa bệnh, không có nghĩa là sẽ phát sinh chuyện gì không nên phát sinh.
“Trẫm không có cách gì tự đến đó.” Hoàng đế bỗng cảm thán, hơi đăm chiêu nói, “Nàng đại diện Trẫm đến đó cũng tốt, chỉ có điều nàng phải chú ý đến sức khỏe của chính mình.”
Lộ Ánh Tịch kinh ngạc nhìn hắn. Vì sao hắn lại thay đổi chủ ý trong nháy mắt vậy chứ? Hoàng đế từ từ mỉm cười, nụ cười nhạt nhưng đầy hàm ý sâu xa. Nàng với thân phận Hoàng hậu cao quý đích thân tới thành đang mang tai ương. Danh tiếng tốt đẹp như vậy, thành quả của nàng cũng là thành quả của hắn.
Lộ Ánh Tịch vẫn không sao rời mắt khỏi hắn, dần dần nàng cũng hiểu rõ những điều hắn nghĩ.
“Giả sử Thần thiếp thật đúng là bất hạnh bị nhiễm dịch bệnh, Hoàng thượng sẽ làm sao?” Nàng tươi cười trêu chọc hắn, “Đem Thần thiếp cách ly ở đâu mới tốt đây?”
Hoàng đế cũng cười theo, khuôn mặt vui vẻ trả lời: “Còn cách ly gì nữa, trực tiếp đem nàng thiêu đốt ở Huy Thành luôn. Để tránh nàng mang dịch bệnh về kinh thành.”
“Hoàng thượng thật là lòng dạ độc ác!” Lộ Ánh Tịch lấy tay chẹn ngực sợ hãi, vẻ mặt không dám tin nhìn hắn.
“Trái tim lang quân cứng như sắt, hôm nay nàng mới biết à?” Hoàng đế nghé mắt nhòm nàng, môi mang ý cười, đôi mắt như đầm sâu lạnh lẽo đã có chút sắc màu ấm áp.
Lộ Ánh Tịch buông tay làm bộ làm dáng xuống, nhìn hắn cùng cười.
Nhìn nhau hồi lâu, nàng mới thôi cười, mặt nghiêm lại nói: “Một lần chẩn đoán bệnh sợ rằng còn thiếu an toàn. Thần thiếp kiến nghị mỗi người dân đều phải trải qua ba ngày khám bệnh, mới được ra khỏi thành. Mà song song với việc Huy Thành dần trống không thì thành trấn xung quanh sẽ ngày càng nhiều lưu dân. Thần thiếp cho rằng triều đình nên sớm làm tốt công tác chuẩn bị, để ngừa việc xảy ra bất ổn do có quá nhiều người hành khất xuất hiện đầy đường.”
“Những điều nàng nói, Trẫm đều đã nghĩ đến.” Hoàng đế day vào hai bên thái dương, vầng trán hiện vẻ mệt mỏi, “Hiện nay biên cương đang chiến tranh, quốc khố đã tiêu tốn quá nhiều, bây giờ lại xảy ra chuyện này...” Một trăm ngàn quân ở biên cương, cộng thêm năm mươi ngàn quân Ô Quốc hỗ trợ phía sau, trường kỳ đóng quân ở cửa khẩu đòi hỏi phải tốn lương thảo vô cùng lớn. Hơn nữa đây là giằng co lâu dài, quốc khố ngàn vạn lần không thể trống rỗng.
Lộ Ánh Tịch nghĩ thầm trong lòng, ai bảo hắn muốn thống nhất thiên hạ xây dựng nghiệp bá, thật đáng đời. Nhưng gương mặt nàng vẫn dịu dàng đứng đắn, tiếp lời: “Trước mắt cũng không thể rút quân, chi bằng nghĩ cách hiệp thương với Lâm Quốc, mượn lương thực của họ. Tuy Lâm Quốc có binh lực yếu nhưng thổ nhưỡng màu mỡ, lại chú trọng canh tác ruộng vườn, nên có thể xem là một quốc gia giàu có.”
“Lâm Quốc?” Vẻ mặt Hoàng đế khẽ động, tỉnh bơ nói: “Không hẳn Lâm Quốc muốn đắc tội với Long Triêu.”
“Cho tới nay, thái độ của Lâm Quốc đều thiên về đứng trung lập, bây giờ chính là thời điểm để cho bọn họ tỏ rõ thái độ, đúng không?” Lộ Ánh Tịch cười mỉm, đôi mắt sáng trong như ẩn giấu bầu trời sao.
Hoàng đế chỉ cúi đầu không lên tiếng, hờ hững lật tới lật lui bản tấu chương. Sau một lúc, hắn mới ngẩng đầu lên, nói đều đều: “Dường như Hoàng hậu của Trẫm muốn can thiệp vào chuyện triều chính.”
Lộ Ánh Tịch sợ hãi tận đáy lòng, rủ mi xuống khẽ đáp: “Thần thiếp đã vượt quá khuôn phép, mong Hoàng thượng thứ tội.”
“Ừ.” Hoàng đế ôn hòa đáp một tiếng. Hắn đứng dậy đến gần vươn tay ôm eo nhỏ nhắn của nàng, “Trẫm mệt rồi, quay về phòng ngủ thôi.”
***
Hoàng đế cũng không vội đi ngủ sau khi tắm rửa thay quần áo xong, mà khoanh chân ngồi xếp bằng trên giường nhỏ bên cửa sổ.
Hắn chỉ mặc phong phanh một chiếc áo ngủ màu vàng. Chiếc mão kim quan để buộc tóc tiện tay tháo xuống để bên cạnh. Mái tóc dài đen rối tung sau vai, thỉnh thoảng lại bị cơn gió thổi bay. Cảnh tượng mê hoặc nhưng cô đơn trống vắng.
“Hoàng thượng, coi chừng bị nhiễm lạnh.” Lộ Ánh Tịch đến ngồi xuống bên một góc khác của chiếc giường, dịu ngọt khuyên nhủ, “Thời buổi rối ren, Hoàng thượng càng phải bảo trọng long thể, nghỉ ngơi đầy đủ nhất là bồi dưỡng tinh thần.
Hoàng đế quay đầu lại trông nàng, môi khẽ cười vui vẻ.
Lộ Ánh Tịch có cảm giác khó hiểu, cúi đầu xem xét váy ngủ của mình, vẫn không nhìn ra có điểm nào không ổn.
“Đúng là thời buổi rối rắm.” Hoàng đế cuối cùng cũng mở miệng, giọng điệu đặc biệt bình tĩnh cùng mềm mỏng, “Khoảng thời gian qua, Trẫm rất ít khi được ngủ ngon giấc. Nhưng những ngày nàng ở lại Thần cung, Trẫm lại ngủ ngon hơn.”
Lộ Ánh Tịch vô cùng kinh ngạc, giật mình ngơ ngác nhìn hắn.
“Trẫm cũng cảm thấy rất kỳ quái.” Hoàng đế nhìn thẳng nàng, rồi nói tiếp: “Trẫm vốn mang lòng cảnh giác cao độ, đề phòng có người nửa đêm ra tay với Trẫm. Nhưng mấy ngày đó Trẫm yên tâm cực kỳ, đa số thời gian đều có thể ngủ thẳng một giấc từ đêm đến sáng.”
“Không phải bình thường mỗi đêm Hoàng thượng đều ngủ một mạch đến sáng sớm sao?” Lộ Ánh Tịch ngạc nhiên hỏi. Mặc dù hắn luôn không ngủ sâu, nhưng cũng coi như yên ổn, lẽ nào không phải vậy?
“Trẫm có thói quen nửa đêm tỉnh lại vài lần.” Hoàng đế cười khổ mang theo vài phần tự chế giễu bản thân, “Đây là thói quen có từ lúc mới đăng cơ, sau này muốn sửa cũng sửa không được.”
Lộ Ánh Tịch chỉ giữ im lặng, âm thầm suy nghĩ. Quả thật lúc đó có không ít người có ý đồ muốn lấy mạng của hắn, mới làm hắn thần hồn nát thần tính mà không có cách nào an giấc.
“Hôm trước Trẫm ngắm nàng nằm ngủ ở tại Phượng Tê cung, mới chợt hiểu được vì sao Trẫm có thể an tâm ngủ bên cạnh nàng.” Hoàng đế hơi buông mi mắt, sau đó lại ngước lên, đáy mắt ngập tràn ý cười, “Dáng dấp khi nàng ngủ tựa như một đứa trẻ, có lúc bĩu môi, lúc lại lẩm bẩm, không giống chút nào với bộ dạng luôn lạnh nhạt thông minh thường ngày.”
“Đứa trẻ?” Lộ Ánh Tịch sửng sốt, cho đến bây giờ cũng chưa có người nào nói cho nàng biết bộ dạng lúc ngủ của nàng ra sao.
“Ngắm rất thích.” Ý cười trong mắt càng nở rộ, nhịn không được bật cười sảng khoái, “Mỗi ngày Trẫm đều không nỡ đánh thức nàng dậy, muốn nhìn xem nàng còn có trò gì vui không, biết đâu nàng chảy nước miếng giống trẻ con thì sao.”
Lộ Ánh Tịch đỏ mặt tía tai, cáu giận nói: “Làm gì mà chảy nước miếng chứ! Thần thiếp sao thất lễ như vậy được!” Đáy lòng có một dòng nhiệt ấm áp chảy qua, pha trong đó một ít chua xót, đắng chát không dễ nắm bắt được.
“Thỉnh thoảng thất lễ thì đã làm sao.” Hoàng đế cười dòm nàng.
Nàng bĩu môi không nói.
Hoàng đế đưa tay vuốt nhẹ lên gò má của nàng, bất thình lình hai ngón tay véo một cái lên gò má trắng nõn của nàng.
Lộ Ánh Tịch bị đau, trừng mắt hằm hằm nhìn hắn.
Nụ cười trên môi Hoàng đế càng lúc càng lớn, đột nhiên nhướng người tới đè lên thân thể nàng, ép nàng nằm trên giường nhỏ.
Tầm mắt hai người giao nhau, loáng một cái cả hai đều im lặng nhìn nhau. Hình như có một loại tình cảm mờ ám lượn lờ bao phủ lấy xung quanh, làm con người ta không khỏi thẹn thùng, trống ngực đập liên hồi.
“Hoàng thượng...” Nàng không được tự nhiên lắm, lúng ta lúng túng gọi hắn.
Nàng còn chưa kịp nói điều gì khác thì miệng đã bị bịt kín.
Miệng lưỡi ấm áp như ẩn chứa vô vàn tâm tình phức tạp, nhẹ nhàng trăn trở trên cánh môi ngọt ngào của nàng. Tâm trí nàng trong phút chốc trở nên trống rỗng. Rồi lại miên man suy nghĩ, không phải nụ hôn của hắn trước nay luôn ngang ngược không cho phép phản kháng sao?
Ý nghĩ này vừa mới nổi lên trong đầu thì môi hắn liền tăng thêm lực, đầu lưỡi mạnh mẽ và nóng bỏng tiến quân thần tốc vào trong khoang miệng của nàng.
“Đừng!” Nàng muốn đẩy hắn ra, nhưng hắn nhanh tay đè hai tay nàng lên đỉnh đầu.
Một mặt hắn hôn điên cuồng, mặt khác một tay của hắn xé xiêm y của nàng, động tác có chút thô bạo nhưng cũng có phần dịu dàng.
Nàng bị động để mặc hắn hôn, trong lòng vài suy nghĩ mông lung xẹt qua. Hắn không phải là kiểu người do chịu nhiều áp lực mà dùng phương thức hoan ái để giải quyết chứ? Nàng có nên ra sức cự tuyệt hay không? Mà hình như không có lý do để cự tuyệt...
“Ánh Tịch!” Hắn ngẩng đầu lên nhìn nàng một cái, khẽ gọi nhỏ. Sau đó hắn lại cúi xuống, cắn môi của nàng, “Nàng không được để thần trí ở đâu đâu trước mặt Trẫm!”
Nụ hôn của hắn liên tiếp rơi xuống, từ chiếc cổ mảnh khảnh trườn đến trước ngực căng tròn của nàng.
Nàng bắt đầu rung động nhưng cũng có phần do dự. Nàng đang cam tâm tình nguyện đem bản thân mình giao cho hắn ư? Nếu không phải, ân ái như thế này phỏng có ích gì? Nếu thế thì đúng là sỉ nhục cả hai. Nàng không muốn lại khó xử như lần trước.
Danh sách chương